Tiểu Hắc nói càng lúc càng
lưu loát. Nhưng Vu Nhai lại phát hiện, giọng nói của Tiểu Hắc ngay cả
đồng âm cũng không thể tính. Mà là giống như đứa trẻ sơ sinh phát ra âm
thanh. Cảm giác như đang học nói. Lẽ nào Tiểu Hắc thật ra còn chưa vượt
qua thời kỳ sơ sinh?
- Ách, tiểu gia hỏa người đừng giả ngu với chúng ta. Trước đây chúng ta
đã từng giao hẹn. Chúng ta cung cấp cho ngươi đan dược, để ngươi đạt
được Thần cấp, ngươi dẫn chúng ta rời khỏi nơi này. Sau đó chúng ta lại
thả nữ nhân này... Hiện tại ngươi đã là Thần cấp, lại muốn bội ước phải
không? Hừ, hiện tại nữ nhân này còn đang ở trong tay chúng ta. Nếu như
ngươi không dẫn chúng ta ra ngoài, chúng ta nhất định sẽ hành hạ nàng
đến chết. Hắc hắc. Lại nói, ánh mắt của nàng đối với dân Cổ Duệ chúng ta có giá trị nghiên cứu rất lớn.
Giọng nói Dung Diễm Thần Tướng trở nên thâm trầm.
- A, chỉ cần chit, dẫn các ngươi rời khỏi nơi này, các ngươi sẽ thả Tinh Tinh tỷ tỷ sao?
Tiểu Hắc lộ ra biểu tình ngây ngô tự nhiên, lại có chút mờ mịt như vừa
mới sinh ra. Vu Nhai lại có chút khó hiểu. Tiểu Hắc sẽ có thời điểm ngây ngô như vậy sao? Tiểu gia hỏa này có đôi khi còn giống yêu hơn hơn bất
kỳ người nào khác. Trừ khi, sau khi nó đạt được Thần cấp, đã thật sự
trọng sinh trở lại.
Đúng vậy. Vu Nhai tạm thời không hề hành động. Thật ra hắn muốn xem tử tên tiểu tử này muốn giở trò quỷ gì.
- Không sai. Lập tức dẫn chúng ta rời khỏi nơi này. Chỉ cần chúng ta rời khỏi đây, sẽ lập tức giải kết giới trên người nữ nhân kia, thả nàng rời đi.
Dung Diễm Thần Tướng có chút không nhịn được nói. Bọn họ đã chịu đựng nơi quỷ quái này đủ rồi.
- Được rồi. Hiện tại dẫn các ngươi ra ngoài.
Tiểu Hắc chớp chớp mắt. Vừa dứt lời, không gian đột nhiên vặn vẹo, bỗng
nhiên mở ra một khe nứt không gian rất dài. Tiểu Hắc và ba gã Thần Tướng Cổ Duệ lập tức biến mất. Nó thật sự dẫn bọn họ đi sao?
- Chúng ta ra ngoài rồi sao?
Ngay thời điểm Vu Nhai đang nghi ngờ, một âm thanh truyền tới. Không ngờ vẫn là Dung Diễm Thần Tướng. Chỉ có điều tại sao giọng nói lại gần như
vậy?
Vu Nhai theo bản năng nhìn về phía nơi âm thanh kia phát ra... Hắn lơ
lửng trên không trung, sau đó cũng chớp chớp mắt. Ba vị Thần Tướng Cổ
Duệ xuất hiện ở bên ngoài mặt tường gió. A không, không chỉ có ba vị
Thần Tướng. Ngay cả Tiểu Hắc cũng ra ngoài.
- Chit, được rồi, chit. Đã đưa các ngươi ra ngoài. Các ngươi nhanh thả Tinh Tinh tỷ tỷ ra.
Tiểu Hắc ngơ ngác nói.
- Thật sự ra ngoài... Không đúng. Ở đây vẫn là chỗ cũ. Tiểu gia hỏa, ngươi dám đùa giỡn chúng ta sao?
Dung Diễm Thần Tướng vẫn cho rằng bọn họ đã thật sự ra ngoài. Nhưng khi
quan sát một chút, hắn mới biết được bọn họ chỉ bị không gian di chuyển
mấy thước mà thôi. Hắn nổi giận nói.
- Chít. Vừa rồi các ngươi không phải nói chỉ cần đưa các ngươi dời khỏi
bên trong thạch động kia, các ngươi liền thả Tinh Tinh tỷ tỷ sao?
Tiểu Hắc vẫn lộ ra ánh mắt ngây ngô hỏi. Vu Nhai ở trên không trung, khóe miệng giật giật vài cái.
Nhất định là do Tiểu Hắc cố ý. Tiểu tử này từ trước đến nay cũng không
phải là gia hỏa ngây ngô gì. Nó chỉ đang đùa giỡn với ba vị Thần Tướng
Cổ Duệ kia.
- Thối lắm. Ta nói là dẫn chúng ta rời khỏi sát trận này, để chúng ta có thể trở về nhà.
Kim Liệt Thần Tướng cũng nổi giận, quay lại nói với Liệt Phong Thần Tướng bên cạnh:
- Đúng rồi Liệt Quân. Nhanh hút nữ nhân kia ra cho ta. Dùng tính mạng
của nàng uy hiếp tiểu gia hỏa này. Ta thấy nó đúng là chưa thấy quan tài chưa... A. Liệt Quân, sao ngươi lại lộ ra biểu tình như vậy?
- Lẽ nào các ngươi còn chưa phát hiện ra, con tiểu ma thú này từ trong lồng giam do chúng ta bố trí ra ngoài rồi sao?
Liệt Phong Thần Tướng nói.
- Cái gì?
Dung Diễm Thần Tướng và Kim Liệt Thần Tướng chợt kinh sợ kêu lên, nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc trước mắt.
Chỉ có điều rất nhanh, Dung Diễm Thần Tướng đã phục hồi lại tinh thần, không cảm thấy quá mức khẩn trương, mà thản nhiên nói:
- Đúng thật là thiên phú không gian khủng khiếp. Nhưng nó trốn ra khỏi
lồng giam của chúng ta thì có thể làm được gì nữa. Nó vẫn trúng phải độc dược do ta đặc biệt chế luyện. Hắc hắc, may là ta đã phòng ngừa. Tiểu
gia hỏa lợi hại như vậy, ta thấy chúng ta càng ngày càng có khả năng ra
ngoài. Có.. có... a..a…!
Nói đến đây, Dung Diễm Thần Tướng thật sự không nói được nữa. Bởi vì
không biết từ lúc nào con chuột Tiểu Hắc trước mắt đã lấy ra mấy viên
thuốc chơi đùa trong lòng bàn tay. Không ngờ đó chính là độc dược, Dung
Diễm Thần Tướng đã đưa cho Tiểu Hắc nuốt vào sau khi đàm phán xong.
- Chit. Ta cũng không thích nuốt độc dược, cho nên sau khi nuốt vào đã dùng lực lượng không gian đẩy độc dược ra ngoài thân thể.
Tiểu Hắc nói.
Vu Nhai ở phía trên, hoàn toàn không thể nói được gì nữa. Xem ra vừa
rồi, hắn lo lắng dường như là vô ích. Tiểu Hắc căn bản là đang giả vờ.
- Nhanh, đi bắt được nữ nhân kia. Còn có cơ hội.
Nghe được lời Tiểu Hắc nói, ba vị Thần Tướng nhất thời đều ngây người.
Trong nháy mắt hình ảnh dường như dừng lại. Chỉ có đan dược trong móng
vuốt của Tiểu Hắc vẫn đang di chuyển. Đúng vào lúc này, Dung Diễm Thần
Tướng đột nhiên quát lớn một tiếng xông về phía Thủy Tinh.
- A...
Nhưng tốc độ của Tiểu Hắc còn nhanh hơn. Trong nháy mắt nó cũng biến mất...
Chớp mắt, ba gã Thần Tướng Cổ Duệ và Tiểu Hắc lại trở về bên trong thạch động kia.
Tình hình bên trong thạch động biến thành... Tiểu Hắc bảo vệ ở phía
trước Thủy Tinh. Ba gã Thần Tướng Cổ Duệ đang bao vây xung quanh Tiểu
Hắc, hình thành cục diện giằng co.
Tiểu Hắc cũng không còn biểu tình thuần khiết ngây ngô như trước nữa. Trong mắt nó bắn ra hung quang.
Đợi một lát, Dung Diễm Thần Tướng lại nói:
- Nhớ kỹ. Chỉ cần nó dám sử dụng lực lượng không gian, chúng ta chém nát không gian... chuột Tiểu Hắc, có thể chúng ta chém nát không gian,
ngươi sẽ không có việc gì, nhưng nữ nhân này thế nào lại rất khó nói.
Nói không chừng nàng sẽ bị lực lượng không gian xé thành mảnh vụn.
- Không sai. Tiểu gia hỏa, ngươi tốt nhất vẫn nên truyền tống chúng ta ra ngoài thì hơn.
Kim Liệt Thần Tướng lộ ra biểu tình âm độc nói.
- Tiểu gia hỏa, ngươi có thể thử sử dụng lực lượng không gian của ngươi. Ngươi thật sự cho rằng ba chúng ta là kẻ ăn không ngồi rồi sao? Ngươi
thật sự cho rằng đan dược của chúng ta dễ nuốt vào như vậy sao?
Liệt Phong Thần Tướng cũng lạnh lùng nói. Nói xong, hắn lại nhìn gió bị
hắn bố trí xung quanh đó. Dường như từng luồng gió sắc bén xuất hiện.
Chỉ cần Tiểu Hắc mang theo Thủy Tinh truyền tống không gian rời khỏi đó, những luồng gió sắc bén kia sẽ lập tức nổ lên, nghiền nát không gian
xung quanh.
- Chít...
- Đúng vậy, ngươi còn dám...
Vừa rồi, thời điểm ba vị Thần Tướng thâm trầm nhìn Tiểu Hắc, trên mặt
Tiểu Hắc dường như lại nở nụ cười quỷ dị. Không ngờ nó không để ý tới sự uy hiếp của ba vị Thần Tướng, phát động lực lượng không gian.
Ba vị Thần Tướng giận dữ, lập tức nghiền nát không gian xung quanh. Trong nháy mắt, những tiếng nổ lớn vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...