Nghiêm Lôi không trả lời cao thủ đỉnh thiên binh sư Độc Cô gia, gã hét với người bên dưới:
- Grao! Các ngươi còn ngây ra làm gì? Mau cứu trợ người bệnh, và quan
sát kỹ hướng đi của Cổ Duệ chi dân Lạc Thiên quân, tuyệt đối không thể
lơ là. Bắc Đẩu chúng ta sắp lấy được chiến thắng, là tinh binh của Bắc
Đẩu sao có thể kéo chân Vu Nhai đại tướng quân?
Đám người ngây ngốc nhìn kỵ đội ma thú hắc ám bay lập tức giải tán, bắt
đầu làm việc, dù rất mệt vẫn liều mạng làm. Vì Bắc Đẩu hành tỉnh sắp
chiến thắng, là Vu Nhai đại tướng quân đem lại.
Trên bầu trời cách Dao Quang thành không xa, Hắc Ma Cự Thiên Hống đã lộ
ra chiều hướng thất bại, không có đường cứu. Lam Thương Tử càng lúc càng tự tin, ở trong mắt gã thì Hắc Ma Cự Thiên Hống không còn uy hiếp. Con
ma thú toàn thân màu đen này thật đáng thương, đi theo chủ nhân vô tri.
Lam Thương Tử lại mỉm cười nói:
- Nhân loại, ngươi còn muốn tiếp tục giãy dụa sao? Bây giờ ta vẫn không muốn giết người, điều kiện như cũ.
Vu Nhai cũng cười nói:
- Giãy dụa? Ngươi cho rằng ta đang cố vùng vẫy? Nhưng ta không hề bị thương chút nào.
Hắc Ma Cự Thiên Hống nghe lời này suýt hộc máu, đó là hy sinh ta nên
ngươi mới không bị thương, làm người sao có thể vô sỉ đến mức này?
- A? Dựa vào lực lượng chưa đến thánh giai của ngươi có thể làm được gì?
- Hắc Ma, phản kích bằng tốc độ nhanh nhất, theo đường thẳng.
Hắc Ma Cự Thiên Hống không cam lòng gầm rống:
- Grao!
công kích theo đường thẳng, đây là kiểu công kích tự sát trong truyền
thuyết sao? Không ngờ có ngày ta như thế này, chết rất là oanh liệt. Mê
Vụ sơn mạch, thế giới trong không trung đáng yêu của ta, vĩnh biệt . . .
- Kiểu công kích tự sát? Ngươi muốn ma thú của mình tự bạo sao? Vô dụng.
Vu Nhai vẫn im lìm, Hắc Ma Cự Thiên Hống xông ra ngoài. Trong mắt cự
long băng hệ tràn ngập tàn nhẫn, há mồm phun hơi thở rồng băng. Gia Lý
Đốn cảm thấy Hắc Ma Cự Thiên Hống sắp tiêu đời, thậm chí không tự bạo
được, bởi vì nó sẽ bị hơi thở rồng đóng băng, tựa như Lam Sương thánh
hoàn vừa rồi.
Cùng lúc đó, trong thế giới hắc ám và băng lam vang lên thanh âm trầm thấp của Vu Nhai:
- Thôn Thiên Nghịch không thức!
Từ lúc nào tay Vu Nhai đã cầm một thanh kiếm màu trắng, là Thôn Thiên kiếm. Không gian vặn vẹo.
Như Lam Thương Tử nói, lực lượng hiện giờ của Vu Nhai dù có dùng Thôn
Thiên kiếm cũng không ngăn được hơi thở rồng, hắn cũng không cần chắn.
Vu Nhai chỉ cần không gian đông lại sauđó rút kiếm.
Vu Nhai hét to:
- Hắc Ma, vòng sang trái!
Hắc Ma Cự Thiên Hống chịu chết đã tê dại, nhân loại đáng chết nói gì nó làm theo đó.
Lam Thương Tử biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi!
Trong phút chốc Vu Nhai đã đến bên cạnh cự long băng hệ, nhắm ngay một
vị trí trên gười Gia Lý Đốn, cắm long thương màu vàng vào.
Vu Nhai hét to:
- Đã muộn! Long thương, biến to ra!
Trong phút chốc long thương dài hai thước bỗng nhiên biến lớn hai mươi
thước, càng thô hơn. Cự long băng hệ rú lên, cơ thể lăn lộn trong không
trung.
Vốn nhân loại không thể đâm thủng vảy cự long băng hệ, nhưng vảy của cự
long có điểm yếu. Nhân loại bình thường này nén huyền khí thành một cây
kim mỏng nhỏ dẫn đạo long thương cắm phập vào.
Lam Thương Tử lại giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Lam Thương Tử kinh hoàng không nói nên lời.
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Sự thật chứng minh lực lượng thiên binh sư của ta đã đủ. Hắc Ma, nhân dịp hắn bệnh lấy mạng hắn!
Vu Nhai thúc giục Hắc Ma Cự Thiên Hống lại lao ra ngoài, từ khi nào tay
hắn cầm cây long thương thứ hai, Thôn Thiên kiếm đã bị cất đi. Trực giác nói với Vu Nhai long thương có hiệu quả hơn Thôn Thiên kiếm.
Vu Nhai là cao thủ bắt giữ thời cơ, bây giờ Lam Thương Tử, cự long băng
hệ chưa kịp phản ứng lại, là lúc để hắn ra tay. Nếu chậm một giây là
kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
May mắn tốc độ của Hắc Ma Cự Thiên Hống khá nhanh, có thể lợi dụng xung lực của nó.
- Long thương, to!
Lại một thương đâm vào vị trí khác trên người cự long băng hệ, vẫn là
long thương dài hai mươi thước. Vu Nhai tiếp tục làm, mới rồi hắn khiến
Hắc Ma Cự Thiên Hống bị động nhiều là vì bạn quan sát điểm yếu của cự
long băng hệ ở đâu. Mặc dù Vu Nhai đánh nhau với rồng hơn một vạn trận
trong huyễn ảnh nhưng mỗi con rồng là khác nhau, đạo lý thì giống, hắn
cần tìm kỹ.
Vu Nhai đã tìm được, đặc biệt sau khi bị đâm một thương cự long băng hệ càng lộ nhiều điểm yếu hơn.
- Long thương, to!
- Grao!
Cây thương thứ ba đâm vào, cự long băng hệ gào rú. Lam Thương Tử vừa
kinh vừa giận, bây giờ gã chịu bó tay, vì dung hợp với Gia Lý Đốn đã bị
cắt đứt. Muốn lại dung hợp lần nữa phải chờ cự long băng hệ tỉnh táo
lại, nhưng nói dễ hơn làm.
- Ba thương! Còn bốn cây thương, giết đi, Vu Nhai!
Gió mây thay đổi, các cao thủ Bắc Đẩu hành tỉnh tìm thấy ánh sáng trong
tuyệt vọng, siết chặt nắm tay cầu nguyện. Lúc trước các cao thủ sợ vỡ
mật, định lao lên cứu Vu Nhai, nhưng bây giờ hắn nói cho bọn họ biết cái gì gọi là phản kích siêu mạnh. Nhiều người biết Vu Nhai có bảy cây long thương, trừ ba còn bốn, hắn sẽ biểu diễn một màn đặc sắc hơn.
Thiên binh sư không quen thuộc Vu Nhai thở hắt ra:
- Tổ cha nó, tiểu tử này hù chúng ta sợ chết!
Nói xong người đó nhìn Vu Nhai chằm chằm, mong chờ xem kịch.
- Cây thứ bốn, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy!
Vu Nhai không để mọi người chờ lâu, bốn cây long thương liên tục cắm vào cơ thể cự long băng hệ sau đó biến to ra.
Khi cây long thương thứ bảy đâm vào, Vu Nhai quát to:
- Hắc Ma, lùi!
- Grao!
Hắc Ma Cự Thiên Hống rơi lệ đầy mặt. Còn sống thật tốt, nhân loại này
hơi lợi hại. Hắc Ma Cự Thiên Hống nhìn hướng cự long trước mắt, bảy cây
long thương xen kẽ trên người nó, trông cự long băng hệ như Kiếm Long
bất quy tắc.
- Luân Chuyển Thần Ấn, thu!
Vu Nhai không giữ hình dạng Kiếm Long quá lâu, hắn dẫn động Luân Chuyển
Thần Ấn thu long thương về. Vu Nhai không biết dùng lực lượng bình
thường có thu về long thương được không, vì để phòng ngừa nên hắn trực
tiếp dùng Luân Chuyển Thần Ấn. Long thương nhanh chóng thu nhỏ mau chóng bay ngược về, bị Vu Nhai giấu đi. Bảy suối máu phun ra từ cơ thể cự
long băng hệ.
Lại một tiếng hú:
- Grao!
Tiếng hú thê thảm đau đớn, máu phun đầy đất Bắc Đẩu hành tỉnh. Cơ thể to lớn của cự long băng hệ lắc lư, nó bị thương rất nặng. Bảy cây long
thương tạo tổn thương cho Gia Lý Đốn lớn hơn tưởng tượng.
Vu Nhai không bỏ qua cơ hội tốt lần này:
- Hắc Ma, lấy mạng nó!
Giọng Vu Nhai suy yếu hẳn. Một chiêu Thôn Thiên Nghịch không thức, long
thương bảy lần, một lần Luân Chuyển Thần Ấn rút hết sạch lượng huyền khí khổng lồ trong cơ thể Vu Nhai.
- Grao!
Từ hướng Dao Quang thành truyền ra thanh âm:
- Bảo vệ Lam công tử!
Bắc Đẩu lão viện trưởng rống to:
- Chặn bọn họ lại!
Đã lâu rồi Hô Diên gia không kích động như vậy. Bọn họ biết rõ chết chết cự long, Lam công tử có ý nghĩa lớn lao cỡ nào, dù phải liều mạng quyết không để mấy thánh binh sư Cổ Duệ chi dân cứu người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...