Nhìn hành động của Vu Nhai, ba người Độc Cô Cửu Tà sửng sờ sau đó bật cười nói:
- Cái tên Vu Nhai này lại muốn nhất minh kinh nhân, cố ý để mình rơi vào phương trận tối nhất. Khoe mẽ quá, ta sớm biết như vậy đã học theo hắn, quả nhiên hắn làm việc tà hơn ta.
Tiềm lực của Vu Nhai đã đến cực hạn?
Buồn cười, nếu thật sự như vậy thì Độc Cô gia chủ sẽ cho Vu Nhai nhiều đãi ngộ sao? Gia chủ sẽ nhìn lầm?
Độc Cô Cửu Diệp gật đầu, nói:
- Lúc trước hắn bị nhốt trong kiếm thần bí địa quá lâu làm chậm trễ lữ hành.
Độc Cô Cửu Diệp không như đám Độc Cô Cửu Tà tin tưởng mù quáng vào Vu
Nhai, nhưng địa vị của gã trong Độc Cô gia cao hơn Độc Cô Cửu Tà, Độc Cô Cửu Huyền, biết nhiều điều hơn.
Lữ Nham rất oách nói:
- Ha, vậy cũng tốt, nếu để Vu Nhai đi vào trước thì chúng ta không có canh mà húp.
Lý Thân Bá cười to bảo:
- Nói đúng, ha ha ha ha ha ha!
Vài người chú ý đoạn đối thoại của người Độc Cô gia, nghi hoặc nhìn Vu
Nhai. Có người lắc đầu, có người chú ý. Thiên tài Độc Cô gia đã nói như
vậy tất nhiên là có lý luận của mình.
Trong khi mọi người khe khẽ thì thầm, thảo luận, hội trưởng Lữ Giả lên tiếng:
- Phải rồi, còn một chuyện vô cùng tiếc nuối thông báo với mọi người là
người ở phương trận sáng nhất không phải vào thử thách trước tiên được
nhiều ích lợi hơn, còn mấy chục vị đi vào trước bọn họ.
Toàn trường yên tĩnh, mọi người ngẩng đầu chờ hội trưởng Lữ Giả nói tiếp.
- Bọn họ là đệ tử của các vị trưởng lão thần giai, là hạch tâm hội viên nên đương nhiên có đặc quyền đi vào trước.
- Cái gì? Sao có thể như vậy? Đây là bất công!
- Đúng, dù là hạch tâm hội viên thì tiềm lực của bọn họ sẽ mạnh hơn
chúng ta sao? Ngọc bài lữ hành của bọn họ sáng bằng chúng ta không?
- Chúng ta không phục!
Đa số người ở phương trận thứ nhất rống to, vốn bọn họ là kẻ cầm đầu
bỗng nhiên rớt xuống hạng hai, ai chịu nổi cách biệt như vậy? Phương
trận sáng nhất khiến bọn họ từ rụt rè sợ sệt trở nên ngông cuồng.
Ha ha, bọn họ nổi bật trong đám thiên tài, không ngạo sao được?
- Các trưởng lão làm ra vô số cống hiến cho công hội lữ giả chúng ta,
bọn họ tuyển ra đệ tử nếu ta không cho chút đặc quyền thì sao được? Nếu
các trưởng lão bỏ đặc quyền này thì khác.
- Ta nghĩ đệ tử được các trưởng lão chọn có tiềm lực không yếu hơn ai.
Nếu các ngươi nghi ngờ ánh mắt của trưởng lão thì hãy đi nói chuyện với
bọn họ đi.
Không gian lặng ngắt như tờ, rất muốn xông lên đánh hội trưởng Lữ Giả
hội đồng. Lôi trưởng lão thần giai ra áp chế chúng ta? Người cuồng ngạo
đến mấy làm sao dám chạy tới nói chuyện với trưởng lão thần giai? Trong
mắt nhiều người thì thần giai chính là thần.
Hội trưởng Lữ Giả nheo mắt nói:
- Nếu mọi người không có gì phản đối thì các vị trưởng lão thần giai hãy gọi đệ tử của mình ra đi.
Không ai phản bác, hội trưởng Lữ Giả vừa lòng gật gù mời đệ tử các
trưởng lão thần giai ra. Vô số cặp mắt nhìn cánh cửa kiến trúc công hội
lữ giả, tức là bên cạnh quảng trường.
Ba mươi mấy người trẻ tuổi bước ra, có nam có nữ phát ra khí thế cường
đại, áp lực nhè nhẹ. Những thanh niên này không ai là kẻ yếu.
Tim mọi người run lên, đặc biệt là người đứng trong phương trận sáng
nhất, tất cả hiểu rằng ba mươi mấy thanh niên này không yếu hơn bọn họ.
Có nhiều người xì xầm:
- Mau nhìn kìa, trong đó có mấy mỹ nữ, một vị rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu.
Vu Nhai nhàm chán đứng chờ, hắn không quan tâm phương trận sáng nhất hay hạch tâm hội viên, làm tốt chuyện của mình mới quan trọng. Tuy nhiên
người đứng bên cạnh khiến Vu Nhai chú ý.
Đôi ma pháp sư trò chuyện kế bên Vu Nhai đến từ Ma Pháp đế quốc.
- Đương nhiên quen mắt, đó là công chúa Nguyệt Lâm Sa.
Nguyệt Lâm Sa.
Vu Nhai ngước lên nhìn, ngẩn ngơ. Công chúa Nguyệt Lâm Sa như chim công
kiêu kỳ xòe lông xinh đẹp đi đằng trước, ma pháp bào rộng lớn không thể
che đậy dáng người xinh đẹp của nàng. Ánh mắt Nguyệt Lâm Sa cao cao tại
thượng.
Điều này chưa đủ làm Vu Nhai giật mình, khiến hắn hết hồn là hai nữ nhân đi bên cạnh Nguyệt Lâm Sa, đều là người quen của hắn.
Một người là Thủy Tinh, người kia là Vu Tiểu Dạ. Thì ra Vu Tiểu Dạ là
hạch tâm hội viên, hèn gì không thấy nàng đâu. Nghe nói Vu Tiểu Dạ đi
theo tiền bối cao thủ rất lợi hại, hóa ra là cao thủ thần giai. Nhưng
Thủy Tinh thì sao? Chẳng lẽ Đan Đạo Hùng cũng thành thần binh sư nên
nàng có thân pahnạ hạch tâm hội viên?
- Mau nhìn kìa, ba mỹ nữ do Nguyệt Lâm Sa dẫn đầu đang nhìn hướng chúng ta.
Hai ma pháp sư bên cạnh Vu Nhai kêu lên:
- Hay vì chúng ta rất dẹp trai khiến Nguyệt Lâm Sa chú ý? Nhìn đi, hai thiếu nữ kia cũng cười với chúng ta!
Vu Nhai rất muốn nói với bọn họ: Đúng là ba mỹ nữ có nhìn hướng này và
cười nhưng đối tượng là ta. Nụ cười kia là lạ làm người ta rợn gai ốc.
Nguyệt Lâm Sa cười như ma nữ như muốn nói: Tiểu binh, ngươi lại khoe mẽ.
Thủy Tinh thì cười như thê tử nhìn phu quân ngoại tình: Lão công thân yêu, về nhà biết tay ta.
Vu Tiểu Dạ thì cười dịu dàng, quyến luyến, nụ cười kiên cường biểu thị nàng sẽ không bỏ cuộc.
Vu Nhai cười gượng:
- Ha ha.
Vu Nhai cười cứng ngắc, cười mà không biết mình cười cái gì. Nếu nói ba
nữ nhân tương đương với năm trăm con vịt thì hắn thà đổi năm trăm con
vịt còn hơn.
- Cười háo sắc quá, đã yếu mà còn tưởng mỹ nữ cười với hắn.
- Không biết tự lượng sức mình, sao không soi gương xem mặt mình như thế nào?
Phương trận tối nhất có chia mạnh yếu, ngọc bài lữ hành giống của Vu
Nhai là siêu yếu. Nghe tiếng cười của Vu Nhai, hai ma pháp sư giễu cợt.
Vu Nhai không biết nên nói cái gì, phớt lờ hai ma pháp sư này.
Sau lưng công hội lữ giả bình tĩnh là sự đối lập giữa các nước. Huyền
Binh đế quốc, Ma Pháp đế quốc tạm thời bắt tay nhau vì Cổ Duệ chi dân
nhưng thù hận mấy ngàn năm không dễ buông ngay.
Chuyện trào phúng thường xảy ra, Vu Nhai tin tưởng khi thử thách sẽ có chút việc gây khó chịu.
- Sư phụ.
- Thái gia gia.
Đám hạch tâm hội viên đi tới lão sư thần giai bên cạnh mình. Có người
kêu sư phụ, có người gọi thái gia gia hoặc thái nãi nãi. Công chúa
Nguyệt Lâm Sa gọi đạo sư, đó là một nữ đạo sư già cung đình Ma Pháp đế
quốc.
Vu Nhai chú ý đến Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ.
Đan Đạo Hùng không có mặt, Thủy Tinh không đi theo gã mà là một phụ nhân rất sáng sủa, phong vận do tồn, tóc bạc phơ, xem ra tuổi thật của nàng
lớn hơn vẻ ngoài. Lạ lùng là đầu chân mày phụ nhân nhíu chặt, loại vẻ
mặt này không nên xuất hiện trên người cao nhân, thật kỳ lạ.
Phụ nhân phát hiện ánh mắt của Vu Nhai, nàng quay đầu hung tợn trừng hắn, nói câu gì với Vu Nhai.
Vu Nhai khó hiểu chớp mắt, nhìn bà lão bên cạnh Vu Tiểu Dạ. Một bà lão
toát ra khí thế lạnh băng, cũng nhíu mày nhìn Vu Nhai, nói câu gì với Vu Tiểu Dạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...