Từng thanh kiếm bay vào
trong cơ thể hắn. Cuối cùng chỉ còn lại có Thôn Thiên Kiếm vẫn đứng lơ
lửng trên không trung, bên cạnh hắn.
- Độc Cô Chiến Phong, không nghe được mệnh lệnh của ta sao?
Giọng nói lão gia chủ lại truyền ra.
- Hắn chạy không được.
Độc Cô Chiến Phong chỉ lạnh lùng đáp lại một câu, sau đó không để ý tới
lão gia chủ nữa. Trên thực tế Độc Cô Chiến Phong vẫn rất muốn tiếp tục
đánh tiếp. Kiếm ý và kiếm kỹ Vu Nhai khiến cho hắn dấy lên lòng hiếu
chiến. Hắn đang hấp thu kiếm ý và kiếm kỹ của Vu Nhai.
Là một kiếm giả lạnh lùng, làm một kiếm giả cường đại như vậy, hắn không có khả năng không phải là một kiếm si.
Đối với mệnh lệnh của lão gia chủ, hắn đương nhiên sẽ chấp hành.
Độc Cô gia chính là tất cả của Độc Cô Chiến Phong hắn. Nhưng hắn không
phải là con rối không có tư tưởng của chính mình. Hắn có thực lực có thể làm chuyện hắn muốn làm. Nếu như Vu Nhai chạy không thoát, hiện tại bạo phát kiếm đạo Thần Vương thì có ích lợi gì?
Đồng thời hắn còn có chút nghi ngờ. Vì sao lão gia chủ lại có tâm tình
như vậy. Nếu đúng như lời Vu Nhai nói, không phải là lão gia chủ Độc Cô
gia.
- Đáng chết...
Độc Cô Khiếu Qua gần như muốn lao lên. Đáng tiếc hắn không có cách nào
tự mình ra ngoài bắt Vu Nhai. Hắn không thể ra tay. Chỉ có điều thật
may, lấy tình huống trước mắt có thể thấy Độc Cô Chiến Phong đánh thắng
là chuyện không thể nghi ngờ. Hắn đành phải kiên nhẫn chờ thêm một chút, lại chờ thêm một chút...
Độc Cô Khiếu Qua nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, giống như đang nhìn con mồi. Thậm chí hắn còn liếm môi tràn ngập dục vọng.
- Hóa ra kiếm không chỉ có kiếm đạo và kiếm kỹ, kiếm còn có tâm...
Vu Nhai thì thào tự nói. Áp lực càng lớn, hắn nhất định phải càng bình
tĩnh. Đặc biệt là khi đối mặt với Độc Cô Chiến Phong. Đồng thời hắn phải nghĩ được cách đối phó. Độc Cô Chiến Phong chỉ cần kiếm đạo cấp Thần
Tướng đã có thể phá kiếm trận của hắn. Điều này đáng sợ đến mức nào?
Đồng thời khiến cho hắn thấy được sự chênh lệch trong đó. Hắn vốn cho
rằng kiếm của hắn đã là cực hạn của Thần Tướng. Cho đến lúc này hắn mới
biết được hắn còn kém xa.
Đúng vào lúc này, hắn bắt được linh quang vừa tồn tại ở trong cơ thể lúc nãy...
- Kiếm còn có tâm. Kiếm còn có tâm!
Vu Nhai chỉ đang yên lặng, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét dài. Âm thanh gần như lại truyền khắp Độc Cô Thần Thành.
Oong...
Thôn Thiên Kiếm đang rung lên, phát ra thành tiếng. Ánh kiếm ngân sắc
lại bắn ra, gần như xuyên qua bầu trời. Vào thời khắc này phù văn màu
trắng bạc trở nên cực lớn, bay lơ lửng xung quanh thân kiếm, thần bí khó lường. Cả thanh kiếm khiến người ta có cảm giác thần bí cường đại.
Cùng lúc đó, các Kiếm Ảnh Trận Độc Cô gia dường như đang run rẩy, dường như có thứ gì đó đang cộng hưởng.
- Vu Nhai hình như đột phá. Kiếm đạo cấp Thần Vương sao?
- Không. Vẫn còn là Thần Tướng. Chỉ là trong nháy mắt này, hắn đạt tới
cảnh giới giống như Chiến Phong, cảnh giới cực hạn của kiếm.
- Hình như trước đây không lâu đã từng phát sinh qua tình huống như vậy. Kiếm Ảnh Trận đột nhiên phát ra tiếng. Có lẽ lúc đó chính là thời điểm
Chiến Phong đạt được loại kiếm đạo này?
Một vị trưởng lão Thần Tướng cúi đầu nói. Tất cả mọi người chỉ có thể cảm thán.
- Không sai. Không nghĩ tới ngươi cũng có thể cảm nhận được kiếm tâm của ngươi. Chỉ là chẳng biết có thể cường đại tới mức nào?
Độc Cô Chiến Phong vẫn không hề chấn động. Ở trong thế giới của hắn
dường như không có gì là có thể khiến hắn dao động. Trường kiếm máu đen
của hắn vẫn chớp động không kém gì kiếm ý của Vu Nhai. Nó đứng ở nơi đó
giống như ngọn núi lớn không cách nào lãng quên được.
- Giết...
Vu Nhai lười nói lời vô ích, trực tiếp nâng kiếm lên.
Kiếm tâm, đó là thứ huyền bí trong huyền bí. Giống như Độc Cô Khiếu Đằng vừa nói, hắn cũng không giải thích rõ được đó là cái gì. Bọn họ quen
thuộc với kiếm tâm chẳng qua là nhờ có những kiếm tâm ở bên trong Kiếm
Ảnh Trận. Đó là thứ có thể tăng cao huyền kiếm bản mạng. Nhưng từ trước
tới nay, bọn họ cũng không biết kiếm đạo cũng có thể có tâm. Ở trong
điển tịch của Độc Cô gia cũng không có bất kỳ ghi chép nào về điều này.
Chẳng lẽ là đó là thứ do hai cha con này phát minh ra?
- Không, dĩ nhiên không phải do hai cha con bọn họ phát minh ra. Hiện
tại những người trong Độc Cô gia cảm ngộ kiếm đạo chi tâm cũng không chỉ có hai người bọn họ. Sở dĩ điều này không được ghi chép lại, bởi vì nó
căn bản không cần ghi chép. Bởi vì kiếm đạo chi tâm là thứ không cách
nào truyền thụ được.
Vừa rồi, thời điểm đám người Độc Cô Thanh Khê và Độc Cô Khiếu Đằng đang
nghi ngờ, một thân ảnh lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh bọn họ. Tất nhiên, hắn khiến tất cả mọi người giật mình.
Sau đó Độc Cô Khiếu Đằng mới nhận ra người này tới. Hắn thở hắt ra một hơi nói:
- Hóa ra là Khiếu Long đại ca. Đại ca nói kiếm đạo chi tâm rốt cuộc là
thứ gì? Nó lại có liên hệ gì cùng kiếm tâm ở Kiếm Ảnh Trận?
Các vị có chữ lót là thanh khác cũng nhanh chóng chào vị đại bá Khiếu
Long này. Độc Cô Khiếu Long, lão đại ca chữ lót Khiếu trong Độc Cô gia.
Ngay cả vị lão gia chủ Độc Cô Khiếu Qua kia cũng phải gọi hắn một tiếng
đại ca. Hắn là tồn tại vô cùng cường đại.
- Biết vì sao Độc Cô gia chúng ta có thể trường thịnh không suy hay không?
- Độc Cô gia chúng ta nắm giữ kiếm đạo mạnh nhất, vinh quang mạnh nhất,
truyền thừa mạnh nhất. Còn có Kiếm Ảnh Trận cường đại và thanh kiếm thần bí.
Một vị trưởng lão Thánh Binh Sư giành lời đáp lại. Nhìn thấy nhân vật
cấp lão đại ca như Độc Cô Khiếu Long, đương nhiên phải biểu hiện một
chút.
- Những thứ này đều là nguyên nhân. Nhưng còn có một nguyên nhân đặc biệt chủ yếu. Đó cũng bởi vì kiếm đạo chi tâm.
Độc Cô Khiếu Long gật đầu, sau đó nói:
- Vì sao Độc Cô gia chúng ta ở trên cùng đẳng cấp lại là tồn tại vô
địch? Vì sao Đao Vực, Thương Vực trong mấy nghìn năm qua vẫn không có
cách nào vượt qua chúng ta? Thậm chí mấy nghìn năm tới Độc Cô gia chúng
ta vẫn là đệ nhất gia tộc của đại lục Thần Huyền, không người nào có thể vượt qua. Ngay cả hoàng tộc Huyền Binh cũng không thể không nhìn sắc
mặt chúng ta? Vẫn bởi vì chúng ta nắm giữ kiếm đạo chi tâm. Cường giả
Độc Cô gia chúng ta có thể nâng kiếm đạo đến mức cực hạn nhất. Nhưng các gia tộc khác lại gặp muôn vàn khó khăn.
- Đã có kiếm đạo chi tâm, cũng nên có đao đạo, thương đạo chi tâm mới đúng. Vì sao Độc Cô gia chúng ta lại dễ dàng hơn?
Độc Cô Thanh Khê nghi ngờ hỏi. Dựa vào cái gì Độc Cô gia lại dễ dàng hơn so với người ta? Đều là nhân loại bình thường mà. Chẳng lẽ là vấn đề
huyết mạch?
- Đúng vậy, bất kỳ Huyền Binh đều có tâm ngoài. Không chỉ là một loại
kiếm đạo chi tâm. Nhưng ta cũng không biết vì sao, người của Độc Cô gia
chúng ta cảm ngộ được kiếm đạo chi tâm lại nhiều hơn so với các gia tộc
khác rất nhiều. Có lẽ có liên quan tới chuyện chúng ta nắm giữ Kiếm Ảnh
Trận và thanh thần kiếm kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...