Đúng như hắn vừa nói, chính
là hiếm lắm mới có một người không sợ pháp sư vong linh, có thể hỏi ra
được nhiều chuyện hơn. Hắn căn bản không quan tâm Tu Tư có thể nghi ngờ
hay không. Nghi ngờ mới tốt. Hắn chính là để người biết hắn có mưu đồ.
Như vậy có đôi khi chuyện càng rõ ràng lại khiến cho người ta liên tưởng đến chuyện khác. Như vậy càng chứng tỏ bọn họ chính là nhân vật nhỏ.
Hơn nữa, Vu Nhai thật sự rất muốn biết bái tế Hoàng hậu nương nương là
thế nào. Hắn cảm thấy phương diện này có chút kỳ quái. Vì sao đột nhiên
có người bắt đầu thờ phụng hoàng hậu tiền bối. Tuy nói nguyên nhân là vì bạo động nên tìm kiếm nơi gửi gắm hy vọng, nhưng vẫn rất cổ quái.
Đặc biệt ở dọc đường đi, thời điểm nghe được Tô Lôi nói về chuyện của Hoàng hậu nương nương, hắn càng nghi ngờ hơn.
Không ngờ Tô Lôi có thể hiểu rõ về chuyện của hoàng hậu tiền bối như
vậy. Nói ví dụ như, hoàng hậu tiền bối đi làm nội ứng thế nào. Mắt của
nàng có công năng gì. Có một vài chuyện, nàng dường như còn rõ hơn cả
hắn. Hình như đây không chỉ đơn giản giới hạn trong lời đồn đại mà thôi.
Đương nhiên, hiện nay hắn vẫn không suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn cũng chỉ muốn tìm một chỗ ở trước. Hắn hỏi chuyện này một chút, thật ra cũng có
cảm giác thực hiện nguyện vọng của hoàng hậu tiền bối. Chí ít để cho
tiền bối biết, đại lục Thần Huyền còn có người nhớ nàng!
Bởi vì Hoàng hậu nương nương trong miệng Tô Lôi ở ngay trong cơ thể hắn, Vu Nhai và nàng có vẻ như càng trò chuyện càng ăn ý. Cứ như vậy, dọc
đường đi, bọn họ vừa quan sát cảnh sắc Tuyết Lâm Thành vừa trò chuyện.
Tu Tư ở phía sau, nhìn như muốn phóng ra lửa. Hình như cảm giác được Tu Tư muốn bốc hỏa, Vu Nhai đột nhiên quay đầu lại hỏi:
- Đúng rồi Tu Tư, có thể nói cho chúng ta biết một chút về quy tắc và bối cảnh đại hội săn bắn hay không?
Cảnh sắc Tuyết Lâm Thành vẫn rất đẹp. Hiện tại Phong Tuyết đang thời
điểm giao mùa. Đã bắt đầu vào mùa xuân. Gió thổi qua có hơi lạnh. Trên
đường phố, sương trắng phủ đầy đất, nhưng chỉ có một lớp rất mỏng. Chắc
hẳn trước đó mới có một trận tuyết nhỏ. Chỉ có điều hơi lạnh lại không
ngăn cản được mọi người vào thành tham gia đại hội săn bắn. Trên đường
phố người đến người đi, đặc biệt náo nhiệt.
Ma pháp sư cũng rất nhiều, thậm chí có vài người thực lực cũng không yếu.
Tuy rằng ma pháp sư rất nhiều, nhưng trật tự ở đây cũng không như hỗn
loạn như bên ngoài. Kỳ quái chính là thoạt nhìn bộ dạng mỗi người đều có vẻ cảnh giác, khiến Vu Nhai lại cảm thấy đại hội săn bắn lần này hình
như cũng không mấy đơn giản. Thật đúng là sương mù dày đặc. Trên đường
đi Vu Nhai cũng không liên hệ tới tổ chức tình báo của Mượn kiếm huynh,
cũng không có liên hệ với Thủy Tinh, càng không có liên hệ với U Linh
Kiếm Các của Độc Cô gia.
Có thể nói, đầu óc Vu Nhai đầy mơ hồ. Chỉ có điều hắn vẫn muốn tạm thời dùng hai mắt của hắn nhìn, phán đoán.
Khóe miệng Tu Tư giật giật vài cái. Hắn cuối cùng thừa nhận ở trên
phương diện tự nhiên, thật sự không có cách nào so sánh được với người
trước mắt này. Hia hỏa này bộ dạng rõ ràng chính rất khả nghi, lại dường như không có chuyện gì xảy ra, thật sự xem mình thành bằng hữu của hắn.
Hơn nữa, người ta đã hỏi như vậy, hắn dường như vẫn phải trả lời. Giọng điệu hắn không mấy tốt nói:
- Cứ cách ba năm, Phiêu Phong Thành đều sẽ có một đại hội săn bắn. Bởi
vì vừa đầu mùa xuân, rất nhiều ma thú sẽ tới. Về phần tại sao là ba năm. Hắc, nếu như hàng năm đều như vậy, sợ rằng ma thú ở Phiêu Phong Tuyết
đều sẽ bị săn giết hết. Trước kia là do hoàng gia ma pháp và Thành chủ
Phiêu Phong Thành tổ chức hoạt động này. Có rất nhiều phần thưởng. Đây
là thời điểm để thanh niên thể hiện tài hoa của mình. Chỉ có điều bây
giờ, ngươi cũng thấy đấy. Chủ yếu vẫn là muốn gia nhập mấy thế lực lớn.
Như vậy có thể khiến cho người thân an toàn hơn trong thời kỳ bạo động
này. Xem đi, trên đường phố nhiều người như vậy.
- Về phần quy tắc. Rất đơn giản cũng rất trực tiếp. Tập hợp thành đội
hoặc do cá nhân đều được. Chỉ cần có thể săn giết được ma thú cườngđại
nhất của Phiêu Phong Tuyết chính là người thắng.
Tu Tư giải thích rất đơn giản về quy tắc. Hình như cũng không có quy tắc gì.
Vu Nhai khẽ nhíu mày. Hắn vẫn có cảm giác mọi chuyện không đơn giản như
vậy. Trên đường phố nhìn qua hình như còn có rất nhiều quý tộc. Bọn họ
còn biết sợ tạm thời không an toàn sao? Lấy thực lực gia tộc bọn họ, sợ
rằng mấy thế lực lớn còn ước gì bọn họ gia nhập. Vậy đâu cần tham gia
đại hội săn bắn gì đó. Xem ra Tu Tư ở tầng lớp quá thấp, không biết được nhiều chuyện lắm.
- Không chỉ đơn giản như vậy đâu. Có người nói đại hội săn bắn lần này
cũng sẽ là một lần tiến hành thanh lý lớn đối với Phiêu Phong Thành.
Hiện tại, người tập trung tại Phiêu Phong Thành càng ngày càng nhiều.
Thật sự chứa không nổi. Chỉ cần ở trên đại hội săn bắn biểu hiện tốt,
còn có thể tiếp tục ở đây, cũng có thể che chở cho người thân.
Lúc này Tô Lôi cũng tiếp lời, trên mặt cảm giác cũng có chút buồn buồn.
Xem ra, nàng hiển nhiên không mấy có lòng tin về chuyện nàng có thể ở lại chỗ này nữa.
Nghe nàng nói như thế, Vu Nhai mới hiểu ra. Hóa ra Phiêu Phong Thành
chuẩn bị một lần thanh lý lớn. Thu hút cường giả, loại bỏ những người
yếu ở đây. Cũng đúng. Ở đây xem như là khu vực an toàn và ổn định. Dân
thường đều lao về phía bên này. Các thế lực kia đều muốn khống chế ở
đây. Chủ yếu hơn chính là, nếu như thu hút được cường giả, ở đây sẽ hình thành một tập thể có lực lượng cường đại.
Lại khống chế Phiêu Phong Thành, sợ rằng, thế lực lớn này sẽ tăng lực
lượng và lãnh địa khổng lồ. Ở thời điểm đại địa hỗn loạn này tranh đấu,
cũng có thể chiếm được cơ hội lớn hơn nữa.
- Trò chơi đại năng giả sao?"
Vu Nhai thì thào tự nói.
Sợ rằng các thế lực lớn cũng sẽ âm thầm đạt được hiệp nghị tranh đấu gì
đó. Ví dụ như gia tộc nào hoặc thế lực nào sẽ phái người tới nắm lấy
thành tích tốt nhất trong đại hội săn bắn lần này, có thể nắm được quyền khống chế tòa thành này. Điều này giải thích được vì sao đám người xung quanh người nào người nấy đều có vẻ căng thẳng. Cũng có thể giải thích
được vì sao cường giả trẻ tuổi nhiều như vậy.
Nhưng Vu Nhai vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó. Hình như bên trong vẫn có tầng ý nghĩa sâu hơn.
- Yên tâm đi A Lôi. Đại ca nhất định cố gắng hết sức lấy được thành tích tốt hơn, tranh thủ cơ hội có thể lưu lại. Mặc dù không ở lại, cũng phải tranh thủ cơ hội gia nhập một thế lực lớn. Như vậy ta cũng có thể dẫn
theo mọi người đến sống ở nơi an toàn.
Tu Tư tiếp lời, trong giọng nói mang theo sự kiên quyết. Chỉ có điều,
qua chuyện hắn đi ra bên ngoài tìm kiếm chiến hữu đã biết, bản thân hắn
không có lòng tin gì.
Mọi người trầm mặc. Tất cả mọi người không nói gì nữa. Thoáng cái, bầu
không khí trở nên nặng nề. Thật ra điều này cũng dung hợp với áp lực
trên đường phố.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...