Triệu Hoán Thần Binh

Nàng cũng không biết trong hai đội ngũ này, một đội có Vu Nhai, một đội có Tiểu Hắc nghịch thiên, nên mới tự tin như vậy.

- Ha ha ha, nói đùa thôi. Quận chúa Nguyệt Ninh Á sao có thể là người dễ giận như vậy? Ngày đó không phải chỉ bị ta thắng một ván thôi sao? Nàng làm sao có thể giết ta. Đương nhiên cũng không có khả năng bởi vì chúng ta đi ngang qua mà ra tay với chúng ta. Không phải mọi người thường nói quận chúa Nguyệt Ninh Á lòng dạ rộng rãi sao?

Thủy Tinh lấy giọng điệu của "Vưu Y Nhi" cười ha ha, cứ như vậy trực tiếp đi tới. Lời của nàng khiến sắc mặt Nguyệt Ninh Á trở nên thâm trầm đáng sợ, hoàn toàn không có chút tươi cười nào, cũng không có biểu hiện lòng dạ rộng rãi. Vưu Y Nhi rõ ràng đang châm chọc nàng.

Trong mắt mọi người, "Vưu Y Nhi" cứ như vậy dẫn theo người của gia tộc Mạc Luân Tạp Đế đi sát bên cạnh đội ngũ của Lan Quân Hi, lại cùng đội ngũ Nguyệt Ninh Á với sắc mặt âm trầm đáng sợ chậm rãi biến mất ở cuối hẻm núi.

Trong lúc đó, ba phe đều chỉ giao lưu bằng ánh mắt, không có bất kỳ người nào lên tiếng bắt chuyện.

Cho dù thời điểm đi lướt qua đội ngũ của Lan Quân Hi cũng chỉ gật đầu mà thôi. Đối với Vu Nhai, nàng coi như không nhìn thấy. Thủy Tinh cũng sợ khi nhìn thấy bộ dạng chảy nước miếng của Vu Nhai, nàng sẽ bị lộ tẩy. Nàng cũng không có khả năng diễn kịch vô sỉ như Vu Nhai.

- Vưu Y Nhi, chờ ta xử lý xong các nàng kia, sau đó sẽ đến phiên nàng.

Cuối cùng Nguyệt Ninh Á vẫn không nhịn được mở miệng. Nàng ngang ngược quen rồi, thật sự không cách nào biết được cảm giác nhẫn nhịn. Lại nói, chuyện chờ sau khi xử lý xong đám người Lan Quân Hi cũng sẽ như gió truyền tới các ngõ ngách của dãy núi Phiêu Phong Tuyết.


- Ta rất chờ mong quận chúa đại nhân lòng dạ rộng tới tìm ta.

Giọng nói của “Vưu Y Nhi" từ đầu kia của hẻm núi truyền trở lại. Trong lời nói của nàng vẫn lộ rõ sự châm chọc. Nghe thấy vậy, mặt Nguyệt Ninh Á thiếu chút nữa thì giống như Hạ Vũ bị sét đánh. Nếu không có kế hoạch đối phó với Lan Quân Hi, sợ rằng hiện tại nàng đã dẫn người đi diệt Vưu Y Nhi.

- Phong tỏa hẻm núi.

Nguyệt Ninh Á không để ý tới "Vưu Y Nhi" nữa, mà trực tiếp quát lớn. Trong nháy mắt, mấy người cao thủ bên cạnh nàng đuổi tất cả người không liên quan ra ngoài, sau đó đánh ra một đạo ma pháp, phong tỏa toàn bộ hẻm núi. Không vì cái gì khác, chỉ không muốn lát nữa khi nàng đang điên cuồng thoải mái, có con ruồi nào đó tới quấy rầy nàng. Về phần tới cứu người?

Nàng tin tưởng, trừ khi "Vưu Y Nhi" quay trở lại, nếu không trong thời gian nàng giết người sẽ không có cao thủ nào tới cứu kịp. Đúng vậy, trong kế hoạch của nàng, đội ngũ Lan Quân Hi này sẽ không cần tiêu hao quá nhiều thời gian của nàng. Bởi vì người phía sau nàng đều là tinh anh.

Nàng càng tin tưởng, thời điểm nàng động thủ, người bình thường sẽ không dám tới cứu.

- Lan Quân Hi đúng không? Ngày hôm nay chính là ngày chết của các ngươi.

Nguyệt Ninh Á lạnh lùng nói. Cuối cùng, Lan Quân Hi đã mở miệng.

- A? Ta rất hiếu kỳ. Nàng làm sao có thể có can đảm lớn như vậy để tới giết ta? Ta lại là người của gia tộc Lan Quân thần bí.

Lan Quân Hi nhún vai. Đối với áp lực tinh thần của Nguyệt Ninh Á, nàng hoàn toàn không coi ra gì. Trên mặt vẫn lộ vẻ châm chọc. Nàng quả thực hiếu kỳ. Nhìn bộ dạng Nguyệt Ninh Á hình như thật sự muốn dồn mình vào chỗ chết. Thậm chí còn muốn dồn cả "Vưu Y Nhi" vào chỗ chết. Nàng dựa vào cái gì để hạ thủ đối với hai thế lực lớn, đặc biệt là mình. Nàng căn bản không biết được địa vị của mình ở Lan Quân gia sao?

