Vu Nhai lại không rảnh rỗi
được như vậy. Hắn lại lấy ra Thần Huyền Khí Điển, lật tới giai đoạn công pháp Thần Binh Sư. Phía trên không ngờ chỉ có bốn chữ... Thần Cảnh Vô
Cương. Không quá để ý, Vu Nhai chỉ lẳng lặng dừng ở trang bìa. Rất
nhanh, huyễn ảnh theo đó xuất hiện. Vẫn là nơi trước đó. Vẫn là mảnh đại địa đó, vẫn là bầu trời tràn ngập Mệnh Hồng và những ngôi sao. Dường
như tất cả cũng không có biến hóa nào. Nhưng Vu Nhai dường như lại cảm
nhận được. Hắn phát hiện bầu trời huyễn ảnh trở nên mênh mông hơn...
Đúng vậy, cảm giác đầu tiên chính là khoảng không không khác gì trước
đó. Nhưng hắn lại cẩn thận cảm nhận. Đặc biệt là khi bay lên cao, bao
quát đại địa phía dưới. Bầu trời đầy sao hoặc nói là vũ trụ lại càng
sống động hơn so với trước đây, tràn ngập sức sống. Trước đây tuy rằng
bầu trời sao vẫn là bầu trời sao, nhưng dường như từng ngôi sao chỉ là
được vẽ ra, sẽ không chớp động, không để cho người ta cảm thấy tâm linh
chấn động là mấy.
- Thần Cảnh Vô Cương. Người có thể sáng tạo ra Thần Huyền Khí Điển, cho
đến lúc này mới biết được vũ trụ mở mang. Trước đây, chỉ bay lên bầu
trời sao, thấy được sự mỹ lệ trong tinh không. Nhưng không cách nào sao
chép được phong thái của các vì sao. Chỉ có thể lấy Mệnh Hồng biến thành ngôi sao, để thế giới huyễn ảnh này xuất hiện sao giả...
Vu Nhai nhẹ nhàng nói.
Hắn cũng chỉ đoán. Hắn không biết được suy nghĩ của người sáng tạo Thần
Huyền Khí Điển, càng không biết người sáng tạo Thần Huyền Khí Điển là
thần thánh phương nào. Nhưng hắn cơ bản đã xác định được, Thần Huyền Khí Điển cùng Huyền Binh Điển nhất định có hàng ngàn quan hệ. Không chỉ như vậy, Thần Huyền Khí Điển cùng Thần Chi Nguyên Giới, cùng nơi thần bí
này khẳng định xuất phát từ cùng một thời đại.
Hắn lại tiếp tục lẩm bẩm:
- Sợ rằng sau đó hắn phát hiện sao Mệnh Hồng căn bản không thể thay thế
được bầu trời sao thật sự. Cho nên thời điểm hắn đạt được cảnh giới nào
đó, cuối cùng đã tạo ra bầu trời sao, hơn nữa còn là vũ trụ Vô Cương
này!
- Vũ trụ đã ở trong thế giới huyễn ảnh, vũ trụ này có thể tiếp tục cảm ngộ được sao?
Vu Nhai ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao này, cố gắng lấy cảm ngộ địa thế để cảm ngộ bầu trời sao. Cuối cùng đương nhiên hắn chẳng cảm ngộ được
điều gì. Hắn mỉm cười, cũng không để ý lắm. Có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều
quá. Hắn nói nhỏ:
- Có thể tìm được trung tâm nơi thần bí thì có thể hiểu được vị đại năng giả hoặc chủng tộc này sao?
Lắc đầu, hắn không nghĩ tiếp nữa. Hắn lại một lần nữa đứng ở trong tinh
không, mắt nhìn xuống mặt đất phía dưới. Sau đó một đạo cảm ngộ địa thế
lại một lần nữa rơi xuống đầu. Mặt đất phía dưới lại bắt đầu cải tạo
lớn. Chỉ có điều, lần này cũng không có chấn động giống như trong hồ, ở
đảo nhỏ lần trước. Chỉ là một chút biến động. Nhưng loại biến động này
đem lại sự biến hóa về chất...
Đúng vậy. Cuối cùng thời điểm hắn đã bay lên trên không trung, bao quát
toàn cảnh nơi thần bí, có chút xúc động. Địa thế phía dưới không còn là
bình thường như vậy. Mà là cảm nhận được một đại thế. Đương nhiên, bây
giờ có thể nhớ lại cũng chỉ là đại thế này.
Đừng thấy chỉ là một. Đối với Vu Nhai cũng là một sự nhảy vọt lớn. Đối với phương hướng địa chi đại thế cũng càng thêm rõ ràng.
- Vu Nhai, ta truyền thừa cho ngươi các lợi tuyệt thế ta đã nhớ được.
Đúng vào lúc này, hoàng hậu tiền bối đột nhiên nói một câu. Sau đó, một
ký ức của hoàng hậu tiền bối được truyền tới. Vu Nhai lập tức tiếp nhận
ký ức này, đồng thời so sánh với thứ hắn nhìn thấy ở nơi thần bí. Bản đồ của toàn bộ nơi thần bí càng khắc rõ ở trong đầu. Tiếp sau đó, trong
đầu truyền vào trong đại địa thế giới huyễn ảnh Thần Huyền Khí Điển.
