Ầm...
Lực lượng kinh khủng ở trong kiếm trận cuồn cuộn phát ra, gần như khiến
khắp dải đất hoang vu nổ thành mảnh vụn. Cùng lúc đó, hai trăm thanh
thần kiếm cũng theo Thôn Thiên Kiếm đâm ra. Từng thanh kiếm lao ra khắp
nơi, cắt các thần tướng bên trong thành mảnh nhỏ.
- A, cứu...
Một Thần Tướng còn chưa kịp nói xong, đã trực tiếp biến thành thịt vụn.
Không, gần như trong nháy mắt tất cả Thần Tướng đều bỏ mình. Cũng chỉ có Thần Vương như Hô Diên gia chủ mới có thể chống đỡ được một chút. Nhưng thật đáng tiếc, Thôn Thiên Kiếm của Vu Nhai chính là đâm về phía hắn.
Thời điểm Vu Nhai ở cấp Chuẩn Thần có thể giết Thần Vương. Hiện tại, hắn lại bạo phát toàn bộ lực lượng thậm chí là mượn lực lượng kiếm trận.
Ban đầu, Hô Diên gia chủ vốn nghĩ nên hành hạ Vu Nhai đến chết như thế
nào, hiện tại hắn lại phải lấy ra tất các con bài chưa lật, trọng bảo gì đó, tất cả Huyền Binh bản mạng gì đó. Nhưng không quan tâm hắn ném ra
cái gì, vẫn bị Thôn Thiên Kiếm khủng khiếp cắt thành mảnh nhỏ. Ngay cả
Huyền Binh bản mạng cũng bị hủy. Cuối cùng chỉ còn lại có một thân thể
yếu đuối. Sau đó ngân quang khủng khiếp chém xuống.
Trước khi chết, hắn nhìn thấy được Vu Nhai, thấy được Vu Nhai xuất kiếm, thấy được ánh mắt lạnh như băng của hắn... Trong chớp mắt này, hắn
dường như thấy được Vu Nhai tự cao tự đại, cảm giác dường như khắp thiên hạ khó có thể ngăn cản được hắn!
- Muốn chết phải không?
Trước khi chết hắn có bao nhiêu không cam lòng, nhưng hắn không có thời gian để có thể diễn tả...
- Vu Nhai...
Lần thứ ba, đây là lần thứ ba Vu Nhai ở trước mặt hắn, thoát khỏi sự
khống chế của hắn. Mặc dù Tô Thần Hoàng chỉ là nửa Thần Hoàng, nhưng nửa Thần Hoàng cũng không phải dễ bị khi dễ như thế. Tô Thần Hoàng chính là xuất hiện loại suy nghĩ hoang đường này...
Người khác là cứu không được, nhưng hắn có thể cứu Hô Diên gia chủ. Tô
Thần Hoàng tuyệt đối sẽ không để cho Vu Nhai lại ở trước mặt hắn giết
Thần Vương thứ ba...
Ầm ầm ầm...
Kiếm trận bị lực lượng khủng bố của Tô Thần Hoàng đánh bay. Thôn Thiên
Kiếm của Vu Nhai tràn ngập bá đạo đủ để chém giết Hô Diên gia chủ cũng
bị hắn hung hăng chấn động bay ra ngoài. Cả người mang kiếm bay đi. Chỉ
là trong nháy mắt này, kiếm trận ở trong mắt Hô Diên gia chủ giống như
địa ngục, sau khi Tô Thần Hoàng điên cuồng bạo phát, đã hoàn toàn biến
mất. Nơi tâm trận trước kia lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh.
- A...
Không biết gió từ đâu nhẹ nhàng thổi tới, khiến mấy hạt cát cuồn cuộn
bay lên, thổi tung bay mái tóc dài của ba người đang đứng ở trên đại địa đầy sát ý ngang dọc. Trong tay Vu Nhai vẫn nắm Thôn Thiên Kiếm. Trên
mặt vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì. Hắn chỉ đứng yên nhìn Tô Thần Hoàng.
Sắc mặt Tô Thần Hoàng tái xanh. Đặc biệt xung quanh có thể mơ hồ nhìn thấy thịt vụn...
Hiện tại, nếu như không tính tới Luyện Chân Thần đã trở lại trong Huyền
Thiên Binh Trận và đám người Lữ Nham và Lý Thân Phách bị Vu Nhai thu vào trong Huyền Binh Điển, đội ngũ Huyền Binh Đại Đế phái ra chỉ còn lại ba người..
- Phù phù...
Hô Diên gia chủ nhặt về được một mạng, đang ở đó, thở hổn hển.
Toàn thân hắn gần như muốn mềm nhũn ra. Bởi vì huyền khí bản mạng của
hắn gần như bị Thôn Thiên Kiếm đánh thành mảnh nhỏ. Lúc này có thể nói
hắn đã bị trọng thương. Thật sự khó có thể tưởng tượng được, gia chủ
Tiên vực cấp Thần Vương một trong sáu tỉnh của đế quốc Huyền Binh lúc
này lại có bộ dạng chật vật như vậy.
