- Sao cơ?
Nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc. Bởi vì hắn nhìn thấy trên mặt Vu Nhai không ngờ lại lộ ra một nụ cười mỉm. Ngay lập tức một cảm giác không ổn đã xuất hiện ở trong đầu hắn.
Vào thời điểm hắn đang muốn lui về phía sau, chợt một cây gậy lớn lại đột nhiên từ trong cơ thể Vu Nhai giống như gió bão lao ra. Cây gậy gỗ xuất hiện đặc biệt quỷ dị, mang theo khí tức cấp Thần Vương. Tuy rằng nó không quá cường đại, nhưng lại khiến Hoa Nộ Hải trở tay không kịp bị đập mạnh, văng ra ngoài.
- Người nào?
Hoa Nộ Hải giận dữ hét lên.
- Ta, người trước đó ngươi vẫn luôn theo dõi.
Một thân ảnh chậm rãi hiện lên. Không ngờ chính là Đan Đạo Hùng.
- Phụ thân...
Thủy Tinh khẽ kêu lên một tiếng, sau đó nàng liền phát hiện ra phụ thân mới ở trong Huyền Binh Điển một hồi, vết thương trên người cuối cùng đã hoàn toàn hồi phục. Hơn nữa thực lực của hắn cũng từ Thần Tướng biến thành Thần Vương.
Đan Đạo Hùng vốn chính là Thần Tướng đỉnh phong, thậm chí nắm giữ được lực chiến đấu Thần Vương sơ cấp. Chỉ là hắn cảm ngộ sai một bước. Nhưng sau khi tiến vào Huyền Binh Điển, hắn liền quan sát 1980 cây trường côn trên bầu trời của thế giới Huyền Binh Điển. Đúng vậy. Chính là một trong 198 loại Huyền Binh tạo thành Huyền Điển Binh Trận kia. Thoáng cái hắn có cảm ngộ, sau đó đã đột phá. Hắn cũng không cần đan dược gì đã trực tiếp trở thành Thần Vương. Đồng thời bởi vì sau khi đột phá huyền khí cũng khiến thương thế trên người hắn được hồi phục.
Đương nhiên, vốn sẽ không nhanh như vậy. Nhưng Huyền Vẫn Thần Kiếm của Độc Cô Diệt Ninh lại có thể ở trong Huyền Binh Điển phát huy tác dụng. Hắn có thể thao túng thời gian. Cho nên Đan Đạo Hùng xuất hiện...
- Trở thành Thần Vương? Hiện tại trên đại lục Thần Huyền này, quả nhiên ngay cả mèo nhỏ chó nhỏ cũng có thể thành Thần Vương. Quả nhiên là do chiều hướng phát triển. Nhưng Thần Vương quá nhiều, ta vẫn thật sự có chút không quen. Vẫn giảm bớt mấy tên...
Hoa Nộ Hải lạnh lùng nói.
Nhưng vừa nói xong, hắn lại gặp bi kịch. Sắc mặt hắn lại trở nên không dễ coi. Bởi vì trận pháp của Vu Nhai lại xuất hiện. Hắn thật sự lại phải tiếp tục trình tự thao tác trước. Điều này thật sự quá khó chịu.
Nhưng không có cách nào. Hắn đã xác định, hắn muốn một đòn đánh tan binh trận của Vu Nhai đồng thời giết chết Vu Nhai, căn bản không thể. Hắn chỉ có thể lại nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó lại một quyền đánh tan Binh Điển Thần Trận của Vu Nhai vốn đang bao vây hắn. Cùng lúc đó, các cao thủ đế quốc Huyền Binh cũng lộ ra vẻ mặt đau khổ. Bọn họ lại tiếp tục né tránh Huyền Binh phân tán ra bốn phía. Sau đó bọn họ cũng lặp lại động tác trước đó, xông về phía Vu Nhai.
Bất đồng duy nhất chính là, hiện tại canh giữ ở bên cạnh Vu Nhai không chỉ có Thủy Tinh và Tiểu Hắc, còn có thêm Đan Đạo Hùng. Đúng vậy, Đan Đạo Hùng đánh trúng Hoa Nộ Hải chẳng qua là do xuất kỳ bất ý. Hiện tại, hắn chỉ có thể làm nền.
- Vu Nhai, ngươi không phải là không sợ trảo của Thần Hoàng ta sao? Vậy tiếp tục đỡ lấy quyền này...
Hoa Nộ Hải không muốn dùng trảo nữa. Hắn dùng hai lần cũng không giết chết được tiểu tử này.
Lần này, sau khi đánh tan binh trận, hắn lại một quyền đập về phía Vu Nhai. Vu Nhai giống như đã sớm chuẩn bị. Lá chắn đại địa lại được lấy ra. Đồng thời hắn quát lớn:
- Thủy Tinh, các nàng lập tức trở về, theo ta chống đỡ quyền kình này.
Ba người Thủy Tinh lập tức hội ý. Bọn họ cũng không quan tâm tới các cao thủ Huyền Binh xung quanh. Tất cả đều tập trung đến bên cạnh Vu Nhai, cũng chính là phía sau lá chắn đại địa. Khó khắn lắm mới đến được, một tiếng động thật lớn từ ngoài mặt lá chắn truyền đến. Một lực lượng cực lớn cũng truyền tới theo...
- Oa...
Ba người một thú đồng thời phun ra máu tươi. Sau đó bọn họ liền theo lá chắn đại địa, bay ngược ra ngoài, nghiêng về phía trước...
Bốn lực lượng Thần Vương hợp lại còn không ngăn cản được công kích của Thần Hoàng. Con mẹ nó thật sự đáng chết.
Hiện tại đám người Vu Nhai căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy. Bọn họ nhanh chóng ổn định lá chắn đại địa. Bọn họ phải dừng lại khôi phục lại một chút khí lực. Nhưng Hoa Thần Hoàng cường đại làm sao có thể cho bọn họ có thời gian khôi phục được. Lại nghe Hoa Nộ Hải hét lớn:
- Các ngươi không phải thích làm rùa sao? Vậy lão tử đánh chết các ngươi. Một quyền không đủ thì mười quyền, trăm quyền. Ta phải các ngươi phải bị chấn động thành thịt nát...
Ầm...
Tiếng nói vừa dứt, lại là một lực lượng cực lớn từ phía mặt lá chắn truyền đến.
Ba người một thú, huyết quản toàn thân gần như đều rách ra, gần như biến thành người máu. Ngay cả Đan Đạo Hùng xuất hiện cuối cùng cũng vậy. Nhưng bọn họ vẫn chỉ có thể cố gắng đứng vững. Chỉ cần buông ra, như vậy bọn họ sẽ bị quyền kình của Thần Hoàng đánh thành mảnh nhỏ.
- Đuổi theo. Bất kể thế nào, phải phong tỏa bất kỳ con đường nào mà Vu Nhai có thể chạy trốn được...
Bởi vì Hoa Nộ Hải điên cuồng đánh loạn, các cao thủ đế quốc Huyền Binh cũng không có cách nào phát huy tác dụng. Tấm lá chắn đang mang người nhanh chóng bay đi. Mọi người đều nhìn về phía Thần Vương vẫn luôn lên tiếng kia. Vị Thần Vương này lập tức đưa ra phán đoán, dẫn người đuổi theo.
...
Cùng lúc đó, các Thần Binh trong Binh Điển Thần Trận của Vu Nhai giống như đàn cá trong biển sâu rất nhanh liền đuổi theo Vu Nhai.
- Ha ha ha, Vu Nhai, ngươi còn không chết, ngươi còn không chết, ngươi còn không chết...
Hoa Nộ Hải cao hứng đánh liên tiếp mấy trăm quyền. Lấy tốc độ Thần Hoàng ra quyền, mấy trăm quyền chẳng qua chỉ là chớp mắt một cái mà thôi. Đám người Vu Nhai cùng lá chắn đại địa đã bị đánh vào tầng mây phía trên. Nhưng độ cao như vậy đối với Thần Hoàng quả thực không có nửa điểm áp lực. Đừng nói là Thần Hoàng, cho dù là Thần Tướng cũng không có bất kỳ áp lực nào. Bọn họ tiếp tục đi lên...
Vì sao bao giờ cũng đi lên. Bởi vì tấm lá chắn của Vu Nhai bao giờ cũng hướng lên trên.
Tình huống bây giờ chính là tấm lá chắn ở phía trước, Hoa Nộ Hải ở phía sau không ngừng ra quyền. Các cao thủ đế quốc Huyền Binh tách ra bốn phía điên cuồng đuổi theo, cố gắng phong tỏa những tuyến đường Vu Nhai có khả năng bỏ chạy. Phía sau còn có vô số Huyền Binh muốn tìm chủ nhân để quay về...
- A, tại sao cục diện này lại có phần quen thuộc như vậy?
Huyền Thiên Chân Thần vẫn đang giằng co với Ma Thiên Chân Thần, tự nhiên rảnh rỗi buồn chán lại chú ý tới cuộc chiến đấu phía dưới. Không quan tâm chiến trường chuyển tới đâu, đối với thị giác của hắn cũng không có vấn đề. Nhưng không nhìn thấy thì thôi. Vừa nhìn thấy hắn lại đột nhiên có vài suy nghĩ quỷ dị.
Chậm rãi, Huyền Thiên Chân Thần nhớ ra dường như đã từng thấy cục diện như vậy ở đâu. Đặc biệt là khi Vu Nhai đột nhiên đổi tấm lá chắn trên tay thành Lục Thiên Thần Ấn, hắn đã hoàn toàn nghĩ ra...
Vu Nhai muốn giở mánh khóe cũ...
- Hoa Nộ Hải, không nên đánh nữa. Đi vòng qua... Đáng chết!
Đã quá muộn, Hoa Nộ Hải đã đánh ra một quyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...