Nhưng chuyện đã tới tình cảnh trước mắt, nàng lại không có cách nào thật sự bỏ nhà. Bởi vì nàng không phải không có gì để lo lắng.
Trong nháy mắt này nàng suy nghĩ rất nhiều. Nàng không còn hứng thú đi tranh cãi cùng Thủy Tinh nữa, cảm thấy có chút rã rời!
Thủy Tinh nhìn bộ dạng Nguyệt Lâm Sa như vậy, đột nhiên thấy thông cảm cho nàng. Thủy Tinh biết chuyện của hoàng hậu tiền bối năm xưa, cũng hiểu Nguyệt Lâm Sa không thể làm theo ý mình. Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Vu Nhai cũng chỉ có thể trầm mặc!
A, thật ra vừa rồi Vu Nhai nhìn thấy nữ nhân đấu võ mồm có kích động muốn chạy ra.
Ngay thời điểm cục diện rơi vào tình trạng lúng túng, nghi thức phía bên vong linh huynh đã kết thúc. Nguyệt Lâm Sa chỉ liếc mắt nhìn Vu Nhai, sau đó bảo Ma Thiên Kiếm Linh dẫn theo mọi người rời khỏi Ma Thiên Nguyên Giới....
Chương 1119: Chuyện tốt của Tạp Đức
- Bá...
Tia sáng lóe lên, đám các cao thủ đã rời khỏi Ma Thiên Nguyên Giới, xuất hiện ở trên dãy núi tuyết, chỗ ma pháp trận tự nhiên lúc trước. Đó cũng chính là lối ra ban đầu của Ma Thiên Nguyên Giới.
Sở dĩ Ma Thiên Chân Thần mở ra hai truyền tống trận ở lối ra và lối vào, nguyên nhân cũng không phải bởi vì nàng bị thương, mà là muốn tiếp nhận tộc dân, muốn có người có thể kế thừa ký hiệu Ma Thiên. Chính là giống như Băng Tuyết Ma Vương trước đây.
Đáng tiếc, thiên phú Băng Tuyết Ma Vương vẫn hơi kém một chút, không tiến vào không gian truyền thừa. Trên phương diện Ma Thiên Trận Pháp còn tạm được. Mà trước Băng Tuyết Ma Vương, trong ba thời đại lớn, đều không có người nào tìm được lối vào, đồng thời tiến vào cả.
Có lẽ cái này gọi là trong u minh tất có thiên ý.
Hiện tại nếu đã chọn trúng người, như vậy lối vào và lối ra trên dãy núi tuyết sẽ không còn. Đương nhiên, tương lai vẫn cần có xuất khẩu và lối vào. Chỉ có điều loại chuyện này vẫn phải chờ Ma Thiên Kiếm Linh cùng Nguyệt Lâm Sa thương lượng sau rồi mới nói.
Nói chung, thời điểm bọn họ đi ra, cửa ra, cửa vào của Ma Thiên Nguyên Giới đồng loạt biến mất.
Ma pháp trận tự nhiên đương nhiên cũng biến mất theo. Bọn họ bị truyền đến một ngọn núi tuyết thật cao. Đưa mắt nhìn lại, khắp mặt đất đều là máu tươi cùng thi thể. Những người này đều là tương lai của đế quốc Ma Pháp. Đáng tiếc bọn họ lại vĩnh viễn chôn thân ở đây.
- Công chúa...
- Gia chủ...
- Ngụy Linh...
Theo sự xuất hiện của bọn họ, trên dãy núi tuyết cũng truyền đến từng tiếng ngạc nhiên. Đó chính là những người lúc trước bị Băng Tuyết Ma Vương chấn động làm hôn mê. Hiện tại phần lớn bọn họ đều đã tỉnh lại. Chỉ có điều bọn họ lại không biết chuyện gì xảy ra, không rõ tại sao mình lại đột nhiên đi ra ngoài được. Bọn họ chỉ có thể ở nguyên tại chỗ chờ. Bọn họ cũng không dám đi lung tung. Có trời mới biết ma pháp trận tự nhiên có còn tồn tại hay không.
May là thời gian không lâu lắm, đám người tâm phúc đều đã xuất hiện...
- Băng Tuyết Ma Vương đâu?
Đúng lúc này, lại có người ngạc nhiên hỏi.
Trong nháy mắt, những người đang đi về phía đám người tâm phúc chợt ngừng lại, thần sắc nghi hoặc nhìn sang.
- Băng Tuyết Ma Vương đã chết. Đám thủ hạ của hắn cũng đầu phục công chúa Nguyệt Lâm Sa. Từ giờ trở đi, trên đại lục Thần Huyền không có nhân vật như Băng Tuyết Ma Vương nữa. Đồng thời, công chúa cũng đã nhận được Ma Uyên. Nàng chính là nữ đại đế tương lai.
Đại quốc sư không đợi người khác nói, đã trực tiếp đứng ra tuyên bố.
