Ngay thời điểm Vu Nhai và
các Binh Linh choáng váng, chuyện càng kỳ lạ hơn đã phát sinh. Thôn
Thiên Kiếm cắn nuốt. Không ngờ lại nuốt ra một Cánh cửa. Lấy tính cách
Thôn Thiên Kiếm Linh trong lúc cắn nuốt khí hỗn độn, sao có thể làm ra
một hình dạng Cánh cửa nữa. Cùng lắm là nuốt ra một cái lỗ nhỏ để Vu
Nhai có thể đi mà thôi.
Đúng vậy. Nếu như ví dụ khí hỗn độn thành mây, chúng ta cầm máy hút bụi ở trong mây điên cuồng hút mây đang trôi đi. Điều này làm sao có thể sẽ
hút ra một hình thái Cánh cửa chứ? Nhưng phía trước lại xuất hiện ra
hình dạng một cái cửa...
Ngoại trừ Cánh cửa bên trong khí hỗn độn này ra, khí hỗn độn xung quanh
đều không có cách nào cắn nuốt. Dường như Thôn Thiên Kiếm chính là một
cái chìa khóa để mỏ ra Cánh cửa bên trong khí hỗn độn này.
Đúng vậy. Khí hỗn độn có thể bị hấp thu chính là một cánh cửa. Xung quanh, những nơi còn lại không thể bị hấp thu là tường.
囧...
Hiện tại Vu Nhai và Binh Linh chỉ có thể lấy loại vẻ mặt này để biểu thị tâm tình bọn họ bây giờ. Nhưng rất nhanh bọn họ lại cảm thấy thoải mái. Không quan tâm là chuyện gì xảy ra, trước mắt đã có một cánh cửa. Điều
này cũng có nghĩa là hắn thật sự tìm được trung tâm nơi thần bí.
Hiện tại không phải là thời gian lộ ra vẻ mặt 囧 này, mà chắc hẳn phải là hưng phấn.
Hơn nữa, Vu Nhai còn phát hiện ra, Thôn Thiên Kiếm hút những khí hỗn độn này, giống như Huyền Binh Điển hấp thu lực lượng bản nguyên của Thần
Chi Nguyên Giới, tuyệt đối là vật đại bổ. Dường như những khí hỗn độn
này chính là đặc biệt lưu lại cho Thôn Thiên Kiếm.
Ầm...
Trước đó không nói, ngay thời điểm Vu Nhai nhìn thấy cánh cửa hoàn hoàn
chỉnh chỉnh xuất hiện phía trước, trong chớp mắt, một cảm giác huyền bí
đến từ chính Thôn Thiên Kiếm chợt xuất hiện. Sau đó thần đạo cắn nuốt
của hắn đã trực tiếp cảm ngộ thành Thần Vương, thuận tiện như nước chảy
thành sông.
- Lão bà Thôn Thiên Kiếm, nàng cảm giác nơi này là nơi nào vậy?
Vu Nhai bình tĩnh, cũng không bước vào trong cửa, mà tìm Thôn Thiên Kiếm Linh hỏi. Chuyện trước mắt không chỉ kỳ lạ, hơn nữa còn có chút quỷ dị. Dường như người sáng lập ra cánh cửa lớn này có thể sớm dự đoán được
hắn sẽ dẫn theo Thôn Thiên Kiếm xuất hiện vậy.
- Hoàn toàn không biết. Cũng không cần suy nghĩ quá nhiều. Có thể những
khí hỗn độn này cũng không phải là chuẩn bị cho ta, mà là chuẩn bị cho
người nắm giữ thần đạo cắn nuốt... Đúng vậy. Hiện tại ta cũng giống như
Huyền Binh Điển, cần bế quan. Thời gian cụ thể không rõ ràng lắm. Nếu
không phải là tình huống khẩn cấp gì đó, không nên triệu hoán ta.
Hơi thở của Thôn Thiên Kiếm Linh dường như có chút gấp gáp. Càng về sau, lời nói của nàng thậm chí có chút không khống chế được. Dường như nàng
đang mệt muốn chết, rất muốn lập tức đi ngủ, sau đó thật sự sẽ chìm vào
trong giấc ngủ say.
Vu Nhai chớp chớp mắt. Được rồi. Vu Nhai càng choáng váng hơn.
Nhưng bất kể thế nào, đều là chuyện tốt. Hiện tại hắn xuyên qua cánh cửa này, đã có thể thấy toàn cảnh bên trong cánh cửa.
Đó là một nơi hoang vu quỷ dị. Chẳng qua là khi Vu Nhai bước vào trong
cửa, khi hắn đi qua cánh cửa cực lớn này, lại phát hiện ra hoang vu vẫn
là hoang vu. Nhưng hình thành hoang vu không phải là cát sỏi, cũng không phải bùn đất. Mà là vô số Huyền Binh không trọn vẹn...
Thoáng cái, Vu Nhai chấn động. Không ngờ lấy mảnh vụn Huyền Binh làm
cát, hình thành một nơi hoang vu, gần như là mênh mông không thấy bờ. Để được như vậy, nơi này phải có bao nhiêu mảnh vụn Huyền Binh không trọn
vẹn chứ?
