Triệu Hoán Thần Binh

- Làm vậy cũng để cho Băng Tuyết Ma Vương chết, còn phải ôm nữ nhân từ trước đến nay vẫn bị hắn coi thường...

- Cảm ơn tiên sinh Ngụy Linh. Có thể đây chính là kỳ vọng của sư phụ ta.

Tô Lôi nghẹn ngào một hồi, cuối cùng mới khẽ nói.

- Sau này nàng có tính toán gì không?

Vu Nhai hỏi.

- Ta muốn tiếp tục ở lại đế quốc Ma Pháp, lấy danh nghĩa Thanh Môn giúp đỡ càng nhiều người hơn.

Tô Lôi nhìn trời, đột nhiên khẽ cười nói. Trong nháy mắt, mọi người xung quanh bao gồm cả Lan Quân Hi đều ngẩn người. Thanh Môn là do Lan Quân gia lấy danh nghĩa hoàng hậu tiền bối thành lập, cũng không phải chân chính muốn giúp trợ giúp bá tính bình dân, chỉ là muốn nhân cơ hội. Đột nhiên thấy bộ dạng Tô Lôi như vậy, tâm tình bọn họ thế nào có thể đoán ra được.

- Tô Lôi, bất kể thế nào, chúng ta sẽ cố gắng biến Thanh Môn thành Thanh Môn thật sự như nàng muốn. Đương nhiên, cũng là Thanh Môn mà Hoàng hậu nương nương muốn. Không chỉ đế quốc Ma Pháp, Thanh Môn sẽ còn xuất hiện ở tất cả mọi nơi trên đại lục Thần Huyền.

Lan Quân Hi đột nhiên nắm chặt nắm đấm, đi lên trước, hai tay vỗ lên vai Tô Lôi nặng nề cam kết.


- Đúng vậy. Ta tin tưởng sẽ có một ngày như vậy.

Tô Lôi cũng nặng nề gật đầu.

- Tô Lôi. Sắp tới đế quốc Ma Pháp sẽ vô cùng hỗn loạn. Nếu quả thật ở lại sợ rằng không ổn. Có lẽ nên đi... Ta là Đan Tinh Tinh. Hắn sao? Ngươi có thể đoán được là ai. Ngươi có thể tới liên minh bách tộc...

Thủy Tinh lúc này cũng đi tới. Ban đầu, giọng nói còn rất lơn, nhưng câu phía sau kia tất nhiên là nói ở bên tai nàng. Nói xong liền trực tiếp lui trở lại, nhìn nàng khẽ cười. Tiếp đó Thủy tinh trở lại bên cạnh Vu Nhai.

Tô Lôi đương nhiên ngây người. Tất cả sự nghi ngờ trước đó dường như đều được giải. Đang đau thương vì mất sư phụ, nàng cũng không có tâm tình thán phục gì cả. Chỉ cảm thấy quá thần kỳ.

Một lát sau, Tô Lôi mới nặng nề gật đầu một cái nói:

- Cảm ơn...

- Bảo trọng...

Vu Nhai ôm quyền chào, sau đó bay về phía Phiêu Phong Thành. Mục tiêu đầu tiên của bọn họ chính là truyền tống trận ở Phiêu Phong Chủ Thành.

Lúc rời đi, Vu Nhai lại liếc mắt nhìn Nguyệt Lâm Sa. Lúc này Nguyệt Lâm Sa bận rộn nhiều việc, cần ứng phó rất nhiều chuyện. Đặc biệt là chuyện để nàng trở thành nữ đại đế. Nói cách khác, giữa bọn họ tạm thời là không nói nên lời. Nói nhiều hơn nữa thì thế nào. Vẫn là câu nói kia. Thân là đại đế, luôn có nhiều chuyện không thể làm theo ý mình...

- Các ngươi nói, ta phải làm thế nào mới có thể làm cho Vu Nhai trở thành đế phu của ta.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Nguyệt Lâm Sa đã nói xong mọi chuyện. Thấy xung quanh chỉ còn lại có đám người đại quốc sư, nhìn theo hướng tên tiểu binh đáng chết kia đã sớm biến mất từ lúc nào, nàng khẽ hỏi.

- Ách...

Đám người đại quốc sư vốn cho là nàng muốn hỏi một chút về chuyện đế quốc Ma Pháp sau này. Thật không nghĩ tới nàng lại bất ngờ hỏi loại vấn đề đau đầu này. Hỏi cứ hỏi đi. Nếu như bọn họ có thể giải đáp thì không sao. Nhưng vấn đề này bảo bọn họ giải đáp thế nào?

Hai thế lực lớn phải làm thế nào mới có thể kết hợp lại? Trừ khi hai quốc gia có thể hợp làm một thể.


- Công chúa. Chỉ có một biện pháp, đó chính là đánh bại dân Cổ Duệ, sau đó nuốt trọn Bách Tộc Loạn Địa, đoạt lại Vu Nhai. Trừ cách đó ra, không có cách nào khác.

Đại quốc sư cuối cùng vẫn nói ra một chuyện rất xa vời. Dù sao dân Cổ Duệ còn chưa đối phó được. Thật ra đề nghị này trước đó Nguyệt Lâm Sa đã từng cùng Vu Nhai trêu chọc lẫn nhau. Nhưng chuyện thật sự lại rất xa vời...

- Có thể hắn vĩnh viễn không thể làm đế phu của ta... Đi thôi, chúng ta cũng nên quay về Ma Pháp Đế Đô.

Nguyệt Lâm Sa khe khẽ thở dài, sau đó bay về phía Phiêu Phong Thành trước. Nàng cũng cần truyền tống quay về Ma Pháp Đế Đô.

Đám người đại quốc sư hai mặt nhìn nhau, nhìn theo bóng lưng Nguyệt Lâm Sa chỉ có thể cười khổ. Khả năng quan sát của công chúa Nguyệt Lâm Sa thật sự quá mạnh mẽ. Cho dù nàng thành nữ đại đế, cũng không có cách nào chinh phục nam nhân. Bóng lưng cô đơn này thật sự khiến người ta thương tiếc. Suy nghĩ của bọn họ cũng giống như Nguyệt Lâm Sa vừa nói. Vu Nhai chắc chắn vĩnh viễn không làm đế phu của Nguyệt Lâm Sa.

- Hắc, không thành đế phu nhưng không nhất định không trở thành trượng phu. Vừa rồi ta chỉ nói là đế phu.

Đáng tiếc bọn họ cũng không biết Nguyệt Lâm Sa còn có một câu không có nói ra. Đúng vậy, lấy tiểu tử chuyên làm ra kỳ tích này, chuyện gì hắn không làm được? Có lẽ sẽ có một ngày hắn thật sự có thể cướp một nữ đại đế như nàng về làm vợ. Đến lúc đó hắn không phải là đế phu của mình. Ngược lại mình trở thành Đế bà của hắn. Nghĩ tới đây, tâm tình Nguyệt Lâm Sa đột nhiên khá hơn.

- Hoặc chờ đế quốc Ma Pháp ổn định, mình cũng có thể chủ động để hắn cướp... Đáng chết, mình đường đường là nữ đại đế, lại còn chờ mong một tên tiểu binh tới cướp mình. Thậm chí phải chủ động c để hắn cướp. Thật là đáng chết.

Nguyệt Lâm Sa lại đột nhiên hung hăng thầm mắng mình. Nhưng bất kể mắng thế nào, tâm tình vẫn tốt hơn. Quan trọng nhất chính là phải cố gắng sống sót. Nhất định phải nhận được đế vị, sau đó đánh ngã dân Cổ Duệ. Nếu không, tất cả cũng chỉ là phù vân.

Đám người đại quốc sư hai mặt nhìn nhau. Công chúa đột nhiên làm sao vậy? Tại sao cái bóng lưng cô đơn kia thoáng cái đã trở nên vui vẻ rồi?


- Ngụy Linh, ngươi làm sao vậy?

Ngay thời điểm Nguyệt Lâm Sa trở nên vui vẻ, đám người Vu Nhai đã trở lại Phiêu Phong Chủ Thành, đứng ở phía trên truyền tống trận. Nhưng vào lúc này, Thủy Tinh chợt phát hiện Vu Nhai ở bên cạnh đột nhiên sửng sốt, dường như nghĩ tới điều gì. Nàng không nhịn được hỏi.

- Không có gì. Chúng ta đi thôi.

Vu Nhai lắc đầu nói.

Thủy Tinh trợn trừng mắt, nhưng thật ra không hỏi nhiều nữa.

Cứ như vậy, Vu Nhai cùng mấy người Lan Quân gia cùng nhau truyền tống rời khỏi đó. Những người khác trong Thanh Môn ở lại Phiêu Phong Thành. Bọn họ phải tiếp tục ở lại mảnh đất này, phát triển Thanh Môn. Theo quan niệm vẫn là giúp đỡ càng nhiều dân nghèo, lấy Hoàng hậu nương nương làm giáo lí.

Trên thực tế, vừa rồi Vu Nhai đã nghĩ đến một người. Đó chính là thánh nữ Quang Minh Lộ Luân Na. Có vẻ như trước đó, bởi vì phải đối phó với hai Đại Thần Vương là tứ trưởng lão và Lan Quân Nhân, hắn quên mất chuyện của nàng. Cũng không biết cuối cùng nàng thế nào? Chỉ có điều không sao. Đối với vị thánh nữ Quang Minh này, Vu Nhai không quá lưu ý. Thù hận, sau này khi có cơ hội tất sẽ báo...

Lại nói, bây giờ đi về, cũng không chắc có thể tìm được. Sau khi nữ nhân này ra ngoài khẳng định sẽ lập tức cao chạy xa bay.

Chuyện đúng như Vu Nhai đã nghĩa. Lúc đó Lộ Luân Na cũng giống như những người có thực lực dưới Thần cấp khác, đều bị chấn động choáng váng ngất đi. Sau đó nàng lại bị Ma Thiên Chân Thần tiện tay đưa ra. Sau khi tỉnh lại, nàng liền chạy. Hiện tại nàng đã một góc khuất khác trong dãy núi tuyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui