- Rất nhanh ta sẽ nói cho ngươi biết. Phù văn trận, mở ra...
Đúng vào lúc này, Vu Nhai đột nhiên khẽ quát một tiếng.
Trong nháy mắt, vô số phù văn cổ xưa xuất hiện ở xung quanh toàn bộ Huyền Thiên Binh Trận cực lớn. Trong nháy mắt, chúng tạo thành một phù văn trận cực lớn, bao vây xung quanh Huyền Thiên Binh Trận. Đồng thời, chúng cũng khiến cho tất cả cao thủ của đế quốc Huyền Binh bị giữ ở phía ngoài.
Nói cách khác, ngoại trừ bẩy vị Thần Hoàng ra, Vu Nhai thật sự cùng Huyền Thiên Chân Thần một đấu một.
Mọi người đều kinh hãi. Không ngờ trong lúc Vu Nhai chạy trốn lại lặng lẽ không một tiếng động bày ra một phù văn trận cực lớn như thế. Còn là một vòng tròn trận pháp. Hiện tại, mọi người đều tin tưởng, trước đó Vu Nhai thật sự cố ý chạy một vòng lớn như thế.
- Chỉ bằng phù văn trận này sao? Ha ha, ta chỉ cần ba chiêu có thể đánh nóa thành mảnh nhỏ...
- Gia chủ, không biết có thể giúp ta một chút hay không? Bắn rơi binh trận của Huyền Thiên Chân Thần. Đúng vậy. Cũng không cần trực tiếp đánh thành mảnh nhỏ, chỉ cần đánh đổ là được.
Vu Nhai không trả lời Huyền Thiên Chân Thần, mà ngẩng đầu nhìn về phía Độc Cô Chiến Huyền nói.
- Tiểu tử ngươi cuối cùng đã đưa ra lời thỉnh cầu với ta. Ta đã đợi rất lâu. Ta còn tưởng rằng ngươi không cần.
Độc Cô Chiến Huyền lộ ra nụ cười mỉm. Bộ dạng hắn có chút chật vật. Không có cách nào. Hắn cùng Thần Vũ Thần Hoàng đánh lâu như thế, muốn không bị thương cũng không dễ dàng gì. Chợt nụ cười trên mặt thu lại, hắn nói:
- Đương nhiên không thành vấn đề. Đánh đổ binh trận này một chút đúng không?
- Độc Cô Chiến Huyền, ngươi cảm thấy ngươi có cơ hội ra tay sao?
Thần Vũ Thần Hoàng trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Độc Cô Chiến Huyền. Áp lực Thần Hoàng điên cuồng ép tới, khiến Độc Cô Chiến Huyền toàn thân không gió mà lay động. Nhưng trên mặt hắn lại hiện ra nụ cười lạnh. Từ từ, một thanh thần kiếm xuyên qua cơ thể lao ra. Một áp lực khủng khiếp tuyệt luân từ trong thanh thần kiếm này bạo phát ra. Đó là Lạc Thiên Thần Kiếm. Độc Cô Chiến Huyền thật sự dám đem Lạc Thiên Thần Kiếm ra ngoài.
- Lạc Thiên Thần Kiếm...
Huyền Thiên Chân Thần, Thời Hoàng và Không Hoàng đồng thời khẽ quát một tiếng. Sắc mặt ba vị Thần Hoàng của đế quốc Huyền Binh trở nên vô cùng ngưng trọng. Hóa ra đây chính là căn nguyên khiến cho bọn họ luôn cảm thấy trên người Độc Cô Chiến Huyền tràn ngập cảm giác nguy hiểm quỷ dị. Tuy nhiên chỉ dựa vào thanh kiếm này thôi sao?
- Ngươi quả nhiên mang Lạc Thiên Thần Kiếm đến. Nhưng mất đi lực lượng Nguyên Giới ủng hộ, thanh kiếm không thì có ích lợi gì. Cùng lắm là giúp ngươi nâng cao một chút lực lượng mà thôi. Mặc dù ngươi có thể đột phá sự phong tỏa của ba vị Thần Hoàng đế quốc Huyền Binh, mặc dù ta không phát động công kích đối với ngươi, trong khoảng thời gian ngắn ngươi cũng không phá được Huyền Thiên Binh Trận của ta.
Huyền Thiên Chân Thần ban đầu còn khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã cảm thấy bình thường. Đúng như hắn nói như vậy.
- Huyền Thiên Chân Thần, đã lâu không gặp.
Đúng vào lúc này, một giọng nói Vu Nhai quen thuộc chợt xuất hiện. Một thân ảnh chậm rãi hiện lên ở bên cạnh Độc Cô Chiến Huyền. Không ngờ chính là Lạc Thiên Kiếm Linh. Đúng vậy, nếu Lạc Thiên Thần Kiếm đã tới, hắn không có khả năng không xuất hiện.
- Lạc Thiên Kiếm Linh? Đúng là đã lâu không gặp. Đã qua bao nhiêu vạn năm rồi? Mà gia hỏa Lạc Thiên Chân Thần kia đã chết lâu rồi, tại sao ngươi còn chưa xuống đó với hắn?
Huyền Thiên Chân Thần nhìn thấy Lạc Thiên Kiếm Linh đương nhiên cũng sẽ không bất ngờ. Hắn thản nhiên cười nói.
