- Được.
Đầu Vu Nhai đầy dấu chấm hỏi nhưng hắn không nói ra. Bây giờ tốt nhất
đừng truy hỏi cô nàng mới bị nam nhân nhìn thân thể hai lần, còn bị
người ta mắng xối xả, vừa bị thương vừa tội nghiệp, ha ha ha ha ha ha!
Vu Nhai nghĩ đến Thôn Thiên kiếm linh là một cô bé làm hắn rất muốn cười. Vu Nhai nằm xuống ngủ say sưa không biết trời trăng.
Thôn Thiên kiếm linh chậm rãi hiện ra, người phủ phù văn y, đẹp làm người ta nín thở.
Thôn Thiên kiếm linh nhìn Vu Nhai chằm chằm, hừ lạnh một tiếng:
- Bỗng nhiên cùng ngươi đi đến Thần Huyền đại lục, bỗng nhiên thành kiếm linh, đáng hận nhất là tại sao ta thành kiếm linh còn ngươi thì nhập
vào người nhân loại? Khi đó ta làm sao đối xử tốt với ngươi được?
Thôn Thiên kiếm linh nhìn Vu Nhai một lúc sau oán trách:
- Cao cao tại thượng? Được rồi, có một chút. Dựa vào cái gì ngươi chỉ là lưu manh trong mắt ta lại được nhập vào xác nhân loại còn ta làm kiếm
linh của ngươi? Dựa vào cái gì lưu manh nhà ngươi khác với điều lúc
trước ta biết?
- Rõ ràng ngươi khiến người ta ghét rồi làm người ta khó thể bỏ mặc. Chẳng lẽ lưu manh trong thiên hạ đều như vậy sao?
- Không, chắc chắn không phải thế. Ngươi là đặc biệt, có lẽ Huyền Binh
Điển chọn ngươi chứ không phải ta là chính xác, bởi vì ngươi thích hượp
trà trộn trong thế giới này hơn ta.
Thôn Thiên kiếm linh ngừng than thở, nàng cô đơn nhìn Vu Nhai. Trong một thoáng Thôn Thiên kiếm linh không hiểu nổi tâm tình của mình, cuối cùng buông tiếng thở dài. Thôn Thiên kiếm linh chậm rãi biến mất trong cơ
thể Vu Nhai, buổi tối trở về yên bình.
Trời tờ mờ sáng, Vu Nhai bừng tỉnh, chợt nghe có thanh âm.
- Vi Vi, Vi VI, không ngờ nàng dâm đãng như vậy, ta không xa thân thể nàng được.
- Mộc Nguy, ta cũng vậy. Mau, ta muốn, cho ta đi . . .
Kuôn mặt mờ mịt trở nên quái dị. Gì đây? Gặp cặp đôi 'dã chiến'? Có nên nhìn không?
Đáp án đương nhiên là có.
Vu Nhai mặc kệ đám binh linh coi thường, mắt trợn trắng, hắn kỳ dị lẻn
ra khỏi hang động, nhìn hai người đang sung sướng 'yêu tinh đánh nhau'.
Khi Vu Nhai thấy mặt nữ chính thì cơ mặt cứng ngắc. Là Vệ Vi Vi, nữ nhân của Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, nữ nhân bị Vu Nhai và mượn kiếm huynh
bán đi.
Vu Nhai rình người tra hành sự không chỉ vì đã mắt mà còn muốn xem mình
đang ở đâu, có phải là mảnh đất bí ẩn không? Hai người đang hì hục bạn
rộn cho Vu Nhai thời gian phán đoán chính xác hơn.
Nếu chờ bọn họ lo xong việc rời đi, trời biết hắn có gặp nguy hiểm gì không. Đến vào lúc này mới là an toàn nhất.
Mặc kệ vì lý do gì, đám binh linh chính nghĩa coi thường Vu Nhai, còn
những binh linh không quá chính nghĩa thì biểu tình hớn hở. Đêm hôm qua
Thôn Thiên kiếm linh mới bị Vu Nhai chọc tức thấy vậy suýt nổi khùng.
Mắt Vu Nhai chớp lóe thầm đoán:
- Vệ Vi Vi? Vậy chỗ này đúng là mảnh đất bí ẩn rồi. Vệ gia là phản đồ
lớn của Huyền Binh đế quốc, bọn họ đến mảnh đất bí ẩn là bình thường.
Hơi thở trên người nam nhân kia rõ ràng là của Cổ Duệ chi dân.
Vu Nhai nở nụ cười kỳ dị. Nếu người Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh có thể
xuất hiện ở mảnh đất bí ẩn vậy nhân loại hoạt động trong chốn này không
có bất cứ vấn đề gì. Thế giới lữ giả dã tặng một món quà lớn cho Vu
Nhai.
Vu Nhai đang suy nghĩ tiếp theo có nên làm gì trong mảnh đất bí ẩn hay không thì nghe Vu Nhai phía dưới rú lên.
