Triệu Hoán Thần Binh

Trong lòng nàng cảm thấy có chút cổ quái, nhưng rất nhanh liền loại bỏ. Trong đầu nàng lại hiện ra chiếc mặt nạ đen lạnh lùng kia, trong lòng cũng có chút ấm áp.

Vu Nhai cũng không nói lời vô ích, trực tiếp nhảy lên trên lưng Tiểu Thúy, dẫn theo hai nàng bay về phía tây.

Trong lá thư bằng vải rách trước đó, Vu Nhai nói với đám người Thủy Tinh, Dạ Tình kéo hắn đi làm nhiệm vụ, bảo bọn họ sau khi tìm được Thanh Giác Tê liền quay về tiểu đoàn Tinh Binh. Tốt nhất là đừng quay về trấn nhỏ Lạc Uyên, mà đi xuyên qua Lạc Uyên Hoang Nguyên quay về tỉnh Bắc Đấu. Tuy rằng thời gian sẽ lâu hơn một chút, nhưng có thể trở thành một loại tôi luyện. Hoang Nguyên mặc dù hoang vắng, nhưng không phải là tuyệt địa, huống gì bọn họ còn có Thanh Giác Tê.

Trong đó còn có Tê Vương của Tiểu Mỹ không bị mang đi. Lấy trí tuệ của Thủy Tinh, hẳn nàng sẽ biết nên lợi dụng thế nào.

Đám người Thủy Tinh có thể tiếp nhận đề nghị của hắn hay không, hắn cũng không ép. Hắn cũng không thể vĩnh viễn che chở bọn họ. Hắn cũng không có tư cách đó. Chí ít hiện tại không có. Nói chung, hắn đã hoàn toàn tiến vào tổ Kỳ Binh này.

...

Sau Hoang Nguyên dần dần xuất hiện đồi núi chập chùng, rừng cây rậm rạp, còn có ao đầm khiến người ta hết hồn.

Ma thú cường đại mặc dù không nhiều lắm, nhưng địa hình ở đây hỗn loạn, hình thành các lá chắn thiên nhiên, không cần cứ điểm vẫn có thể ngăn cản tất cả ở bên ngoài. Nếu như không có ma thú phi cầm, thậm chí không có tồn tại với tốc độ khủng khiếp như Khu Phong Thứu, bọn họ rất khó có thể xuyên qua nơi này. Nếu không phải bị độc chết, cũng bị hiện tượng thiên nhiên khắc nghiệt giết chết.

Vu Nhai thỉnh thoảng lại nhớ tới Cốc Phản Nghịch. Nó còn nằm ở cực nam, không biết còn nguy hiểm tới mức nào.


...

Vài ngày sau, vương đô của vương quốc Lạc Thiên đón ba gã du khách.

Đây là thành thị bị rừng rậm bao phủ, đặc biệt rất đẹp. Nhân loại nơi này có phần nhỏ bé hơn so với ở đế quốc Huyền Binh. Trên đường phố bao giờ cũng có thể nhìn thấy không ít ma pháp sư mặc pháp sư bào. So với lúc hắn còn làm thủ thành, thực sự nhiều hơn rất nhiều.

Kiến trúc xung quanh cũng mang phong cách kiến trúc cổ kính của tây âu ở địa cầu kiếp trước, tạo cảm giác trang nhã. Đương nhiên, loại kiến trúc giống như củ ấu ở đế quốc Huyền Binh cũng không thiếu. Thật không hổ danh là vương quốc gió chiều nào xoay chiều đó trong truyền thuyết.

- Tránh ra tránh ra. Đại ma đạo sĩ Cáp Đức Lâm vào thành, những người không có nhiệm vụ mau tránh đường.

Ba người Vu Nhai dịch dung đang ở chỗ tcửa thành thưởng thức cảnh quan tuyệt đẹp của vương đô Lạc Thiên. Nhìn trang phục của mình, nhìn lộ trình trên tay, Vu Nhai không nhịn được nghĩ đến tình cảnh khi mình còn làm tiểu binh thủ thành lúc trước. Vị kia thật giống như nữ tặc công chúa vậy.

Đáng tiếc, binh lính thủ thành vương quốc Lạc Thiên không trâu bò như mình. Vu Nhai có chút tự đắc nho nhỏ.

Đúng vào lúc này, phía sau đột nhiên vọt tới một đội nhân mã. Trong đó có cả Huyền Binh Giả, có cả ma pháp sư. Hình như chủ đạo trong đó chính là vị Cáp Đức Lâm đại ma đạo sĩ gì đó, đẳng cấp ma pháp tương đương với Hoàng Binh Sư.

Vu Nhai rất thức thời kéo hai nàng lui ra phía sau. Bọn họ tới đây để chấp hành nhiệm vụ bí mật, không phải để tranh cường đấu ác.

- Đại ma đạo sĩ Cáp Đức Lâm tính là cái gì. Lão tử chính là không nhường. Ngươi thích thì cứ đi. Ma pháp sư đều là một đám cứt chó.

Vu Nhai không gây chuyện, không có nghĩa là người khác không gây chuyện.

Có người nói vương quốc Lạc Thiên bình thường đều phát sinh các cuộc chiến đấu trong phạm vi nho nhỏ giữa ma pháp cùng huyền binh. Vu Nhai ngoại trừ trong hội đấu giá Bắc Đấu nhìn thấy một lần chấn động siêu cấp lại tỉnh tỉnh mê mê ra, còn chưa từng quan sát thấy ma pháp cùng huyền binh chiến đấu với nhau.

Có nhiều người hăng hái xem cuộc vui. Đáng tiếc, vương quốc Lạc Thiên vô cùng kinh nghiệm, phản ứng cực nhanh. Chớp mắt đã có một đám người chạy tới, ngăn cản hai bên đang chuẩn bị khai chiến lại. Sau đó đám người vốn định rút kiếm kéo cung mới ngừng lại được.

Hai đoàn người vẫn không ngừng đối chọi với nhau. Bọn họ chia thành hai phe đứng ở cửa thành, không ai nhường ai, sóng vai rảo bước tiến lên.


- A...

Vu Nhai cảm thấy vô cùng hứng thú nhìn đội ngũ ma pháp sư. Bên trong truyền đến các loại khí tức chấn động, khác hẳn so với Huyền Binh Giả. Dường như linh khí xung quanh đều trở nên sống động. Đúng vào lúc này, Vu Nhai đột nhiên chú ý tới một ma pháp sư trong đó. Cũng không biết người đó là đẳng cấp gì, hắn chỉ cảm thấy có chút cổ quái.

Ma pháp sư này dường như cũng có cảm giác, ngẩng đầu lên. Ma pháp bào nâng lên, hiện ra một khuôn mặt không có gì khác thường.

- Thế nào?

Dạ Tình nhỏ giọng hỏi.

- Không có gì. Ta chỉ cảm thấy quá đáng tiếc cho nữ pháp sư này. Dáng người tốt như vậy, không ngờ lại che giấu ở dưới ma pháp bào rộng.

Vu Nhai lắc đầu thở dài, mặc niệm cho các nam tính của đế quốc Ma Pháp. Trên đường phố bọn họ cũng không thể thưởng thức được những đường cong hoa lệ này.

- Sắc tính không thay đổi!

Dạ Tình cảm thấy vẫn nên bớt nói chuyện với gia hỏa này thì tốt hơn. Cho dù tính tình tốt cũng sẽ bị hắn làm cho tức chết. tTrong thoáng chốc nàng lại cả kinh.

Dạ Tình đột nhiên phát hiện hình như nàng đã thay đổi không ít. Hình như nàng đã dần dần xem người trước mắt này trở thành bạn đồng hành, mà không còn giữ khoảng cách đưa mắt nhìn từ xa nữa. Ánh mắt nàng trở nên ngưng trong. Trong lòng nàng thầm cười khổ.

Xem ra tiểu tử này quả nhiên không đơn giản.


- Được rồi, buổi lễ long trọng ma pháp huyền binh gì đó là gì vậy?

Vu Nhai nhìn hai đội nhân mã đi tới, hỏi.

- Đế quốc Huyền Binh chúng ta cùng đế quốc Ma Pháp giao lưu, dường như đều ở trên chiến trường. Quy cách tỉ thí chính thức rất ít. Bất kể là cao thủ dân gian của đế quốc Huyền Binh hay đế quốc Ma Pháp, trong lúc đang không có chiến tranh muốn cùng người của đối phương đấu giao lưu, gần như là không thể. Bởi vậy vương quốc Lạc Thiên đã tổ lức một buổi lễ nhỏ, mỗi năm diễn ra một lần. Phạm vi rất nhỏ. Chỉ mời cao thủ ma pháp và huyền binh thành danh trong vương quốc và đoàn đội nhỏ của hai đại đế quốc tham gia mà thôi. Buổi lễ được tiến hành ngay trong đại sảnh của vương cung. Nói là tỷ thí, chẳng bằng nói đó là một buổi biểu diễn nhàm chán. Từ trước đến nay hai đại đế quốc này không mấy coi trọng, chỉ tham gia mang tính tượng trưng một chút mà thôi.

Ánh mắt Vu Nhai lóe sáng. Hắn mỉm cười nói:

- Vậy nhiệm vụ của chúng ta lần này có liên quan tới buổi lễ này sao?

- Không sai. Chỉ có điều chúng ta không cần tham gia. Loại thời điểm náo nhiệt như vậy, chuyện gì cũng có thể phát sinh, ngươi hiểu chưa?

Dạ Tình mỉm cười, không giải thích thêm, mà chỉ nói:

- Đi thôi. Trước hết ta dẫn ngươi đi tới một chỗ này. Chỉ khi ngươi thông qua sát hạch mới có thể chính thức biết nội dung nhiệm vụ. Nếu không ngươi chỉ có thể xem như là nhân viên ngoài biên chế. Đến lúc đó chúng ta gọi ngươi tới đâu tiếp ứng, thì người tới ngay đó là được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui