Triệu Hoán Thần Binh

Vu Nhai gật đầu, không chút do dự từ trên người Tiểu Thúy nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Lúc này hắn vẫn đang ở lối vào cửa cốc, nhưng xung quanh đều tối đen. trên vách núi lộ ra từng nét vẽ khủng khiếp. Tất cả đều sử dụng binh khí nặng vẽ ra. Cảnh tượng vô cùng âm u khủng bố.

Con bà nó, cha con Khắc Lạp Phu rốt cuộc có bao nhiêu chuyện lừa mình chưa nói ra?

Vu Nhai hít một hơi thật sâu, thoáng quay đầu nhìn lại. Hắn liền nhìn thấy Nguyệt Lâm Sa cũng xuống khỏi con vật béo mập kia, cẩn thận nhìn xung quanh. Hiển nhiên nàng cũng cảm giác được sự nguy hiểm. Tuy ma thú của nàng cường đại hơn nhiều so với Khu Phong Thứu, nhưng cũng không dám tiến sâu vào trong.

- Tiểu binh, đây là nơi nào vậy?

- Ta tại sao phải nói cho nàng biết. Nàng có bản lĩnh hãy tới đây với ta. Ở lục địa, nàng không chắc có thể đuổi kịp ta!

Vu Nhai cũng không quay đầu lại nói, sau đó nhanh chóng đi tới phía trước. Theo như lời Khắc Lạp Phu đã nói, nguy hiểm chắc là ở sau cửa cốc!

Quả nhiên, sát khí càng ngày càng nồng đậm. Trong đó còn kèm theo khí tức quỷ dị giống như tiến vào hang quỷ, và có phần tương tự với nơi hắn nhận được U Hoang. Hơn nữa còn khiến hắn có cảm giác nơi này do con người làm ra. Tốc độ di chuyển chậm dần. Cuối cùng hắn sắp đi vào nơi Khắc Lạp Phu nói là nguy hiểm!

Trong giây lát hắn dừng lại, kinh hãi nhìn chằm chằm vào phía trước mắt. Hắn khẳng định muốn chửi cha con Khắc Lạp Phu là hỗn đản...

Thi thể không biết chồng chất bao nhiêu tầng, ném ở trong hố lớn trước mắt, tạo thành con đường.


Bởi vì thời gian trôi qua lâu, thi thể đã không còn mùi máu tanh và hôi thối. Nhưng mùi khác lại rất nồng đậm, mùi tranh đấu, mùi chết chóc và sự oán thán. Mặc dù Vu Nhai đã từng giết người, thấy tình cảnh trước mắt, lông tóc cũng dựng thẳng lên, thiếu chút nữa thì nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra.

- Người lùn chúng ta xem thường không thèm lấy. Búa phản nghịch, đó là vật phản bội.

Vu Nhai còn nhớ rõ trước đây Khắc Lạp Phu đã tỏ ra chính khí nghiêm nghị nói như vậy. Bây giờ hắn suy nghĩ một chút, quả thực chính là những lời nói bịa đặt. Con mẹ nó thật thối.

Nhưng hắn không tin vị phản bội người lùn kia sẽ lôi kéo nhiều người lùn tới như vậy, sau đó nhàm chán hãm hại tất cả giết quẳng ở chỗ này. Lại nói, lúc trước Khắc Lạp Phu nhắc tới vào nguy hiểm đầu tiên sau khi tiến vào cốc. Hình như ở trong chỗ này. Còn số thi thể kia có thể không rõ ràng sao? Nhất định là một đám người lùn muốn tới lấy lại búa phản nghịch.

Thần Binh, ai không muốn?

Người lùn, cũng là người!

Đúng vậy, tất cả thi thể trong hố đều là người lùn, không một người nào là tiêu chuẩn nhân loại. Không biết vì nguyên nhân gì, thi thể cũng không bị hư thối. Phía trên mặt vẫn có thể thấy rõ sự sợ hãi và vặn vẹo. Trước khi chết khẳng định bọn họ rất thống khổ.

- Sao lại không đi tiếp?

Nguyệt Lâm Sa đuổi theo tới nơi, trong lòng lại khiếp sợ đối với tốc độ di chuyển trên mặt đất của Vu Nhai. Đương nhiên, nàng chắc chắn sẽ không biểu hiện ra ngoài. Nhưng trong lòng nàng cũng sợ hãi. Nàng không biết tiểu tử này rốt cuộc đến chỗ nào. Tại sao xung quanh có khí tức quỷ dị như vậy.

- Nàng có thể đi trước. Nàng có ma pháp hệ phong, không cần lo lắng đạp phải thứ gì!

Vu Nhai nhún vai, không ngờ lại làm ra một động tác mời. Bọn họ cũng không phải tới để thám hiểm. Hình như Nguyệt Lâm Sa chỉ đuổi theo hắn tới đây.

Chỉ có điều Vu Nhai động tác như thế vẫn khiến cho nàng theo bản năng nhìn sang. Trong nháy mắt nàng cúi đầu, âm thanh nôn ọe từ trong miệng nàng phát ra. Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang. Hắn bỗng nhiên bắn tới...

