- Hóa ra là Đông Phương đại nhân.
Thật may, thời điểm nhìn thấy rõ người đi tới, hắn lại thở phào một hơi.
Hóa ra người đến là Đông Phương Thần Thông. Nếu như là Đông Phương Thần
Thông, vậy hắn tiến vào như chỗ không người, cũng không có gì kỳ quái.
Có người nói, Đông Phương Thần Thông chính là Thần Tướng cấp đỉnh phong. Sau khi trải qua cuộc chiến Côn vực mấy tháng, hắn lại thẳng tiến tới
cấp Thần Vương. Hơn nữa hắn có ma pháp thời gian, xuất quỷ nhập thần. Có thể nói mặc dù hắn chỉ vừa bước vào Thần Vương, nhưng mỗi cường giả cấp Thần Vương cũng sẽ không coi thường hắn.
- Xem ra Vu Nhai không giống như lời ngươi nói, hoàn toàn chính là cá nằm trên thớt cho dân Cổ Duệ chặt.
Đông Phương Thần Thông gật đầu xem như đáp lại, sau đó cũng nhìn về phía ngọn núi đang không ngừng lớn lên, chậm rãi nói.
- Đông Phương đại nhân, Vu Nhai này rốt cuộc là cao thủ từ nơi nào tới vậy? Lẽ nào hắn đã cấu kết với đế quốc Ma Pháp?
Trương Tả hỏi ra vấn đề khiến hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu được:
- Còn nữa, rốt cuộc cần có cảm ngộ địa thế như thế nào, mới có thể lấy
ra ngọn núi lớn này? Vì sao ta có loại cảm giác run rẩy. Dường như người huy động ngọn núi lớn này chỉ cần một tay có thể bóp chết ta? Còn ở
khoảng cách xa như vậy, theo lý thuyết ta không thể có cảm giác như vậy
mới đúng.
- Đầu tiên, không nên tiếp tục liên hệ Vu Nhai cùng bất kỳ thế lực nào.
Trước hết chúng ta xem hắn trở thành một thanh niên độc lập lại cao
ngạo, có dã tâm lớn. Bất luận là đế quốc Ma Pháp, nghiệp đoàn Lữ Giả hay Độc Cô gia, trước đó đều không nên liên hệ tới Vu Nhai ở Bách Tộc Loạn
Địa. Chỉ có như vậy mới có khả năng nhìn thấy rõ ràng hơn. Nếu không
chúng ta sẽ lại bị hắn đùa giỡn.
Đông Phương Thần Thông dùng ánh mắt thâm thúy nhìn ngọn núi lớn, chậm rãi nói:
- Sau này, chúng ta lại suy đoán một chút, không rõ vị cao thủ, thủ hạ
của Vu Nhai kia từ đâu tới? Đúng vậy, vị cao thủ này cảm ngộ địa thế đã
là cấp Thần Hoàng. . .
- Cái gì, Thần Hoàng. . .
Trương Tả nghe được Đông Phương Thần Thông nói vậy, ập tức kinh ngạc kêu lên. Những người khác ở xung quanh đều há hốc miệng.
Thần Hoàng, Thần Hoàng thật sự. Vu Nhai làm sao làm được? Hiện tại Bách
Tộc Loạn Địa chẳng phải muốn làm gì thì làm sao? Đã có Thần Hoàng áp
trận, cho dù đế quốc Huyền Binh cũng không dám đánh tới.
Chuyện mình bị tiểu tử miệng còn hôi sữa này sỉ nhục, chẳng lẽ coi như chưa xảy ra?
- Nghe ta nói hết lời đã. Tuy rằng người huy động địa thế này đạt được
Thần Hoàng, nhưng chỉ là địa thế đạt được Thần Hoàng mà thôi. Cảm ngộ
địa thế cũng không có nghĩa là tất cả. Tại sao lại muốn ngưng tụ ra ngọn núi cao lớn như vậy. Rất đơn giản, tất nhiên là để trấn áp Thần Vương
phía bên Cổ Duệ kia. Vậy vì sao cần trấn áp mà không phải là giết chết?
Rất rõ ràng, vị cao thủ Bách tộc này chỉ nắm giữ lực lượng Thần Vương.
Phù. . .
Đám người Trương Tả thở hắt ra một hơi.
Thì ra là thế! Nếu như chỉ là Thần Vương nói, như vậy Bách Tộc Loạn Địa
sẽ không đáng sợ như họ tưởng. Dân Cổ Duệ khẳng định có thể khiến bọn họ bị tổn thất nặng nề. Hừ, đến lúc đó tiểu tử miệng còn hôi sữa này chẳng phải sẽ tới cửa cầu bọn họ sao. . .
Mặc dù Vu Nhai thắng trận này. . .
Như vậy, chỉ là một vị Thần Vương, đế quốc Huyền Binh sẽ không quá bận tâm. Đối với Vu Nhai cũng sẽ cứng rắn hơn rất nhiều.
- Mặc dù chỉ là chiến lực Thần Vương, nhưng có cảm ngộ địa thế Thần
Hoàng, tồn tại như vậy cũng không thể xưng là Thần Vương. Ai, thật không nghĩ tới, tiểu tử kia trước đây còn cần ta chỉ điểm, hôm nay lại có
thực lực cùng hai đại đế quốc và dân Cổ Duệ gọi nhịp.
Đông Phương Thần Thông lại xoá sạch mộng tưởng của Trương Tả, có chút cảm thán.
Đúng vậy, mới trải qua bao nhiêu thời gian, lại dường như cảnh còn người mất.
- Vậy Đông Phương đại nhân xem, vị cao thủ Chuẩn Thần Hoàng này từ đâu tới?
Trương Tả lại hỏi.
- Có lẽ là bên trong Bách Tộc. Ta vừa cảm thụ qua cự nhận màu đen của
hắn. Rất cổ quái. Khí tức giống như nhân loại lại không phải là nhân
loại. Ta cũng đoán không ra được đối phương là ai. Nhưng có vài thế lực
có thể loại bỏ. Đầu tiên là đế quốc Ma Pháp. Xem xét từ trên hình thức
lực lượng của người này, tuyệt đối không phải là loại ma pháp. Đế quốc
Ma Pháp đừng nói là Huyền Binh Giả đạt được Thần Vương, cho dù là Huyền
Binh Giả đạt được cấp Thần Tướng cũng gần như không có. Thứ hai chính là Độc Cô gia. Người của Độc Cô gia đạt được cảnh giới này gần như đều sử
dụng kiếm. Người này không dùng kiếm, sẽ không phải là người của Độc Cô
gia. Có khả năng nhất là một vị cao thủ ẩn cư của đế quốc Huyền Binh
chúng ta hoặc là người của nghiệp đoàn Lữ Giả.
Đông Phương Thần Thông bắt đầu phân tích. Hắn không có tới gần nhìn, lại không dám tập trung huyền khí vào hai mắt để nhìn. Không phải hắn không có thực lực đó, mà làm vậy có khả năng rút giây động rừng!
Đông Phương Thần Thông không phải chỉ đại biểu cho cá nhân hắn, là cả đế quốc Huyền Binh!
Phía trên có Kinh Thiên Nhất Kiếm, phía dưới hai Đại Thần Vương. Một khi vận dụng huyền khí quan sát chiến trường sẽ tản ra khí tức của hắn. Rất có thể hắn sẽ bị kéo vào trận chiến này. Thật ra, chủ yếu nhất vẫn là
Kinh Thiên Nhất Kiếm khiến hắn không dám vượt qua.
Bên phía đế quốc Huyền Binh cũng có mệnh lệnh, không cho phép hắn tùy tiện khiến cho Kinh Thiên Nhất Kiếm chú ý.
Bởi vậy, Đông Phương Thần Thông chỉ sử dụng linh giác đi cảm ứng mà
thôi. Hắn tất nhiên không biết vị Chuẩn Thần Hoàng này thực sự là chuẩn. Tất nhiên hắn cũng không biết, thật ra là Vu Thuấn phụ thể ở trên người Vu Nhai. Đương nhiên, trong suy nghĩ của hắn, sử dụng linh giác cảm ứng đã không quá sai lệch. Dù thế nào hắn cũng sẽ không ngờ tới, sẽ có tàn
hồn cấp Thần Hoàng phụ thể ở trên người Vu Nhai. Loại tỷ lệ này ở đại
lục Thần Huyền gần như không có.
- Đương nhiên, nói không chừng bên trong Bách Tộc cũng có thể có cao thủ siêu cấp ẩn nấp. Bách Tộc Loạn Địa chính là loạn. Bất kỳ ai cũng không
biết bên trong loạn địa này có gì. Cho dù có một lão yêu quái cũng không có gì kỳ quái, có một linh hồn của cường giả viễn cổ cũng chẳng có gì
lạ. Nói chung, trận này vốn phải là một cuộc chiến nghiêng về một phía,
lại biến thành như vậy.
Đông Phương Thần Thông chậm rãi nói.
Trương Tả gật đầu. Nếu như Đông Phương Thần Thông còn không nghĩ ra được, hắn cũng không nghĩ ra được.
Về phần người của nghiệp đoàn Lữ Giả?
Hắn lắc đầu. Hắn vốn xuất thân từ nghiệp đoàn Lữ Giả. Hiện tại nghiệp
đoàn Lữ Giả trở nên vô cùng quỷ dị. Trước đây, Vu Nhai lại đắc tội với
người chấp chưởng nghiệp đoàn Lữ Giả hiện tại, Bạch Trọc. Chắc hẳn không phải là nghiệp đoàn Lữ Giả.
Trừ khi Bạch Trọc liên kết với Vu Nhai, có thể sớm bày ra kế hoạch muốn chiếm đoạt Bách tộc, nên cố ý diễn trò.
Trương Tả lại lắc đầu. Theo hắn thấy, sự kiện của Bạch Trọc tại nghiệp đoàn Lữ Giả lúc đó tuyệt đối không phải là giả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...