- Nhìn cái gì vậy, còn không làm nhanh đi. Không muốn ăn cơm nữa sao?
Hôn lễ Vu Nhai đại đế ngươi cũng có thể hâm mộ sao?
- Tới đây...
Ngay trên bờ sông cách Dao Quang Thành không xa, một người cu li đang
khiêng hàng hóa lên thuyền. Trong đó có một nam tử trung niên thoạt nhìn rất mệt mỏi, đang nhìn về phía Dao Quang, trong mắt có phần phức tạp.
Nếu như có thành viên nòng cốt của Độc Cô gia ở chỗ này nhất định sẽ nhận ra hắn. Hắn chính là Độc Cô Chiến Phong.
Hắn là phụ thân của Vu Nhai, hắn vốn nên ngồi ở trên cao đường trong hôn lễ tại Dao Quang Thành chờ đợi tân lang và các tân nương tới mời rượu
mới phải. Nhưng hắn biết hắn không có tư cách. Cho nên sau khi biết Độc
Cô gia đã được bảo vệ, hắn liền rời khỏi Độc Cô gia, một mình đi lang
thang khắp đại lục Thần Huyền. Bây giờ hắn là một phế nhân. Hắn bị trọng thương, ngoại trừ kiếm pháp cường đại ra đã không còn lực chiến đấu
cường đại nữa.
Hắn cũng không muốn sử dụng kiếm pháp của hắn...
Để sống sót, hắn chỉ có thể làm công việc thấp kém nhất. Hắn vốn muốn
chết. Nhưng hắn muốn lĩnh hội tình cảm giữa người và người. Cho nên hắn
vẫn phải sống tiếp. Hăn nâng hàng hóa lên, đi từng bước một về phía
thuyền hàng...
Có thể, khi có một ngày hắn thật sự lĩnh ngộ được tình cảm thứ này, sẽ
trở lại thật sự cầu xin Vu Thiên Tuyết và Vu Nhai tha thứ đi?
- Náo động phòng...
Đêm khuya, Dao Quang Thành càng náo nhiệt hơn. Lấy Độc Cô Cửu Tà dẫn
đầu, đám người Huyết Lệnh, Vũ Qua, Lữ Nham bắt đầu điên cuồng đại náo.
Sau khi uống rượu tận hứng, bọn họ cũng sẽ không khách khí với Vu Nhai.
Trên đại lục Thần Huyền tất cả mọi người có thể e ngại Vu Nhai, nhưng
bọn họ lại không thể. Bọn họ là bằng hữu đã từng cùng sống cùng chết với Vu Nhai. Đương nhiên, Vu Nhai rất tức giận. Kế hoạch lớn cùng ngủ tối
nay đã bị ngâm nước nóng.
Đặc biệt trong đó còn có tên tiểu quỷ Vu Duệ này. Hắn luôn miệng nói muốn ngủ cùng mụ mụ Tiểu Mỹ.
À đúng rồi, hắn còn dẫn theo một tiểu muội muội. Đó là con gái của Vu
Nhai và Dạ Tình. Không để cho ngủ cùng, tiểu muội muội sẽ khóc cho cha
xem...
Ba năm sau, vẫn là Dao Quang Thành...
- Vu Duệ, Vu U U, phụ thân các con đi đâu rồi?
Dạ Tình đỏ mặt nhìn Vu Duệ và con gái của nàng Vu U U hỏi.
- Còn có thể đi đâu được nữa. Phụ thân đương nhiên là tiến vào trong biển sao tu luyện rồi.
Vu Duệ với khuôn mặt nhỏ nhắn, mũm mĩm trả lời. Đúng vậy, hắn, đứa trẻ
sơ sinh mũm mĩm của Tiểu Mỹ đã dần lớn lên. Bên cạnh là Vu U U vẫn theo
đại ca hắn giống như cái đuôi.
- Ta thấy hắn là chạy tội thì có...
Dạ Tình tức giận thở hổn hển nói.
- Tinh di sao vậy?
Vu Duệ hỏi.
- A di Nghiêm Sương của con mang thai. Là của phụ thân con.
Dạ Tình cả giận nói.
- Dạ Tình, đừng nóng giận. Đều là do ta sai. Ai, ai kêu ta có sở thích
như vậy. Lại thích ngủ với các muội. Ngủ một hồi liền bị Vu Nhai ngộ
nhận là các muội. Không cẩn thận thôi. Thật sự là lỗi của ta.
Nghiêm Sương đã đi tới, cúi đầu nói.
- Không phải lỗi của tỷ. Là do tên hỗn đản Vu Nhai này quá cầm thú...
Dạ Tình tức giận còn không tiêu. Nhưng đúng vào lúc này, cảm giác nhạy
bén của nàng đột nhiên phát hiện được điều gì. Nàng lại nhìn về phía
sau.
Đám các nàng Độc Cô Cửu Lan và Tuyết Đế Nhi hình như đều nhìn chằm chằm vào Nghiêm Sương, trong ánh mắt lóe sáng.
Bọn họ sáng mắt cái gì?
Bất kể là cái gì nàng đều có chút đau đầu.
Thật là, những nữ nhân này làm gì lại thường xuyên chạy tới Dao Quang Thành ăn chực ở chực. Còn lấy danh nghĩa chiến hữu...
- Cửu Lan, vẫn là Nghiêm Sương tỷ tỷ đủ giảo hoạt. Hóa ra đã sớm dự đoán được có ngày này, mới giả vờ thành có sở thích như vậy, còn lấy ta để
rèn luyện. Sau đó khiến Vu Nhai đại ca...
Tuyết Đế Nhi nhìn chằm chằm vào Nghiêm Sương bên kia nhỏ giọng nói.
- Như vậy chúng ta không phải có thể làm theo sao?
Độc Cô Cửu Lan bề ngoài nhu nhược lại mang theo tâm tính nóng nảy.
Hai mươi năm sau, trên bầu trời Thần Áp trong Độc Cô Thần Thành...
- Đại sư huynh, huynh đã thất bại...
Một nam tử trẻ tuổi quay sang nhìn một nam tử ba mươi mấy tuổi nói.
- Thực sự biến thái. Huyết mạch của sư phụ đúng là biến thái. Ta không ngờ lại thất bại.
Nam tử ba mươi mấy tuổi lắc đầu nói. Hai người này chính là Vu Duệ, con
trai trưởng của Vu Nhai và Tiểu Dịch đại đệ tử khai sơn của Vu Nhai.
Hiện tại chắc hẳn nên gọi là Độc Cô Ngôn Dịch...
- Đại ca, đại sư huynh, cha sắp khôi phục thân thể cho a di Thôn Thiên
Kiếm. Ở ngay chỗ trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực trước kia. Phải nhanh
lên một chút mới kịp...
Đúng vào lúc này, một dao động không gian mãnh liệt xuất hiện. Một con chuột đen cực lớn cõng một đám người xuất hiện.
Người vừa nói không phải là Vu U U, mà là một gã nam tử khác còn trẻ
tuổi hơn. Đó chính là Vu Tuấn, con trai của Vu Nhai cùng Thủy Tinh.
Hắn là một người cường đại nhất trong tất cả truyền nhân của Vu Nhai.
Ngay cả Vu Duệ cũng không phải là đối thủ của hắn. Đây mới là đại siêu
cấp biến thái...
Con chuột đen cực lớn tất nhiên là tiểu bằng hữu Tiểu Hắc đã lớn lên. Ở
trên lưng nó đương nhiên còn có nữ nhân và hài tử của Vu Nhai. Trong đó
xung quanh Nguyệt Lâm Sa dẫn theo một đoàn hài tử. Còn có đứa ôm trong
tay, cõng trên lưng. Xem ra Nguyệt Lâm Sa thật sự thành công biến thành
“Lợn mẹ”.
- Được...
Vu Duệ và Độc Cô Ngôn Dịch nhanh chóng xông lên.
- A, Tiểu Loan, thế nào muội cũng ở đây?
Độc Cô Ngôn Dịch đột nhiên phát hiện ra muội muội của mình, liền hỏi.
- Ta vừa vặn đi tới Bắc Đấu, sau đó cũng cùng nhau tới.
Hiện tại Tiểu Loan cũng khoảng ba mươi tuổi, xinh đẹp tới cực điểm. Vừa
nghe được ca ca hỏi, nàng liền nhún vai, sau đó muốn đi chơi đùa với hài tử của Vu Nhai.
Cứ như vậy, Tiểu Hắc xé mở không gian, mang theo mọi người xông lên bầu trời sao.
Rất nhanh, bọn họ liền thấy Vu Nhai ở chỗ trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực trước kia. Còn có một lão già đang quan sát từ xa. Tất cả mọi người đều nhận ra lão già đó. Đó chính là Độc Cô Chiến Huyền.
- Gia chủ gia gia, phụ thân ta thế nào? Thành công không?
Vu Duệ hỏi.
- Cũng sắp thành công...
Độc Cô Chiến Huyền khẽ nói:
- Mau nhìn đi, Thôn thân thể linh thịt của Thiên Kiếm Linh đã ngưng kết. Rất nhanh có thể biến thành thân thể máu thịt. Vu Nhai thật đúng là lợi hại. Không ngờ chỉ tốn hai mươi mấy năm đã đạt được cảnh giới như vậy.
- A, chỉ có điều trong hai mươi mấy năm qua, phụ thân ta cũng rất khổ cực. Lang thang trong biển sao cũng không dễ dàng gì.
Vu Duệ gật đầu.
Độc Cô Chiến Huyền nghiêm túc gật đầu. Hắn cũng từng xông vào biển sao
một chút, nhưng căn bản không dám chạy quá xa. Quá nguy hiểm.
Đúng vào lúc này, lại có hai thân ảnh xông ra. Chỉ có điều lần này là
linh thể. Không ngờ chính là Vu Thuấn và hoàng hậu tiền bối. Hiện tại
bọn họ đều đang ở trong thánh địa Cổ Ma của Bách tộc. Lần này là Vu
Thuấn thỉnh cầu Thủy Tinh dẫn bọn họ tới. Chỉ thấy hai linh thể sóng vai đứng chung một chỗ. Sau đó chợt thấy mắt Vu Thuấn chớp hiện, khẽ nói:
- Vu Nhai nhất định phải thành công. Như vậy tộc nhân của ta sẽ có hy
vọng một lần nữa xuất hiện ở trên đại lục Thần Huyền... Ừ, mau nhìn kìa. Thôn Thiên Kiếm Linh bắt đầu xuất hiện khí tức nhân loại...
Trong trận pháp cực lớn, Vu Nhai đã vào trung niên ngơ ngác nhìn nữ tử
trước mắt chậm rãi toả ra khí tức nhân loại. Chậm rãi, hắn thấy được nữ
tử này mở hai mắt ra. Chậm rãi, hắn thấy được nữ tử thoáng hé môi. Chậm
rãi, hắn nghe được giọng nói của nữ tử này:
- Cám ơn chàng, lão công Vu Nhai, tên của ta là...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...