Khi nghe được câu này, tim Vu Nhai chợt nhấc lên.
Đó là giọng nói của Tô Thần Hoàng. Hắn đang nói chuyện với ai, hắn đang tra hỏi ai? Người của Độc Cô gia sao? Hay là người Bách tộc bắt từ bên ngoài về? Khẳng định có quan hệ với mình.
Tốc độ di chuyển của hắn càng thêm điên cuồng, càng nhanh hơn. Lại nghe một giọng nói yếu ớt nói:
- Không biết. Vu Nhai cùng Lữ gia chúng ta không có bất cứ quan hệ gì. Chúng ta căn bản không biết Vu Nhai ở đâu. Lữ gia chúng ta trung thành với đại đế.
Lữ gia. Không ngờ lại là Lữ gia. Sao có thể như vậy được?
- Trung thành sao? Vậy các ngươi chấp nhận để kẻ tên gọi là Lữ Nham kia đi theo Vu Nhai là có ý gì? Các ngươi nhất định có phương pháp liên hệ với với Lữ Nham kia có đúng không? Hiện tại lập tức liên hệ cho ta. Nếu không, Lữ gia từ nay về sau biến mất ở trên đại lục Thần Huyền.
Tô Thần Hoàng nói.
Vừa dứt lời, Vu Nhai cuối cùng đã chạy tới. Mà khi hắn nhìn thấy tình hình nơi đây, một cơn tức giận gần như cuộn trào mãnh liệt. Chỉ thấy giữa rừng trúc xanh tươi có treo mấy thi thể không còn nguyên vẹn. Tất cả đều bị chủy thủ đâm chết. Phía trước còn có hai người đang bị treo ngược lên. Hai người kia còn sống. Trong đó có một người còn là Thần Vương... Thần Vương già nua.
Hai người kia hẳn là gia chủ Lữ gia cùng trưởng lão cường đại nhất của Lữ gia. Tuy rằng bọn họ còn sống, nhưng đã là người tàn tật, chỉ còn lại có một hơi thở còn bị treo ngược lên. Nếu tiếp tục như vậy nữa, cho dù bọn họ là Thần Binh Sư cũng sống không được bao lâu.
Phía dưới mỗi người bị treo ngược hoặc thi thể đều có máu và thịt nát, khiến phong cảnh trong rừng trúc đã bị phá hỏng hầu như hoàn toàn.
Tô Thần Hoàng đứng ở trước mặt bọn họ, chủy thủ trong tay đang điên cuồng nhỏ máu tươi xuống đất. Trên mặt hắn lộ ra thần sắc dữ tợn. Ở bên cạnh hắn còn có hai người khác. Chắc hẳn là theo giúp hắn. Thực lực cả hai đều đạt tới cảnh giới cấp Tướng Thần Binh.
Người của Lữ gia không ngờ cũng bị mình liên lụy...
Trong đầu Vu Nhai cảm thấy bối rối. Lửa giận dâng lên. Trong nháy mắt hắn cảm thấy thất thần. Sau đó, chỉ thấy Tô Thần Hoàng thâm trầm đi tới, trong tay nắm chặt chủy thủ. Vốn loại chuyện tra hỏi này chắc chắn là do thủ hạ của hắn tới xử lý. Nhưng trong lòng hắn hình như có chút biến thái, thích tự mình động thủ. Hắn vừa đi vừa nói:
- Liên hệ với Lữ Nham. Nếu không chết!
- Chúng ta đã từng thử liên lạc, nhưng ta liên lạc không được. Hắn không phải đã chết, không phải là bị Vu Nhai thu vào tiểu thế giới Binh Linh... Chúng ta luôn trung thành với đế quốc!
Lữ gia chủ điên cuồng quát, gần như đã dùng hết chút khí lực cuối cùng.
- Phải vậy không? Đã như vậy, các ngươi hãy đi chết đi. Người vô dụng giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì. Đặc biệt còn có thể ghi hận ta. Lữ gia vẫn rất cường đại. Chỉ có điều các ngươi yên tâm. Vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi. Lữ gia các ngươi tuyệt đối sẽ vẫn tiếp tục tồn tại. Chỉ có các ngươi là chết... Là chết bởi tay của Độc Cô gia. Ta tin tưởng Lữ gia nhất định sẽ phát điên, báo thù cho các ngươi.
- Ngươi...
- Có thể đi chết đi.
Tô Thần Hoàng cũng tin tưởng người của Lữ gia quả thực không liên lạc được với Lữ Nham. Đến đến tình trạng này Lữ gia chủ cho dù có cường ngạnh nữ cũng chịu không nổi. Dưới huyền khí nửa Thần Hoàng của hắn, dưới thủ đoạn được truyền thừa mấy nghìn năm của hắn, người Lữ gia không có lý nào lại chống đỡ được.
Hắc, mấy cổ thi thể này không thể đơn giản như bề ngoài nhìn thấy. Lúc còn sống bọn họ đã chịu khổ sở gấp trăm lần so với bị cắt thành thịt nát.
- Tô Thần Hoàng, Lữ gia ta cùng ngươi không đội trời chung!
- Đáng tiếc ngươi đã không nhìn thấy cảnh tượng Lữ gia vì đế quốc Huyền Binh chúng ta mà bỏ mạng. Ngươi có thể đi...
- Kẻ chết chính là ngươi, Tô Thần Hoàng...
Tô Thần Hoàng còn chưa nói hết, một giọng nói lạnh lùng tới cực điểm không biết từ nơi nào truyền tới. Nhưng Tô Thần Hoàng lại cảm giác được hướng của giọng nói đó. Không ngờ là từ phía sau tới. Hắn không ngờ lại không phát hiện ra có người lẻn tới bên cạnh hắn. Cùng lúc đó còn có thanh kiếm mang theo sự sắc bén đâm tới. Gần như là một đòn tất sát!
Trong nháy mắt này, Tô Thần Hoàng cảm giác được tính mạng bị uy hiếp nghiêm trọng. Cảm giác này, hắn đã rất lâu không cảm nhận được.
Là ai? Là người của Độc Cô gia sao? Tại sao giọng nói lại quen thuộc như vậy?
Hiện tại hắn làm gì có thời gian đi nghiên cứu tại sao giọng nói này lại quen thuộc như vậy. Tránh một kiếm tuyệt sát này mới là điều cần thiết.
Đột nhiên, ánh mắt hắn rơi vào trên người gia chủ Lữ gia phía trước. Thân ảnh theo đó lóe lên, liền trực tiếp vọt đến phía sau gia chủ Lữ gia. Một kiếm tất sát này gần như cũng đến trước người gia chủ Lữ gia, nhưng lại ngừng lại...
Đúng vào lúc này, xung quanh dường như bị dừng hình ảnh. Tiếng gió thổi qua lá trúc dường như trở thành âm thanh chủ yếu của toàn thế giới. Từng đôi mắt nhìn về phía người đâm ra một kiếm tất sát kia. Ngay cả Tô Thần Hoàng cũng không ngoại lệ. Chỉ nghe thấy hắn kinh ngạc kêu lên:
- Vu Nhai...
- Vu Nhai...
Gia chủ Lữ gia cùng trưởng lão Lữ gia đồng thời rướn mí mắt nói.
Tiếng của bọn họ vừa nhỏ lại khàn khan. Có thể lần tranh cãi vừa rồi chính là toàn bộ khí lực cuối cùng của bọn họ. Ánh mắt bọn họ đều là màu đỏ. Trong mắt bọn họ hiện ra thân ảnh của Vu Nhai. Thần sắc vô cùng phức tạp.
Vu Nhai xuất hiện thật sự quá đột ngột, gần như không nhìn ra Vu Nhai đã xuất hiện như thế nào. Dường như hắn từ trong không trung đến.
- Vu Nhai, không ngờ ngươi tự đưa đầu ra..
- Các ngươi đều phải chết. Người chết sẽ không nói chuyện.
Giọng nói Vu Nhai cũng rất khẽ. Ánh mắt lạnh lùng chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Thần Hoàng phía trước, căn bản không để ý tới hai Thần Tướng phía sau. Đúng vậy, người vừa nói chính là hai Thần Tướng phía sau này. Đáng tiếc, khi Vu Nhai vừa dứt lời, thân thể của bọn họ có máu tươi bay ra. Lá trúc đột nhiên nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó liền cắt qua trên người bọn họ...
Mỗi cái lá cây rơi xuống, đều sẽ cắt từ trên người bọn họ ra một miếng thịt. Mỗi miệng thịt rất nhỏ gần như nhìn không thấy. Mỗi lần đều chính xác vô cùng.
- A a a...
Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông. Bọn họ chỉ có thể phát ra những tiếng kêu thảm thiết. Những âm thanh khác căn bản không phát ra được. Bọn họ cũng không có cách nào cử động, như ngơ ngác đứng ở đó mặc cho lá trúc xẹt qua phía trên người bọn.
Cục diện vô cùng quỷ dị đẫm máu...
- Vu Nhai, ngươi dám...
Tô Thần Hoàng nổi giận. Vu Nhai lại giết người ở trước mặt hắn, còn là hành hạ đến chết. Tuy rằng còn không biết Vu Nhai làm thế nào điều khiển được lá trúc, nhưng hắn không có khả năng khoanh tay đứng nhìn. Thậm chí hắn cũng quên mất Vu Nhai đã xuất hiện thế nào, quên mất rằng mình muốn bắt được Vu Nhai. Hiện tại trong đầu hắn chỉ thầm nghĩ phải giữ lại thể diện của chính mình, không thể lại để Vu Nhai làm loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...