- Chờ chút. Vu Nhai, nếu ngươi muốn người Bắc Đẩu các ngươi còn sống thì hãy giải kiếm trận ngay!
Nghe thanh âm này Vu Nhai bản năng nhìn xuống, thấy Thanh Mộc hoàng tử cầm kiếm gác trên cổ họng Tuyết Đế Nhi. Thanh Mộc hoàng tử ngẩng đầu nhìn Vu Nhai chằm chằm.
Thanh Mộc hoàng tử biết Hắc Nguyệt đại quản sự tuyệt đối không thể chết, nếu không bọn họ cũng tàn đời.
Đã qua lâu như vậy, cường giả Cổ Duệ chi dân thần giai trấn áp khắp nơi trong bách tộc loạn địa nên chạy về Tinh Linh sâm lâm mới đúng, nhưng tại sao đến bây giờ không thấy bóng người? Dù thế nào Thanh Mộc hoàng tử không thể để Vu Nhai phát động kiếm trận, chắc chắn hắn không làm vì phe hắn có hơn hai trăm người bị bắt làm con tin. Nghĩ đến đây Thanh Mộc hoàng tử yên lòng, không hiểu sao khi đối diện đôi mắt bình tĩnh như nước của Vu Nhai làm gã run cầm cập, dâng lên sợ hãi.
Gã là thần, vậy mà sợ hãi một nhân loại bình thường! Thanh Mộc hoàng tử không kiểm soát được nỗi sợ.
Vì che giấu nỗi sợ, Thanh Mộc hoàng tử lại quát to:
- Họ Vu, mau giải trận!
Hơn hai trăm cường giả Cổ Duệ chi dân vây quanh đám người Bắc Đẩu hành tỉnh, lạnh lùng nhìn Vu Nhai.
- Hãy giải trận, nếu không chúng ta giết hết người Bắc Đẩu ngay!
Dù không có chuyện kiếm trận thì Cổ Duệ chi dân quyết tâm giết sạch người Bắc Đẩu hành tỉnh. Bởi vì người bách tộc có thể thu làm thuộc hạ, nhưng nhân loại bình thường Bắc Đẩu hành tỉnh thì không được, phải giết hết.
Đồ sát nhanh hơn là bắt trói.
Cho nên Cổ Duệ chi dân để dành đám người Bắc Đẩu hành tỉnh đến cuối cùng, chờ bọn họ trói cường giả bách tộc xong mới đồ sát. Không ai ngờ bây giờ người Bắc Đẩu hành tỉnh trở thành công cụ uy hiếp Vu Nhai, không ai ngờ Hắc Nguyệt đại quản sự sẽ thua.
Trên mặt Hắc Nguyệt đại quản sự không còn sự run rẩy, sợ hãi, lão sống sót.
Hắc Nguyệt đại quản sự cười gian:
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, cuối cùng người thắng là ta, giải trận đi!
Hắc Nguyệt đại quản sự cảm thấy trừ giải kiếm trận ra Vu Nhai không còn cách nào khác, nhân loại bình thường là sinh vật hành động theo tình cảm.
Ánh mắt đám người bách tộc trở nên tuyệt vọng, chuyện đáng sợ nhất vẫn xảy ra. Lúc trước người bách tộc cứ nghĩ nếu Vu Nhai nghịch thiên đánh bại Hắc Nguyệt đại quản sự, nhưng còn hai trăm cao thủ Cổ Duệ chi dân chực chờ.
Vu Nhai đúng là nghịch thiên, nhưng hắn không phải thần.
Vu Nhai lạnh nhạt nói:
- Trước nay ta chưa từng cho rằng mình là thần. Lão già Hắc Nguyệt, ta nhớ ngươi từng nói một mình ngươi giải quyết bách tộc, ngươi là thần. Ta không tự phụ như ngươi, ta thật sự không phải thần, vậy nên thật đáng tiếc, ta không bao giờ chiến đấu một mình.
Biểu tình của Vu Nhai cực kỳ bình tĩnh như không lo lắng tình huống hiện nay, hắn tràn trề tự tin.
Mọi người đánh dấu hỏi.
- Là sao?
Vu Nhai nói bậy bạ cái gì?
Bỗng nhiên hướng Thanh Mộc hoàng tử có tiến rú lên:
- A! Tay của ta!
Mọi người phản xạ nhìn sang. Những người bách tộc bị trói thì mắt liếc xéo bên cạnh như lúc trước Vu Nhai đã làm.
Bọn họ thấy tay lành lặn còn lại của Thanh Mộc hoàng tử bay vút lên cao, máu phun xối xả. Có một người đứng bên cạnh Thanh Mộc hoàng tử từ bao giờ.
Không, đúng hơn không phải người mà là sinh mệnh thể có hình người, vì bộ dạng không giống nhân loại bình thường.
- Là ai?