Trong giây lát, Vu Nhai lại dừng lại. Linh giác siêu cấp bén nhạy của hắn nói cho hắn biết... Có cạm bẫy!

Quả nhiên, ngay trong nháy mắt khi thân thể hắn dừng lại. Khuôn mặt kiều diễm trước mắt hắn lập tức lộ ra một nụ cười đầy quỷ dị. Hơn mười đạo phong nhận nương theo mặt đất cát màu hồng thẫm xung quanh cuồn cuộn nổi lên, lao về phía Vu Nhai!


Keng keng keng...

Tuy Vu Nhai đã lui, nhưng vẫn có phong nhận phóng đến. Hắn vội vàng vung thanh kiếm trong tay chống đỡ, thân thể điên cuồng lui lại phía sau. Thoáng cái hắn đã đến phía trước cái hố thi thể lớn kia. Sắc mặt hắn thoáng co rút. Công chúa trước mắt thật sự là nữ nhân sao?

- Ta đường đường là công chúa đế quốc Ma Pháp, chút thi thể như vậy so với trên chiến trường thật sự chẳng khác nào một hạt cát trong sa mạc. Cũng chỉ có loại tiểu binh thủ thành, tay mơ như ngươi chưa từng trải qua chiến trường mới biết sợ.

Nguyệt Lâm Sa cười khanh khách nói.

Lại bị nàng khinh bỉ. Vu Nhai cảm thấy phiền muộn!

- Lấy thực lực của ngươi bây giờ muốn thủ thắng gần như là không có khả năng. Cảnh giới đối phương mạnh hơn ngươi rất nhiều. Nhưng muốn ép sự kiêu căng của nàng xuống, cũng không phải không thể. Lấy sát nhân kiếm ra, mượn sát khí phía sau, sử dụng ám ảnh chặn giết!

Có lẽ U Hoang thật sự chịu không nổi khi thấy chủ nhân bị khi dễ, xông ra chậm rãi chỉ điểm:

- Bất kỳ nơi nào tràn ngập sát khí đều là sân nhà của ngươi!

Tinh thần Vu Nhai chấn động, tâm tình chậm rãi bình phục trở lại. Chiếc nhẫn không gian trong tay chợt lóe lên. Một thanh trường kiếm đen như mực đầy vết nứt chợt hiện ra. Hắn nắm chặt trong tay, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận khí tức của U Hoang Kiếm Linh, cảm nhận sát cơ khủng bố phía sau kia.

Oong...

Một tiếng động khẽ vang lên. Trong chớp mắt, những vết nứt trên U Hoang Kiếm đã không thấy nữa. U Hoang Kiếm Linh chẳng biết từ lúc nào đã tiến vào trong kiếm. Cùng lúc đó, Vu Nhai giống như hòa làm một thể với cảnh tượng xung quanh. Dường như khí tức phía sau chính là trợ lực của hắn.


Kiếm chỉ một cái, không nói chuyện, xuất kiếm...

- A, tiểu tử này có chuyện gì vậy?

Trong lòng Nguyệt Lâm Sa kinh ngạc. Nàng không rõ kiếm của hắn rõ ràng là lấy từ trong chiếc nhẫn không gian ra, tại sao nàng lại có thể có cảm giác kiếm có Kiếm Linh? Lẽ nào Độc Cô gia cho hắn dung hợp kiếm có Kiếm Linh? Không đúng không đúng. Hắn đã có Thất Tinh Thần Kích, còn có cục gạch, làm sao có thể có kiếm được. Người nắm giữ ba món Huyền Binh bản mạng không phải là không có. Nhưng số lượng này không khác gì với thần thú siêu cấp thời viễn cổ là mấy.

Nguyệt Lâm Sa niệm chú thật nhanh.

Hừ, sợ là sợ tiểu tử này chạy mất. Đánh chính diện, lấy thực lực đại ma đạo sĩ của mình, làm sao có thể không bằng tên tiểu binh chỉ mới đạt tới Tướng Binh Sư. Cho dù hắn có thể tùy ý vung Thất Tinh Thần Kích lên, nàng cũng không sợ!

Nói là nói như vậy, nhưng đánh thì đánh, trong lòng Nguyệt Lâm Sa càng lúc càng kinh sợ.

Chiêu kiếm quỷ dị, từng chiêu đều là trí mạng, hoàn toàn dung hợp được với khí tức xung quanh. Hoàn toàn điều động được sát cơ xung quanh. Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều trở thành trợ lực của hắn. Tuy rằng nàng vẫn chiếm thượng phong, nhưng đánh rất khó khăn, đánh đặc biệt khó khăn. Hơn nữa, tên tiểu binh còn càng đánh càng thành thục, càng đánh càng lưu loát.

Lẽ nào cho dù là đánh chính diện cũng không áp chế nổi một một tiểu binh thủ thành đáng chết này sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui