Con đường phía sau hắn đã
thông. Không biết từ lúc nào đã tràn ngập thi thể. Trong lúc nói mấy
câu, đợt tấn công đầu tiên của đám ma pháp sư phát điên đã bị hắn tiêu
diệt hoàn toàn.
Con ngươi bọn họ thoáng co lại. Hiện tại những cao thủ ở đây đều tin tưởng, người này quả thật có thực lực có thể rời đi.
- Chẳng qua chỉ là thánh tử Thần Điện hệ thổ nho nhỏ mà thôi. Thực sự không chịu nổi sao?
Vu Nhai nói.
- Đặc Lai Nhĩ không chỉ là thánh tử của Thần Điện hệ thổ, hắn còn là con trai của điện chủ Thần Điện hệ thổ.
Thánh ma đạo sư nào đó nói.
- A, vậy rất xin lỗi. Đã khiến gia tộc Lan Quân thần bí các ngươi cùng Thần Điện hệ thổ có rạn nứt. Chỉ có điều ta sẽ bù đắp.
- Bù đắp thế nào?
Tất cả mọi người theo bản năng hỏi.
- Chờ sau khi rời khỏi đây giúp các ngươi xử lý điện chủ Thần Điện hệ thổ là được. Đương nhiên, tin tức do các ngươi cung cấp.
Ngụy Linh nhún vai, dường như không xem đây là chuyện gì to tát. Đó
chính là điện chủ Thần Điện hệ thổ. Có giả vờ cường đại cũng không cần
giả vờ như thế. Lại nghe hắn nói:
- Ta nghĩ Thần Điện hệ thổ sẽ cần có người làm điện chủ. Đến lúc đó Lan
Quân gia các ngươi tùy tiện lại đến giúp đỡ, hắn sẽ cảm ơn đại ân đại
đức của các ngươi, không dám giống như bây giờ tùy tiện uy hiếp Lan Quân gia các ngươi nữa.
Lan Quân Hi không biết nói cái gì cho phải. Nàng thật sự nói không ra lời.
Nàng có cảm giác thời khắc này Ngụy Linh có loại khí chất không nói ra
được. Dường như là khí chất quanh năm là thượng giả. Khí chất giống như
quân vương vậy, mãnh liệt khiến người ta sợ hãi. Nàng không biết, Vu
Nhai bất tri bất giác đã dùng vương giả thánh đạo.
Có vài người cũng không nói gì. Lan Quân gia không thể đi con đường bá
đạo như vậy, mà là con đường thân dân. Nơi này có không ít ma pháp sư
cũng là người tốt. Ngươi nói bá đạo như vậy, vạch trần sự thật phía sau
Lan Quân gia chúng ta, sau này chúng ta nên tự xử thế nào?
Đương nhiên, hiện tại mọi người lĩnh hội được nhiều hơn chính là Ngụy
Linh bá đạo, cũng thật sự không ngờ Lan Quân gia đi theo phương diện
trên.
- Vẫn là câu nói kia, các ngươi có thể tự do rời khỏi đây. Con đường kia ta đã xử lý. Hiện tại muốn rời đi vẫn còn kịp. Nếu không muốn rời đi,
lập tức ăn đan dược vào. Người do dự, giết!
Vu Nhai quét mắt nhìn mọi người nói.
Rất nhiều người muốn phản bác. Đặc biệt là những người biện hộ cho người tốt. Nhưng khi cảm nhận được người trước mắt bá đạo và thấy thi thể Đặc Lai Nhĩ máu chảy đầm đìa, bọn họ dù thế nào cũng không nói nổi lời phản bác ra khỏi miệng. Không ít người bắt đầu lặng lẽ uống đan dược, sau đó tinh thần đều sảng khoái. Đó không phải là độc dược, mà là loại cực
phẩm an thần. Sự sợ hãi của bọn họ đối với ma pháp trận dường như theo
đó biến mất.
- Ngôn thánh ma đạo sư, còn nhớ rõ nơi đây không?
Vu Nhai không để ý đến bọn họ, mà tiện tay đánh ra một đạo bạch quang.
Một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện. Ngôn Vũ xuất hiện ở trước mắt của
mọi người. Sau đó những kẻ tâm tư rối bời, trong lòng chẳng biết phương
hướng sau này, giống như rơi vào trong trong tay của ác ma. Mọi người
theo bản năng ném tất cả suy nghĩ trong đầu, nhìn chằm chằm vào người
vừa trước mắt...
Bọn họ hoàn toàn không có hứng thú gì đối với người này. Hứng thú của
bọn họ chính là vì sao nữ nhân này lại đột nhiên xuất hiện. Tuổi của
nàng hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn tiến vào dãy núi Phiêu Phong Tuyết.
- Sư phụ...
Tô Lôi cũng có chút không hiểu vì sao Ngụy Linh lại muốn thả sư phụ ra, nhưng nàng vội vàng chạy tới nâng sư phụ dậy.
- Huyền Binh Giả, Thần Binh...
Lan Quân Hi không hổ danh là người mạnh nhất ở đây ngoại trừ Vu Nhai ra. Nàng lại khiếp sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây cung đỏ trong tay Vu
Nhai. Lúc này nàng mới phát hiện cây cung này phát ra sóng dao động
khủng khiếp. Lấy thực lực của nàng đáng ra phải sớm phát hiện mới đúng.
Nhưng không có cách nào, chuyện liên tục diễn ra khiến cho nàng gần như
không có năng lực suy tính. Mãi đến khi Ngôn Vũ xuất hiện.
- Cái gì, Huyền Binh Giả?
Đám người Lan Quân Khôi cũng kinh ngạc kêu lên. Lại một lần nữa, ánh mắt mọi người lại nhìn chằm chằm vào nam nhân này.
Hắn lại còn là Huyền Binh Giả. Chuyện này, sao có thể như vậy được? Ma
vũ song tu không phải là không có. Nhưng Chuẩn Thần cấp ma vũ song tu
hiếm có như lông phượng và sừng lân. Chuẩn Thần cấp ma vũ song tu dưới
30 tuổi, đại lục Thần Huyền thật sự có loại loại biến thái như vậy tồn
tại sao?
Chí ít trước đó, bọn họ thậm chí chưa từng nghĩ tới. Mà bây giờ bọn họ lại nhận được một đáp án khẳng định.
Sau đó, thân phận của người này trước mắt trở nên mơ hồ. Điều càng làm
cho người ta khiếp sợ chính là hắn làm thế nào mang theo người tiến vào
dãy núi Phiêu Phong Tuyết? Phải biết rằng, lúc đó Băng Tuyết Ma Vương và các đại năng giả đã ở trên tường thành nhìn.
- Ta không ngờ đã đi cùng với người tương đương Băng Tuyết Ma Vương và đám đại năng giả kia?
Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người lại kinh sợ. Trong lúc vô tình người
này không ngờ có thể liên tưởng tới Băng Tuyết Ma Vương và các đại năng
giả kia. Đó chính là tồn tại Thần Vương, hùng bá một phương của đế quốc
Ma Pháp. Cho dù là thời hòa bình phân lượng cũng vô cùng nặng.
- Ngôn thánh ma đạo sư, còn nhớ chỗ này không? Nàng cùng Tuyết Ma đã từng đến đây.
Vu Nhai không để ý xem mọi người suy nghĩ gì, tiếp tục quan sát Ngôn Vũ. Bởi vì xung quanh đặc biệt náo nhiệt, Ngôn Vũ cũng không phát điên.
Nhưng sau khi Vu Nhai nói ra lời này, tâm tình nàng bắt đầu phát ra chấn động mãnh liệt.
- Tuyết Ma, Tuyết Ma, a a a...
Vu Nhai không chút do dự nhét đan dược an thần vào trong miệng nàng. Đan dược của hắn đều là cực phẩm do lão Tư Mã Tường làm ra, có tác dụng
chống lại ma pháp trận đang không ngừng ảnh hưởng mãnh liệt tới xung
quanh. Đối với Ngôn Vũ cũng có hiệu quả không nhỏ.
Quả nhiên, Ngôn Vũ thoáng cái đã bình tĩnh lại...
- Đúng vậy, Tuyết Ma, đã từng là người nàng yêu rất sâu đậm. Nơi này chính là nơi hai người từng ở với nhau.
Vu Nhai cố gắng dùng giọng nói ôn hòa nhất. Cùng lúc đó, sắc mặt Tô Lôi
cũng chậm rãi thay đổi. Bình thường nàng cũng nghe sư phụ thì thào tự
nói chuyện một mình, nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng nghĩ tới
chuyện liên hệ những lời thì thào tự nói đó với Ma Uyên trước mắt.
- Tuyết Ma, Tuyết Ma. Nơi này là nơi ta cùng với hắn đã từng ở. Tuyết,
huyễn trận. Đúng vậy, nơi này là nơi ta cùng với hắn đã ở cùng với nhau. Nơi này, hắn đưa cho ta cái yếm bạch ngọc. Nhiều khí tức quen thuộc...
Không, ở đây căn bản không phải là nơi ta từng ở cùng với hắn. Ta không
sống cùng hắn ở đây. Không, không, không...
Ngôn Vũ ban đầu còn rất tỉnh táo nói, không ngừng nhìn xung quanh, tinh
thần lực thậm chí lướt ra ngoài. Nhưng đột nhiên giọng nói của nàng thay đổi, biến thành tiếng thét chói tai.
Vu Nhai chỉ có thể khống chế nàng, rất sợ nàng thật sự phát điên lại giết người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...