Triệu Hoán Thần Binh

Nếu muốn thật sự chinh phục người lùn này, như vậy hắn sợ gì thử thách? Muốn Tướng Binh Sư đạt được tới mức độ hoàn mỹ, nhất định phải vứt bỏ hai chữ lùi bước. Về phần chạy trốn trước đó, điều này không thuộc về phạm trù lùi bước. Tướng khí không phải là để cho ngươi đi chịu chết.

- Được. Còn có chút khí thế. Như vậy, hiện tại ngươi trở lại trước tấm bia đá thứ hai. Đi lại một lần nữa. Chỉ cần ngươi có thể thông qua thử thách đến trước mặt ta, ta sẽ đích thân nhét cây búa này vào bên trong Huyền Binh Điển của ngươi. A? Ngươi gọi thần búa của ta vì búa phản nghịch. Tên không tệ, ta thích!

Khắc Liệt Luân Tư rất bình tĩnh nói, cũng xác định tên cho thần búa của hắn.

- Được!

Vu Nhai hoàn toàn không do dự xoay người. Nhưng trong phút chốc hắn lại dừng lại, hỏi:

- Ngươi không sợ ta lại dùng phương pháp lúc trước sao?

- Phương pháp lúc trước, lợi dụng Thần Binh tuyệt đỉnh của ngươi sao. Thật đáng tiếc, vừa nãy Thần Binh tuyệt đỉnh kia đã nói cho ta biết, nó sẽ không giúp ngươi.

Khắc Liệt Luân Tư nhún vai một cái nói.

Vu Nhai lộ vẻ tàn khốc ở sau lưng Khắc Liệt Luân Tư, da mặt co quắp lại.

Mụ nội nó, không ngờ Thôn Thiên Kiếm lại nói chuyện với người lùn này như vậy. Không trách được Khắc Liệt Luân Tư không hỏi mình vào bằng cách nào.


- Chúc ngươi có một ngày có thể trở thành tồn tại ở bên trong Huyền Binh Điển không bị ta nắm giữ.

Vu Nhai gật đầu, lạnh lùng nói, giống như hắn đang nói về một chuyện không liên quan đến hắn.

Khắc Liệt Luân Tư có phần sững sờ, không nói gì.

Tiểu tử nhân loại này khẩu khí thật lớn. Chỉ có điều rất nhanh hắn xóa bỏ ý niệm này. Chỉ thấy bóng lưng ban đầu trong lúc bất chợt biến mất, đổi lấy một gương mặt rất đáng bị ăn đánh. Hắn chỉ nghe thấy Vu Nhai cười hắc hắc nói:

- Vậy, nếu không dung hợp vào, nói vậy, ta cũng sẽ không gặp khó khăn vì rèn nhập môn!

Da mặt điên cuồng vặn vẹo, Khắc Liệt Luân Tư không biết vừa rồi mình đưa ra quyết định như vậy có đúng hay không. Hắn buồn bã nói:

- Ta muốn xem thiên phú rèn của ngươi. Nếu như ta dung hợp tiến vào Huyền Binh Điển, tạm thời không nhìn thấy rõ được thiên phú của ngươi. Hừ, người không có thiên phú, ta làm sao có thể tiếp nhận được. Cho dù có ta dung hợp, ngươi cũng vẫn không đạt được rèn đỉnh phong. Thiên phú, ta cần thiên phú!

...

Vu Nhai cuối cùng vẫn không thể thuyết phục Khắc Liệt Luân Tư. Từ tình huống trước mắt có thể thấy, Thôn Thiên Kiếm ngoài ý muốn có được các loại Thần Binh hắn nhìn trúng, còn cùng Khắc Liệt Luân Tư đã đạt được hiệp nghị nào đó. Cũng thấy Vu Nhai tạm thời không nên dung hợp búa phản nghịch thì tốt hơn.

Nếu như Thôn Thiên Kiếm thật sự phải búa phản nghịch, như vậy hắn chỉ cần nhảy ra trấn áp là được.

Vu Nhai đi về. Xung quanh vẫn là cây nở hoa tràn ngập hương thơm. Loại cây vô danh, lại tuyệt đẹp khiến người ta không đề phòng mà hít sâu. Mùa hoa nở bao giờ cũng khiến người ta cảm thấy sung sướng, tâm tình cũng sung sướng theo. Không chỉ là hoa, còn có Thần Binh.

Có Huyền Binh Điển ở đây, thiên phú của mình cũng không kém, hắn cũng không tin không giải quyết được Khắc Liệt Luân Tư!

Đường có hơi xa. Tất cả nguy hiểm đều dưới sự khống chế của Khắc Liệt Luân Tư về trạng thái ẩn nấp. Vu Nhai rất hưởng thụ cảm giác đi ở trong vườn hoa. Hắn cũng không nóng vội. Trong lòng hắn hồi tưởng lại, mơ tưởng về sau này, nhớ tới Tiểu Dạ và Thủy Tinh. Đương nhiên, còn có cả mẫu thân.

- Tiểu binh, ngươi cuối cùng đã đi ra. Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào vậy? Độc Cô gia sao?

Một âm thanh sắc nhọn phá vỡ dòng suy nghĩ của Vu Nhai. Hóa ra trong lúc vô tình hắn đã đi tới trước tấm bia đá thứ hai. Hóa ra đường cũng không phải quá xa. Hắn ngẩng đầu lên vẫn có thể nhìn thấy tấm bia đá huyền tinh biển sâu thứ nhất, vẫn là dòng chữ người vào cốc chết.

Nhìn Nguyệt Lâm Sa, hắn chỉ thấy nàng có chút chật vật. Y phục trên người có chút rách nát, tóc hơi loạn. Nhưng tất cả đều không ảnh hưởng chút nào tới vẻ đẹp của nàng. Trái lại từ trong ma pháp sư trời sinh nhu nhược lại lộ ra vẻ đẹp hoang dã.

Độc Cô gia, lại là Độc Cô gia...


Lắc đầu, Vu Nhai không để ý đến nàng nữa. Kẻ địch, nói với nàng nhiều như vậy làm gì. Hơn nữa, hiện tại mình còn có nhiệm vụ quan trọng cần phải làm. Hắn cũng không muốn lại chọc vị nữ nhân thích nổi giận này. Trước đó nếu không có Thôn Thiên Kiếm, mình đã chết rồi!

Phóng qua tấm bia đá thứ hai, Vu Nhai lại quay người lại, một lần nữa di chuyển về phía Khắc Liệt Luân Tư, bước từng bước một...

Ầm...

Trong giây lát, xung quanh lại hiện lên đường vân màu đỏ. Dù sao Vu Nhai nhìn không hiểu là được. Ma pháp trận màu đỏ thoáng cái thiêu đốt, sau đó lộ ra một con đường thẳng tắp, không nhìn thấy điểm cuối. Ma pháp trận cũng đột nhiên hóa thành lửa. Cây hoa ở hai bên đường, giữa đường tất cả đều thiêu đốt. Mùi thơm đã không thấy nữa, chỉ có mùi khét nồng nặc.

- Đây là cái gì?

Nguyệt Lâm Sa ngơ ngác nhìn biến hóa trước mắt. Nàng tạm thời quên mất sự tức giận vừa rồi đối với Vu Nhai.

Vu Nhai cũng hoảng sợ. Đúng vào lúc này, giữa tấm bia đá bắn ra một khối đá. Phía trên ghi chữ chi chit. Đây là thử thách cửa thứ nhất này đồng thời cũng có kiến thức cơ sở về rèn nhập môn.

- Đây là cái gì?

Nguyệt Lâm Sa nhìn chằm chằm vào Vu Nhai một hồi, không nhịn được hiếu kỳ hỏi.

Ầm...

Trả lời nàng là một tiếng động. Trong nháy mắt miếng đá ở trong tay Vu Nhai bể nát. Tất cả mọi thứ đã khắc vào trong đầu.


- Ngươi...

- Công chúa đại nhân, nàng tốt nhất là đừng tiếp tục đi tới. Nếu không sẽ bị xem là kẻ địch, bị các loại cơ quan giết chết. Cơ quan ở đây không phải là ta. Chúng không phải là xử nam, mà tính lưu nàng lại. Đến lúc đó nếu như ta ra không được sẽ rất thảm!

Vu Nhai không nhịn được mở miệng nói.

Được rồi, Nguyệt Lâm Sa lại nổi giận, liền xông ra ngoài. Quả nhiên có cơ quan.

May là nàng còn chưa tới mức mất lý trí. Hơn nữa Vu Nhai nhẹ nhàng đẩy một cái, rốt cuộc vẫn trở lại chỗ cũ. Chỉ có điều nơi Vu Nhai đẩy lại là ngực Nguyệt Lâm Sa, khiến nàng cảm giác có chút đau. Nàng tức giận thiếu chút nữa lại thì phát điên.

May là lần này nàng không kích động, chỉ nhìn tiểu binh thực hiện các động tác tay...

Bi kịch, Nguyệt Lâm Sa lần thứ ba lại muốn phát điên...

- Ta… ta còn chưa thể bảo đảm đi ra ngoài, trừ khi có thể qua được cửa này. Nhưng nàng ngàn vạn đừng kích động nữa. Nếu không ta thật sự sẽ phải giữ cuộc sống xử nam tới hết đời. Trừ khi ta gian... Ta có đôi khi rất điên cuồng.

Nguyệt Lâm Sa hoàn toàn không còn cách nào, nhìn qua là thấy buồn nôn. Chưa bao giờ nàng cảm thấy buồn nôn như vậy. Hàm răng nàng nghiến vào nhau kêu ken két, lại không thể không nhịn xuống.

Vu Nhai cười hắc hắc, không để ý tới nàng nữa. Hắn chuyên tâm đối mặt với thử thách trước mắt. Hỏa diễm hai bên thiêu đốt càng dữ dội hơn. Mặt đất dưới chân bị nung nóng lên. Vu Nhai chậm rãi đi về phía trước. Giày dưới chân đã sớm bị vứt bỏ. Hắn cứ đi chân trần về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui