Tuy bọn họ đúng là thần giai nhưng làm vậy là hơi quá. Bọn họ không lộ ra Đoạn Thiên thần kiếm vỡ ở
đâu, càng không nói thứ họ để lại cất chỗ nào. Mười bốn vị cao thủ thần
giai! Đồ vật của bọn họ không biết sẽ ghê gớm cỡ nào.
Vu Nhai nghĩ đến đây tim đập nhanh, vật cất chứa của mười bốn vị thần giai, nếu lấy được thì . . .
- Chẳng lẽ có ai ra khỏi đây? Hoặc vẫn còn người sống?
Mắt Vu Nhai lấp lóe, tốt nhất sống sót rời khỏi đây rồi tính, có tiền mà không có có mạng xài thì càng bi kịch hơn.
Trong khi Vu Nhai suy đoán từ bốn phương tám hướng vọng lại tiếng thở dài.
- Ài.
Vu Nhai dựng đứng lông tơ, hắn đứng yên tại chỗ. Vu Nhai tin tưởng người còn ở lại đây chắc chắn là cao thủ thần giai, dù là Ma Pháp đế quốc hay Huyền Binh đế quốc đều sẽ không xuống tay với hắn, dù bọn họ có làm gì
thì hắn ngăn được sao?
Hơn nữa cao thủ thần giai cô độc lâu như vậy tất nhiên muốn có người trò chuyện.
- Rất vững vàng, không tệ. Ta từng nghĩ đến trước khi hết tuổi thọ sẽ
đợi được người mới đến, không ngờ thật sự có. Ta không ngờ người đến còn trẻ như vậy, thực lực chỉ mới là đỉnh thiên binh sư.
Thanh âm già nua, khàn khàn đáng sợ, đặc biệt là đầu câu, càng nói thì giọng trong trẻo hơn.
Một bóng người từ đằng trước vực sâu hạ xuống, là lơ lửng đáp xuống, mặc kệ bốn phía áp chế. Người đó râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt hơi
giống Lạc Thiên kiếm linh nhưng bộ dạng chính chắn hơn là Lạc Thiên kiếm linh chưa điên cuồng, khí chất cao nhân hơn. Mặt lão nhân đầy nếp nhăn, có lẽ đã sắp tới số.
- Tiền bối.
Lão nhân nhìn thấu kiếm ý tồn tại trong cơ thể Vu Nhai, hỏi thẳng:
- A? Lạc Thiên kiếm ý, ngươi là tiểu bối của Độc Cô gia?
Không đợi Vu Nhai trả lời, lão nhân nói tiếp:
- Hình như còn có hai kiếm ý ngang ngửa với Lạc Thiên kiếm ý, có một là
nhất kiếm kinh thiên của Cổ Duệ chi dân. Kiếm ý thứ ba thì ta không nhìn ra là gì, hiển nhiên ngươi có kỳ ngộ rất lớn. Độc Cô gia vẫn cường
thịnh như vậy, ta rất mừng.
Vu Nhai thầm giật mình, vội co rút Huyền Binh Điển lại đến mức độ không
nhìn ra, hắn điều động một trăm tám mươi chín thánh kiếm bao vây kín kẽ. Bí mật một trăm tám mươi chín thánh kiếm nhỏ hơn Huyền Binh Điển nhiều.
May mắn kiếm ý xung quanh quá đậm, có kiếm ý xâm nhập cơ thể hắn, tình
hình trong người hắn không bị lộ ra. Lão nhân trước mắt không định dòm
ngó tình trạng cơ thể Vu Nhai.
Vu Nhai không thừa nhận hắn là người Độc Cô gia, chỉ tính một nửa, bởi vì hắn vẫn họ Vu.
- Xem như một nửa người Độc Cô gia.
Lão nhân nghi hoặc, nổi hứng hỏi:
- A? Có chuyện gì?
Từ đầu đến đuôi lão nhân rất bình thản, không kích động vì thật lâu không thấy người, thái độ đúng mực làm người khâm phục.
Vu Nhai không trả lời, hỏi lại:
- Tiền bối cũng là Độc Cô gia?
Lão nhân gật đầu, thuận miệng báo tên:
- Đúng, ta tên là Độc Cô Diệt Ninh.
Mới đầu Vu Nhai không quan tâm nhưng khi nghe tên lão nhân thì há hốc mồm:
- Diệt . . . Hàng chữ diệt . . . Người có quen Độc Cô Diệt Hoàng không?
Khi Vu Nhai vào nghịch vùng đất táng kiếm, oan hồn thứ nhất hắn gặp gỡ
là Độc Cô Diệt Hoàng. Hắn nhớ Độc Cô Diệt Hoàng là oan hồn từ hơn sáu
trăm năm trước.
Độc Cô Diệt Ninh nhớ lại:
- Độc Cô Diệt Hoàng? Cái tên thật xa xôi nhưng ta còn nhớ, hắn và ta
cùng vào kiếm thần bí địa, tức là tiểu thế giới binh linh của Lạc Thiên
thần kiếm. Ta sống còn hắn chết.
Vu Nhai hoảng hồn. Độc Cô Diệt Ninh là người từ hơn sáu trăm năm trước,
lão còn sống. Nghe nói tuổi thọ của thần binh sư khoảng ba trăm tuổi,
lão sống lâu gấp đôi, đúng là lão yêu quái.
Độc Cô Diệt Ninh thản nhiên nói:
- Đúng là sống hơi lâu chút. Ngươi còn chưan ói tại sao ngươi chỉ tính
là một nửa người Độc Cô gia? Nếu là nửa người Độc Cô gia theo lý thì
không thể vào tiểu thế giới binh linh của Lạc Thiên thần kiếm được.
Tim Vu Nhai rớt cái bịch, nếu sớm biết hắn đã tự nhận là người Độc Cô
gia, dù gì Độc Cô Diệt Ninh sắp xuống lộ, không ra ngoài được, không có
cơ hội nghiệm chứng thật giả. Trời biết lão yêu quái này có cuồng nhiệt
tôn sùng dòng họ Độc Cô không, lỡ Vu Nhai kể ra chuyện thật không chừng
Độc Cô Diệt Ninh sẽ bóp chết hắn.
Hiện tại không có đường chối, nếu Vu Nhai nói dối cũng sẽ bị cáo già
nhìn ra ngay. Vu Nhai khai thật hết, kể ra Độc Cô gia chủ đối xử với hắn như thế nào.
Vu Nhai dứt lời, Độc Cô Diệt Ninh cuồng cười.
- Ha ha ha ha ha ha!
Độc Cô Diệt Ninh nói:
- Thú vị, thật là thú vị, không uổng là người có huyết mạch Độc Cô gia
ta, thậm chí là phản tổ huyết mạch, có đủ kiêu ngạo. Ngươi đến được nơi
đây đã chứng minh thiên phú của mình, Độc Cô gia ở thế hệ của ngươi hay
mấy đời trước đều không xuất hiện thiên tài như ngươi. Thế nhưng ngươi
không họ Độc Cô.
Vu Nhai bình tĩnh nhìn, lòng lạnh lẽo.
Lão già này liếc sơ đã nhìn thấu Vu Nhai là tử tôn Độc Cô gia có phản tổ huyết mạch, nếu mới rồi hắn nói dối thì e rằng . . . Lưng Vu Nhai ướt
mồ hôi lạnh, hắn thật tình không thích giao tiếp với lão yêu quái.
Vu Nhai cực kỳ cảnh giác, sợ lão già bỗng nhiên nổi điên giết người. Độc Cô gia có nhiều tên điên.
Độc Cô Diệt Ninh không dây dưa đề tài đó, đổi sang chuyện khác:
- Ta càng chú ý là ngươi vào bằng cách nào? Bên ngoài có không gian thay đổi, cộng quái thú theo lý ra thực lực như ngươi không vào được, dù
ngươi thiên tài cách mấy.
Vu Nhai không chút nghĩa khí chỉ vào Tiểu Hắc:
- Bởi vì nó!
Vu Nhai tạm thời không muốn nói ra chuyện phù văn Huyền Binh Điển, hắn
không biết thái độ của lão nhân này như thế nò. Đúng là có đôi khi cần
năng lực không gian của Tiểu Hắc, không tính hoàn toàn nói dối.
Tiểu Hắc giương nanh múa vuốt với Vu Nhai như đang nói không có nghĩa khí, lão yêu quái này rất đáng sợ.
- Chít chít!
Độc Cô Diệt Ninh liếc hướng Tiểu Hắc, khẽ kêu:
- A!
Độc Cô Diệt Ninh nói:
- Hơi thở thật đáng sợ, trong cơ thể nho nhỏ ẩn chứa lực lượng huyết
mạch kinh khủng như thế, thần thú bình thường đều không bằng. Nếu ta
không đoán sai chắc nó là thần thú viễn cổ.
Vu Nhai nghe Độc Cô Diệt Ninh nói đưa mắt nhìn Tiểu Hắc, vật nhỏ này lợi hại vậy sao?
- Lão tổ tông cũng không biết nó sao?
Vu Nhai vô sỉ gọi Độc Cô Diệt Ninh là lão tổ tông, tuy hắn hắn không
thừa nhận chính mình họ Độc Cô nhưng vì giữ mạng cần biết nịnh hót. Lão
già bị nhốt thời gian dài trông thấy tử tôn chắc chắn sẽ rất vui.
Quả nhiên Độc Cô Diệt Ninh cười phá lên, nói:
- Không biết, cái gọi là viễn cổ không phải như ngươi biết.
Vu Nhai hỏi:
- Chẳng lẽ vượt qua cả thời đại Cổ Ma Tinh Linh tộc?
Vu Nhai tìm được Tiểu Hắc trong Thí Thần ma điện, rất có thể nó sống từ
thời Cổ Ma tộc, sinh sản trong Mê Vụ sơn mạch. Hoặc lúc đó Tiểu Hắc là
một quả trứng, hoặc nó ngủ say đến bây giờ. Tóm lại ý của Độc Cô Diệt
Ninh Tiểu Hắc có huyết mạch ma thú viễn cổ tinh thuần nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...