Không có gì phải che giấu. Hiện tại chính là thời điểm phải biểu hiện ra khí tức bá vương. Chỉ cần biểu hiện thật tốt, thật cường đại, mới có thêm nhiều người ủng hộ, mới có thể làm cho Nguyệt Lâm Sa nhanh chóng leo lên đế vị, mới có thể làm cho đế quốc Ma Pháp nhanh chóng ổn định lại.
- Xôn xao...
Mọi người ở đây đều hai mặt nhìn nhau, chợt thốt ra tiếng kêu kinh ngạc. Thật không ngờ Băng Tuyết Ma Vương khủng bố như vậy lại chết. Đáng chết, chúng ta vì thực lực quá yếu như vậy, trước đó bị chấn động hôn mê, không ngờ không thể thấy được cảnh tượng quan trọng nhất...
Bất kể thế nào, đã bắt đầu có người tuyên bố sự thần phục với Nguyệt Lâm Sa.
Đương nhiên, ở đây phần lớn mọi người vẫn là người trẻ tuổi. Bọn họ không có cách nào quyết định được điều gì. Bọn họ chỉ thoáng hành lễ với công chúa mà thôi. Những người đã theo Vu Nhai lúc trước, phần lớn cũng như vậy. Nhưng vào lúc này, Vu Nhai đột nhiên đi về phía bọn họ. Cũng như vừa nói với Nguyệt Lâm Sa, hắn muốn dệt hoa trên gấm một chút, để những người này ngả về phía Nguyệt Lâm Sa, đồng thời để cho bọn họ truyền tâm ý và lòng tin của mình trở lại gia tộc của bọn họ.
Ánh mắt bọn họ nhìn Vu Nhai vẫn rất phức tạp. Dù sao Ngụy Linh là gián điệp của đế quốc Huyền Binh. Nhưng xét thấy trước đó bọn họ đi theo người này, nhìn từng bước chân của hắn tràn ngập sự thần kỳ, trong lòng phần lớn mọi người đều bội phục hắn.
- Ngụy Linh, vì sao người nhận được Ma Uyên không phải là ngươi?
Sau khi nói chuyện xong với những người đã theo hắn trước đó, Vu Nhai lại tới trước mặt các gián điệp của đế quốc Huyền Binh. Hoàng Thăng Long vội vàng hỏi. Mọi người ở đây lúc trước đều bị ngất đi, cũng không biết thân phận chân chính của Vu Nhai, còn tưởng rằng hắn thật sự là gián điệp của đế quốc Huyền Binh. Theo bọn họ, Ngụy Linh chắc hẳn phải cùng Nguyệt Lâm Sa tranh đoạt Ma Uyên mới đúng.
Không quan tâm tình cảm của bọn họ thế nào, khi đại nghĩa ở trước mặt cũng không thể nhượng bộ chứ?
- Ta xem như nhận được gần phân nửa Ma Uyên. Không có cách nào, ta cũng không phải là ma pháp sư gì, càng không phải là ma trận sư. Nhận được phân nửa đã là quá tốt rồi.
Vu Nhai thoáng cười nói. Lời hắn nói là sự thật. Trước đó hắn đã cùng Ma Thiên Chân Thần ký khế ước bình đẳng giữa Bách tộc cùng Ma Thiên Chân Thần. Lại nói, mặc dù không có những thứ này. Huyền Binh Điển của hắn cùng Ma Thiên Nguyên Giới ký khế ước, mới có chuyện gọi là Nguyệt Lâm Sa Nhận được Ma Uyên phát sinh. Trên thực tế không thể nói là non nửa, chắc phải hơn phân nửa mới đúng.
- Thật sao? Chuyện tốt như vậy chúng ta phải lập tức bẩm báo với đại đế mới phải.
Có Huyền Binh Giả vui vẻ nói.
Vu Nhai nhún vai, không để ý đến bọn họ, cũng không giải thích điều gì. Hắn nhìn về phía Tạp Đức đang đứng ngây người gần đó. Sau đó nở nụ cười giả tạo, hắn nói:
- Ta nói này huynh đệ Tạp Đức, chỗ của ta có thứ đối với ngươi mà nói là chuyện tốt. Không biết ngươi có hứng thú hay không?
- Chuyện tốt?
Tạp Đức có chút không hiểu. Tên gia hỏa khủng bố còn có chuyện gì tốt được chứ? Trong nháy mắt, hắn thấy dưới chân tê dại. Thật đáng tiếc, đối với Vu Nhai, thật ra thần kinh hắn có phần quá nhạy cảm. Từ khi hắn gặp phải gia hỏa này, dường như chưa từng có chuyện tốt.
- Là như thế này. Không biết ngươi có nghĩ tới chuyện quang minh chính đại quay về đế quốc Ma Pháp? Trở lại bên cạnh cha mẹ ngươi hay không?
- Không muốn... Không... dĩ nhiên muốn!
Thiếu gia Tạp Đức đáng thương thoáng cái không biết nên trả lời như thế nào. Ở trước mặt Huyền Binh Giả đương nhiên không thể nói là muốn trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...