- Đã khiến ngươi thất vọng rồi.
- Thất vọng? Hắc, làm sao có thể thất vọng được? Ngươi một Kiếm Linh mất đi lực lượng Nguyên Giới ủng hộ, chết hay không chết có thể phát sinh được bao nhiêu ảnh hưởng đối v ới ta? Cùng lắm chính là khiến ta cảm thán mạng của ngươi rất dài mà thôi.
Huyền Thiên Chân Thần cười khẩy nói.
- Ý của ta là, Lạc Thiên Chân Thần cũng chưa chết. Ta nghĩ khi nghe được tin tức này ngươi nhất định sẽ rất thất vọng.
Lạc Thiên Kiếm Linh đồng dạng lộ vẻ châm biếm, nhìn Huyền Thiên Chân Thần giống như nhìn một con khỉ làm xiếc. Lạc Thiên Nguyên Giới hắn vốn chính là một kẻ thích đùa bỡn.
- Ngươi nói cái gì? Lạc Thiên Chân Thần còn chưa chết sao?
Huyền Thiên Chân Thần ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên Chân Thần. Chợt hắn lại thản nhiên cười nói:
- Lạc Thiên Kiếm Linh, ngươi cũng giống như Chân Thần của ngươi là kẻ tâm cơ thích đùa bỡn, thích hù dọa người sao? Bắt đầu từ thời đại của thần đã chứng minh chút tâm cơ đó của các ngươi đối với ta là vô dụng. Ta là Chân Thần cổ xưa nhất. Huyền Thiên Nguyên Giới là Nguyên Giới cổ xưa nhất.
Đúng vậy. Ý của Huyền Thiên Chân Thần là hắn nhiều tuổi nhất, có thể nhìn thấu rất nhiều thứ, tương đối thành thục.
- Lạc Thiên Chân Thần quả thực không chết. Ta là Lạc Thiên Kiếm Linh, cũng là Lạc Thiên Chân Thần...
Lạc Thiên Kiếm Linh quát khẽ. Chợt trên Kiếm Linh lên bạo phát ra áp lực chỉ có Chân Thần mới có. Sau đó, hắn không cùng Huyền Thiên Chân Thần nói lời vô ích nữa. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Độc Cô Chiến Huyền nói:
- Tiểu tử Chiến Huyền, ngày hôm nay dù thế nào cũng phải đánh Huyền Thiên Chân Thần tới mức mẹ hắn cũng không nhận ra được.
Huyền Thiên Chân Thần cảm nhận được áp lực trên linh thể Lạc Thiên Kiếm Linh chính là của Chân Thần, hắn thật sự bị dọa giật mình. Nhưng rất nhanh, hắn đã bình tĩnh trở lại. Chính hắn cũng là Chân Thần. Hắn biết không quan tâm là Chân Thần hay Kiếm Linh, chỉ cần rời khỏi Thần Chi Nguyên Giới, vậy cái gì cũng không phải.
Lạc Thiên Kiếm Linh và Lạc Thiên Chân Thần sát nhập quả thật làm cho hắn giật mình. Nhưng chỉ vậy không hơn.
Chỉ có điều tâm tình Huyền Thiên Chân Thần vừa mới thả lỏng xuống, lại lập tức nâng lên. Bởi vì hắn nhìn thấy được từng thân ảnh phía sau Độc Cô Chiến Huyền. Đó là những thân ảnh mỗi người đều tràn ngập áp lực Thần Vương.
- Độc Cô Chiến Huyền, ngươi, ngươi, ngươi...
Đám người Thần Vũ Thần Hoàng đều bị hù dọa. Phía sau Độc Cô Chiến Huyền không ngờ xuất hiện các Thần Vương. Mỗi người đều là Binh Sư cấp Thần Vương của Độc Cô gia. Không ngờ Độc Cô Chiến Huyền mang theo nhiều chiến lực cường đại của Độc Cô gia ra ngoài như vạy. Tất cả có chừng sáu Thần Vương!
Độc Cô gia ở trên cùng đẳng cấp đều có ưu thế. Mỗi gia hỏa đều không phải giốn như Lê đại nhân.
Đúng vậy. Rất nhiều người ý thức được, Độc Cô gia cũng không có nhiều Thần Vương như thế, cũng chính là ngoài mặt, không nhiều như thế. Trên thực tế ngay cả các thành viên cao tầng trong Độc Cô gia cũng không biết Độc Cô gia có bao nhiêu Thần Vương. Vẫn bởi vì phong cách Độc Cô gia, thích đi khắp nơi thám hiểm.
Sáu vị Thần Vương này, trong đó có ba vị sau khi dân Cổ Duệ xuất hiện mới trở lại Độc Cô gia.
- Sáu Thần Vương, mặc dù các ngươi có tổ hợp ra trận pháp gì, cùng lắm cũng chỉ tương đương với một Thần Hoàng mà thôi. Dù có thêm nhiều Thần Hoàng đi nữa, các ngươi cũng không cứu được Vu Nhai!
Huyền Thiên Chân Thần lại nhanh chóng tỉnh táo lại. Chỉ có điều hắn vẫn lập tức huy động lực lượng của Huyền Thiên Binh Trận của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...