Lâm Mộc Phong cảm nhận hơi thở của Chu Điệp, hơi thở lúc gã còn sống.
Lâm Mộc Phong quét mắt vài cái, nói với mọi người:
- Bóp nát ngọc bài lữ hành, chúng ta về thành lũy lữ giả ngay!
Lâm Mộc Phong không hỏi nhiều, thúc giục đám người trở về thành lũy lữ
giả trước rồi tính. Lâm Mộc Phong nói xong chợt nhớ ra thân tín công
chúa Nguyệt Lâm Sa bảo ngọc bài lữ hành thăng cấp của bọn họ bị động tay chân.
Thấy mọi người nhìn mình là lạ, Lâm Mộc Phong bảo:
- Suýt quên, ngọc bài lữ hành của các ngươi bị người giở trò. Lấy ra đi, ta phục hồi giúp các ngươi.
Mọi người trên quảng trường thấy vậy ngyâ ra, liếc hướng Bạch Trọc.
Bạch Trọc mặt không biểu tình, không biết gã đang nghĩ gì. Bây giờ Bạch
Trọc muốn tìm đường sống trong chỗ chết, gã tin tưởng mình sẽ không chết dù tội nặng đến mấy.
Người khác sẽ chết nhưng gã thì không! Tuyệt đối!
Lâm Mộc Phong giúp đám người phục hồi ngọc bài lữ hành, sau khi bóp nát
quay về thành lũy lữ giả. Mọi người không ngừng lại lâu trực tiếp truyền tống đi khu vực trung tâm thế giới lữ giả, tức là nhà gỗ nhỏ Lâm Mộc
Phong cư ngụ, sau đó quay về quảng trường. Thời gian không qua bao lâu,
ánh mắt mọi người trong quảng trường tập trung vào Bắc Đẩu đoàn, Ủng Hộ
Công Chúa đoàn.
Hội trưởng Lữ Giả không rảnh khách sáo với đoàn người, không có thời
gian hỏi han ân cần, bây giờ tất cả sốt ruột muốn biết chuyện gì xảy ra.
- Vu Nhai, công chúa Nguyệt Lâm Sa, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Hãy nói rõ ràng trước mặt mọi người!
Mượn kiếm huynh bước ra nói:
- Vu Nhai, hãy nói ra đi. Nơi này có nhiều người, vài kẻ tuyệt đối không dám tùy ý ra tay.
Mượn kiếm huynh liếc hướng Bạch Trọc, cũng đơn giản kể ra phản ứng trước đó của gã. Vu Nhai lắng nghe, mắt lóe tia sáng nhấp nháy, trong phút
chốc không rõ Bạch Trọc muốn làm cái gì. Vu Nhai không có thời gian nghĩ nhiều, hắn chỉ biết là lúc trước thu chứng cứ đã vô dụng, ai kêu gã đột nhiên tự thú làm chi?
- Chỗ ta có . . .
Vu Nhai định lấy ra đạo cụ ma pháp ghi chép lúc trước Thủy Tinh ghi lại.
Một thanh âm ngắt lời Vu Nhai, là Vu Tiểu Dạ, nàng kêu lên xong chạy tới trước mặt Băng bà bà.
Vu Tiểu Dạ quỳ xuống nói:
- Bà bà, có thể nhờ người một chuyện được không?
- A?
Băng bà bà thấy Vu Nhai, Vu Tiểu Dạ trở về thì không biết nên nói cái
gì. Nếu Băng bà bà ngăn cản sẽ bị xem là bụng dạ hẹp hòi, không ngăn cản thì những lời đã nói trước khi Vu Nhai vào thế giới lữ giả như rác,
cuối cùng đành mắt không thấy tâm không phiền. Ai ngờ Vu Tiểu Dạ bỗng
nhiên đi tới, còn cầu Băng bà bà giúp đỡ. Băng bà bà phản xạ nghiêm mặt, khẽ ừ, cố gắng không nhìn Vu Nhai.
Đường đường là trưởng lão thần giai bị dồn đến mức này thật sự không
biết nên nói cái gì. Nếu không phải vì Vu Tiểu Dạ, không phải vì Băng bà bà sợ bị người cười chê sau lưng thì nàng đã sớm bỏ đi, còn đứng đây
làm gì?
Vu Tiểu Dạ nhìn Băng bà bà chằm chằm, nói:
- Người có thể đứng trước mặt biểu ca của ta, dù chuyện gì xảy ra cũng không rời khỏi nửa bước?
Ánh mắt Vu Tiểu Dạ kiên quyết chất chứa van xin.
- Cái gì?
Băng bà bà mới quyết tâm không thèm nhìn Vu Nhai giờ Vu Tiểu Dạ yêu cầu nàng đứng trước mặt hắn, chơi tò gì đây?
Thủy Tinh, Nguyệt Lâm Sa cũng phản ứng lại.
Thủy Tinh chạy tới trước mặt Minh bà bà, nói:
- Minh bà bà, người có thể đứng trước mặt Vu Nhai không? Dù xảy ra
chuyện gì cũng đừng rời khỏi nửa bước, bao nhiêu tiền ta cũng trả.
Nguyệt Lâm Sa là công chúa, không thấp cổ bé họng mà ngang nhiên nói:
- Đạo sư, xin người cung đứng trước mặt Vu Nhai.
Vu Nhai sửng sốt nhìn ba nữ nhân, đặc biệt là biểu hiện của Vu Tiểu Dạ, trong lòng hắn vô cùng cảm động.
Vu Nhai cười ngạo nghễ, nói:
- Không cần làm phiền ba vị tiền bối, có Bạch lão sư đứng trước mặt ta là được.
Bạch lão sư? Đó là vị trưởng lão thần giai nào?
Đây là suy nghĩ của mọi người, sau đó Vu Nhai chỉ vào mượn kiếm huynh.
Lý luận gì đây? Người ta cầu ba vị trưởng lão thần giai, ngươi thì đánh
đồng một người dẫn đường yếu như bún với ba vị kia? Ngươi đang nhục nhã
trưởng lão thần giai sao?
Vu Tiểu Dạ, Thủy Tinh, Nguyệt Lâm Sa khó hiểu hỏi:
- Biểu ca . . .
Vu Nhai mỉm cười nói:
- Đừng quên không thể tùy ý giết người dẫn đường của công hội lữ giả, đây là quy tắc của thế giới lữ giả.
Vu Nhai giao đạo cụ ma pháp ghi chép vào tay hội trưởng Lữ Giả, hắn đi tới sau lưng mượn kiếm huynh.
Vu Nhai nói:
- Bạch lão sư, mạng nhỏ của ta nhờ vào người, nhớ đứng trước mặt ta đừng đi lung tung.
Mượn kiếm huynh không hiểu ra sao, không biết Vu Nhai làm trò quỷ gì.
Những người khác ù ù cạc cạc. Ý Vu Nhai nói là có người thấy đạo cụ ma
pháp ghi chép sẽ bất chấp tất cả giết hắn? Sao có thể, xung quanh toàn
là trưởng lão thần giai, có mặt bọn họ thì làm sao có nguy hiểm được?
Có người thầm hét:
- Không đúng, chẳng lẽ người ra tay với hắn là . . . Trưởng lão thần giai?
Nghe lời Vu Nhai nói, Thủy Tinh, Nguyệt Lâm Sa, Vu Tiểu Dạ hơi yên tâm
nhưng vẫn mắt long lanh nhìn hương bà bà, đạo sư của mình.
Ma Đạo Sư cung đình của Nguyệt Lâm Sa mở miệng nói:
- Yên tâm, ta sẽ không để Vu Nhaibị chút tổn thương nào. Ta không giống
ai đó, ta kiên quyết ủng hộ đệ tử của mình. Chỉ người không biết yêu là
gì mới làm chuyện chia uyên rẽ ương, loại người đó không phân tốt xấu,
hy vọng tình lang của đồ đệ mình . . .
Mặt Băng bà bà đen như than, nàng quá thương yêu Vu Tiểu Dạ nhưng không
ngờ Lạp Tháp Mạn Na thần đạo nói lung tung, Vu Tiểu Dạ vốn có ấn tượng
rất tệ với Băng bà bà.
Mặt Băng bà bà âm trầm nói:
- Đứng lên đi, bà bà sẽ giúp ngươi, nghĩ tình ngươi.
Minh bà bà tỏ thái độ:
- Chỉ cần có tiền là mọi chuyện đều có thể.
Cùng lúc đó, đạo cụ ma pháp ghi chép sáng lên, bắt đầu ghi lại mọi thứ.
Khởi đầu là hai nội ứng làm khó dễ, rồi Dương Tiên Nặc xuất hiện, sau đó là biểu ca, rồi nguyên hạch tâm đoàn đội.
- Hạch tâm đoàn đội xuất hiện nhưng tại sao mới rồi trong Thanh Mộc Á Long hiệp cốc không thấy một bóng người?
Trong lòng mọi người nổi lên suy nghĩ này, rồi nhớ đến biểu hiện của Vu
Tiểu Dạ, Thủy Tinh, Nguyệt Lâm Sa, lại liếc hướng Vu Nhai. Lòng mọi
người lạnh lẽo. Các trưởng lão thần giai đoán được điều gì, mắt nhìn Vu
Nhai chằm chằm. Xung quanh Vu Nhai tăng áp lực ngày càng nặng nề. Mượn
kiếm huynh đứng trước mặt Vu Nhai định bỏ tốn nhưng hắn ôm chặt gã không tha.
Vu Nhai thoải mái nói:
- Bạch lão sư không thể đi, Bạch lão sư muốn trơ mắt nhìn người mình khó khăn rót vào đầu tư đi chầu trời sao?
Thời gian trôi qua, đạo cụ ma pháp ghi chép như đang chiếu màn kịch hoạt động gián điệp. Mọi người nhìn sóng lòng trào dâng, âm mưu khủng khiếp
khiến người lạnh gáy. Nhiều người thỉnh thoảng liếc hướng Bạch Trọc lại
ngó sang sư phụ, trưởng bối của mấy chục hạch tâm hội viên. Sư phụ hạch
tâm hội viên khác trợn trừng mắt, không khí giương cung bạt kiếm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...