Kìm chế chấn động, Vu Nhai lại tiện tay hút một mảnh vụn Huyền Binh. Bên trong được chế tạo bởi rất nhiều loại nguyên liệu. Nhưng trong mảnh nhỏ đó, có ít nhất ba loại nguyên liệu, Vu Nhai xem không hiểu...
- Cái này... cái này... cái này... cái này... Không. Không... không có
khả năng như vậy được. Không ngờ có nhiều mảnh vụn Huyền Binh như vậy.
Có nhiều như vậy cũng không nói làm gì. Nhưng tại sao lại có thể có
nhiều nguyên liệu ta xem cũng không hiểu như vậy? Không có khả năng.
Không có khả năng. Không có khả năng...
Khắc Liệt Luân Tư trực tiếp nói lắp cộng thêm sự điên cuồng.
Trong nháy mắt khi Vu Nhai nhìn thấy nơi hoang vu do Huyền Binh tạo
thành này, hắn lập tức từ trong Huyền Binh Điển nhảy ra ngoài. Nhiều
mảnh vụn Huyền Binh như vậy. Là phần tử rèn cuồng nhiệt, hắn không ra
mới là lạ. Nhưng hắn nhìn thấy có vài mảnh nhỏ, nhìn rõ ràng không hiểu, không rõ được bên trong là do nguyên liệu thế nào rèn thành. Làm rèn
đại sư, tâm linh Khắc Liệt Luân Tư lập tức bi thương.
- Răng rắc, răng rắc...
Vu Nhai không để ý tới Khắc Liệt Luân Tư đang phát điên, cứ đạp lên mảnh vụn Huyền Binh đi tới.
Trong đầu hắn xuất hiện một suy nghĩ...
Nơi thần bí, trận pháp tuyệt địa của sáu đại Nguyên Giới. Phiến đá thần
bí dẫn dắt. Khí hỗn độn dường như là chuẩn bị cho Thôn Thiên Kiế. Còn có dải đất đầy mảnh vụn Huyền Binh trước mắt. Tất cả rốt cuộc có liên hệ
gì?
Bất kể thế nào, tiếp tục tiến sâu vào trong tìm kiếm trung tâm nơi thần
bí là được. Chỉ cần tìm được, nói không chừng không chỉ có thể nhận được và khống chế nơi thần bí này, còn có thể hiểu rõ Thần Chi Nguyên Giới
thậm chí là Huyền Binh Điển và Thôn Thiên Kiếm của mình. Thậm chí, còn
có thể hiểu rõ tại sao mình lại xuyên qua đến đây. Nghĩ tới đây, tim Vu
Nhai không khỏi hưng phấn và khẩn trương...
Nhưng ngay khi hắn hưng phấn và khẩn trương, đột nhiên thấy được một vật không tính là cao lớn.
Chỉ thấy vật này dường như đứng một mình ở giữa mảnh vụn Huyền Binh.
Dường như mãi mãi không biến đổi. Chỉ là thứ này xuất hiện ở nơi này
thật sự có chút cổ quái. Nếu như xuất hiện một thanh kiếm hoặc mấy cây
cột gì đó, thật ra rất bình thường. Nhưng thứ xuất hiện không ngờ là một bệ rèn. Một bệ rèn thoạt nhìn đặc biệt rất bình thường, lại có chút vết hoen rỉ loang lổ...
Được rồi, điều này còn chưa phải là cổ quái nhất.
Cổ quái nhất là trên bệ rèn này còn có một tiểu nam hài đang ngồi, chỉ
có khoảng ba bốn tuổi. Trong tay tiểu nam hài này đang cầm một đống mảnh vụn Huyền Binh, giống như đang cắn hạt dưa. Bộ dạng hình như đang cắn
say sưa.
Ở nơi thế này mặc dù xuất hiện một người trưởng thành cũng sẽ khiến cho
người ta cảm thấy lông tóc dựng đứng, nói gì đến một tiểu nam hài.
Nhưng Vu Nhai xem như là người đã từng trải vô số phong sương. Thông qua Thôn Thiên Kiếm Linh thậm chí biết kiếp trước cũng có môn phái rất lợi
hại. Xuất hiện một đồng tử như vậy cũng không có gì kỳ quái. Nói không
chừng trên đại lục Thần Huyền thật sự có thần.
- Ách, tiểu tử, người tới là khách. Ta cũng không có gì tốt để chiêu đãi ngươi. Tùy tiện nhặt một mảnh trên mặt đất ăn đi.
Tiểu nam hài ba bốn tuổi đương nhiên cũng phát hiện ra Vu Nhai đã đến.
Hắn rướn đầu, trên mặt mũm mĩm có một đôi mắt lớn một cách đặc biệt
nhìnVu Nhai. Đôi mắt này không nhịn được sáng lên. Chợt mí mắt nó hạ
xuống, bộ dạng giống như một lão thần, một cao nhân đắc đạo. Nhưng giọng nói lại mang theo sự non nớt của tiểu hài tử. Có loại cảm giác khiến
người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...