Triệu Hoán Thần Binh

- Chỉ cần bọn họ đi ra
ngoài, sợ rằng thực lực sẽ cường đại hơn trước đây rất nhiều. Nói không
chừng sẽ trở thành tồn tại kinh thiên động địa.

Ngọc Vấn Hiền chậm rãi nói. Nửa năm chiến tranh đã rèn luyện, mài đi chút non nớt cuối cùng của hắn.

Lúc này hắn đang cầm các loại báo cáo của các thám tử từ phía bên đế
quốc Ma Pháp truyền tới, đang không ngừng phân tích. Khi nói chuyện, hắn tự nhiên lộ ra một chút uy nghiêm của người thượng vị, đồng thời, còn
có cảm giác tràn ngập tự tin và chút tang thương.

Danh tiếng của Ngọc Vấn Hiền cũng nổi tiếng ở đại lục Thần Huyền. Trong
nửa năm khi Vu Nhai, liên minh bách tộc gần như dựa vào hắn mới chống đỡ được. Không chỉ chống đỡ được, hắn vốn lùi đến tuyến phòng ngự thứ hai, trải qua nửa năm chiến đấu kịch liệt, lại một lần nữa đoạt lại tuyến
phòng ngự thứ nhất. Thậm chí ở trên tuyến phòng ngự thứ nhất thành lập
"Thầy cúng tất yếu", là dùng người của gia tộc Vu.

Lúc đó, ở trong tay hắn không có cấp Thần Tướng. Bách tộc trước đó cũng
là một đám ô hợp, vô cùng hỗn loạn. Cho dù liên kết với nhau, nhưng vẫn
tồn tại các mâu thuẫn giữa các loại chủng tộc. Chỉ có điều Ngọc Vấn Hiền dựa vào chính đám ô hợp này, đã đánh khiến thiên tài Cổ Duệ Lam Thương
Tử không còn cách nào khác. Ba tháng trước còn bị Lam Thương Tử đánh ép. Nhưng sau ba tháng lại đánh ngược qua, đã từ từ chiếm được ưu thế.

Hiện tại, trong tay hắn đã có cấp Thần Tướng. Thế lực lớn như vậy, giành thắng lợi qua từng trận. Lại thêm uy danh của Vu Nhai ngăn cản được bảy kiếm Kinh Thiên Nhất Kiếm, cộng thêm Mượn kiếm huynh vốn là người của
nghiệp đoàn Lữ Giả, dĩ nhiên sẽ có cấp Thần Tướng tới. Chỉ có điều không nhiều lắm.

- Nhưng...


- Có thể có biện pháp nào chứ? Ta cũng không biết Vu Nhai đại đế và các
Thần trưởng lão bọn họ lúc nào mới đi ra. Nhưng chúng ta vẫn phải vững
tin, bọn họ chắc chắn có thể đi ra. Chúng ta cần giành thắng lợi trong
từng trận chiến để ổn định quân tâm. Chỉ có như vậy, mới có khả năng
tiếp tục chờ đợi.

Ngọc Vấn Hiền cầm các báo cáo trong tay, đột nhiên đứng lên nói:

- Ta tin tưởng Vu Nhai đại đế có thể ngăn cản được bảy kiếm của Kinh
Thiên Nhất Kiếm, tuyệt đối sẽ không có việc gì. Được rồi Nguyệt Cổ,
ngươi đi về trước đi. Rất nhanh quân Thí Thần sẽ xuất động. Ba ngày sau
sẽ có một trận đại chiến. Đây là một trận đại chiến ta cùng Bạch lão sư
đã chờ từ lâu. Trận chiến này, ta muốn đánh cho Lam Thương Tử tàn phế.
Chỉ cần bọn họ không phái ra quá nhiều cấp Thần Tướng, ta sẽ đánh cho
quân Lam Thương Tử Cổ Duệ phải chạy về nhà bà ngoại hắn. Đến lúc đó vẫn
phải tiếp tục dựa vào quân đoàn Thí Thần các ngươi.

- Vâng!

Có phần sững sờ, Nguyệt Cổ chợt nặng nề lên tiếng. Sắc mặt hắn cũng dần
dần khôi phục lại. Chỉ cần đi vào chiến đấu hắn sẽ không có thời gian lo lắng về chuyện Vu Nhai và các Thần trưởng lão, sẽ phải tập trung tinh
thần. Đúng vậy, Nguyệt Cổ cũng đã gia nhập quân đoàn Thí Thần, cũng trở
thành đoàn trưởng quân đoàn thứ ba của quân đoàn Thí Thần. Nửa năm qua
hắn đã lập được chiến công hiển hách.

Hiện tại quân đoàn Thí Thần đã mở rộng lên đến 15000 người, chia làm năm đoàn. Mỗi quân đoàn 3000 người. Đoàn trưởng đoàn thứ nhất là Vũ Qua.
Đoàn trưởng đoàn thứ hai là Nghiêm Sương. Đoàn trưởng đoàn thứ ba là
Nguyệt Cổ. Đoàn trưởng đoàn thứ tư là Độc Cô Cửu Diệp. Đoàn trưởng đoàn
thứ năm là Tuyết Đế Nhi...