Trên thực tế, đối với chuyện động thủ mình động thủ cũng không kỳ quái. Kỳ quái là nàng làm sao dám như thế lộ liễu.

- Người Lan Quân gia thần bí, ha ha, chỉ là một tên hề chuyên lừa trên dối dưới mà thôi. Thật ra, ta cũng không nhất thiết phải giết nàng mới có thể hả giận. Nói ví dụ như hiện tại nàng quỳ xuống khẩn xin ta tha thứ, giúp ta liếm ngón chân. Sau đó, ở trước mặt mọi người, để đám thủ hạ phía sau ta thay nhau luân phiên chơi một vòng, ta sẽ tha cho nàng.

Nguyệt Ninh Á nghe được vấn đề Lan Quân Hi đưa ra, hình như thoáng nghĩ tới điều gì, tâm tình lại chuyển biến. Trên mặt nàng lộ vẻ cao ngạo hoàn toàn không che giấu, nói những lời vô cùng sỉ nhục người khác.


- Nàng nói cái gì? Đúng là một tiện nữ.

Người của Thanh Môn tương đối kính trọng Lan Quân Hi. Đặc biệt là những người sớm theo bên cạnh Lan Quân Hi hoặc là người trong phạm vi thế lực của Lan Quân gia nghe được Nguyệt Ninh Á nói những lời dơ bẩn như vậy, sao có thể không giận được?

- Lan Quân Hi, hiện tại ta lại có thêm một điều kiện. Chính là tự tay ngươi giết chết kẻ vừa mắng ta. Nếu không, mặc dù nàng hoàn thành các điều kiện vừa nói, ta chắc chắn cũng sẽ không tha cho nàng.

Hình như Nguyệt Ninh Á càng lúc càng không tức giận, có sức lực, bị người chửi bới cũng không sao cả. Trước đó chẳng qua là còn chưa kịp phát tiết. Cũng chính là thời gian kinh nguyệt còn đang hoành hành sao?

Lại nghe nàng nói:

- Lan Quân Hi, nhanh nghe theo. Đến lúc đó đừng nói ta không cho nàng cơ hội. Đến lúc đó đừng nói ta không cho Lan Quân gia các nàng cơ hội. Đến lúc đó cho dù nàng có cầu xin ta, ta cũng sẽ không cho nàng chút cơ hội nào nữa.

Ánh mắt Lan Quân Hi chợt lóe sang, đột nhiên lại cười, nói:

- Vừa rồi không phải nàng nói muốn giết ta, sao lại còn có đến lúc đó?

- Hen tại ta đã thay đổi chủ ý, không muốn giết nàng nữa, chỉ giết hết thủ hạ của nàng là được. Cho dù nàng không hoàn thành những điều kiện trên, ta cũng sẽ tạm thời tha cho nàng. Bởi vì sớm muộn nàng sẽ phải hoàn thành.


Nguyệt Ninh Á trực tiếp quẳng những lời mình đã nói sang một bên. Vừa rồi nói nếu không hoàn thành điều kiện ta sẽ giết ngươi. Hiện tại lại đột nhiên không giết. Đầu óc của nữ nhân này quả nhiên có chút vấn đề.

- A, vậy chính là nói, nguyên nhân không giết ta là do nàng còn có trò hay đặc sắc hơn để ta thưởng thức sao?

Lan Quân Hi hỏi lại.

- Không sai. Sẽ là trò đặc biệt đặc sắc. Hiện tại để nàng biết một chút cũng không sao. Không lâu nữa, bất luận là gia tộc Lan Quân thần bí và gia tộc Mạc Luân Tạp Đế đều chỉ có thể trở thành nước phụ thuộc vào phụ thân ta, đều chỉ có thể đi cầu xin phụ thân ta.

Nguyệt Ninh Á đột nhiên nói. Lan Quân Hi vốn muốn bắt bẻ qua lời nói của nàng. Nhưng hiện tại xem ra, căn bản không cần nữa. Chính nàng đã nói thẳng ra.

Sắc mặt đám người phía sau Lan Quân Hi đại biến. Chợt mỗi người đều nở nụ cười lạnh, không trả lời. Theo bọn họ, Nguyệt Ninh Á quả thực chính là đang nằm mơ. Trong mắt Lan Quân Hi cũng lóe lên tinh quang:

- Băng Tuyết Ma Vương không tránh khỏi quá mức kiêu căng đi?

Lan Quân Hi không thể giống như một vài người phía sau nàng. Nàng biết Nguyệt Ninh Á có lá gan trắng trợn tới giết nàng, nhất định đã được Băng Tuyết Ma Vương ngầm đồng ý. Băng Tuyết Ma Vương không thể nào ngu ngốc giống như Nguyệt Ninh Á.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui