Trên vách đá đầy những đường vân ma pháp, đều từ ma pháp trận thần bí trên quảng trường nối tới.
- Nhất định là linh hồn cùng máu tươi còn chưa đủ, vậy... Hắc, may là ta còn chuẩn bị sẵn mấy trăm thiên tài.
Băng Tuyết Ma Vương đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Nơi đó có đám người của đoàn ủng hộ công chúa. Ban đầu hắn vốn định dùng bọn họ
tới trợ giúp tế phẩm Nguyệt Lâm Sa này. Hắn rất sợ đến lúc đó một mình
Nguyệt Lâm Sa không đủ sử dụng. Nhưng bây giờ ngay cả nước hiến tế còn
chưa tới, còn nói gì tới trợ giúp hiến tế? Đã như vậy, dùng máu tươi và
linh hồn của bọn họ tiếp tục huy động Ma Uyên...
- A, a...
Thời điểm nghe được Băng Tuyết Ma Vương nói vậy, đoàn ủng hộ công chúa
và Nguyệt Lâm Sa đều phát ra những tiếng A a. Nhưng bọn họ bị phong tỏa, căn bản không làm được gì, chỉ có thể giống như con tin bị trói, bị
nhét giẻ vào miệng, phát ra phản kháng vô lực cuối cùng. Đã nói là vô
lực, như vậy bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mười người
trong đoàn ủng hộ công chúa bị Băng Tuyết Ma Vương hút xuống, nhìn thân
thể của bọn họ bị xé thành mảnh nhỏ, máu tươi và linh hồn bị rót vào
trong ma pháp trận ở giữa kia.
Vào giờ phút này, Nguyệt Lâm Sa và đoàn ủng hộ công chúa đều trực tiếp
ngây người, nước mắt không ngừng chảy xuống. Bọn họ cứ như trơ mắt nhìn
chiến hữu chết. Hơn nữa có thể sẽ càng ngày càng nhiều chiến hữu phải
chết. Cuối cùng có lẽ một người cũng không còn...
- Còn chưa đủ. Vậy tiếp tục. Lần này là hai mươi...
Giọng nói Băng Tuyết Ma Vương đầy vẻ lạnh lùng và tàn khốc. Hắn vung tay lên, hút một cái. Lại có hai mươi người bị hắn hút xuống, va chạm mạnh
lên trên mặt đất. Sau đó ở Nguyệt Ninh Á đặc biệt thưởng thức và khoái ý nhìn những thân thể vỡ nát!
- Còn chưa đủ sao?
- Không nên, không nên giết nữa...
Nếu như Nguyệt Lâm Sa và đoàn ủng hộ công chúa đều có thể mở miệng nói,
nhất định sẽ phát ra những tiếng như vậy. Nhưng bọn họ phát ra chỉ là
những tiếng A a. Bọn họ ở chỗ này hơn tám tháng, thật ra đã sớm nghĩ đến cảnh tượng tồi tệ nhất. Dù thế nào, bọn họ cũng thật sự không ngờ được
nó lại tồi tệ đến mức như vậy. Trơ mắt nhìn chiến hữu chết đi, sau đó
ngơ ngác, không thể mở miệng chờ chết.
Chỉ có nước mắt còn có thể biểu đạt tâm tình bọn họ. Nhưng nước mắt căn bản không làm nên chuyện gì!
- Băng Tuyết Ma Vương. Ngươi chính là một ác ma. Rốt cuộc ai có thể tới cứu chúng ta đây?
Nguyệt Lâm Sa muốn mở miệng, muốn gầm lên giận dữ. Có lẽ như vậy có thể
ngăn cản hắn. Nhưng nàng không mở miệng được. Trên thực tế nàng biết cho dù nàng có mở miệng cũng không ngăn cản được hắn. Băng Tuyết Ma Vương
không chỉ là ác ma, còn là một ác ma máu lạnh.
Tâm tình của hắn tuyệt đối không phải nói vài lời là có thể xoay chuyển được.
- Băng Tuyết Ma Vương, thật không nghĩ tới, tâm cơ của ngươi lại nặng như vậy.
Đúng vào lúc này, lên trời dường như nghe được tiếng hô hoán trong lòng
Nguyệt Lâm Sa, một giọng nói chợt truyền tới. Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế
bay vào, hạ xuống sát phía ngoài của quảng trường. Hắn không dám tùy
tiện tiến sâu vào quảng trường.
- Ngăn cản hắn, đừng cho hắn quấy rầy ta.
- Vâng!
Băng Tuyết Ma Vương lạnh như băng, cũng không liếc mắt nhìn gia chủ Mạc
Luân Tạp Đế, tiếp tục công việc của hắn. Hiện tại điều hắn muốn làm
không phải đi đánh nhau với người nào đó, mà hắn phải nhanh chóng nắm
giữ Ma Uyên. Chỉ cần có thể nắm giữ, vậy cái gì cũng có.
Nghe được mệnh lệnh của Băng Tuyết Ma Vương, tất cả hai mươi Thần cấp trở đứng dậy...
Chỉ thấy bọn họ bay thẳng ra ma pháp trận giống như địa ngục ở giữa
quảng trường kia. Khi hạ vào phía ngoài trận, tất cả đều lạnh lùng nhìn
chằm chằm vào gia chủ Mạc Luân Tạp Đế, cũng không tấn công. Bởi vì mệnh
lệnh của ma vương chỉ là ngăn cản, cũng là chủ động xuất kích hoặc giết
chết.
- Băng Tuyết Ma Vương, ngươi quả nhiên đã phản quốc.
Đại quốc sư cũng đến, đồng thời lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Băng Tuyết Ma Vương.
- Không quan tâm bao nhiêu người tới, đều ngăn cản hết cho ta. Đừng cho
bọn họ quấy rầy ta. Người nào tiến lên trước một bước, giết không tha!
Băng Tuyết Ma Vương lại đưa ra mệnh lệnh thứ hai, căn bản không để ý xem đại quốc sư nói cái gì. Đối với thủ hạ của mình, hắn đặc biệt có lòng
tin. Bởi vì trong số thủ hạ của hắn không chỉ có Thần Tướng, còn có cấp
Thần Vương. Hơn nữa, trước đó hắn thậm chí làm cho những thủ hạ Thần cấp tổ hợp ma pháp trận. Hai mươi Thần cấp trở lên tạo thành trận pháp. Hắc hắc, cho dù là Thần Hoàng tới, cũng có thể chống đỡ được.
- Chỉ dựa vào những người này, ngươi đã muốn ngăn cản chúng ta sao? Băng Tuyết Ma Vương, ta khuyên ngươi vẫn nên tự mình ra tay đi.
Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế lạnh lùng nhìn lướt qua những người trước mắt.
Nhưng cuối cùng hắn không có sức lực nói thêm nữa. Bởi vì hắn đã dần dần nhìn ra được, trận pháp của hai mươi người trước mắt tạo thành khiến
hắn kích động muốn quay đầu bỏ chạy.
Hắn đương nhiên không có khả năng thật sự chạy mất, mà quay sang phía đại quốc sư nói:
- Đại quốc sư, sợ rằng chúng ta phải liên thủ.
- Tổ hợp ma pháp trận thật đáng sợ. Băng Tuyết Ma Vương không hổ danh
được gọi là đệ nhất thiên tài đế quốc Ma Pháp. Không ngờ có thể tạo ra
tổ hợp ma pháp trận cho Thần cấp. Sợ rằng chúng ta hai liên thủ cũng
không phá được.
Tuy rằng đại quốc sư cao cao tại thượng, nhưng kiến thức của hắn vẫn
cường đại hơn gia chủ Mạc Luân Tạp Đế một chút. Hơn nữa hắn còn là người của hoàng tộc:
- Xem ra lần này chúng ta dẫn theo thật sự có hơi ít người. Chỉ có điều
không có vấn đề gì. Trước đó không phải còn có hai cấp bậc Thần Vương
đang chiến đấu sao? Không phải còn có Thần Vương của gia tộc Lan Quân
thần bí kia sao? Bọn họ rất nhanh sẽ xuống đây. Năm cấp Thần Vương lại
thêm từng ấy Thần Tướng, ta không tin không phá được tổ hợp ma pháp trận của Băng Tuyết Ma Vương.
Tiếng bọn họ nói cũng không nhỏ. Tất cả mọi người trong quảng trường đều có thể nghe được. Nhưng bất luận là Băng Tuyết Ma Vương hay thủ hạ của
hắn đều không hề động đậy. Băng Tuyết Ma Vương làm chuyện của hắn. Các
thủ hạ Thần cấp còn lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người, giống
như đang xem một vở hài kịch.
Đúng vậy, Thần Vương cường đại ở trong mắt bọn họ chỉ là một gã hề.
Người duy nhất có biểu tình biến hóa cũng chỉ là Nguyệt Ninh Á. Trên mặt nàng thoáng lộ vẻ cười nhạt.
- Lan Quân Hi, Vưu Y Nhi... Các ngươi không ngờ còn chưa chết?
Nhưng ngay khi Nguyệt Ninh Á còn muốn tiếp tục dùng biểu tình giễu cợt,
đột nhiên lại thấy được hai thân ảnh nàng không ngờ tới. Đó chính là Lan Quân Hi và người gọi là Vưu Y Nhi. Trước đó, không phải phụ thân đã
giết chết con tiểu thú kia và thiên tài yêu nghiệt này sao? Không phải
vì hai người có thể giải trận, theo lý thuyết, bọn họ không có khả năng
rời khỏi ma pháp trận ở cửa ra Ma Uyên kia mới đúng.
Nói cách khác, các nàng bây giờ hẳn đã chết mới đúng. Nhưng bây giờ các nàng vẫn còn sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...