Mượn kiếm huynh không tìm, vì xác suất người ở phương trận tối nhất xuất hiện hầu như bằng không. Điều bây giờ mượn kiếm huynh có thể làm là nhìn lên bầu trời thế giới lữ giả, than thở cầu nguyện, cố gắng phớt lờ ánh mắt mỉa mai từ Bạch Trọc và thế lực của gã.
Mọi người không biết rằng chính vì người phương trận tối nhất không xuất hiện trên bia lữ hành nên bọn họ bỏ qua hành tình một vị thiên tài nghịch thiên mạnh mẽ nổi lên, đặt nền móng khó tin sau này cho bọn họ.
Đương nhiên bây giờ người phương trận cuối cùng vừa mới bươc vào, kịch hay chưa diễn ra.
- Ủa? Một nơi thật kỳ lạ.
Khi Vu Nhai mới vào vào mảnh đất mạo hiểm, Thôn Thiên kiếm linh lên tiếng:
- Vu Nhai, nơi này khác với chỗ vừa rồi. Chỗ lúc trước không có gì lạ nhưng nơi này thì khác, có thể cảm giác được các loại thiên địa nguyên tố tinh thuần nhất ở đây.
Vu Nhai chưa kịp nhìn môi trường xung quanh, vội hỏi:
- Là sao?
Thôn Thiên kiếm linh nhíu mày nói:
- Nói sao đây? Tuy trong và ngoài bia đá được gọi là thế giới lữ giả nhưng cảm giác thế giới kia là vòng ngoài, thế giới này mới là trung tâm thế giới lữ giả. Giống như tầng ngoài dung hợp thế giới Thần Huyền đại lục.
Trong phút chốc Vu Nhai bắt giữ được điều gì, giật mình kêu lên:
- Lạc Thiên kiếm linh từng nói ở bên ngoài dù là kiếm thần bí địa chính hay nghịch thì vùng đất táng kiếm không thuộc về tiểu thế giới binh linh của hắn, xây dựng trên cơ sở Độc Cô Thần thành, nơi lực lượng của hắn bao phủ. Chẳng lẽ chỗ này cũng giống như vậy?
Thôn Thiên kiếm linh sửng sốt, tiếp tục cảm nhận thiên địa này.
Vu Nhai nương cơ hội quan sát xung quanh. Không khác gì rừng cây bình thường nhưng thiên địa nguyên tố càng thêm thuần túy, Vu Nhai cảm giác được nếu tu luyện trong này sẽ nhanh hơn bên ngoài.
Có cảm giác như tiểu thế giới binh linh của Lạc Thiên kiếm linh?
- Cảm giác như tiểu thế giới binh linh của Lạc Thiên kiếm linh?
Vu Nhai lấy làm lạ tại sao hắn có cảm giác này, thế giới lữ giả thật sự là tiểu thế giới binh linh sao? Nhưng không đúng, không phải cảm giác tiểu thế giới binh linh mà là giống môi trường tiểu thế giới binh linh của Lạc Thiên kiếm linh.
Môi trường . . .
Vu Nhai nhỏ giọng nói:
- Khoan, môi trường? Vậy chẳng phải nơi này là một loại địa diễn hình thành thế giới, giống như Lạc Thiên kiếm linh do chủ nhân cũ hoặc người rèn dung nhập cảm ngộ căn cơ địa binh sư tương đối vào sinh thành thế giới. Trong thế giới đó tồn tại các loại hiểu biết về địa diễn, nơi này cũng giống vậy?
Vu Nhai càng lúc càng cảm thấy giống như suy đoán.
- Nói vậy muốn có được thứ tốt trong chỗ này thì phải hiểu biết địa diễn.
Vu Nhai nói đến đây nhớ trong tiểu thế giới binh linh của Lạc Thiên kiếm linh có cỏ cây hoa lá, tảng đá, hồ nước vân vân đều là kiếm. Chỗ này có giống như vậy không? Dù giống hay không thì phương hướng đại khái đúng rồi.
- Ta không cảm giác được nó có phải là tiểu thế giới binh linh không, nhưng chắc chắn thế giới này rất lớn. Nếu đúng là tiểu thế giới binh linh của thần binh thì không biết thần binh này cường đại đến mức nào.
Thôn Thiên kiếm linh cảm xứng xong nhưng tiếc là nàng không tìm được đáp án chính xác, chỉ biết thế giới này rất to.
Thôn Thiên kiếm linh tiếp tục bảo:
- Dường như thế giới này có chia tầng lớp, vị trí chúng ta đứng là trung tâm, càng đi ra ngoài càng nguy hiểm. Vòng ngoài cùng có một lực lượng nặng nề, hèn gì hội trưởng kia nói dù là cường giả thần giai bình thường đến vài chỗ cũng sẽ bị áp chế xuống thánh binh sư sơ đoạn.
Vu Nhai gật gù, vào lúc quan trọng thế này hắn sẽ không đùa giỡn Thôn Thiên kiếm linh. Tổng hợp các loại suy đoán, khả năng nơi này là tiểu thế giới binh linh rất lớn, nếu không thì là không gian do siêu thần giai hoặc thần thật sự tạo ra.
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Tóm lại xuất phát thám hiểu trước, tìm ra thứ có thể cảm ngộ thành thánh rồi tính.
Cùng lúc đó, một thanh âm già nua vang lên:
- Xem đủ chưa? Nếu nhìn đủ rồi hãy xuất phát đi, các ngươi tùy tiện chọn một hướng.
Mọi người thấy chính giữa đất trống bọn họ đứng có một gian nhà gỗ nhỏ bình thường, một lão nhân ngồi trước cửa, chắc là nhân viên công hội lữ giả đóng giữ tại đây.
Lão nhân nói:
- Nhớ kỹ, nếu gặp nguy hiểm không giải quyết được thì hãy bóp nát ngọc bài lữ hành của các ngươi ngay, sẽ được truyền tống tới đây, sau đó ta đưa các ngươi ra ngoài.
Mọi người sửng sốt gật đầu, định xuất hiện.
Bọn họ chậm hơn người ta hai canh giờ, nói không nhanh chóng lên đường thì không có cháo mà húp.
Lão nhân mở miệng nói:
- Nhớ thêm điều nữa, ngọc bài lữ hành giới hạn trong khu vực vòng trong, nếu ra vòng ngoài thì ngọc bài sẽ mất hiệu quả.
Có người hỏi:
- Tiền bối, khu vực vòng trong là gì?
Lão nhân thuận miệng đáp:
- Nếu xem thế giới này là hình tròn thì vị trí chúng ta đang đứng là trung tâm, rồi đến khu vực vòng trong, khu vực vòng giữa, rồi tới vòng ngoài. Nói vậy các ngươi đã hiểu chưa?
Mọi người ngây ra, gật gù, không hỏi gì thêm mà vội vàng chạy đi.
Tim Vu Nhai run lên. Đúng như Thôn Thiên kiếm linh cảm nhận, càng đi ra ngoài càng đáng sợ. Có lẽ cường giả thần giai đều không thăm dò rõ vòng ngoài. Lúc trước hội trưởng Lữ Giả, mượn kiếm huynh đã nói bọn họ không hoàn toàn hiểu biết thế giới này.
Có lẽ hiều người có mặt đều muốn đi vòng giữa hoặc vòng ngoài xem thử.
Trong mắt lão nhân hoặc nên nói là đám cao tầng công hội lữ giả thì trong đám người này hiếm hoi có người đi đến khu vực vòng giữa. Hay người phương trận tối nhất có lẽ không ai ra khỏi khu vực vòng trong nổi. Lão nhân không giải thích nhiều cho bọn họ, không nhắc nhiều đến công năng bóp nát ngọc bài lữ hành. Tóm lại Vu Nhai không đặt mục tiêu xa xôi, đi một bước tính một bước.
- Vị huynh đệ này, không biết nên xưng hô như thế nào?
- Ta sớm quên tên, ngươi gọi ta Vong Linh là được.
Đây là đoạn đối thoại đầu tiên của Vu Nhai và Vong Linh. Vu Nhai cười cười, Vong Linh pháp sư có mấy người không kỳ dị?
Vu Nhai không để bụng nói:
- Không biết Vong Linh huynh cảm giác đi hướng nào tốt hơn?
Vong Linh pháp sư lắc đầu:
- Không biết, hoàn toàn không cảm giác thứ gì có ích với ta, ngươi chọn đi.
Vong Linh pháp sư ngần ngừ nói:
- Có lẽ khu vực vòng giữa sẽ hữu dụng với ta, vì nơi đó có tử vong.
Vu Nhai sửng sốt, cười khổ không trả lời Vong Linh pháp sư.
Vu Nhai nhìn xung quanh, chỉ một hướng nói:
- Địa hình hướng này kéo dài như bị cái gì chìm trong hắc ám ảnh hưởng, chúng ta đi lối này đi.
Vong Linh pháp sư đồng ý ngay:
- Được!
Hai người xông hướng kia.
Bọn họ không phát hiện lão nhân mở mắt nhìn bóng lưng Vu Nhai, Vong Linh pháp sư.
Lão nhân nhíu mày nói:
- Chẳng phải nói đây là tổ cuối cùng thiên phú, tiềm lực tệ nhất sao? Tại sao tiểu tử kia phán đoán chính xác như vậy?
Lão nhân lắc đầu không quan tâm, tiếp tục lắc lư trên ghế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...