Tuy rằng thực lực của đám người Dạ Tình, Vu Tiểu Dạ và Độc Cô Cửu Tà
càng ngày càng lớn mạnh, nhưng chỉ là thực lực bản thân cường đại, không có tài chỉ huy đặc biệt cường đại. Không có cách nào, bọn họ chỉ có thể làm phụ tá. Chỉ có điều bởi vì thực lực đủ cường đại lại không ngừng
tiến bộ, bọn họ lập được công lao không thể ít hơn so với mấy đoàn
trưởng khác là mấy. Dạ Tình và Vu Tiểu Dạ cần chiến đấu để bớt lo lắng
cho Vu Nhai.

Đương nhiên, các nàng cũng muốn điên cuồng tiến bước về phía trước. Bọn họ cần phải có thực lực cường đại để giúp đỡ Vu Nhai.

Về phần đám người Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Diệp, Độc Cô gia căn bản

không để ý tới bọn họ. Bọn họ thích tham gia vào cuộc chiến Bách tộc vậy cứ việc tham gia, không có chuyện gì lớn. Độc Cô gia vốn chính là một
người một kiếm tung hoành thiên hạ. Độc Cô gia cũng không thiếu mấy
thiên tài như bọn họ.

Lại nói, trong Độc Cô gia, Độc Cô Thanh Hải, lão đầu Mê Thành và một vị cấp Thần Tướng cũng tới hỗ trợ.

Quân đoàn Thí Thần trải qua nửa năm chiến đấu, cũng được khắp nơi biết
đến. Bọn họ có khả năng tấn công khủng khiếp khiến quân Cổ Duệ phải
khiếp sợ. Cùng lúc đó, bọn họ còn được gọi là một trong mười đại quân
đoàn của đại lục. Năm vị đoàn trưởng cũng được rất nhiều người biết tới. Điều càng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc chính là mỗi vị đoàn
trưởng đều đặc biệt trẻ tuổi. Bọn họ đều là nhân vật thiên tài trong thế hệ trẻ.

Không, không chỉ có Thí Thần quân, thủ hạ của Vu Nhai gần như đều là thanh niên. Ngọc Vấn Hiền và Bạch lão sư...

Chỉ có số lượng cực ít người biết được Bạch lão sư là ai. Chỉ nghe người trong quân của Bách tộc xưng hô với hắn như vậy. Nghe nói, thời điểm
ban đầu chính hắn đã tạo ra đủ loại tin tức giả, đùa giỡn khiến ba thế
lực lớn xoay quanh. Chính là hắn đã không ngừng cung cấp tin tức cho
Bách tộc. Hắn, chính là một u linh trong bóng tối. Mặc dù hắn không có
thực lực cường đại gì, lại làm cho người khó lòng phòng bị...

Nói chung, sau nửa năm liên minh bách tộc đã từ từ được mọi người thừa
nhận. Thừa nhận địa vị của bọn họ, thừa nhận bọn họ cường đại.

- Vu Nhai, nhanh xuất hiện đi. Ta sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Mãi đến khi Nguyệt Cổ ra ngoài, Ngọc Vấn Hiền mới lộ ra biểu tình mệt mỏi, cười khổ lẩm bẩm.

Tròn nửa năm trôi qua, Vu Nhai vẫn không thấy xuất hiện. Điều này khiến
cho rất nhiều người càng ngày càng nghi ngờ có phải Vu Nhai thật sự bị

chính sát trận của mình vây khốn hay không? Hoặc Hắc Nguyệt Thần Vương
gì đó còn chưa chết. Hắn phải ở lại trong sát trận cùng Hắc Nguyệt Thần
Vương kìm chế lẫn nhau...

Thậm chí có người ta nói thật ra hắn đã bị Hắc Nguyệt Thần Vương giết
chết. Chỉ có điều Hắc Nguyệt Thần Vương không ra được khỏi sát trận mà
thôi.

Bởi vì hắn không xuất hiện, cũng càng ngày càng có nhiều lời đồn đãi
truyền ra. Không có đầu lĩnh, có thể tưởng tượng được Ngọc Vấn Hiền và
Mượn kiếm huynh chịu áp lực lớn tới mức nào. Cũng như Ngọc Vấn Hiền đã
nói, bọn họ phải dùng tới từng trận chiến thắng để giành lấy lòng tin
của liên minh bách tộc. Nhưng muốn giành thắng lợi trong từng trận
chiến, có thể dễ dàng như vậy sao? Hơn nữa, giành thắng lợi nhiều như
vậy, người bọn họ trông chờ vẫn chưa đi ra.

Huống chi, mất tích không chỉ có một mình Vu Nhai, còn có Thần trưởng lão các tộc. Bọn họ cũng là người tâm phúc của các tộc.

- Chỉ có thể dựa vào một trận chiến này. Chỉ cần thắng, chắc hẳn còn có thể tiếp tục chống đỡ.

Ngọc Vấn Hiền thì thào tự nói. Trận chiến tiếp theo này chính là phải
trực tiếp giết vương quốc Lạc Thiên, phải thu hồi lại toàn bộ lãnh thổ
của Bách Tộc Loạn Địa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui