Triệu Hoán Thần Binh

Thanh âm lười biếng giống Lam Thương Tử vang lên:

- Ta muốn ăn trứng rồng, chẳng lẽ các ngươi ngăn cản được sao?

- Nhân loại, ngươi muốn chết!

Mới rồi cự long băng hệ phối hợp với Lam Thương Tử đắc ý hơi quá, bỗng chốc quên trong tay Vu Nhai có một trứng rồng.

- Tốt!

Tiếng tát mặt vang lên rõ to, bộ dạng kiêu căng của cự long băng hệ
không còn. Các binh sĩ, dân chúng bị hóa đá dưới đất cùng nhau hò reo,
giải đông. Mùa đông lạnh giá mấy chỉ cần có phòng ở ấm áp là sẽ vượt qua được, nếu có lòa lửa mãi mãi đốt cháy càng tốt.

Khi Vu Nhai đâm thủng trứng rồng như lò lửa nóng cháy. Cự long có gì mà sợ? Chúng ta có Vu đại tướng quân!

Vu Nhai đứng trong không trung, gió nhẹ cuốn người hắn như nâng hắn lơ
lửng. Vu Nhai mỉm cười nhìn cự long băng hệ nổi khùng, miệng hút trứng
rồng.

Vu Nhai liếm môi nói:

- Muốn chết? Nhưng vừa rồi các ngươi có nói không muốn giết ta?

Cự long băng hệ nổi khùng chợt khựng lại, lúc nãy lỡ đắc ý vong hình.

Nụ cười Lam Thương Tử vặn vẹo giống như cái lúc Vu Nhai cắt rách y phục
của gã, đó là biểu hiện gã khó chịu. Tức là Lam Thương Tử đã động sát
khí với Vu Nhai, hắn cống đối khiến gã khó chịu. Mặc dù là kẻ địch nhưng nhân loại bình thường thấp kém vốn nên thần phục gã, nhân loại là sinh
vật đê tiện.

- Rất tốt! Rất tốt! Ngươi cứ ăn từ từ, bây giờ ta cũng từ từ ăn thân nhân huyết mạch của ngươi.

Cự long băng hệ nổi khùng nhưng nó không thể giết Vu Nhai, nếu không thì quá mất mặt. Phải làm sao? Chỉ có thể đi giết người thân của Vu Nhai.

Cự long băng hệ liếc mắt nhìn quanh, nó đâu biết ai là người thân của
tiểu tử này?

Nhưng điều này không khó được Gia Lý Đốn thông minh, nó nhe răng cười nói:

- A! Chắc ngươi sẽ không nói cho ta biết thân nhân huyết mạch của ngươi ở đâu, vậy ta nuốt hết người trong thành là xong.

Vu Nhai chưa trả lời Lãnh Thu Dương đã rống to:

- Đứng lại!

- Ngươi chủ động kêu ta nuốt ngươi sao?

Cự long băng hệ há to mồm, nó đang lo không có đối tượng để trút giận. Thân rồng vọt hướng Lãnh Thu Dương.

Trong khoảnh khắc đó Lãnh Thu Dương như bị hóa đá, dứng im không nhúc nhích, trước mắt gã là mồm máu to.

Lãnh Thu Dương bi thương thầm nghĩ:

- Sắp chết rồi sao?

Lãnh Thu Dương là người đứng đầu Bắc Đẩu hành tỉnh, gã không nhảy ra không được.

- Kẻ bị ăn chính là ngươi! Thịt rồng, ta chưa ăn bao giờ. Nghịch . . . Tà nhẫn thất trảm!

Một đao quang màu đen xẹt qua bên cạnh cự long băng hệ, người Dao Quang thành rất quen thuộc.

Cự long băng hệ cảm nhận năng lượng trong đao quang, khinh thường nói:

- Không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng vào lực lượng này giã ngựa cho ta sao?

Cự long băng hệ càng không quan tâm, năng lượng thiên binh sư có nghịch
thiên cách mấy đều vô dụng với nó. Gia Lý Đốn định tiếp tục nuốt Lãnh
Thu Dương ở trước mặt, nó không phát hiện nụ cười kỳ dị trên mặt Vu
Nhai.

Lam Thương Tử cũng không phát hiện, gã không thèm ngăn cản Vu Nhai công kích.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thất trảm, vẫn là bảy đao quang. Từng đao quang đánh vào người cự long
băng hệ như huyền băng vạn năm. Mọi người nhắm tịt mắt, không dám nhìn
cảnh tượng Lãnh Thu Dương bị nuốt trọn. Thành chủ sắp về với ông bà sao?

Đây là thành chủ được nhiều người ngước nhìn bao năm nhưng hôm nay yếu ớt như đóa hoa.

Không may là bởi vì bọn họ nhắm mắt lại nên đã bỏ lỡ hình ảnh kỳ lạ.
Chợt nghe tiếng gào thét vừa kinh vừa giận vang lên. Trước khi chết Lãnh Thu Dương làm cách nào phát ra tiếng rống giống như tiếng rồng?

Mọi người chớp mắt, ngước nhìn, sau đó há hốc mồm.

Cự long băng hệ vừa kinh vừa giận trừng Vu Nhai, miệng lắp bắp khó tin:

- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . .

Gia Lý Đốn không còn trong quỹ đạo ban đầu, Lãnh Thu Dương thì vẫn đứng ngây tại chỗ.

Lãnh Thu Dương mở mắt ra, lẩm bẩm:


- Ta chưa chết.

Nụ cười trên mặt Lam Thương Tử càng vặn vẹo, con mắt nhìn Vu Nhai chằm chằm như thể lần đầu tiên nhìn thẳng vào hắn.

Vu Nhai nhún vai:

- Có phải ngươi định hỏi tại sao ta biết điểm yếu của ngươi? Ha, mắc mớ gì ta nói cho ngươi biết?

Vu Nhai biến thân cự long đánh nhiều trận lâu như vậy chẳng lẽ không thể bắt giữ được điểm yếu của cự long sao?

- Có phải rất muốn giết ta không? Đến đây!

Lại nữa, sự kiêu ngạo khiến cự long băng hệ không biết trả lời thế nào.
Lúc trước sao nó ngu nói ra những lời đó làm chi? Chết tiệt!

Vu Nhai nhe răng cười nói:

- Như thế nào? Vẫn rất thưởng thức ta đúng không?

- Grao!

Cự long băng hệ bực tức sắp điên, cảm giác gò bó bất lực. Cự long cao
quý không thể nào nuốt lời, Gia Lý Đốn chỉ đành lại nhào hướng Lãnh Thu
Dương.

Lãnh Thu Dương một lần nữa nhắm mắt chờ chết.

- Ta không tin ngươi có thể tìm ra điểm yếu của ta nữa, dù tìm được thì
sao? Với lực lượng của ngươi chỉ có thể thành công một lần khi ta sơ
sẩy.

- Với lực lượng của ta đúng là chỉ có thể thành công một lần, nhưng ta còn có đồng bạn tốt.

Ánh mắt Vu Nhai trở nên sắc bén, nói với Hắc Ma Cự Thiên Hống:

- Hắc Ma, tổ cha ngươi còn giả bộ tơi bao giờ? Phá phong ngay!

Hàng này bị phong ấn trong Lam Sương thánh hoàn chỉ là mặt ngoài, Vu
Nhai vừa mới phát hiện Hắc Ma Cự Thiên Hống giả bộ, nó đã sớm phá phong
nhưng vì không tiếp tục làm tay sai cho hắn nên làm bộ bị hóa đá. Đúng

là khốn kiếp.

Ma thú thánh giai quả nhiên đầu óc thông minh, gian xảo.

Có lẽ trước khi Lam Thương Tử đến Hắc Ma Cự Thiên Hống đã phá phong.

Hỏi tại sao Vu Nhai phát hiện? Rất đơn giản, khi Vu Nhai gõ bể trứng
rồng chợt nghe tiếng nuốt nước miếng cái ực. Bởi vì ấn phù cưỡng chế ma
thú nên dù thanh âm rất nhỏ vẫn bị Vu Nhai nghe rõ mồn một.

Mới đầu Vu Nhai không dám khẳng định, nên hắn mới hút lòng trắng trứng,
sau đó lại nghe tiếng ừng ực. Vu Nhai tập trung chú ý vào Hắc Ma Cự
Thiên Hống.

Tuy trứng sống chưa nấu chín rất khó ăn nhưng có thể đả kích cự long
kiêu căng, xác nhận Hắc Ma Cự Thiên Hống đúng là giả bộ bị phong, đáng
giá. Cùng lắm sau khi về nhà lão tử sẽ súc miệng!

Cũng vì xác nhận Hắc Ma Cự Thiên Hống đã giải phong ên Vu Nhai không cóng tay không chân, chẳng hề kiêng dè.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vu Nhai cưỡng ép ra lệnh Hắc Ma Cự Thiên Hống phá phong, nó không cách
nào cãi lệnh đành phá phong. Hắc Ma Cự Thiên Hống gầm rống, ánh mắt hằn
học trừng Vu Nhai. Không ngờ bị nhân loại này phát hiện, mới rồi Hắc Ma
Cự Thiên Hống còn đang suy nghĩ ở bên trong nhìn xem hắn chết như thế
nào.

- Nghĩ tình ngươi góp sức, tặng ngươi trứng rồng này.

Vu Nhai sải bước leo lên lưng Hắc Ma Cự Thiên Hống, ném trứng rồng bị gõ bể vào miệng nó. Trong phút chốc ánh mắt Hắc Ma Cự Thiên Hống không còn dữ tợn, thay thế là . . . Một con chó chực xương.

Lúc này Tiểu Hắc tỏ vẻ rất đau lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui