Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Lúc Gia Cát Minh Nguyệt còn đang tự hỏi người trong xe là ai, thì cái tên vừa đứng bên cạnh đã lao ra như tên bắn.

“Thánh Kỵ Sĩ đại nhân, Thánh Kỵ Sĩ đại nhân, là bọn họ, bọn họ dám xúc phạm
tới tôn nghiêm thần thánh, hơn nữa còn dám nói ra những lời đại nghịch
bất đạo...” Người lao ra chính là tên Kiếm Sĩ mới vừa bị Quân Khuynh
Diệu dọa cho sợ tới nỗi ngay cả thở mạnh cũng không dám, hắn vừa thấy xe ngựa thì giống như thấy được cứu tinh, chạy chóng chắn đường xe ngựa
vừa tới, miệng la to không ngừng, nhưng hắn lại quên mất trên tay mình
vẫn còn đang vung vẩy thanh trường kiếm sáng loáng.

Hai gã Thánh
Kỵ Sĩ trong mắt nổi lên hàn quang, cảnh giác nhìn chằm chằm người này và trường kiếm trong tay hắn. Bỗng nhiên một trong hai người rút thánh
kiếm ra, thân kiếm phát ra một cỗ đấu khí màu tím, tên kiếm sĩ đáng
thương kia lập tức giống y như những gì Gia Cát Minh Nguyệt đã tưởng
tượng, bị đánh dính vào tường, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích
nổi.

“Đồ ngu, quan lớn như vậy mà cũng dám tới đụng chạm, đúng là chán sống!” Một gã tín đồ khinh miệt nói.

“Có lẽ là thích khách do Hắc Ám Thần Điện phái tới, ngươi không thấy tay
hắn vẫn còn cầm kiếm à? Nhưng sao họ lại phái tới tên thích khách ngu
xuẩn như vậy chứ?” Một tín đồ khác suy luận.

Trên tường, tên kiếm sĩ kia còn đang hấp hối, nghe thấy mấy lời này, liền phun ra một búng máu, ngất xỉu luôn.

Xe ngựa đi tới trước mặt mấy người Gia Cát Minh Nguyệt thì dừng lại, nhóm
Thánh Kỵ Sĩ nhảy xuống xe, cung kính hành lễ với Socrate và mấy người
Gia Cát Minh Nguyệt. Dường như Socrates đã đoán được người trong xe là
ai, liền cười khổ. Cho dù, Miranda và Giáo Đình đã thực sự trở thành
đồng bọn cùng nhau hợp tác, nhưng đối với Tân Thánh Giáo, ông luôn không có nhiều cảm tình. Việc tuyên chiến với Hắc Ám Thần Điện cũng không hề
liên quan gì với Giáo Đình, nên lần này đến Santis ông không thông báo
cho họ, muốn âm thầm làm việc. Ai ngờ vừa ra khỏi truyền tống trận, họ
đã tìm được.

Các tín đồ bị một màn trước mặt làm cho hết hồn, đây là người phương nào mà đến cả Thánh Kỵ Sĩ cũng đối với cung kính như vậy?

“Socrates đại nhân, xin mời.” Đội trưởng của đám Thánh Kỵ Sĩ cúi đầu, hành lễ theo kiểu Kỵ sĩ với Socrates.

“Các ngươi quay về đi, lần này ta đến là muốn làm chút việc riêng.” Socrates nói với Thánh Kỵ Sĩ.

“Lão già này, muốn ta tự mình ra mời đây mà?” Trong xe ngựa truyền ra một
giọng nói khó có thể nghe được, dường như có vài phần bất đắc dĩ, lại
còn thêm vài phần oán trách.

Sau đó, một nam tử trung niên trên
mặt treo nụ cười ấm áp như gió xuân chậm rãi bước xuống xe ngựa. Khi hắn xuất hiện trước mặt mọi người, khí thế uy nghiệm quanh thân khiến cho
người ta vô thức mà tình nguyện thần phục, từng đợt ánh sáng thánh khiết từ trên người hắn tỏa ra khắp nơi, tạo thành màn sương trắng tràn ngập
cả con đường rộng lớn, thật lâu cũng không tan đi.

Vào giờ khắc này, dường như ánh mặt trời trên cao cũng trở nên ảm đạm dưới hào quang của hắn.

“Là Thánh Chủ, là Thánh Chủ Nghê Hạ!” Một nhân viên thần chức đang đứng
trong đám người kinh ngạc la lên, rồi lập tức quỳ rạp xuống đầy thành
kính.

“Thánh Chủ Nghê Hạ ư?!” Cả đám tín đồ đều sợ ngây người,
vất vả lắm mới tỉnh táo lại. Vì thế, trên ngã tư đường dài thật dài,
bỗng xuất hiện cảnh tượng cả rừng người chen chúc nhau quỳ rạp xuống, từ xa trông như những quân bài domino.

Tiếng hoan hô tiếng ca ngợi
liên tục vang lên, nhiều người vui sướng kích động đến chảy nước mắt,
trong tín ngưỡng của họ, Thánh Chủ chính là người phát ngôn của Thần,
thậm chí sự tồn tại của hắn còn được sánh ngang với Thần.

“Hỡi
các tín đồ ngoan đạo, ánh sáng thần thánh vĩnh viễn rọi khắp muôn nơi,
ban cho các ngươi hòa bình và hạnh phúc.” Thánh Chủ nhẹ nhàng giơ tay
lên, dùng giọng nói tràn ngập từ tính phát biểu.

“Siêu cấp thần
côn.” Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ bụng. Với động tác cùng giọng nói như
vậy, hắn chính là nhân vật điển hình trong đám thần côn còn gì.

Có điều loại thủ đoạn thần côn này lại rất hữu dụng với các tín đồ, họ nằm rạp cả xuống, cảm động đến nỗi nước mắt tuôn rơi. Nhưng dù có đang kích động đến rơi nước mắt, bọn họ cũng đồng thời cảm thấy tò mò, không biết những người trước mặt này là ai, có lai lịch gì mà ngay cả Thánh Chủ
Nghê Hạ cũng phải đích thân đến nghênh đón. Hơn nữa khuôn mặt bọn họ rất lạnh nhạt, không hề có tí gì gọi lại thụ sủng nhược kinh(*) cả, lại còn tỏ vẻ không bằng lòng.

(*) thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà sinh ra lo sợ.


Người cùng đi với Socrates cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy người Rijkaard,
Goethe, Maldini, Gia Cát Minh Nguyệt, Quân Khuynh Diệu và Lăng Phi
Dương.

Mọi ánh mắt của các tín đồ đều tự giác đổ dồn về phía
Socrates cùng Rijkaard, thân là một trong số Ngũ Đại Ma Đạo Sư, trên
người hai người đó luôn tự nhiên toát ra khí thế của kẻ bề trên. Nhưng
khi bọn họ dời tầm mắt về phía Gia Cát Minh Nguyệt, lại càng kinh ngạc,
những ai có nhãn lực một tí đều có thể nhận ra, từ nãy tới giờ Gia Cát
Minh Nguyệt vẫn luôn cùng đi ngang hàng với hai vị Ma Đạo Sĩ, thậm chí
có cảm giác chùng tinh phủng nguyệt (*). Nói cách khác, địa vị của nàng
không thấp hơn hai vị Ma Đạo Sư kia là bao.

(*) chúng tinh phủng
nguyệt: một đám sao vây quanh ánh trăng, giống như một đám người vây
quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

Điều đó làm bọn họ càng thêm tò mò về thân phận của Gia Cát Minh Nguyệt.

“Thôi, chúng ta lên xe đi.” Socrates thấy ngay cả Thánh Chủ cũng xuống xe mời
rồi, đương nhiên không thể làm quá khiến hắn mất mặt được.

Trong cái nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của đám tín đồ, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lần lượt lên xe.

“Lão già kia, ngươi cố ý có phải không?” Sau khi lên xe, Socrates thản nhiên nói với Thánh Chủ.

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.” Thánh Chủ mỉm cười, cũng thản nhiên trả
lời. Lúc này hắn đã thu lại cái khí chất thần côn đầy người kia, nhìn
qua cũng giống như bao nam tử trung niên bình thường khác, chỉ là trong
mắt lại ánh lên một tia giảo hoạt.

“Các ngươi có nghe thấy Thánh
Chủ Nghê Hạ nói gì không? là Socrates đó. Chẳng lẽ, chính là người đứng
đầu thánh địa ma pháp Miranda, Socrates đại nhân?” Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, từ phía sau truyền đến tiếng bàn tán của đám tín đồ.

“Ngoài ngài ấy ra, làm gì còn ai đủ tư cách khiến cho Thánh Chủ Nghê Hạ tự
mình tiếp đón?” Có người đầy hâm mộ nói. Bọn họ có mơ cũng không dám
nghĩ đến, một ngày nào đó, bản thân sẽ có được vinh hạnh như Socrates,
được Thánh Chủ Nghê Hạ tự mình ra đón.

Nhưng thân là người trong
cuộc, Socrates và mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lại chẳng thấy vinh hạnh chút nào, rõ ràng là tên Thánh Chủ mặt dày này tới để đón tiếp vậy mà
cuối cùng biến thành hắn tiếp kiến bọn họ, vô hình trung lại thấp hơn
hắn một cái đầu.

“Xem ra việc Miranda tuyên chiến với Hắc Ám Thần Điện tuyên là sự thật, bọn họ cuối cùng cũng được chư thần cảm hóa,
đồng ý gia nhập Thánh Giáo của chúng ta rồi.” Các tín đồ vui sướng cảm
khái, vẻ mặt lại càng thêm thành kính. Ngay tại thời khắc này, sự trung
thành của họ đối với Thánh Giáo liền tăng vọt tới cực điểm, ngay cả
Miranda vốn chỉ tin vào quy luật nguyên tố và theo thuyết vô thần cũng
bị cảm hóa, thì bọn họ sao có thể không rung động được chứ.

Miranda chẳng qua là xuất phát từ sự phẫn nộ, đơn phương tuyên chiến với Hắc Ám Thần Điện, nhưng qua suy đoán của các tín đồ, lại mang một ý nghĩa
khác. Mà hôm nay, nhóm người Socrates xuất hiện tại thành Saintis, đúng
vào ngày Thánh Lâm, lại còn do đích thân Chủ Nghê Hạ “Tiếp kiến”, càng
thêm chứng minh cho suy đoán của họ.

“Lão hồ li!” Socrates liếc
Thánh Chủ một cái, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Rõ ràng Thánh Chủ đạt được
mục đích, hắn chỉ cần ra mặt một tí, lại nói ra cái tên Socrates, liền
khẳng định suy đoán của các tín đồ, cuối cùng thành công nâng cao danh
vọng của Thánh Giáo.

“Tuy rằng suy đoán của họ có phần không
chính xác, nhưng quả thật chúng ta đã thật sự là đồng bọn, sức mạnh của
Thánh Giáo bọn ta đối với Miranda chỉ có lợi không hề có hại, chỗ ta có
một ít tư liệu về Hắc Ám Thần Điện, sẵn lòng chia sẻ với cái ngươi.”
Thánh Chủ cười nói.

Từ trước tới nay Gia Cát Minh Nguyệt đều
không thích đám thần côn thích đùa giỡn lòng người, chẳng qua khi ở
trước mặt Socrates, vị Thánh Chủ Nghê Hạ này chỉ có thể xem là một tên
tiểu nhân, mà không phải một gã đạo đức giả, cho nên Gia Cát Minh Nguyệt cũng không quá chán ghét hắn.

“Nếu ngươi hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, thì sẽ không dùng loại thủ đoạn này với bọn ta.”
Socrates nói. Ông cũng giống Gia Cát Minh Nguyệt, tuy rằng không hề

thích cách làm người của tên Thánh Chủ này, nhưng cũng không thấy khó
chịu lắm khi ở chung với hắn.

