Mặt Vu Nhai nở nụ cười tự tin, trong mắt hắn thì mũi tên ánh sáng dày đặc có rất nhiều lỗ hổng. Đối thủ là quái thú có trí tuệ thấp, ma thú thánh giai khá thông minh nhưng Vĩ Tiễn Điêu chỉ là quái thú trong thế giới lữ giả. Mặc dù mũi tên ánh sáng của Vĩ Tiễn Điêu dày đặc lại không có quy tắc, thứ tự. Dù có quy tắc thì Vu Nhai tự tin sẽ tránh thoát số mũi tên ánh sáng này.
Bởi vì Vu Nhai đã tiễn đạo thành thánh, ngay vừa rồi, áp lực cực hạn, trong thời gian ngắn hắn cảm ngộ ra tiễn đạo của Tinh Linh thần nỗ. Vu Nhai không hề dung hợp quy tắc chi nguyên nào liền thành thánh.
Kỹ năng đặc biệt huyền linh chi nhãn truyền thừa từ Tinh Linh thần nỗ trở nên tỉ mỉ hơn, tinh tế hơn.
- Giết!
Trông thấy rõ quỹ tích mũi tên ánh sáng, Vu Nhai như cá gặp nước. Cung tiễn thủ đáng sợ là vì ngươi né cỡ nào cũng không thoát, khi người né được mà tên của ngươi nhanh, mạnh hơn đối phương thì địch thủ là bia ngắm.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Cơ thể Vu Nhai dung hợp phong chi thánh đạo như aby trong gió, tay cầm nỗ tiễn to không ngừng bắn ra mũi tên kèm theo huyền khí tinh thuần. Một mũi tên trúng một con, một mũi tên trung hai con hoặc mấy con.
Vu Nhai như biến thành kẻ đồ sát Vĩ Tiễn Điêu, vừa ưu nhã vừa tràn ngập giết chóc.
Vu Nhai đồ sát làm bầy Vĩ Tiễn Điêu hỗn loạn, hắn bay lên cao làm đám ma pháp sư định liều mạng chiến đấu trông thấy rõ ràng. Nhiều người quên mặt mũi Vu Nhai nhưng làm sao Nguyệt Lâm Sa quên được?
- Là Vu Nhai!
Nguyệt Lâm Sa ngơ ngác nhìn nam nhân bay lượn trong không trung, nàng ngây người.
Không chỉ Nguyệt Lâm Sa ngây ngẩn, nhiều ma pháp sư có mặt đều thẫn thờ, đặc biệt là nữ ma pháp sư. Nam nhân trên cao động tác thật đẹp và hoa lệ, bắn chết Vĩ Tiễn Điêu như lấy đồ trong túi, đây chính là quái thú làm bọn họ tuyệt vọng.
Một nàng mê trai nói:
- Ta cảm giác trái tim sắp bị hắn lấy đi, hắn là nam nhân số phận của ta.
Bởi vì Vu Nhai xuất hiện, vì nhiều Vĩ Tiễn Điêu bị bắn chết, Vĩ Tiễn Điêu vương núp trong chỗ nào đó phát ra tiếng gầm:
- Grao!
Cơ thể to hơn Vĩ Tiễn Điêu gấp mấy chục lần bay lên cao, một mũi tên bắn hướng Vu Nhai.
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Cẩn thận!
Ngay khi Vĩ Tiễn Điêu vương xuất hiện Vu Nhai liền cảm ứng được. Nhưng mũi tên kia mạnh mẽ vô cùng, rất khó tránh thoát, Vu Nhai chỉ mới tiễn đạo thành thánh, huyền khí cỡ đỉnh thiên binh sư. Vĩ Tiễn Điêu vương là thánh giai cao đoạn. Phải làm sao đây? Vu Nhai lấy địa binh sư ra ngay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngay khi Đại Địa chi thuẫn xuất hiện, mũi tên ánh sáng đập thẳng vào. Trong khoảnh khắc đó mũi tên ánh sáng biến thành sao băng tan biến, Vu Nhai cũng biến mất trong không trung. Vang tiếng nổ điếc tai từ nơi đâu vọng về.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa gào thét:
- Vu Nhai!
Nguyệt Lâm Sa muốn lao ra xem xét tình huống nhưng Vĩ Tiễn Điêu không cho nàng cơ hội đó, bọn chúng bao vây, mũi tên ánh sáng dày đặc bao phủ. Nguyệt Lâm Sa thậm chí không có cơ hội sử dụng ma pháp không gian.
Vương ra tay làm đám Vĩ Tiễn Điêu như ăn xuân dược.
Nhiều người phản ứng lại từ cơn rung động, chiến đấu không cho phép mọi người suy nghĩ lung tung.
Mũi tên ánh sáng như sao băng biến mất, nam nhân bay lượn trong gió cũng rực rỡ tựa sao băng và tan biến, thứ tốt đẹp luôn ngắn ngủi. Nhiều thiếu nữ ma pháp sư ôm lòng tiếc nuối bắt đầu chiến đấu, nước mắt làm nhòe tầm mắt. Tuy chưa từng tiếp xúc, không quen biết nhau, Vu Nhai là huyền binh giả nhưng bóng dáng của hắn đã khắc sâu vào lòng người.
Không, nói đúng hơn là khắc sâu trong lòng các thiên tài.
- Grao!
Vĩ Tiễn Điêu vương bị hành động đồ sát của Vu Nhai chọc giận, muốn đích thân ra tay. Chiến đấu sẽ càng khốc liệt hơn, nhưng bọn họ không còn sợ hãi. Bọn họ muốn chiến đấu, ít ra vì nam nhân như sao băng kia.
Nam nhân đó đối diện nhiều quái thú mà vẫn thong dong ứng đối, tại sao bọn họ không thể làm vậy?
Nguyệt Lâm Sa không nghĩ gì hết, nàng không muốn tin Vu Nhai đã chết. Nguyệt Lâm Sa bị vây công trở nên lạnh lùng, nàng uốn ở một đường máu. Gió bay theo Nguyệt Lâm Sa, gió như đao phong, mỗi một luồng gió là một thanh đao.
Trận chiến thảm thiết nhất của Ủng Hộ Công Chúa đoàn sắp bắt đầu.
- Không phải thật đi?
Trên quảng trường, lúc này chỉ còn lại tĩnh lặng. Bọn họ thấy Vu Nhai bùng nổ, khi hắn tiễn đạo thành thánh thì mọi người kinh thán, liếc hướng Băng bà bà. Ma Đạo Sư cung đình của Nguyệt Lâm Sa còn vui vẻ ngâm nga. Mượn kiếm huynh cứ tưởng Vu Nhai chết chắc suýt nhảy cẫng lên. Mặt Bạch Trọc đen như than. Băng bà bà sắp nổi điên.
Khi Vu Nhai ưu nhã chiến đấu nhiều người nhìn như say như mê. Khi mũi tên mạnh mẽ kia biến mất làm nam nhân như kỳ tích tan biến trong không trung thì không gian tĩnh lặng, mọi người không dám tin đây là sự thật.
Mọi chuyện thay đổi quá nhanh.
Những người mừng thầm trong bụng không dám nói linh tinh, bởi vì trong khoảnh khắc đó Vu Nhai rất hấp dẫn, nói bậy dễ gây bạo động.
Băng bà bà cũng không dám nói lung tung, bởi vì nàng đã tràn đầy nghi ngờ khả năng phán đoán của mình. Mỗi lần Băng bà bà đánh giá tiểu tử này là luôn bị bẽ mặt, đã bao nhiêu lần? Nhiều không đếm xuể.
Vẫn câu nói kia, hình ảnh chỉ là hình ảnh, không ai thấy Vu Nhai lấy Tinh Linh thần nỗ ra vào lúc biến mất.
Hội trưởng Lữ Giả khẽ thở dài:
- Ài.
Thế giới lữ giả tàn nhẫn như vậy đấy. Khu vực vòng giữa, đặc biệt ngoài bìa khu vực vòng giữa không phải nơi các thiên tài nên đi nhưng có đoàn đội thì không thành vấn đề. Bọn họ tin tưởng nguy hiểm sẽ đào tạo ra thiên tài.
Hy sinh là cần thiết, nhưng hy sinh thiên tài nghịch thiên như thế thì rất tiếc nuối.
Hội trưởng Lữ Giả buông tiếng thở dài, hình ảnh chuyển đến Ủng Hộ Công Chúa đoàn. Bây giờ không phải lúc tìm Vu Nhai, cần xem chiến đấu của những người còn sống, cầu nguyện nhiều người có thể sống tiếp.
- Vu huynh . . .
Vong Linh huynh ngơ ngác nhìn trời, im lặng. Liệt Ai Nhân, A Đặc Thác là vong linh, đã mất tinh thần lực lúc còn sống. Khi Liệt Ai Nhân, A Đặc Thác cùng Vong Linh huynh lặn xuống đất không trông thấy Vu Nhai chiến đấu, hai người cứ tưởng hắn dùng thân mình bảo vệ gã.
Hai linh hồn cảm động vặn vẹo nói:
- Vong Linh huynh, Vu huynh là nam nhân đích thực, đừng quá bi thương.
A Đặc Thác tính cách nóng nảy nói:
- Xin lỗi Vong Linh huynh, lúc ở vòng trong chúng ta nghi ngờ Vu Nhai là hạng người ham sống sợ chết, chúng ta sai lầm, đã sai. Hắn là nam nhân đích thực, hắn là chiến hữu đáng tin tưởng nhất, vĩ đại nhất Thần Huyền đại lục.
Liệt Ai Nhân nói:
- Vong Linh huynh, có lẽ có thể sống lại linh hồn của hắn giống như chúng ta, chắc hắn cũng có người thân.
Vong Linh huynh mở miệng nói:
- Các ngươi đang nói gì? Vu huynh không chết, ta không cảm giác được tử khi của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...