Vu Nhai thầm nhủ:
- Lão già khoe mẽ Tư Mã Tường có chút tài năng, sau khi ta trở về có nên tổ chức hôn lễ long trọng cho hắn không?
Có lẽ cao thủ thần giai cường đại như thần vương điều tra kỹ sẽ nhận ra
vấn đề, nhưng thẩm phán trưởng quá tự tin, gã cho rằng trợ thủ đã rất
giỏi mặt này, vì vậy bỏ cỡ cơ hội vạch mặt Vu Nhai.
Như Tư Mã Tường đã nói, thẩm phán trưởng tự mình điều tra cũng chưa chắc tìm ra được.
Trong một nhà trên cây tại Tinh Linh tộc Huyền Binh đế quốc, Sương
trưởng lão vẻ mặt hiền thê lương mẫu nhìn Tư Mã Tường đang vùi đầu luyện chế đan dược.
Sương trưởng lão khó hiểu hỏi:
- Lão già, ngươi làm sao vậy?
Gần đây Tư Mã Tường luôn mãi mê nghiên cứu cách làm sao hoàn toàn phát
huy uy lực của Ám Hắc Ma Vân căn, gã muốn luyện chế ra đan dược có dược
hiệu trăm phần trăm. Ám Hắc Thí Thần đan lãng phí nhiều dược vật.
Tư Mã Tường đã có chút mặt mày, có lẽ mấy tháng sau sẽ thành công, là
loại đan dược có thể thích ứng với mỗi chủng tộc. Trước đó cần tiêu trừ
lực lượng hắc ám mặt trái có trong Ám Hắc Ma Vân căn.
Tư Mã Tường đang hết sức chăm chú nghiên cứu thì bỗng nhiên rùng mình, biểu tình là lạ.
Mỗi ngày Sương trưởng lão chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Tư Mã Tường,
lúc rảnh sẽ trợ giúp một tay. Sương trưởng lão còn giúp Tư Mã Tường phân phối nhiệm vụ cho Tinh Linh tộc nhân khác. Bây giờ nguyên Tinh Linh tộc đi theo Tư Mã Tường học tập luyện dược, bọn họ như nhìn thấy cơ hội
phát triển, có thể dựa vào luyện dược kiếm tiền, có tiền là sẽ lớn mạnh.
Cơ bản Tinh Linh tộc toàn cung cấp dược vật cho Bắc Đẩu hành tỉnh.
Tinh Linh tộc và Bắc Đẩu hành tỉnh kết minh, mấy đơn đặt hàng khác chỉ
là tung hỏa mù. Tư Mã Tường kéo theo Tinh Linh tộc phồn vinh hân hoan,
không còn hờ hững không tranh với đời như trước.
Tư Mã Tường nhíu mày, than thở nói:
- Không có gì, ta đột nhiên nghĩ đến Vu Nhai. Không biết giờ đây tiểu tử kia sống hay chết.
- Mấy hôm trước nha đầu Thủy Tinh viết thư nói tiểu tử này còn ở vòng
ngoài thế giới lữ giả gì đó, nghe bảo chỗ kia cực kỳ nguy hiểm, cường
giả thần giai đi vào chưa chắc sống sót trở ra.
Tư Mã Tường biết rõ hầu như toàn Bắc Đẩu hành tỉnh dựa vào Vu Nhai, hắn
là linh hồn của Bắc Đẩu. Nếu Vu Nhai chết thì Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ bị
diệt. Không chỉ thế, tình trạng của nữ vương Tinh Linh Tuyết Đế Nhi cũng xem Vu Nhai là chúa cứu thế. Trong thế giới ngày càng rối ren này, Tinh Linh tộc muốn tồn tại thật sự rất cần một chúa cứu thế.
Mới rồi Tư Mã Tường trực giác có người nhắc mình nhiều lần, gã có dự cảm Vu Nhai còn sống.
Sương trưởng lão tốt tính hơn trước nhiều, không miệng lưỡi chanh chua nữa.
Mắt Sương trưởng lão lóe tia lo âu:
- Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện. Ài, thân thể của lão nữ vương càng lúc càng kém, tiểu nữ vương chưa hoàn toàn trưởng thành, nếu Vu Nhai chết
thì Tinh Linh tộc chỉ có thể trông cậy vào ngươi.
Tuy Tư Mã Tường sợ thê tử nhưng vẫn ảnh hưởng Sương trưởng lão ít nhiều.
- Với tính cách của tiểu tử này có lẽ không biết rất nhiều người nương
tựa vào hắn. Thôi không nói nữa, giống như lời Vu Nhai đã nói với bằng
hữu, bạn gái của mình, chúng ta hãy tin tưởng hắn nhất định sống sót,
không có bất cứ lý do. Chúng ta hết sức luyện dược là được.
Sương trưởng lão khẽ ừ:
- Ừm!
Hai lão nhân tiếp tục bận rộn.
* * *
Vu Nhai nhìn thẩm phán trưởng, cười khẩy nói:
- Bây giờ ta có thể lặp lại câu hỏi tại sao ta là gián điệp rồi đi? Chắc không phải chỉ vì ta với thân phận con lai đánh bại Thanh Mộc hoàng tử
nên bị ghép tội là gián điệp?
Giọng Vu Nhai vang vọng khắp Thần Mộc Bình.
Cùng với lời Vu Nhai nói, các con lai người và thần siết chặt nắm tay.
Con lai khó khăn lắm mới ra một cường giả, không thể bị hại!
Thẩm phán trưởng nhíu mày, tuy gã ghét con lai nhưng vẫn phải thỏa hiệp một chút:
- Ta nói rồi, chỉ cần ngươi không có vấn đề thì Thần Duệ chi tộc sẽ cho ngươi lẽ công bằng nhất.
Thẩm phán trưởng cũng vô cùng phản cảm lời mỉa mai của Mộc Nguy, gã rất muốn xử hắn ngay.
Thẩm phán trưởng nhìn hướng Thanh Mộc hoàng tử, hỏi:
- Hoàng tử điện hạ, là hoàng tử chỉ khống Mộc Nguy là gián điệp, không biết hoàng tử có chứng cứ hay lý do gì khi tố cáo không?
- Đương nhiên có, truyền nhân chứng lên!
Thanh Mộc hoàng tử sẽ không dễ dàng từ bỏ, gã cũng hơi hốt hoảng. Cha
nó, nếu lần này tố cáo thất bại thì uy vọng của gã sẽ rớt xuống đáy cốc. Thanh Mộc hoàng tử kiên quyết kéo Mộc Nguy xuống nước.
Nhân chứng rất nhanh đi lên, tất nhiên là Vệ Vi Vi.
- Vệ Vi Vi?
Vệ Vi Vi vừa xuất hiện liền khiến Tiểu Mỹ chú ý, nàng đứng bật dậy. Nếu
là Tiểu Mỹ trước kia có lẽ hơi quan tâm kêu một tiếng, có chút sợ hãi.
Tiểu Mỹ bây giờ là Hắc Nguyệt công chúa, nàng không phong kín ký ức, thù hận từ nhỏ đến lớn tuôn trào.
Ngày hôm qua Thanh Mộc hoàng tử có nghe Vệ Vi Vi kể thù hận cùng Hắc
Nguyệt công chúa, gã biết ngay khi nàng xuất hiện sẽ khiến Tiểu Mỹ phản
ứng.
Thanh Mộc hoàng tử vội nói lời kịch chuẩn bị sẵn:
- Hắc Nguyệt công chúa, xin hãy ngồi xuống trước đã. Công chúa và nhân
loại này có thù hận gì hãy chờ về sau giải quyết, bây giờ ưu tiên xử lý
chuyện Mộc Nguy trước đã.
Thanh Mộc hoàng tử không rảnh suy tính có đắc tội với Hắc Nguyệt công chúa không, gã ưu tiên tính sổ Mộc Nguy trước.
Tiểu Mỹ nhẹ gật đầu, khẽ nói:
- Vệ Vi Vi, ngươi sẽ chết.
Tiểu Mỹ không quá để bụng mối thù trước kia với Vệ Vi Vi, nàng ghi hận
là nữ nhân này tố cáo siêu lừa đảo. Tiểu Mỹ không thể tha thứ điều này,
nàng quyết tâm giết Vệ Vi Vi.
Hắc Nguyệt công chúa đã biến thành cực đoan, ai dám đụng vào nam nhân của nàng thì phải chết!
Vệ Vi Vi nghe Tiểu Mỹ hăm dọa đáy lòng lạnh lẽo, nhưng nàng là tên đã
trên dây không thể không bắn. Vệ Vi Vi rất hối hận, mưu đồ giết Mộc Nguy làm gì? Bây giờ tiến không được, lùi cũng chẳng xong, chỉ có thể liều
mạng dụ dỗ Thanh Mộc hoàng tử cầu mong được che chở.
Đêm hôm qua Vệ Vi Vi mới lên giường với Thanh Mộc hoàng tử, nàng thầm nghĩ:
- Cảm giác rất tuyệt, nhất định phải khiến Thanh Mộc hoàng tử yêu mình!
Vệ Vi Vi thầm suy nghĩ dụ dỗ Thanh Mộc hoàng tử như thế nào, vẻ mặt thì khiêm tốn nói:
- Nữ nhi của Vệ gia, Vệ Vi Vi kính chào thẩm phán trưởng đại nhân.
Vệ Vi Vi tỏ vẻ nàng rất sợ hãi, chưa gặp trường hợp lớn.
Thẩm phán trưởng nghiêm nghị hỏi:
- Ừm! Ngươi là nhân chứng? Ngươi làm sao chứng minh Mộc Nguy trước mắt là giả, là gián điệp?
Vệ Vi Vi ngẩng đầu tố cáo:
- Bởi vì Mộc Nguy thật sự đã chết!
Trong phút chốc mọi người nhìn Vệ Vi Vi chằm chằm.
Vệ Vi Vi hít sâu, nói:
- Đúng vậy! Mộc Nguy thật sự đã chết, là bị ta giết chết, hơn nữa bị ta
tự tay băm vằm thành nhiều mảnh. Nam nhân trước mắt làm sao có thể là
Mộc Nguy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...