Lại tuyên truyền Hô Diên
Quảng Vân muốn ôm đùi Mông thân vương thì càng tốt, tuy làm như vậy là
đắc tội Tiên Vực hành tỉnh nhưng như Hô Diên Quảng Vân đã nghĩ, thế cục
chưa định, gã làm gì được? Vu Nhai dám đắc tội cả Mông thân vương thì sợ gì Tiên Vực hành tỉnh?
Cuối cùng chuyện này sẽ không đến nơi đến chốn, ít nhất bên Huyền Binh Đại Đế là như vậy.
Công khai chuyện Hô Diên Quảng Vân thì Vu Nhai giết người thẳng mặt, mở
mắt nói dối sẽ được Bắc Đẩu hành tỉnh chủ nghĩa bảo vệ ủng hộ, thế là đã đủ.
Lúc trước Vu Nhai có thể khiến Huyền Binh Đại Đế hy sinh Mông thân vương ban thưởng cho hắn, bây giờ vẫn làm được.
Lãnh Thu Dương là cáo già, nhìn thấu ý tưởng của Vu Nhai, gã gật mạnh đầu:
- Tốt!
Vu Nhai nhìn Hô Diên gia, nói:
- Phải rồi, còn mấy vị Tiên Vực này mong Hô Diên gia sắp xếp nơi nghỉ
ngơi an toàn cho bọn họ. Tuyệt đối đừng chống cự, con ma thú hắc ám sẽ
không ngoan ngoãn nghe lời như bây giờ.
Lúc này Vu Nhai đã trở thành trung tâm Bắc Đẩu hành tỉnh, vầng sáng Lãnh Thu Dương nhạt nhòa, Bắc Đẩu lão viện trưởng cũng vậy.
- Họ Vu, đừng quá kiêu ngạo! Nếu lúc trước chúng ta không tham gia thì Bắc Đẩu sẽ thắng dễ vậy sao?
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Cho nên các ngươi còn sống.
Vu Nhai nhìn đám người Bắc Đẩu lão viện trưởng. Lúc này thánh binh sư
Bắc Đẩu hành tỉnh phục Vu Nhai sát đất, bọn họ vốn đã phản cảm người
Tiên Vực hành tỉnh bây giờ càng ghét hơn, cả đám ùa lên bắt người.
Người Tiên Vực hành tỉnh làm sao bó tay chịu trói? Bọn họ đường đường là Hô Diên gia! Người Tiên Vực hành tỉnh định chống cự.
- Grao!
Nhưng nghe Hắc Ma Cự Thiên Hống rống xong cả đám im thin thít, người Tiên Vực hành tỉnh không muốn chết.
Giải quyết người Tiên Vực hành tỉnh xong Vu Nhai nhìn quân đội bên dưới, tiếc nuối nói:
- Các vị, thật có lỗi. Cuối cùng ta vẫn không thể giết chết con cự long và kỵ sĩ của nó, để chúng chạy thoát.
Mọi người đang chìm đắm trong tình cảnh Vu Nhai xử lý người Tiên Vực
hành tỉnh, nghe hắn nói xong làm tim cả đám treo cao, nín thở. Chẳng lẽ
chiến tranh còn chưa kết thúc?
Vu Nhai cao giọng quát:
- Đúng vậy! Ta nói ra điều này là muốn để mọi người biết tại ta nên
chiến tranh chưa chấm dứt, Cổ Duệ chi dân tùy thời sẽ lại giết tới. Cự
long kia tùy thời sẽ trở về báo thù, nên mong các vị đừng thả lỏng. Tiếp tục anh dũng chiến đấu vì bảo vệ quâ hương chúng ta!
- Còn ta thì . . . Ài.
Có người gào to:
- Vu tướng quân, đây không phải lỗi của tướng quân. Đó là cự long, Vu
đại tướng quân đã làm rất tốt. Nếu không có tướng quân thì bây giờ Bắc
Đẩu đã máu chảy thành sông, Vu đại tướng quân là anh hùng!
- Đúng vậy! Dù giết 5, họ Lam kia thì sao? Đế quốc không chiến thắng Cổ
Duệ chi dân là chúng ta còn phải tiếp tục chiến đấu, chúng ta sẽ không
được an toàn. Có lẽ lần sau Cổ Duệ chi dân phái người càng lợi hại hơn
đến.
- Vu Nhai tướng quân, xin đừng nản lòng, hãy tiếp tục dẫn dắt chúng ta chiến đấu!
Các binh sĩ bên dưới thấy Vu Nhai ủ rũ thì gào rống. Mọi người thấy rõ
ràng những gì Vu Nhai đã làm, mắt quần chúng sáng như tuyết. Bọn họ làm
sao trách Vu Nhai chỉ vì hắn không giết chết Lam Thương Tử?
Dù có người trách cũng bị những thanh âm ủng hộ tẩy não, cả đám lại sôi sục ý chí chiến đấu.
Khắc Liệt Luân Tư nhếch môi nói:
- Vu tiểu tử lại diễn kịch, lạt mềm buộc chặt.
Phong Doanh nói:
- Ta cảm thấy chủ nhân chơi chiêu này hơi ác.
