Tối đa Thanh Mộc thần tộc chiếm thiên thời địa lợi, dù sao vật thần tứ nằm trên cự mộc thần.
Thanh Mộc hoàng tử khẽ thở dài:
- Thật ra đây cũng là lý do thần tộc khác muốn dùng con lai người và
thần tranh giành, vì nếu để người thuần Thanh Mộc thần tộc chúng ta tham gia sẽ có ưu thế rất lớn.
Thanh Mộc hoàng tử khích lệ vài câu sau đó rời đi.
Trước khi đi Thanh Mộc hoàng tử bỏ lại một câu:
- Nhớ kỹ, ngay mai tất cả cự long chúc vệ tập kết trước cự long điện,
những thiên chi kiều tử của thần tộc khác đều đến nơi. Các ngươi phải
xếp hàng đón chào bọn họ!
- Ha, các con lai, đây là vinh diệu mà các ngươi nằm mơ cũng không có.
Thanh Mộc hoàng tử dứt lời, đoàn người biến mất ngoài cửa, trong thiên điện trở nên tĩnh lặng.
Bình thường con lai người và thần chân chất, những người khác ồn ào chộn rộn. Lần này hai con lai có cơ hội một bước lên mấy khiến người thuần
Thanh Mộc thần tộc rất bực tức, bọn họ thường xuyên nhạo báng con lai,
đặc biệt là Mộc Nguy.
Các ánh mắt kỳ dị liếc hướng Mộc Nguy.
Vu Nhai nghênh đón các csặp mắt, không biết nên nói cái gì. Những ánh
mắt này không liên quan gì hắn, khiến Vu Nhai nhức đầu là nên ứng đối
cuộc tranh tài tiếp theo ra sao? Ngày mai là bắt đầu.
Vu Nhai quyết định tìm chỗ vắng suy nghĩ.
- Tông Nghi đại nhân, ta đi về chuẩn bị trước, hy vọng nghênh đón khiêu chiến với trạng thái tốt nhất.
Hiện tại Mộc Tông Nghi rất là khoan dung với Mộc Nguy, cho phép nghỉ ngơi ngay. Những người khác đi làm, bọn họ còn có công tác.
Cuối cùng trong thiên điện chỉ còn lại Mộc Hạo, Vệ Vi Vi. Bây giờ Mộc
Hạo không khách sáo với Vệ Vi Vi nữa, ánh mắt gã âm trầm và lạnh lùng.
- Rốt cuộc là sao? Tại sao Mộc Nguy còn sống và thực lực mạnh hơn? Ngươi đi giêt hắn hay trợ giúp hắn đột phá?
Lúc trước Mộc Hạo vui vẻ rồi đột nhiên thất vọng, kinh ngạc khiến lửa giận dồn nén trong lòng gã cần có chỗ trút ra.
Vệ Vi Vi cũng ù ù cạc cạc:
- Ta không biết, rõ ràng ta đã nghiền xương thành trò!
Mộc Hạo tức giận da mặt co giật, cười khẩy nói:
- Nghiền xương thành tro? Ngươi nghiền chất lỏng kia của hắn thành tro sao?
Nơi này là cự long điện Thần Mộc thành, nếu không Mộc Hạo đã tát nữ nhân này mấy bạt tai.
Vệ Vi Vi không có cách nào giải thích, sự thật hơn trăm lời bào chữa:
- Ta . . . Ta sẽ tìm cách.
- Tìm cách? Còn cách gì nữa? Ngày mai là bắt đầu tranh giành, chẳng lẽ
ngươi có thể lừa hắn thêm lần nữa sao? Ngươi dám giết người trong thành?
- Thôi, chỗ ta có một bình đồ tốt, ngươi tìm cách khiến hắn nuốt vào trong vòng tối nay.
Mộc Hạo lấy một bình đan dược ra ném cho Vệ Vi Vi, nói:
- Đi đi, ngươi không có nhiều thời gian.
Vệ Vi Vi ngẩng đầu nói:
- Sao . . . Sao có thể? Hắn đã biết chúng ta muốn giết hắn . . .
Mộc Hạo âm trầm nói:
- Đây là chuyện của ngươi. Không làm được? Ta sẽ khiến ngươi không có chỗ đứng trong mảnh đất bí ẩn!
Vệ Vi Vi nghe lời này mặt đông cứng, mắt chớp lóe.
Khi Mộc Hạo ra khỏi thiên điện, Vệ Vi Vi khẽ cười nói:
- Ta chờ xem là ai 48 chỗ đứng. Bây giờ Mộc Nguy có giá trị hơn, dù
không có giá trị cũng chẳng sao, ngày mai hắn thất bại vẫn sẽ bị Thanh
Mộc hoàng tử xử chết.
- Nếu hắn thành công thì ta trở thành nữ nhân của hắn, khi đó . . . Ha
ha ha ha ha ha! Hắn sẽ thành Thanh Mộc thần tộc thật sự, với thiên phú
như hắn sẽ nhanh chóng vào cao tầng Thanh Mộc thần tộc, thậm chí được
Thanh Mộc hoàng tử chú trọng.
- Sau đó ta bám vào Thanh Mộc hoàng tử cũng không tệ.
Vẫn là cự long điện, trước cửa phòng thuộc về Mộc Nguy bị giết, sau khi Vệ Vi Vi rời khỏi thiên điện liền chạy tới ngay.
Vệ Vi Vi tựa vào cửa, ôm đầu gối nức nở nói:
- Mộc Nguy, hôm . . . Hôm đó ta bị Mộc Hạo dùng quỷ thuật khống chế,
không phải ta muốn giết ngươi. Hôm nay ta trông thấy ngươi mới chợt nhớ
ra, thật sự, ngươi không bị gì thì tốt quá.
Vệ Vi Vi nói tha thiết nồng nàn, như thiên nga nhỏ bị thương làm người
hắn rơi lệ, người nghe đau lòng. Tiếc nuối là thời gian không về phe Vệ
Vi Vi, xung quanh không có bóng người, không ai nghe thấy nội dung nàng
lộ ra, không biết Mộc Hạo xúi Vệ Vi Vi giết người.
Vệ Vi Vi vẫn khóc nói:
- Mộc Nguy, ngươi nên hiểu ta, sao ta có thể làm ra chuyện như vậy? Ngươi mở cửa được không?
Vệ Vi Vi quyết định dùng tình cảm đánh động lòng người, nàng tự nhận mình rất hiểu Mộc Nguy.
Đó là một nam nhân ngốc nghếch, thành thật dễ dụ, không đề phòng người,
tính cách hơi vặn vẹo. Chờ tối hôm nay Vệ Vi Vi lại hiến thân, nhường
nhịn Mộc Nguy, cũng để mình sung sướng một dêm. Khoái cảm ngược đãi đó
sẽ thỏa mãn Mộc Nguy, gã sẽ lại bị nàng bắt chặt trong tay, dù lúc trước nàng có làm gì quá đáng thì nàng sẽ nghe lời nàng răm rắp.
Nếu không phải như vậy tại sao khi Mộc Nguy trở về không nói nặng Vệ Vi
Vi một câu? Không tức giận vạch mặt nàng? Mộc Nguy vẫn yêu Vệ Vi Vi. Ha
ha, ngốc nghếch khiến người giận sôi, khá đáng yêu, chơi đùa loại người
này cũng vui.
Đặc biệt bây giờ Mộc Nguy có cơ hội leo lên trên, Vệ Vi Vi quyết định tiếp tục chơi đùa.
- Mộc Nguy, cầu xin ngươi hãy mở cửa đi. Ta . . . Ta chỉ muốn gặp ngươi một lần, cho ta thấy mặt được không?
- Thật ra ta rất sợ, sợ lại một lần nữa bị Mộc Hạo dùng quỷ thuật khống
chế làm chuyện gì tổn thương ngươi. Cho ta gặp mặt ngươi được không?
Vệ Vi Vi tính kế, định dụ Mộc Nguy mở cửa rồi mọi chuyện tính sau. Chờ Mộc Nguy mở cửa là Vệ Vi Vi sẽ nắm quyền chủ động.
Két két két két két!
Rốt cuộc Mộc Nguy chịu mở cửa. Vệ Vi Vi vội nặn mấy giọt lệ, mắt ngập
nước quay đầu lại. Người bình thường sẽ không chịu nổi mắt Vệ Vi Vi ngấn lệ, càng đừng nói là Mộc Nguy ngu ngốc, thần kinh, si tình.
- Mộc . . . A!
Vệ Vi Vi chưa nói hết câu đã la lên, không phải Mộc Nguy sờ mó gì nàng mà là một cước đạp vào mặt nàng.
Vệ Vi Vi nghe thanh âm quen thuộc nói:
- Cút, bây giờ lão tử rất bận!
Mộc Nguy nói xong co chân về, xoay người định đóng cửa lại. Vệ Vi Vi còn đang chóng mặt, không kịp phản ứng.
Thấy Mộc Nguy định vào phòng, phản xạ kêu lên:
- Mộc . . .
- Mộc cái con khỉ! Thôi, vì không để ngươi quấy rầy ta, đánh xỉu ngươi vậy!
Vu Nhai rất bực mình, nếu không phải thân phận hơi mẫn cảm thì hắn đã
giết Vệ Vi Vi tại chỗ. Vu Nhai bạn suy nghĩ ngày mai nên làm sao, không
rảnh quan tâm nữ nhân giả dối lải nhải không dứt.
Dù không vì chuyện ngày mai thì Vu Nhai sẽ không khách sáo với Vệ Vi Vi, một cước đá nàng ngất xỉu, lại đạp mạnh một cước hất nàng ra khỏi hành
lang té xuống sân. Vu Nhai quay vào phòng, rốt cuộc có thể yên lặng.
Thương hương tiếc ngọc? Nữ nhân này còn ghê tởm hơn Quan Vân Liên của Quan gia, nàng là hương là ngọc sao?
Tâm tình Vu Nhai bình lặng đi vào phòng, hắn suy nghĩ chuyện ngày mai, lắc đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...