Mặc dù Vu đại ca ba hoa nhưng tính cách không xấu xa, sẽ không gặp nữ nhân nào cũng thu, nếu hắn tồi tệ hơn chút thì càng tốt.
Nghiêm Sương bối rối nói:
- Đi một bước xem một bước đi, ta cũng không chắc mình có thích Vu Nhai
không. Hơn nữa ta và hắn không có kết quả, hắn đã có Dạ Tình, Tiểu Mỹ.
Nhưng thật hâm mộ bọn họ, thật ra thì . . . Ta còn có một vấn đề rắc rối hơn.
Nghiêm Sương nói không đầu không đuôi, nàng không có ý nghĩ tiến xa với
Vu Nhai. Trong mắt Vu Nhai thì Nghiêm Sương không khác gì đám người Độc
Cô Cửu Tà, là huynh đệ thân thiết hoặc người qua đường.
Nhưng Nghiêm Sương để ý lời Vu Nhai từng nói, cái câu nàng không hấp dẫn hắn 'háo sắc' nổi. Nghiêm Sương thập thò thậm thụt như sợ bị ai nghe
thấy.
Tuyết Đế Nhi chớp mắt hỏi:
- Cái gì?
Nghiêm Sương ngập ngừng nhưng cuối cùng quyết tâm nói ra:
- Thì là . . . Hình như ta . . . Thích nữ nhân nhiều hơn chút, đắc biệt là Dạ Tình.
Nghiêm Sương ôm cục nghẹn từ chiến dịch Dao Quang thành đến bây giờ,
không tìm thấy ai tâm sự. Dạ Tình vốn là chỗ trút tốt nhất, nhưng Nghiêm Sương không thể nói với nàng: Ta thích nữ nhân, hơn nữa hình như ta
thích ngươi.
Nghiêm Sương rối rắm thắt não, dùng tu luyện để tê liệt mình, nhưng tâm ma khiến nàng khó chịu.
- Thích nữ nhân?
Về mặt này thì Tuyết Đế Nhi như giấy trắng, không hiểu tâm sự của Nghiêm Sương. Nữ nhân làm sao thích nữ nhân được? Mặt Tuyết Đế Nhi mờ mịt,
nhưng thấy Nghiêm Sương rất rối rắm, nàng muốn tư vấn rồi lại không biết nói sao.
- Đúng vậy! Ta cũng không biết tại sao như vậy, không xác định có đúng không.
Tuyết Đế Nhi cũng không biết, nàng hỏi ngược lại:
- Vậy . . . Làm sao giờ?
Nghiêm Sương nảy ý kiến mới:
- Hay ngươi thử giúp ta, để xem ta có thích nữ nhân không?
Mắt đen hấp háy tia sáng, Tuyết Đế Nhi rợn gai ốc, cảm giác như bị tay
háo sắc nhìn. Tuy nhiên trước mặt Tuyết Đế Nhi là nữ nhân, nàng không hề cảnh giác.
Tuyết Đế Nhi sợ hãi hỏi:
- Thử? Làm sao thử?
- Thì thử thế này . . .
Nghiêm Sương bỗng nhiên đánh lén Tuyết Đế Nhi, hai tay chộp ngực nàng.
- A! Nghiêm Sương ty tỷ định làm gì? Đừng!
- Thì thử xem, ngươi nhẫn tâm nhìn Nghiêm Sương tỷ tỷ rối rắm mãi sao?
Hưm, mềm quá, hình như ta thật sự có cảm giác. Làm sao bây giờ? Để ta
thử bên dưới.
Nghiêm Sương không tha cho Tuyết Đế Nhi, một tay mò phía dưới. Về vấn đề này thì Tuyết Đế Nhi làm thánh mẫu, nàng không nhẫn tâm nhìn Nghiêm
Sương tỷ tỷ chịu khổ, chịu đựng bị sỗ sàng.
Mặt Tuyết Đế Nhi đỏ rực nói:
- Nghiêm Sương tỷ tỷ, đừng, ngứa quá . . .
Nghiêm Sương bối rối nói:
- Ài, vẫn không thể xác định. Hay ngươi cũng mò thử xem?
Nghiêm Sương mặc kệ Tuyết Đế Nhi có phản ứng gì, nàng chộp tay Tuyết Đế
Nhi đặt lên người mình. Trong phòng vang lên đủ loại thanh âm, đa số là
tiếng cười giỡn, không biết qua bao lâu cuyển thành thở gấp. Thanh âm
ngừng lại, hai nữ nhân quần áo xốc xếch hở hang nằm, mặt đỏ rực. Nếu Vu
Nhai trông thấy cảnh tượng này sẽ xịt máu.
Thật lâu sau Tuyết Đế Nhi nhỏ giọng nói:
- Nghiêm Sương tỷ tỷ đã . . . Đã thử ra chưa?
Nghiêm Sương mặt ủ mày chau nói:
- Có . . . Có lẽ ta thật sự hơi thích nữ nhân!
Nghiêm Sương không rõ ràng lòng mình, nhưng sau khi đùa giỡn với Tuyết
Đế Nhi thì tâm tình rất thoải mái. Nghiêm Sương phản ứng lại, nghĩ mà
run, nàng thật sự có cảm giác. Nghiêm Sương không biết nên làm sao.
Tuyết Đế Nhi rất muốn đổi phòng, nhưng nàng là Tinh Linh tộc lòng lương thiện, vấn đề là nàng không biết an ủi người.
Tuyết Đế Nhi không biết nên làm sao. Nếu là người có kinh nghiệm phong
phú sẽ khuyên Nghiêm Sương là: Lúc trước nàng bị áp lực quá lớn, đột
nhiên chơi đùa thoải mái nên tâm tình sung sướng, vì trút hết cảm xúc
ra. Nói hết bí mật trong lòng khiến người dễ chịu hơn.
Nhưng không ai nói cho Nghiêm Sương, vì vậy bóng ma càng nặng nề hơn, có lẽ sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Đêm nay Nghiêm Sương mất ngủ.
Vu Nhai, Thủy Tinh không biết Nghiêm Sương gặp vấn đề tâm lý. Trong khi
Tuyết Đế Nhi bị Nghiêm Sương ăn hiếp thì Vu Nhai cũng bá đạo khi dễ Thủy Tinh. Chẳng qua hai người không vui vẻ như Tuyết Đế Nhi, Nghiêm Sương.
Người Vu Nhai, Thủy Tinh không mảnh vải, lần đầu tiên nàng trông thấy
thứ to lớn làm nàng sợ hãi. Vu Nhai bá đạo yêu cầu Thủy Tinh hỗ trợ,
nàng muốn khóc vì bị quấy rầy.
Vu Nhai khóc không ra nước mắt. Tối hôm nay Vu Nhai không định ăn luôn
Thủy Tinh, hắn muốn cho nàng ký ức đẹp nhất, để dành cho ngày đẹp nhất
đời nữ nhân. Giờ là đêm trước đại chiến, không thích hợp mây mưa. Vu
Nhai chỉ định khiến Thủy Tinh dùng tay giúp mình giải phóng, kết quả là
yêu cầu nhỏ nhoi này không thành hiện thực, đúng là chết tiệt.
Lần này kẻ quấy rầy không phải Đan Đạo Hùng mà là bạn nhỏ Tiểu Hắc.
- Chít chít!
Tiểu Hắc khó hiểu nhìn Vu Nhai, Thủy Tinh, khi nó chạy tới thì thấy hai
người ôm nhau với tư thế quái dị rồi vội dùng áo khoác bao bọc. Hình
dạng nửa nằm nửa không, tư thế ngủ của nhân loại thật kỳ lạ.
Tiểu Hắc đột nhiên xông tới, hai người ngủ bình thường được mới lạ!
Tiểu Hắc không rảnh nghiên cứu vấn đề, nó hoa tay múa chân minh họa:
- Chít chít! Chít!
Vu Nhai, Thủy Tinh lấy lại tinh thần. Hình như Tiểu Hắc phát hiện thứ gì rất ghê gớm trong cung điện Cổ Ma tộc.
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, ho khan nói:
- Ừm! Tiểu Hắc, ngươi ra ngoài trước đi, hai ta mặc quần áo xong sẽ đến ngay.
- Chít chít!
Tiểu Hắc gật đầu chạy ra ngoài ngay.
Mặt Vu Nhai sa sầm, cơ mặt co giật liếc Thủy Tinh bên cạnh mình, biểu tình cực kỳ khó xem.
Thủy Tinh bật cười:
- Hì hì.
Thủy Tinh sung sướng vì tìm được cơ hội phản kích Vu Nhai bá đạo, tiếng
cười chọc hắn tức giận. Vu Nhai sờ Thủy Tinh từ đầu đến chân, không
buông tha bất cứ điểm nhạy cảm nào. Lần này Thủy Tinh không cười nổi,
mặt đỏ như gấc chín, thở hổn hển. Thủy Tinh chưa trải qua chuyện phong
the, nàng rất mẫn cảm.
Thủy Tinh còn đang mơ màng thì Vu Nhai đã mặc quần áo đàng hoàng, chờ lâu quá Tiểu Hắc lại chạy vào phá rối thì biết làm sao?
Tiểu Hắc ở bên ngoài kêu lên:
- Chít chít!
Tiếng kêu như đang hỏi sao Thủy Tinh chưa ra?
Vu Nhai vô sỉ nói:
- Hỏi Thủy Tinh? Nàng mặc quần áo khá chậm. Nói nhỏ với ngươi, mới rồi nàng định sàm sỡ ta.
Thủy Tinh ở trong phòng mắt trợn trắng. Cái tên xấu xa, 'nói lén với
Tiểu Hắc' nhưng rõ ràng cố ý cho nàng nghe. Tuy nhiên Thủy Tinh không
dám chậm chạp, nàng vội vàng mặc quần áo đàng hoàng rồi ra khỏi phòng.
Lúc ra cửa mặt Thủy Tinh đỏ au, trừng mắt đối diện ánh mắt nửa cười nửa
không của Vu Nhai như đang nói: Chờ trở về hãy xem ta xử ngươi thế nào.
Vu Nhai đáp lại ánh mắt của Thủy Tinh là: Hì hì, rất mong chờ.
Thủy Tinh vừa tức vừa buồn cười.
Tiểu Hắc không biết nội dung ánh mắt Vu Nhai, Thủy Tinh giao lưu, nó
nhanh chóng dẫn đường. Thủy Tinh, Vu Nhai không liếc mắt đưa tình nữa,
rất nhanh chạy tới tầng hầm cung điện. Lúc trước cao thủ đã điều tra chỗ này, không có vấn đề gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...