U Hoang kiếm linh không có thành kiến gì với Vu Nhai:
- Vì ủng hộ quân tâm, các ngươi không học được gì sao? Mỗi lần chủ nhân
làm việc đều có ý nghĩa của nó, nếu không có chiêu này thì Bắc Đẩu quân
đội sẽ đắc chí, thế là thảm.
Vu Nhai chú ý đám binh linh thảo luận, hắn rất muốn nói: U Hoang hiểu ta nhất.
Mới rồi Tiên Vực hành tỉnh nói chúc mừng, khen ngợi này nọ, làm vậy cũng được nhưng Vu Nhai phải chèn ép một chút không thì hỏng chuyện. Vu Nhai thật lòng không thích chiến tranh, nhưng bây giờ với thực lực của hắn
không cách nào ảnh hưởng chiến tranh, đành dùng sức lực nhỏ bé để nhiều
người sống sót hơn.
- Đa tạ mọi người, ta nhất định sẽ chiến đấu đến cùng với tất cả. Chắc chắn chúng ta sẽ sống, vì sống, chúng ta phải thắng!
- Vì sống!
- Vì sống!
Vì sống, đời là hiện thực trần trụi, vinh diệu gì đó không sánh bằng sự
thật này. Không chỉ cho chính mình sống mà còn vì người thân, bằng hữu
sống, đây là ý nghĩa để mọi người chiến đấu. Khi Vu Nhai nói ra tràn đầy chân thành thiết tha.
Vu Nhai không nói nhiều, chuyện này có mức độ vừa phải là đủ. Vu Nhai
không phải người nắm quyền lực cao nhất Bắc Đẩu hành tỉnh, hắn chỉ là
một tướng quân Động Minh yếu tắc, phó thành chủ chưa nhận chức. Lãnh Thu Dương cảm thán thủ đoạn của Vu Nhai, vội diễn thuyết nối tiếp. Lãnh Thu Dương không nói nhiều lời ủng hộ, bắt đầu sắp xếp chuyện tiếp theo.
Lãnh Thu Dương không quên chuyện Vu Nhai đã dặn, nói rõ về Tiên Vực hành tỉnh công báo tư thù với Dao Quang thành.
Lãnh Thu Dương nói xong thêm đề bạt như nhâm mệnh Vu Nhai làm tổng chỉ
huy tạm thời của Bắc Đẩu hành tỉnh. Lãnh Thu Dương không có quyền lực
lớn đến mức nhâm mệnh Vu Nhai làm Bắc Đẩu đại nguyên soái nên chỉ cho
chức tạm thời. Nhâm mệnh Ngọc Vấn Hiền làm tổng tham mưu tạm thời của
Bắc Đẩu hành tỉnh, hỗ trợ Vu Nhai. Còn lại vài việc vặt khác không được
chú ý, cuối buổi Lãnh Thu Dương nói ra chuyện làm mọi người rung động,
thay đổi thế cục Bắc Đẩu hành tỉnh.
Lãnh Thu Dương nói:
- Ta sẽ đề nghị với đế quốc cho Vu Nhai làm thành chủ Bắc Đẩu thành đời tiếp theo.
Hành động của Lãnh Thu Dương làm Vu Nhai rất ngạc nhiên, cũng rất được
lòng người. Lòng dân, quân vốn đã bền chắc càng chắc chắn hơn. Một khi
mọi người đồng lòng thì Bắc Đẩu hành tỉnh không nhỏ yếu.
Sự việc tạm xong, mọi người không thể nào ở mãi tại đây. Đám người Lãnh
Thu Dương trở về Bắc Đẩu thành, quân đội bị điều đi. Ngọc Vấn Hiền là
tổng tham mưu tạm thời tất nhiên phải đến Bắc Đẩu thành, sau đó gã sẽ
bận rộn chân không chạm đất. Ngọc Vấn Hiền cực kỳ hưng phấn, rốt cuộc gã có thể nắm giữ toàn Bắc Đẩu hành tỉnh, ước mơ tiến một bước dài.
Tổng chỉ huy tạm trời Vu Nhai, địa vị như đại nguyên soái thì trở về
nghề cũ, làm phủi chưởng quầy. Thanh Kỳ kỵ sĩ đội Xích Sắc quân đoàn
cùng Vu Nhai quay về Dao Quang thành.
Kêu Vu Nhai diễn thuyết ủng hộ lòng người thì được, bảo hắn bài binh bố trận thật là làm khó người ta.
Vu Nhai sẽ quay về nhà, báo bình an với gia đình, lại tâm sự tự tình,
mấy chuyện khác để sau này tính tiếp. Vu Nhai cần hiểu rõ hơn về thế cục hiện nay của toàn Thần Huyền đại lục.
Trên đường về Thủy Tinh trêu chọc kêu Vu Nhai:
- Chúc mừng thành chủ đại nhân tương lai của Bắc Đẩu.
Vu Nhai cười gian nói:
- Bắc Đẩu thành chủ? Ta không muốn bị trói buộc ở vị trí này. Cho ta làm thành chủ cũng được, nhưng phải kèm thêm quyền làm phủi chưởng quầy.
Bây giờ ta rất vui mừng vì quen biết Ngọc Vấn Hiền đại ca.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...