Thần Hoàng ba phe lặng lẽ nhìn. Trong mắt bọn họ không thiếu vẻ khiếp
sợ, nhưng còn chưa đạt tới mức độ chấn động. Nhân vật thần kỳ như Vu
Nhai làm được như vậy hình như cũng không có gì là kỳ quái. Bọn họ khiếp sợ chỉ vì cảm thấy Vu Nhai tiến bước quá nhanh. Chỉ như vậy mà thôi.
Dù Vu Nhai lợi hại như thế nào đi nữa cũng không có khả năng đấu cùng một nửa Thần Hoàng. Hình như sắp có kết quả?
- A, Độc Cô Chiến Huyền tại sao còn nhẫn nhịn được vậy?
Thú hoàng Thiên Bằng, Thời Hoàng và Không Hoàng cũng không nhịn được
nhìn về phía Độc Cô Chiến Huyền. Chỉ thấy hắn vẫn bộ dạng chuyện không
liên quan đến ta. Bọn họ không nhịn được cảm thấy kỳ quái. Lẽ nào Độc Cô Chiến Huyền căn bản không muốn cứu Vu Nhai sao?
Bọn họ cũng không biết suy nghĩ của Độc Cô Chiến Huyền. Trước khi Vu
Nhai cầu cứu, hắn tuyệt đối sẽ không xuất thủ. Ai, bài học ở Bách Tộc
Loạn Địa lúc trước, hắn đã lĩnh hội thật sự sâu sắc... Lại nói, còn có
lời nhắc nhở của Lạc Thiên Kiếm Linh, cũng chính không nên xem thường Vu Nhai. Không phải dưới tình huống tuyệt đối nguy hiểm, không nên dễ dàng ra tay. Mạng của người này so với tiểu cường còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Nếu Độc Cô Chiến Huyền không hành động, thế lực hai phe cũng không có hành động.
Cùng lắm thì để Vu Nhai chết ở chỗ này. Dù sao bọn họ đều muốn Vu Nhai
chết. Cũng không biết có thể cướp được đồ của hắn hay không.
- Vu Nhai...
Không ngờ là Hô Diên gia chủ phá vỡ sự yên tĩnh trước. Trước khi chết,
các suy nghĩ cái gì không thể địch nổi đã sớm bị hắn ném đến ngoài chín
tầng mây. Cái gọi là người chết, miệng cũng nói lời thiện?
Nhưng bây giờ Hô Diên gia chủ cảm giác mình có thể sống, không còn là
chết nữa, cũng sẽ không nói lời thiện nữa. Ánh mắt đầy ngoan độc nhìn
chằm chằm vào Vu Nhai, hận không thể nuốt hắn vào đi. Huyền Binh bản
mạng đã nát, không biết phải mất bao lâu mới có khả năng khôi phục.
Vu Nhai căn bản không nhìn hắn, cũng không để ý đến hắn, chỉ lãnh đạm nhìn Tô Thần Hoàng, tay giơ Thôn Thiên Kiếm lên.
- Vu Nhai tiểu nhi...
Tô Thần Hoàng không do dự, cũng không nhiều lời nữa. Lực lượng nửa Thần
Hoàng trực tiếp ép tới. Tốc độ căn bản không thể diễn tả bằng lời nói.
Hơn nữa Vu Nhai phát hiện Tô Thần Hoàng này cũng cùng nghề với hắn,
chính là tinh thông ám sát.
Phải biết rằng Huyền Binh bản mạng của Tô Thần Hoàng là thanh chủy thủ.
Cần gì quan tâm hắn là gì, cứ phản kích là được...
Ngay lúc này Tô Thần Hoàng cảm giác phải chặt đứt hai tay hai chân của
Vu Nhai. Đúng vậy, cho dù là lúc này. Tô Thần Hoàng vẫn chưa từng nghĩ
phải giết chết Vu Nhai, vẫn muốn bắt sống hắn. Chỉ là để hắn chịu khổ
một chút, lấy đi hai tay hai chân của hắn...
Ngay thời điểm Tô Thần Hoàng đang nhe răng cười, ngay khi ánh mắt Độc Cô Chiến trở nên thâm trầm hình như đang chuẩn bị ra tay, ngay khi Thần
Hoàng hai phe cũng chuẩn bị xuất thủ, Vu Nhai lại cười một cách quỷ dị. Ở đây đều là cao thủ đại lục Thần Huyền đỉnh phong nhất. Thậm chí bao gồm cả Hô Diên gia chủ, tất cả mọi người thấy được bên khóe miệng Vu Nhai
hiện lên một nụ cười quỷ dị...
Sau đó, khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng, một đại ấn từ trong cơ thể Vu
Nhai xông ra, giống như ngọn núi lớn trực tiếp đập về phía Tô Thần
Hoàng. Đại ấn thật sự rất lớn. Sau khi lao ra còn trực tiếp chắn ánh mắt của Tô Thần Hoàng, khiến Tô Thần Hoàng không nhìn thấy vị trí của Vu
Nhai. Không có cách nào, Tô Thần Hoàng chỉ có thể theo bản năng sử dụng
chủy thủ trong tay đâm về phía đại ấn...
Ầm ầm ầm.
Từng tiếng động vang lên. Đại ấn bị đánh bay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...