Đương nhiên, hiện tại hắn vẫn không có biện pháp nào, cảm ngộ địa thế
của nơi thần bí địa. Chỉ là có chút xúc động mà thôi, nhưng vẫn có thể
mô phỏng theo. Dần dần, hắn đối cảm ngộ địa thế lại có sự nâng cao về
chất.
Nếu lại nâng cao nữa, vậy hắn liền lấy Huyền Binh Điển ra, tiếp tục học tập phù văn trận.
Đạt được 96 góc, sau đó lại là một đường tiến mạnh. Đến khi đạt được 104 góc, hắn mới ngừng lại... Cùng lúc đó, Vu Nhai không ngờ có thể cảm
giác được Huyền Binh Điển cũng đang không ngừng tiến bước. Trước đây hắn rất ngây thơ. Nhưng bây giờ hắn lại có thể giống như Chân Thần cảm nhận được động tác và ý thức nào đó của Huyền Binh Điển. Đây tuyệt đối là
chuyện đặc biệt đáng chúc mừng.
Huyền Binh Điển vẫn đang lặng lẽ hấp thu lực lượng bản mạng của Lạc Thiên Nguyên Giới.
Binh Linh kia chỉ biết Linh linh linh vẫn chưa tỉnh lại. Có lẽ bởi vì Vu Nhai có tiến bước trên phương diện phù văn, khiến Huyền Binh Điển lại
có tiến bước. Nó vốn sắp tỉnh lại, thời gian lại kéo dài.
Vu Nhai không quá để ý. Nhưng ngay sau đó, hắn nhớ lại truyền thừa Huyền Thiên của Tiểu Luyện. Cuối cùng hắn đã có thời gian có thể nghiên cứu
một chút. Về phương diện Huyền Thiên Binh Trận, hắn tạm thời không để ý
tới. Chủ yếu vẫn là các loại Huyền Binh.
Vu Nhai phát hiện, sở dĩ hắn có thể trực tiếp đẩy Huyền Binh chi đạo tới cấp Thần Tướng đỉnh phong, là bởi vì trước khi chết Tiểu Luyện gần như
điên cuồng truyền thừa không giữ lại. Một thứ gì đó tràn vào trong ý
thức của hắn. Nói cách khác, truyền thừa Huyền Binh chi đạo của Tiểu
Luyện cho hắn trên thực tế không chỉ là Thần Tướng đỉnh phong...
Chỉ cần Vu Nhai hoàn toàn có thể hiểu rõ truyền thừa của Tiểu Luyện, như vậy hắn sẽ hưởng thụ vô cùng. Đúng vậy, Vu Nhai chỉ tạm thời tiếp xúc
một chút với truyền thừa đã đẩy tất cả Huyền Binh chi đạo tới Thần Tướng đỉnh phong. Nếu như hiểu rõ tất nhiên sẽ không giống như vậy.
- Thân thể...
Nghĩ tới đây, Vu Nhai lại không nhịn được nắm chặt nắm đấm. Nhất định phải giúp Tiểu Luyện lấy lại thân thể của hắn.
Đứng lên, Vu Nhai quyết định xuất phát. Hắn đi về hướng phiến đá thần bí đã chỉ dẫn. Có vấn đề gì, dọc đường đi hắn sẽ chậm chậm giải quyết và
rèn luyện. Muốn đi tới chỗ phiến đá thần bí chỉ dẫn lại là chuyện không
phải dễ dàng như vậy.
Một lần nữa lên đường, Vu Nhai không ngừng qua lại giữa các tuyệt địa
trận pháp. Trong lúc đó, hắn cũng không ngừng trải qua các loại rèn
luyện. Chủ yếu nhất chính là tự thân rèn luyện phương diện ẩn nấp. Đúng
vậy. Với thực lực của hắn hiện nay còn chưa đủ. Có trời mới biết được,
các Thần Hoàng có phải vẫn đang liều mạng tìm kiếm hắn hay không. Bởi
vậy, năng lực phương diện ẩn nấp đối với hắn vô cùng quan trọng.
Trước đây phương diện tiềm hành và ẩn nấp của hắn rất cường đại. Nhưng ở trước mặt Thần Hoàng khẳng định không đủ nhìn.
Bởi vậy, phương hướng rèn luyện chính là phải cùng nơi thần bí này hòa
làm một thể. Bất kể là ở trong tuyệt địa trận pháp gì hắn đều có thể
biến thành một phần trong đó. Đây cũng sauy nghĩ của hắn sau khi cảm ngộ nguyên tố chi tâm trên bầu trời cuồng bạo.
Phù văn trận, cái này hắn không cần quá lo lắng. Chỉ cần khiến phù văn
của mình cùng phù văn xung quanh hoàn toàn phù hợp là được; Tâm trận
càng không có vấn đề gì. Hắn nắm giữ kiếm đạo chi tâm hoàn mỹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...