Các cao thủ Cổ Duệ chi dân bị hù bay hồn bay vía, bọn họ nhanh chóng phản ứng lại vây quanh người đột nhiên xuất hiện. Đám Cổ Duệ chi dân bao quanh Thanh Mộc hoàng tử vào giữa vậy mà người này thành công đánh lén, không một tiếng động. Người này xuất hiện như thế nào? Tại sao không bị thuật định hắc chú đóng đinh? Người này thuộc chủng tộc gì? Hình như chủng tộc lạ chưa từng thấy.
Người kia chưa trả lời thì có mấy chục bóng người chui lên từ mặt đất, hiển nhiên cả đám mai phục ngay từ đầu lúc này mới lộ mặt.
Chắc chắn là phe Bắc Đẩu hành tỉnh mai phục, nhưng không biết là chủng tộc gì. Bộ dạng kỳ dị, con ngươi đỏ, hình dạng hơi giống nhân loại. Khiến mọi người ngạc nhiên là trên người bọn họ không có chút dao động, trông như hồn ma.
Cổ Duệ chi dân, bách tộc đều vắt óc suy doán mấy chục sinh mệnh hình người này là cái gì. Bách tộc không nổi lên nhiều hy vọng, vì chỉ có mấy chục người và bộ dáng khá trẻ, không thể nào đánh thắng hai trăm cao thủ Cổ Duệ chi dân.
Hắc Nguyệt đại quản sự mở miệng nói:
- Cổ Ma tộc!
Hắc Nguyệt đại quản sự nhìn xuống dưới, mắt trừng mấy chục người, biểu tình tràn ngập khó tin. Hắc Nguyệt đại quản sự dứt lời, mọi người trừ Bắc Đẩu hành tỉnh biết chuyện ra đều sững sờ. Cổ Ma tộc? Đùa gì vậy? Mới rồi Vu Nhai nói Cổ Ma tộc đã bị diệt tộc, tại sao bỗng nhiên kóe nhau ra đây?
Hắc Nguyệt đại quản sự mặc kệ người bên dưới giật mình thế nào, điều bây giờ lão quan tâm là tại sao mấy chục người này có thể né tránh sức mạnh hắc chú của lão.
Hắc Nguyệt đại quản sự quay đầu nhìn Vu Nhai trân trân như muốn nuốt sống:
- Tại sao bọn họ có mặt tại đây? Dù là Cổ Ma tộc, dù ẩn núp dưới lòng đất cũng không thể tránh khỏi sức mạnh hắc chú của ta, không thể nào đánh lừa ta được.
Lúc trước Hắc Nguyệt đại quản sự hầu như biết hết mọi thứ, giống bây giờ lão liếc sơ là nhận ra ngay sinh mệnh hình người đó là Cổ Ma tộc. Tuy nhiên sau khi Hắc Nguyệt đại quản sự chiến đấu với tiểu tử nhân loại bình thường chết tiệt thì có rất nhiều điều khiến lão chết não, khó hiểu, thật bực mình.
Vu Nhai rất chân thành nói sự thật cho Hắc Nguyệt đại quản sự nghe:
- Bọn họ không phải sinh mệnh mà là con rối.
Đúng như Hắc Nguyệt đại quản sự nói, đám con rối Diệt Thần núp dưới lòng đất. Vu Nhai không biết kế hoạch vua bách tộc sẽ xảy ra chuyện gì nên chừa hậu chiêu, hắn đã làm đúng. Con rối Diệt Thần không sợ sức mạnh hắc chú, chúng nó không phải sinh mệnh thì sợ gì?
Lúc trước Vu Nhai không gọi con rối Diệt Thần ra là vì thực lực mấy chục con rối này không mạnh.
Hắc Nguyệt đại quản sự nghe Vu Nhai giải thích thì thở phào nhẹ nhõm:
- Thì ra là con rối.
Đám người bên dưới lộ biểu tình hiểu ra, nhưng rất nhanh người bách tộc biểu tình cực kỳ khó xem.
Bởi vì Hắc Nguyệt đại quản sự mở miệng nói:
- Chỉ bằng vào đám con rối đa số chưa dến thánh giai muốn ngăn hai trăm tinh anh Thần Duệ của ta? Tiểu tử, ngươi mơ hơi viễn vông. Giải trận đi, mấy chục con rối này không kéo dài lâu đến lúc giải trừ thuật định hắc chú.
Vu Nhai không để Hắc Nguyệt đại quản sự vui vẻ lâu, trả lời ngay:
- Lão già Hắc Nguyệt, vừa rồi ta đã bảo ta không chiến đấu một mình. Nhớ kỹ, ta nói là con người, không phải con rối.
Cao thủ Cổ Duệ chi dân định cười gằn nghe Vu Nhai nói xong biểu tình cứng ngắc. Chẳng lẽ còn có người? Nếu đúng thật thì lời Hắc Nguyệt đại quản sự vừa nói là cú bạt tai trời giáng, có vẻ sức mạnh hắc chú không kỳ diệu gì. Hoặc có thể là người từ chỗ khác chạy đến?
Tiếc nuối là trong đám người vang lên giọng nói:
- Ài, nằm cứng hết người, rốt cuộc có thể nhúc nhích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...