Độc Cô Diệt Ninh cho Vu Nhai cảm giác to lớn như núi, cẩn thận ngẫm lại hắn thấy mình tựa con kiến.
Nhiều thần đạo đến nay Vu Nhai không hiểu được, đặc biệt là thời gian
thần đạo khủng bố. Thực lực như vậy mà mới chỉ vào thần hoàng?
Huyền Vẫn kiếm linh thản nhiên nói:
- Thần Huyền đại lục chúng ta có bao nhiêu thần hoàng? Không biết, công
khai thì mới có một thần hoàng trong Cổ Duệ chi dân, nhưng chắc chắn
trong nhân loại có thần hoàng, chỉ không biết ẩn giấu chỗ nào. Thần
hoàng mà đi ra thì càn quét hết.
Đúng vậy, lúc trước có ai biết Độc Cô Diệt Ninh là cường giả đẳng cấp thần hoàng?
Vu Nhai trầm giọng hỏi:
- Độc Cô gia có thần hoàng không?
Vu Nhai chợt nhớ lời Độc Cô Diệt Ninh từng nói. Độc Cô Diệt Ninh ký thác vào Vu Nhai có thể sử dụng Lạc Thiên thần kiếm, tức là hy vọng hắn sẽ
tu luyện đến đẳng cấp thần hoàng, thậm chí vượt qua lão. Độc Cô Diệt
Ninh từng nói bản thân lão cầm Lạc Thiên thần kiếm chỉ dùng được một
kích, mới vào thần hoàng mà chỉ miễn cưỡng dùng được Lạc Thiên thần
kiếm!
Huyền Vẫn kiếm linh lắc đầu, nói:
- Không biết, mặt ngoài thì Độc Cô gia không có, không rõ có ai giấu
trong chỗ tối như Độc Cô Diệt Ninh không. Có lẽ trong tuyệt địa nào đó
có lão yêu quái.
Huyền Vẫn kiếm linh không rõ ràng vì nó theo Độc Cô Diệt Ninh bị nhốt
trong thế giới lữ giả rất lâu, nhưng thông qua mấy ngày này tiếp xúc và
suy đoán, nó nói được vài câu đáng tin.
Vu Nhai hiểu rõ đẳng cấp thần giai, khóe môi co giật hỏi:
- Tại sao không sớm nói mấy điều này cho ta biết?
Huyền Vẫn kiếm linh bình tĩnh nhìn Vu Nhai, nói:
- Nếu cho ngươi biết thì ngươi còn có gan nghênh chiến không?
Vu Nhai sững sờ, cười khổ.
Huyền Vẫn kiếm linh tiếp tục bảo:
- Tất cả binh linh chúng ta cho rằng mặc kệ ngươi có thắng được trận này hay không thì đều phải nghênh chiến, đây là rèn luyện cho ngươi.
- Nhưng kiểu rèn luyện này sẽ khiến nguyên bách tộc bị hủy diệt!
- Chiến tranh làm sao thiếu hy sinh được? Nếu ngươi không đứng ra thống
nhất thì toàn bộ bách tộc sẽ nghiêng hướng Cổ Duệ chi dân, khi đó không
phải ngươi dẫn đến bách tộc bị hủy diệt mà là tự tay bóp chết bách tộc.
Còn bách tộc sẽ dùng đôi tay mình giết người nhà, bằng hữu của ngươi,
khi đó thì không tàn nhẫn sao? Nếu cho ngươi lựa chọn, ngươi chọn hủy
diệt bách tộc hay hủy người thân, bằng hữu của mình?
Vu Nhai ngẩn ngơ, mặt liên tục thay đổi, không nói nên lời. Lựa chọn này vừa đơn giản lại tàn nhẫn.
- Bây giờ dù ngươi khiến bách tộc bị hủy diệt thì được rèn luyện, có lẽ
ngày nào đó ngươi có cơ hội chiến thắng Cổ Duệ chi dân, hoặc tăng tốc
chiến thắng Cổ Duệ chi dân, vậy thì ngươi cứu được nhiều người hơn.
- Nếu không có lần rèn luyện này, có lẽ ngươi sẽ mất mấy chục năm, hay
thậm chí là trăm năm mới đến thần hoàng, hoặc khiến mình trưởng thành
hơn. Khi đó ngươi đơn độc một mình, chỉ chiến đấu vì báo thù.
Trong khi Huyền Vẫn kiếm linh nói chuyện hầu hết huyền binh bản mệnh chui ra nghe.
Các binh linh nhìn Vu Nhai chằm chằm, Thôn Thiên kiếm linh cũng ra. Thôn Thiên kiếm linh núp trong thân kiếm. Các binh linh biết chuyện trước
mắt vô cùng quan trọng với Vu Nhai, đây là một cửa ải phải vượt qua.
Thật lâu sau Vu Nhai bật cười nói:
- Ta còn có đường lui sao?
Vu Nhai biết các binh linh đang buộc hắn đối diện hiện thực.
Các binh linh rất hiểu tính tình Vu Nhai, đôi khi hàng này rất nhiệt
huyết nhưng có lúc hắn mềm lòng, bị ám ảnh tâm lý. Bóng ma đó là cảnh
kiếp trước chiến hữu chết trước mặt mình. Không chừng khi biết thần
vương đáng sợ thì Vu Nhai bỏ trốn ngay, hàng này thuộc loại không đánh
đã chạy. Các ngươi thích trách móc gì thì tùy, dù có chết cũng không
liên quan gì ta.
Các binh linh không nói ra đẳng cấp thần giai, bọn họ muốn ép Vu Nhai
gánh lấy trách nhiệm này. Chờ khi Vu Nhai đã gánh trên vai thì hắn sẽ
cắm đầu tiến bộ, ép buộc mình, chiến đấu điên cuồng, hắn sẽ không lùi
nửa bước.
Đây là đợt rèn luyện điên cuồng nhất cho Vu Nhai, các binh linh đã thành công, hắn không còn đường lui.
Huyền Vẫn kiếm linh tiếp tục bảo:
- Lúc trước chúng ta không nói ra vì sợ ngươi rút lui, nhưng vừa rồi xem thái độ của ngươi đối với nhất kiếm kinh thiên thì biết chắc ngươi sẽ
không trốn tránh. Dù ngươi sớm biết phân loại thần giai cũng sẽ không
lùi bước, chúng ta đã xem thường ngươi.
Vu Nhai rất bình tĩnh khi đối diện áp lực nhất kiếm kinh thiên, ngược
lại các binh linh sợ hết hồn, bọn họ hối hận không cho hắn biết phân
chia đẳng cấp thần giai. Ai ngờ Vu Nhai thấy nhất kiếm kinh thiên nhưng
vẫn rất bình tĩnh.
Có binh linh tiếp lời:
- Ngươi căn bản không cần đường lui, đúng không?
Khóe môi Vu Nhai co giật thầm nghĩ:
- Các ngươi xem trọng ta quá, mới rồi ta chỉ bình tĩnh ở ngoài mặt.
Vu Thuấn đứng ra nói:
- Cũng có đường lui, đường lui tốt nhất là thẳng tiến, cố gắng nắm giữ
trận chiến này, cố gắng khiến mình biến mạnh hơn. Thế thì không sợ bách
tộc bị hủy diệt, cứ giao thần vương cho ta.
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, các binh linh nhìn Vu Thuấn.
Vu Thuấn cười cười, ngước nhìn bầu trời trở nên nặng nề vì nhất kiếm kinh thiên.
Vu Thuấn nói:
- Nói sao thì năm xưa ta cũng cỡ đẳng cấp thần hoàng, tuy bây giờ ta đã mất thân thể nhưng dư sức đối phó với một thần vương.
Hy vọng tràn ngập trong lòng Vu Nhai, các binh linh. Đặc biệt là Vu
Nhai, mới rồi tuyệt vọng khiến hắn rất bực mình. Bởi vì đối diện thần
vương có lẽ là cuộc chiến đã định trước sẽ thất bại, không có nửa phần
trăm hy vọng. Giờ thì hy vọng lại thắp sáng, hy vọng làm lòng Vu Nhai
rực lửa, cho hắn quyết tâm mạnh mẽ hơn. Quyết tâm biến mạnh, quyết tâm
bảo vệ bách tộc rất mãnh liệt.
Tuy lúc trước Vu Nhai đã định liều mạng nhưng chiến tranh ngay từ đầu đã có kết quả khiến hắn khó liều lĩnh, giờ thì dù gã một chút hy vọng cũng như cây cầu bằng đá khiến hắn bừng sức sống. Thật sự hy vọng không lớn, bởi vì mặt trên còn có nhất kiếm kinh thiên.
Tất nhiên Vu Thuấn vẫn có hy vọng, khó ai nói rõ về chiến tranh, toàn là liều mạng.
Vu Nhai trầm giọng nói:
- Biết rồi, giờ ta quay về cung điện trước. Ta cần chuẩn bị cho cuộc quyết chiến.
Vu Nhai không muốn lãng phí một giây nào, hắn nói xong bước vào Cổ Ma tộc sát trận đi hướng cung điện Cổ Ma của mình.
Các binh linh nhập vào người Vu Nhai, chớp mắt đằng trước cung điện Cổ Ma chỉ còn một mình Vu Thuấn.
Vu Thuấn ngước nhìn trời, nhỏ giọng nói:
- Cổ Duệ chi dân, thần vương, rất mong chờ. Khi sinh mệnh của ta đến cuối có thể giết Cổ Duệ chi dân, thật tốt.
Trong lời nói không chứa cảm xúc bi thương gì mà tràn ngập chiến ý, sát ý.
Trong cung điện Cổ Ma, Vu Nhai chạy đi tìm Thủy Tinh, kêu nàng mau chóng rời khỏi mắt bão.
Thủy Tinh trả lời thế này:
- Ta không tham gia Thí Thần quân là vì muốn ở lại sánh vai chiến đấu
cùng ngươi, hay ngươi cho rằng ta ở lại để lo nội bộ giùm ngươi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...