- A! Vi Vi, nàng làm gì?
Vu Nhai liếc mắt qua, thấy hai người quấn quýt nhau bỗng có một thân thể cứng ngắc. Vệ Vi Vi bị đè dưới thân tay cầm thanh chủy thủ đâm lút cán
vào lưng nam nhân, máu tuô nra ồ ạt.
- Hì hì, làm gì sao? Ngươi không cảm giác được? Đương nhiên là giết ngươi!
Nam nhân nhìn Vệ Vi Vi chằm chằm, hỏi:
- Tại sao? Tại sao nàng làm như vậy?
Một phần cơ thể nàng còn run run trong người Vệ Vi Vi, ngay giây phút này nàng ra tay giết gã, nữ nhân này thật độc.
Vệ Vi Vi mỉm cười nói:
- Tại sao? Rất đơn giản, ai bảo ngươi làm Mộc Hạo khó chịu?
- Chỉ vì tạp chủng Mộc Hạo đó?
Vệ Vi Vi nói:
- Hì hì, dĩ nhiên là không. Ngươi đã bảo Mộc Hạo là tạp chủng, sao ta có thể vì tạp chủng giết ngươi?
- Chủ nếu không phải vì hắn, ta chỉ muốn lấy hắn làm ván cầu, ai bảo Mộc Hạo và Mộc Tinh Tinh là tỷ tỷ? Mộc Tinh Tinh là người tốt, sẽ không
khinh thường tạp chủng, Mộc Tinh Tinh lại giỏi vuốt mông ngựa hơn ngươi, ta có thể mượn cơ hội này đến gần Mộc Tinh Tinh.
- Mộc Tinh Tinh và Lam Thương Tử quen thân, ta có thể nhân dịp đó đến gần Lam Thương Tử.
Vệ Vi Vi ngừng một lúc, tiếp tục bảo:
- Đúng vậy! Lam Thương Tử mới là mục tiêu của ta, ngươi có cái gì? Cùng là tạp chủng, ngươi kém hơn Mộc Hạo nhiều.
Mộc Nguy tức giận quát:
- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . . Thực lực của ta mạnh hơn hắn!
Vệ Vi Vi cười the thé:
- Đúng vậy! Nếu không phải thực lực của ngươi mạnh hơn thgì sao khiến
Mộc Hạo ghen tỵ? Ta giết ngươi còn ý nghĩa gì? Nói vậy thì đúng là ngươi có chút giá trị, ha ha ha ha ha ha!
- Ngươi . . . Ngươi . . . Ha, nghe nói Hắc Nguyệt công . . . A!
- Rất đáng tiếc, ngươi nhắc đến tiện chủng đó càng chết nhanh hơn.
Vệ Vi Vi không đợi nam nhân nói xong lại đâm chủy thủ vào sâu hơn, đâm chết nam nhân.
Vệ Vi Vi đẩy nam nhân ra, đứng dậy nói:
- Hắc Nguyệt công chúa, tiện chủng đó lại là Hắc Nguyệt công chúa, tại
sao không là ta? Nếu không phải nàng là Hắc Nguyệt công chúa thì ta
không cần căng thẳng tìm đủ mọi cách leo lên.
- Bây giờ nàng chưa chú ý đến ta, chờ khi nàng biết ta ở mảnh đất bí ẩn thì biết làm sao?
- Cũng không sao, tiện chủng đó mềm lòng, chờ khi đó ta uốn gối cúi đầu
là xong, ha ha ha ha ha ha! Nàng là Hắc Nguyệt công chúa thì sao?
Mặt Vệ Vi Vi lạnh băng phát ra tiếng cười, cười xong nét mặt sa sầm nói:
- Không chỉ là tiện chủng đó, ta còn muốn băm vằm họ Vu kia thành trăm
mảnh. Trước khi băm vằm ra ta sẽ bán hai người đó đi tuyết viên nhân
tộc.
Vệ Vi Vi nhìn Mộc Nguy nằm dưới đất, nói:
- Còn ngươi, biến mất đi.
Vệ Vi Vi nói xong đánh ra huyền khí đập vụn xác nam nhân, nhẹ phất tay,
dất cát bị cuốn đi. Nam nhân biến thành cát bụi không còn dấu vết.
Một chiếc không gian giới chỉ nằm dưới đất, Vệ Vi Vi không thèm nhìn, không nhặt lên mà vùi sâu vào lòng đất.
Làm xong tất cả Vệ Vi Vi thong dong mặc đồ, sửa sang lại, nở nụ cười
tươi ưu ãnh quay về. Vệ Vi Vi không quan tâm nam nhân đã chết, Mộc Hạo
sẽ dàn xếp cho nàng. Hơn nữa tuy bây giờ mảnh đất bí ẩn vẫn cảnh giác
giới nghiêm căng thẳng, nhưng tạp chủng chết thì chết, sẽ không được chú trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...