Triệu Hoán Thần Binh

Ba năm qua, hắn tiến bộ không thể nói là không lớn. Cho dù năm đó Vu Nhai không bị trục xuất khỏi gia môn, hắn cũng có tự tin chiến thắng. Nhưng hiện tại, kết quả người ta chỉ dùng hai ngón tay đã khiến hắn bị đánh bại.

- Mẫu thân, chúng ta đi thôi!

Vu Nhai cũng không liếc mắt nhìn Độc Cô Minh, đỡ Vu Thiên Tuyết nói.

- Ừ!

Vu Thiên Tuyết khẽ lên tiếng. Lúc này biểu tình trên mặt nàng vẫn lạnh lùng, không biết có phải là do thói quen không đổi được hay không. Nhưng thân thể nàng lại đang run rẩy. Đặc biệt là trong nháy mắt khi Vu Nhai nhanh chóng cản ngược ở trước người nàng.

- Đứng lại, Vu Nhai, ngươi đứng lại đó cho ta!

Độc Cô Minh tức giận, huyết khí dâng trào. Máu ở ngực trào ra nhiều hơn.

Trước đây, khi hắn còn là Độc Cô Nhai, mỗi lần mình thua, Độc Cô Nhai đều sẽ dùng ngôn ngữ châm chọc khiêu khích, tiến hành giáo dục đối với mình.

Mà bây giờ hắn đổi họ, không ngờ cũng đổi cách thức sỉ nhục, không nhìn mình.

Độc Cô Minh không biết hiện tại Vu Nhai đã không phải là Độc Cô Nhai năm đó nữa, phương thức làm việc tự nhiên khác nhau.


Nếu như bây giờ Vu Nhai biết cách năm đó Độc Cô Nhai sỉ nhục Độc Cô Minh, nhất định sẽ không nói gì.

Vu Nhai căn bản cũng không biết năm đó hắn sỉ nhục gia hỏa này thế nào. Vừa rồi, Vu Nhai nói Độc Cô Minh là bại tướng dưới tay, thật ra cũng chỉ là hắn đoán. Đương nhiên, cũng có thể có mối hận đoạt vợ. Chỉ có điều khi đó bọn họ chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, khả năng đó không lớn lắm.

- Vu Nhai, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Vu gia, các ngươi còn làm gì nữa? bắt hắn lại cho ta.

- Cái này... Được, ta lập tức...

- Ai dám động thủ?

Sau một hồi khiếp sợ, Vu gia chủ đã phục hồi tinh thần, tự mình cản Nhị gia chủ lại, phẫn nộ quát.

- Được được được. Vu gia, các ngươi giỏi lắm, dám chống đối với Độc Cô gia ta. Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Các ngươi cứ chờ diệt tộc đi.

Độc Cô Minh lạnh lùng thốt lên, lại nhìn chằm chằm vào Vu Nhai vẫn không quay đầu lại, căm hận rời đi.

- Đại ca, đại ca có biết mình đang làm gì không? Vu gia chúng ta sẽ bị hủy ở trên tay đại ca.

- Nhị đệ, từ hôm nay trở đi đệ không còn là Nhị gia chủ nữa. Quyền lực của đệ trong gia tộc cũng không còn tồn tại!

Vu gia chủ lại lộ vẻ tự tin. Trước khi Vu Nhai và Độc Cô Minh xuất hiện, hắn đã từng cảm giác mơ hồ. Trước khi Nhị gia chủ nói không phải là trục xuất khỏi gia môn, mà là dọn ra ngoài ở, hắn lại không nhìn thấy rõ được mục đích của Độc Cô gia. Nhưng bây giờ hắn đã nhìn ra rõ ràng.

- Đại ca, đại ca...

Nhị gia chủ không nghĩ tới Vu gia chủ lại trực tiếp như vậy. Hắn kinh ngạc sững sờ, sau đó cười lạnh nói:

- Dựa vào ngươi đã muốn tịch thu quyền lực của ta sao? Đại ca, ngươi quá tự tin rồi. Lại nói hiện tại ngươi cũng không nhìn xem tình hình của chúng ta hiện giờ thế nào. Đó là diệt tộc đấy.

- Nực cười, con cháu áo xám của Độc Cô gia không trăm vạn cũng có tới hơn mười vạn. Hắn thì tính là gì?

Vu gia chủ lạnh lùng nói:


- Loại chuyện diệt tộc này cũng không phải là chuyện người tầng dưới có thể nói ra được. Mặc dù ở tỉnh Kiếm Vực, loại con cháu áo xám như hắn cũng không tính là gì, nói gì nơi này là Bắc Đấu!

Vu gia chủ nói xong, lập tức khiến đám người đang rục rịch ngừng lại. Đúng vậy, con cháu áo xám quả thực không tính là gì.

- Đại ca, đại ca đừng quên, phía sau lưng người ta còn có một dòng chính của Độc Cô gia!

- Ta cũng không tin dòng chính của Độc Cô gia sẽ gây chuyện thị phi ở trong tỉnh Bắc Đấu. Không sai, Độc Cô gia hắn đúng là đệ nhất đại gia tộc của đế quốc Huyền Binh. Nhưng ngươi đừng quên, đế quốc Huyền Binh chúng ta không chỉ có có mười tám đại tộc. Hơn nữa, tỉnh Bắc Đấu chúng ta có vị trí chiến lược quan trọng như vậy.

Vu gia chủ tự tin nói:

- Hừ, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ta sẽ tự vẫn để tạ tội là được!

Nói xong, Vu gia chủ cũng kéo Vu Tiểu Dạ rời đi.

Trong đại sảnh, chỉ còn mọi người nhìn nhau. Cuối cùng tất cả mọi người đều giải tán. Hiện tại bọn họ cũng không dám tỏ thái độ loạn. Chờ sau khi người của Độc Cô gia tới thì nói sau. Cuối cùng chỉ còn lại Nhị gia chủ sắc mặt âm trầm cùng với mấy người tâm phúc của hắn.

Hậu viện Vu gia, tại một nơi trong hậu viện, Vu Thiên Tuyết cùng Vu Nhai ngồi đối diện nhau. Vu Thiên Tuyết cẩn thận quan sát nhi tử.

Dường như đây là lần đầu tiên nàng nhìn nhi tử được nàng nuôi dưỡng mười chín năm vậy. Trước đây Vu Nhai chính là hài tử được cưng chiều quá đâm hư, xem vinh quang của Độc Cô gia trở thành mộng tưởng. Thậm chí hắn còn oán hận người làm mẫu thân là nàng, bởi vì nàng làm mẫu thân như vậy còn chưa đủ.

Vì sao không trói buộc người nam nhân kia lại cho chặt? Vì sao thời điểm ở Độc Cô gia nàng không nghĩ mọi biện pháp ép nam nhân kia đi ra? Thậm chí hắn còn nghĩ ra một cách. Nếu như mẫu thân tái giá với người nào đó của Độc Cô gia, nói không chừng, thân phận của hắn sẽ nước lên thì thuyền lên. Nói không chừng phụ thân hắn không muốn nhìn thấy nữ nhân của mình gả cho nam nhân khác, sẽ ra mặt.

Trước đây, nhi tử chính là bị những kẻ vô sỉ trong Độc Cô gia tẩy não.


Thật ra, điều này cũng không có gì kỳ quái. Thế giới này người mạnh là vua, thân phận địa vị vô cùng quan trọng.

Mặc dù chỉ nắm giữ dòng họ Độc Cô này, chắc cũng cường đại hơn gấp ngàn lần so với hiện tại. Thân phận đột nhiên chuyển biến, đột nhiên nghênh đón vô số bạch nhãn, bảo nhi tử vốn tâm cao khí ngạo làm sao tự xử lý được?

Thật ra Vu Thiên Tuyết rất hối hận. Nếu nàng sớm biết nhi tử sẽ biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, trước đây nàng sẽ không dẫn theo nhi tử ngàn dặm xa xôi đi kẻ phụ tình trong Độc Cô gia kia? Bọn họ vốn không phải là người của một thế giới.

Khi đó nhi tử còn chưa phải như ngày nay. Mãi sau khi hắn đến Độc Cô gia, hắn thể hiện ra thiên phú đáng sợ, tiếp nhận sự tẩy não của Độc Cô gia. Chỉ mấy năm, hắn đã hoàn toàn thay đổi. Có đôi khi nàng đã nghĩ, có lẽ sau khi nhi tử thể hiện ra thiên phú, nam nhân kia sẽ xuất hiện. Nhưng kẻ phụ tình kia lại biến mất trong sự thất vọng của nàng.

Thật ra Vu Thiên Tuyết cũng hiểu rõ, nàng và nhi tử bị đuổi ra ngoài, sợ rằng phía sau cũng có bóng dáng của hắn. Nàng đã tuyệt vọng, nhi tử đáng thương không ngờ lại nhìn không thấu.

Vu Nhai bị Vu Thiên Tuyết nhìn chằm chằm như vậy, hắn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Hắn cũng không biết liệu có phải mình đã bị phát hiện hay không? Hắn quyết định tiên hạ thủ vi cường, nói:

- Mẫu thân, ta mất trí nhớ. Con đã quên tất cả mọi chuyện trước đây. Thậm chí ngay cả tên cũng quên. Hình như chỉ có kiếm kỹ là không quên.

- Cái gì, mất trí nhớ sao?

- Đúng vậy, mất trí nhớ. Đúng hai tháng trước, ta đột nhiên bị một khối gạch màu đen đập trúng. Đó cũng chính là khối Huyền Binh bản mạng của ta. Nếu không phải mất trí nhớ, ta làm sao có thể hai tháng cũng không trở về nhà thăm mẫu thân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui