Vu Nhai cần kéo dài thời gian, khiến những binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh bên ngoài không có ý chí chiến đấu biết bên trong là vô cùng tận.
Tiêu hao đấu chí của binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh, khiến bọn họ sợ hãi không dám liều mạng xông vào. Khi bày trận nếu đụng phải binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ bị bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia đánh xỉu. Nếu bốn cao thủ Độc Cô gia chán sẽ đánh xỉu hết binh sĩ mới chạy vào phạm vi, bảo đảm an toàn cho Vu Nhai là được. Điểm lợi việc đánh xỉu là giảm bớt ngoài ý muốn.
Sau khi binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh vào liền bị phù văn, long văn nhốt lại. Phù văn trận trong nội thành không phải chỉnh thể, nội thành lớn như vậy Vu Nhai, lão già Mê Thành không bày ra được đại trận kiểu đó, lắp ráp các tiểu trận kết nối lại.
Nếu là lắp ráp tất nhiên có lỗ hổng, trời biết khi quá nhiều người thì địa yểm thú còn vá lỗ được không?
Trời biết binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh có may mắn đi ra được không?
Quá nhiều người, luôn sẽ có vài kẻ may mắn, cho nên đánh xỉu được tên nào hay tên ấy.
Nếu không phải vô số phù văn ghép lại đã rối nùi, Vu Nhai không khống chế được thì hắn đã cho đám người Ngọc Vấn Hiền vào trong trận giết hoặc đánh xỉu binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh. Bản thân Vu Nhai muốn ra ngoài mê cung này đều phải nhờ vào tri thức phù văn chứ không phải ký ức, nếu đám người Ngọc Vấn Hiền, Võ Qua, Từ Hắc Tử ra ngoài thì sẽ thảm như binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh.
Vì không xảy ra vấn đề trong khi binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh tràn vào ngày càng nhiều, Vu Nhai chỉ có thể điên cuồng bày nhiều long văn trận dày đặc hơn.
- Chết tiệt, đáng chết. Tiếp tục xông vào, không được ngừng, không được ngừng!
Màn đêm lại buông xuống, suốt buổi chiều mấy vạn người tràn vào nhưng trong nội thành phù văn bay loạn trừ càng nhiều, càng rối, càng dày đặc ra không có phản ứng gì khác, như cự thú nuốt người.
Suốt buổi chiều mấy vạn người đi vào đúng là rất ít.
Nhưng bọn họ sợ, đám lính sợ, các quan quân cũng sợ. Binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh có thể kéo dài được bao lâu là bao lâu, mấy quân đoàn đảy tới đảy lui. Mông thân vương bị lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải theo dõi, muốn Mông thân vương lập uy cũng không được, chỉ có thể chỉ huy từ xa. Đệ nhất thân vương hối hận, tại sao mang hai lão già chết tiệt ra xa như vậy làm chi?
- Lão già Mê Thành, chuyện gì đây? Sao Vu Nhai làm được như vậy?
- Quỷ biết, nhưng ta cảm giác không giống phù văn, không như phù văn ta quen thuộc nhưng lại liên quan nhau.
Lão già Mê Thành nghe Độc Cô Thanh Hải hỏi thì lắc đầu, choáng váng mặt mày. Cũng vì cách quá xa nên lão già Mê Thành không thể đoán chính xác vấn đề nằm ở đâu, long văn bên dưới ngày càng nhiều, lão cảm ứng được cái gì.
Lúc trước vì quá nhiều việc nên lão già Mê Thành đè xuống sáo trang Đế Long tộc, không hỏi rõ ràng.
- Đại nhân, chúng ta phải làm sao đây? Bên trong là vực sâu, vào đó liền mất tích, bị nuốt. Chúng ta, chúng ta . . .
- Đại nhân, dù sao lời nhi tử của Mông thân vương nói có tình nghi phản quốc, hay chúng ta hãy dừng tay lại đi.
- Không thể vào nữa, không thể . . .
Dĩ khí đám lính vốn thấp, giờ thì tất cả hốt hoảng sợ bị quan quân chọn trúng nhóm xông vào. Dù tố chất binh sĩ tốt đến mấy gặp tình huống này sẽ hoảng loạn, huống chi cảm xúc là ảnh hưởng lẫn nhau.
- Nhưng Mông thân vương . . .
Quan quân bực mình muốn chết, lòng thầm chửi đám người Lãnh Thu Dương, Nghiêm Lôi núp trong Bắc Đẩu thành không chịu mang gã cùng tị nạn.
Một phụ tá đề nghị:
- Đại nhân, dù sao Mông thân vương bị hai lão già kia bám chân, không xuống được, không thể giết người, chúng ta câu giờ đi. Mông thân vương nói không dám trực tiếp ra tay tiêu diệt chúng ta, vậy tập thể không đi vào để xem hắn giết như thế nào?
Cuối cùng binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh nổi lên ý nghĩ khác, không còn là quân lệnh như núi.
- Được, ta bàn bạc với mấy vị tướng quân khác một chút . . .
Tình huống biến chuyển làm Mông thân vương muốn nổi khùng. Đệ nhất thân vương gầm rống mấy câu, binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh ném vài tên xui xẻo không được ưa thích vào, tối đa không hơn trăm người. Mông thân vương không la lên thì binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ đứng im không nhúc nhích. Đệ nhất thân vương muốn giết gà dọa khỉ, nhưng như phụ tá nói, lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải sẽ ngăn chặn bọn họ.
Thời gian trôi qua, lại đến sáng sớm ngày thứ hai. Mông thân vương phun nước miếng thúc giục, các binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh vẫn không chịu bỏ ra vạn người vào Dao Quang thành, im thin thít. Nhiều binh sĩ mệt rã rời.
Tuy nói nghỉ ngơi luân lưu nhưng vực sâu ngay trước mắt, ai ngủ yên được?
Khi tia ban mai thứ nhất rơi xuống, các thánh binh sư cảm ứng được điều gì.
- Ủa? Lại có ai đến?
Đặc biệt là hai lão nhân có thực lực mạnh nhất, 47, Độc Cô Thanh Hải nhìn phương bắc xa xăm. Trong khoảnh khắc đó tất cả thánh binh sư con ngươi co rút, cảm ứng lực lượng là hai thánh binh sư đến. Tuy thực lực yếu hơn những người có mặt, tối đa ngang ngửa với thân tín của Mông thân vương bị Vu Nhai dùng bảy long thương bắn chết nhưng hai thánh binh sư đó đến sẽ thay đổi tình huống trước mắt.
Dù bọn họ là người của phe nào sẽ phá vỡ cân bằng.
- Mông thân vương, vương gia huynh đệ ta đến đây!
Tốc độ của thánh binh sư rất nhanh, chớp mắt đã đến gần, thanh âm vang lên. Có người vui có người buồn. Lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải liếc nhau, con ngươi co rút chuẩn bị hành động.
- Vương gia huynh đệ?
Mông thân vương chớp mắt, có người nhanh chóng giải thích lai lịch của hai thánh binh sư. Thì ra bọn họ chính là hai gia tộc quân đoàn tư nhân, tức là quân đoàn gia tộc bị Vu Nhai dùng thanh kỳ tuấn mã thú đồ sát gần hết. Hai lão nhân thánh binh sư này là người mạnh nhất gia tộc đó, bọn họ nhận được tin của Mông thân vương liền tới ngay, từ Kích lĩnh đến Dao Quang thành không quá xa đối với thánh binh sư.
Mông thân vương ở đây, quân đoàn tư gia bị tiêu diệt sạch, dù là vì ôm đùi hay báo thù thì bọn họ không có lý do nào không đến. Bọn họ sẽ không nghĩ rằng lỗi thuộc về mình, ai bảo phái quân đoàn vây công người ta trước?
Mông thân vương không nói nhiều, hứa hẹn rồi ra lệnh:
- Ha ha ha ha ha ha! Đến thì tốt. Vương gia các ngươi rất trung thành với hoàng tộc, chờ sự việc kết thúc ta sẽ bồi thường tổn thất hậu hĩnh cho các ngươi. Bây giờ các ngươi đánh nổ chỗ này cho ta.
Vương gia huynh đệ giọng già nua nói:
- Như ý người, Mông thân vương điện hạ.
Mông thân vương cười gian nói:
- Hai vị tiền bối người Độc Cô gia, các người đã hứa sẽ không ra tay. Lúc trước chúng ta mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không làm trái với lời hứa này.
Đệ nhất thân vương thấy lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải định hành động.
Lão già Mê Thành định phản bác:
- Ngươi . . .!
Độc Cô Thanh Hải kéo lão già Mê Thành lại, lắc đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...