“Thưa Thánh Chủ Nghê Hạ, bây giờ quay về Giáo Đình phải không ạ?” Một gã Thánh Kỵ Sĩ hỏi.

“Đến Quang Minh Giáo Đường.” Thánh Chủ trầm giọng nói.

Gia Cát Minh Nguyệt hơi kinh ngạc liếc nhìn Thánh Chủ một cái, vậy mà hắn
lại đoán được mục đích bọn họ đến đây, quả không hổ danh là thủ lĩnh của đám thần côn trên đại lục Phong Ngữ.

“Muốn cứu đại sư Giggs và
Audrey, chỉ có thể dựa vào thuật Quang Minh Tinh Lọc, trong cả Giáo
Đình, chỉ có thuật Quang Minh Tinh Lọc của Quang Minh Thánh Nữ là mạnh
nhất.” Thánh Chủ cười với Gia Cát Minh Nguyệt, nói, “Nếu ta đoán không
nhầm, ngươi chính là tiểu thư Gia Cát Minh Nguyệt đúng không, à có lẽ
bây giờ phải gọi ngươi là Đại Sư Gia Cát Minh Nguyệt.” Nhờ có các tai
mắt của được Giáo Đình cài vào thành Miranda, hắn tất nhiên đã sớm biết
được tin có người tấn chức Ma Đạo Sư, muốn tra ra là ai cũng không khó.

Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh gật đầu, lúc trước đánh trọng thương Băng
Thánh Nữ trong giải đấu Quang Minh Thánh Giả, nàng đã kết thù với Giáo
Đình, nên lúc này đối mặt Thánh Chủ cũng cảm thấy hơi xấu hổ..

“Dù ngươi tin hay không, chuyện xảy ra ở giải thi đấu ma pháp ta không hề
để bụng, chỉ là một viên thủy tinh Narnia mà thôi, vẫn chưa đến mức
khiến cho ta nảy sinh thù hận với ngươi, hơn nữa cá nhân ta cũng không
hài lòng với việc làm của Băng Thánh Nữ, nàng ta thật khiến Thánh Giáo
mất mặt. Quan trọng nhất là, ta tuyệt đối không muốn trở thành kẻ địch
với một người có khả năng là Ma Đạo Sư trẻ nhất từ trước tới giờ.” Thánh Chủ hiểu Gia Cát Minh Nguyệt đang nghĩ gì, chậm rãi nói, sau đó vươn
tay ra.

“Ta cũng không muốn.” Gia Cát Minh Nguyệt cuối cùng cũng cười, đồng thời cũng vươn tay ra.

Xe ngựa đi thẳng, dọc theo hai bên đường, mọi người đều đứng nghiêm chỉnh. Không một ai chú ý, ngay khi xe ngựa xuất phát, ở trên tầng cao nhất
của một tòa nhà mái nhọn, có mấy ánh mắt cùng lúc lộ ra sự kinh ngạc.

“Gia Cát Minh Nguyệt, sao có thể là nàng?” Một gã đàn ông với vết sẹo dữ tợn trên mặt nói bằng giọng khó tin. Người này chính là Tổng Đốc ma quỷ
Dunga, người từng hai lần xâm nhập lãnh địa Yarra.

Nhìn thấy Gia Cát
Minh Nguyệt, toàn thân Dunga lại xuất hiện cảm giác kì quái giống bị
đánh bẹp dí lần trước, biểu cảm của hắn rất kì lạ.

“Đường huynh
Dunga, huynh biết nàng ấy à?” Cô gái bên cạnh kinh ngạc nhìn đường huynh của mình. Nàng, chính là Băng Thánh Nữ Anne, người hận Gia Cát Minh
Nguyệt thấu xương.

Nhờ sự can thiệp của Phán Quan, nàng ta coi
như miễn cưỡng bảo vệ được danh hiệu Băng Thánh Nữ, nhưng danh tiếng và
địa vị lại tuột dốc không ngừng, trở thành trò cười trong Giáo Đình. Mấy ngày qua, nàng ta vẫn đi khắp nơi thu thập tin tức của Gia Cát Minh
Nguyệt tin tức để tìm thời cơ rửa sạch nỗi nhục lúc trước, nhưng không
thu hoạch được gì. Không ngờ vị đường huynh Tổng Đốc ma quỷ Dunga này
lại quen biết nàng ta.

“Nàng là lĩnh chủ của lãnh địa Yarra, kiêm chủ nhân bí mật của thương hội Tử Tinh.” Tên Duncan đứng cạnh Dunga nói.

“Các ngươi đang nói đến lãnh địa Yarra ở bình nguyên thú nhân ư? Nàng ta là
một thú nhân Tế Ti sao?” Anne vui mừng hỏi. Với sức hút ngày càng tăng
của các sản phẩm trang điểm chiết xuất từ hoa Tử Tinh, danh tiếng của
bình nguyên Yarra cũng dần dần truyền ra khắp đại lục Phong Ngữ, các cô
gái quý tộc đều dồn cả tâm trí vào nó, đều say sưa nói về nó. Tuy Anne
là Thánh Nữ của giáo đình, nhưng là con em của gia đình quý tộc, đương
nhiên sẽ không hề xa lạ gì với cái tên này. Không thể ngờ được, Gia Cát
Minh Nguyệt, kẻ khiến bản thân thân bại danh liệt lại là một tên thú
nhân Tế Ti, cũng là Lĩnh Chủ của bình nguyên Yarra.

“Đúng vậy.” Duncan trả lời.

“Hai người có nhận lầm người không đó?” Anne không dám quá tin tưởng, một
tên thú nhân Tế Ti làm sao có thể có ma pháp và vũ kĩ mạnh mẽ như vậy
được.


“Tuyệt đối không nhầm, dù nàng ta có hóa thành tro ta cũng
có thể nhận ra, còn tên Kiếm Sĩ nhân loại phía sau nàng ta nữa, không
thể nào nhầm lẫn được.” Dunga liếm môi, nhớ lại khoái cảm kì dị lúc bị
Gia Cát Minh Nguyệt đánh cho tơi bời, Tổng Đốc ma quỷ toàn thân như sôi
súc, hai mắt dần dần đỏ rực.

“Thì ra là thú nhân Tế Ti, ha ha,
nàng ta lại là thú nhân Tế Ti.” Anne cười điên cuồng. Trong lòng vui
mừng khôn xiết, thú nhân Tế Ti, thân phận của Gia Cát Minh Nguyệt chính
là một tên thú nhân dã man! Quả nhiên đến ông trời cũng muốn giúp ta,
ban ta cơ hội tốt như vậy!

Không bao lâu, xe ngựa dừng lại trước
một tòa giáo đường cổ kính, so với các tòa nhà khác ở Saintis thì cổ xưa hơn rất nhiều, thậm chí còn có hiện tượng đổ nát. Đừng nói ở Saintis,
ngay cả khi đem nó so với những giáo đường ở một số ít thành phố có
người ở thì cũng kém hơn nhiều.

Mặc dù trong thành người hành
hương qua lại tấp nập, nhưng nơi này lại vắng vẻ vô cùng, chỉ có một vài nữ Mục Sư mặc trường bào trắng đang chăm sóc hoa cỏ, xa xa có thêm vài
tín đồ lớn tuổi đứng từ xa hành lễ với giáo đường rồi im lặng rời đi. Để duy trì trật tự cho thành Saintis và phòng ngừa người của Hắc Ám Thần
Điện thừa cơ gây rối, Giáo Đình đã lập ra quy hoạch đặc biệt dành cho
khách hành hương, cho nên khu vực trung tâm của Quang Minh giáo đường,
ngoại trừ một số tín đồ thì người ngoài không thể nào biết được.

Vài tên Thánh Kỵ Sĩ nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, lúc rơi xuống đất không
hề phát ra chút âm thanh nào, sau đó nghiêm túc đứng thành hai hàng.

Thánh Chủ bước xuống xe ngựa, lúc đi về phía trước, nét mặt của hắn cũng trở nên trang trọng khác thường.

“Thánh Chủ Nghê Hạ.” Một nữ mục sư bước tới hành lễ.

“Hãy thông báo cho Quang Minh Thánh Nữ đại nhân rằng ta cùng với Socrates
đại nhân và mấy người Rijkaard đại nhân xin cầu kiến.” Thánh Chủ ôn hòa
nói.

Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi kinh ngạc, vị Quang Minh
Thánh Nữ này thật là cao giá, ngay cả Thánh Chủ cũng phải thông báo xin
cầu kiến mới có thể gặp được.

“Thánh Chủ Nghê Hạ và mấy vị đại nhân xin chờ một chút.” Nữ Mục Sư nói xong liền bước nhanh vào trong.

“A...” Trong giáo đường bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết.

“Không xong rồi!” Mặt Socrate biến sắc, vọt vào đầu tiên, những người khác cũng theo sát ông.

Trong giáo đường khắc đầy hoa văn và kí tự, có một cô gái nằm trên đất, đó
đúng là nữ mục sư họ vừa gặp, ngực cô ấy bị xuyên thủng thành một cái
lỗ, máu chảy đầm đìa, chết trong nháy mắt.

Trên tế đàn có một
người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang đứng, xung quanh bà là ma pháp bảo hộ tỏa ra ánh sáng thánh khiết từ Quang Minh nguyên tố, ma pháp bảo hộ
này không hề thua kém so với ma pháp bảo hộ của Sorates. Trước mặt bà,
là một gã đàn ông mặc áo choàng đen tay cầm trường kiếm, trên mũi kiếm
máu vẫn còn nhỏ giọt.

Ăn mặc như vậy, còn có cả thanh kiếm phát
ra từng tia hắc ám, lòng Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên căng thẳng, hắn
là Hắc Ám Thuật Sĩ.

“Dừng tay!” Đám người Socrates đồng thanh hét lên, bốn đạo ma pháp cùng lúc bay tới tên Hắc Ám Thuật Sĩ. Ở một góc
sáng sủa trong đại sảnh, vài vị Ma Pháp Trưởng Lão mặc trường bào và Thủ Hộ Kỵ Sĩ mặt mũi kinh sợ, muốn tiến lên cứu viện, nhưng sự việc xảy ra
quá đột ngột, đã không còn kịp nữa rồi.

Đúng lúc đó, thanh trường kiếm kia đã xuyên thủng ma pháp bảo hộ, giống như độc xà cắm vào tim mỹ nhân trung niên.

Tên Hắc Ám Thuật Sĩ kia nhanh chóng rút kiếm kéo theo một mảng máu tươi,
sau đó nhanh chóng rút ra quyển trục truyền tống, trong ánh sáng đặc
trưng phát ra từ quyển trục truyền tống, ma pháp của ba người Socrates
đồng thời tỏa sáng lấp lánh, mà ma pháp của Gia Cát Minh Nguyệt lại chậm hơn một chút. Tuy lực lượng ma pháp của nàng đã đạt tới trình độ Ma Đạo Sư nhưng sự hiểu biết cũng như kỹ xảo sử dụng ma pháp vẫn có sự chênh
lệch không nhỏ so với những ma đạo sư hàng chục năm đắm chìm trong ma
pháp.

Thân thể tên kia lung lay mấy cái rồi biến mất theo từng
đợt ánh sáng của quyển trục, trong giây phút đó, hắn quay đầu lại dùng
ánh mắt vô cùng oán độc nhìn chằm chằm bọn họ.

“Gauss, hắn chưa
chết.” Gia Cát Minh Nguyệt nhận ra thân phận người này, hắn lại có thể
từ trong pháp trận tự hủy của Atlantis thoát ra ngoài, đúng thật là tốt
số.

“Thánh Nữ đại nhân, Thánh Nữ đại nhân!” Thánh Chủ và mấy
người Socrates nhào tới bên người Quang Minh Thánh Nữ, mấy vị Ma Pháp Sư và Kỵ Sĩ cũng chạy lại đây.

Máu tươi từ miệng vết thương trên
ngực Quang Minh Thánh Nữ không ngừng trào ra, Gauss rõ ràng đã tìm hiểu
rõ nhược điểm trong ma pháp của bà, một kiếm kinh hồn kia chẳng những
chuẩn xác xuyên qua màng bảo vệ mà còn trực tiếp đâm thủng trái tim của

bà.

“Ta biết là các ngươi sẽ đến, nhưng thật xin lỗi, các ngươi
đã tới trễ rồi.” Quang minh Thánh Nữ dùng chút ma pháp cuối cùng để cố
gắng bảo vệ trái tim, nhìn mấy người Socrates vài lần, gian nan nói, nụ
cười nhu hòa thánh thiện vẫn không tỳ vết như cũ.

“Trước tiên
đừng nói chuyện.” Thánh Chủ niệm chú ngữ, một đạo ánh sáng chữa trị từ
trên trời chiếu xuống, hơi thở ấm áp tràn đầy sức sống chặt chẽ bao
quanh Quang Minh Thánh Nữ.

Sau đó chú ngữ biến đổi, tạo thành một sợi xích ánh sáng đem Thánh Nữ, Thánh Chủ và mấy người Socrates vây lại.

“Không có tác dụng gì đâu, ma pháp ta tu luyện chính là Quang Minh Tịnh Hóa
Thuật, cho dùng thuật trị liệu nào lên người ta cũng sẽ không có bất kì
kết quả gì.” Quang Minh Thánh Nữ nói. Quả nhiên, Tỏa Liên (xiềng xích)
thuật, thuật trị liệu được xưng là có thể cải tử hồi sinh, đã từng lập
nên kỳ tích cho biết bao sinh mạng, vừa tiếp xúc với cơ thể Quang Minh
Thánh Nữ liền mất hiệu lực hoàn toàn, sinh mệnh của bà nhanh chóng tàn
lụi.

Gia Cát Minh Nguyệt vốn muốn thi triển Hiến Tế Tán Ca, nhưng lại bị Socrates cản lại.

“Quang Minh Tịnh Hóa Thuật là thuật tinh lọc mạnh nhất, cũng đồng thời bài
xích tất cả mọi ma pháp trị liệu, ngươi không cần phải thử nữa.”
Socrates đã từng thấy được tác dụng phụ sau khi dùng Hiến Tế Tán Ca, ông không muốn Gia Cát Minh Nguyệt uổng phí sức lực.

Thánh Chủ cũng
không dừng lại, muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nên lời, vài vị Ma
Pháp Sư của Quang Minh giáo đường và Thủ Hộ Kỵ Sĩ quỳ một gối, khuôn mặt tràn đầy nước mắt áy náy. Không khí bi thương tràn ngập khắp Quang Minh Giáo Đường.

“Ngươi chính là Gia Cát Minh Nguyệt phải không? Ta
vẫn luôn ở đây chờ ngươi, ta tên là Nicole.” Quang Minh Thánh Nữ nhìn
Gia Cát Minh Nguyệt, ánh mắt trong suốt giống trẻ thơ phảng phất như đã
hiểu rõ toàn bộ thế gian vạn vật.

“Ngài đang đợi ta ư?” Gia Cát
Minh Nguyệt không thể hiểu được câu nói của Quang Minh Thánh Nữ. Mang
theo nỗi nghi ngờ bước đến bên người Quang Minh Thánh Nữ. Gia Cát Minh
Nguyệt có thể khẳng định, đây là lần đầu tiên mình gặp bà, nhưng từ trên người bà ấy, nàng cảm giác được một loại thân thiết quen thuộc, lại
không biết cảm giác này từ đâu mà có.

“Vu nữ Azike, là ta bạn
thân nhất của ta, bọn ta dù có ở xa nhau, nhưng ta biết nàng có để lại
một vài thứ, đó chính là lễ vật quý giá nhất mà nàng tặng cho ngươi, hãy vận dụng nó thật tốt, muốn cứu đại sư Nicolas, thì ngươi chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.” Quang Minh Thánh Nữ nói ra đáp án.

Cuối cùng Gia Cát Minh Nguyệt cũng hiểu vì sao mình có loại cảm giác quen
thuộc và thân thiết này, thì ra cảm giác mà Quang Minh Thánh Nữ đem đến
cho của nàng lại giống y hệt vu nữ Azike, người vốn ở trong thế giới
tinh thần của nàng sau đó đã biến mất một cách bí ẩn. Quang Minh Thánh
Nữ nói rằng đã chờ nàng, thật ra chính là chờ Quang Minh Nguyên Tố Hỏa
Chủng mà vu nữ Azike để lại trong người nàng xuất hiện.

“Hãy đồng ý với ta, trở thành Quang Minh Thánh Nữ kế nhiệm, dùng sức mạnh của
Quang Minh Thánh Nữ, đi cứu người thân của ngươi.” Quang Minh Thánh Nữ
nói, biểu hiện của bà ung dung và bình tĩnh, tuy phải đối mặt với cái
chết nhưng không hề có nửa điểm sợ hãi hay tiếc nuối. Lúc nói những lời
này, bà hoàn toàn không hỏi qua ý kiến của Thánh Chủ.

“Ta, làm
Quang Minh Thánh Nữ?” Gia Cát Minh Nguyệt đơ người, ánh mắt tự nhiên ánh lên sự bài xích đối với Thánh Giáo. Nàng không có tí hảo cảm nào với
Thánh Giáo cả, trước khi đến Miranda lại càng không hề nghĩ tới sẽ có
nửa điểm quan hệ với Thánh Giáo. Vậy mà lúc này, Quang Minh Thánh Nữ
trước mặt nàng, người khiến cho nàng có cảm giác thân thiết và quen
thuộc, lại muốn nàng trở thành Thánh Nữ đời tiếp theo, không đơ mới lạ
đó.

“Hãy tin ta, thật ra Thánh Giáo cũng không hoàn toàn giống
như những gì ngươi đã thấy, nếu không, sao vu nữ Azike lại có thể cùng
ta làm bạn được. Khi trở thành Quang Minh Thánh Nữ, thì Giáo Đình sẽ
không có nửa điểm ràng buộc với ngươi.” Quang Minh Thánh Nữ nhìn ra sự
bài xích của Gia Cát Minh Nguyệt đối với Thánh Giáo, liền nói.

Gia Cát Minh Nguyệt chần chờ, theo bản năng nhìn sang Socrates, lúc này,
vài vị quyền cao chức trọng trong Giáo và vị thủ lĩnh ma pháp vẫn tiếp
tục im lặng, ngay cả Thánh Chủ cũng không có ý kiến gì cả.

Hơi
thở của Quang Minh Thánh Nữ đã vô cùng mong manh, nhìn ánh mắt thiết tha của bà, Gia Cát Minh Nguyệt phát hiện bản thân khó mà có thể nói lời từ chối. Huống hồ nếu cự tuyệt, nàng biết lấy gì để cứu Nicolas và những
người khác đây. Nàng khẽ gật đầu theo bản năng.

Thấy nàng gật
đầu, ánh mắt Quang Minh Thánh Nữ cuối cùng cũng trở nên thoải mái, kỳ lạ là, ngay cả Thánh Chủ cũng toát ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, cứ
như là đang sợ Gia Cát Minh Nguyệt sẽ không đồng ý vậy. Mặc kệ người
khác nghĩ về mình ra sao, nhưng dù bản thân nàng không tính là kẻ địch
của Giáo Đình, thì cũng không phải là bạn bè gì của họ mà. Gia Cát Minh
Nguyệt có chút nghi ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận