Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Edit: Yankumichan

Beta: Caroline Truong

“Chúng ta phỏng đoán, chỉ có hắc ám phá pháp thuật sĩ mới có năng lực này,
ngay cả đại sư Nikola đều không chống lại được hắc ám phá thuật, còn bị
bọn chúng bắt đi. Hai đại sư Giggs và Andrey đều không hề có phòng bị,
làm sao có thể trụ được?” Rijkaard giải thích.

“Đại sư Nikola
cũng bị bắt đi…” Lời nói của Rijaard tựa như một quả bom tấn, kích khởi
ngàn tầng cành hoa. Ngũ đại ma đạo sư là một bức tượng thần trong lòng
họ, vậy mà không chịu nổi một kích đã thất bại, tin tức như vậy bảo họ
làm sao không chấn động. Nếu lời này không phải từ Socrates nói ra, chắn chắn không ai tin tưởng.

“Hai vị đại nhân, xin hỏi, vừa rồi
ngươi nói hắc ám phá thuật sĩ là cái gì?” Long kỵ sỹ Maldini trầm ngâm
hỏi, so với các ma pháp sư khác hắn đã bình tĩnh hơn nhiều lắm.

“Gia Cát Minh Nguyệt tiểu thư từng giao đấu với hắc ám phá pháp thuật sĩ, để nàng đến nói cho mọi người đi” Socrates nói.

Gia Cát Minh Nguyệt kể lại lần nàng giao đấu với hắc ám phá pháp thuật sĩ đương nhiên giấu đi chi tiết về viêm tâm hỏa.

Nhóm ma pháp sư lẳng lặng nghe xong Gia Cát Minh Nguyệt nói, hoặc kinh hãi
hoặc trầm tư, nhưng tuyệt nhiên không ai mở miệng. Nikola ngoại trừ là
một vị luyện kim thuật sĩ vĩ đại, còn là một thiên tài ma đạo sư hệ hỏa, mà hai vị đại sư Giggs và Andrey thực lực cũng không hề kém hơn, ngay
cả bọn họ đều bất lực, chẳng lẽ thực lực của chính mình còn có thể mạnh
hơn ngũ đại ma đạo sư chăng?

“Các vị không cần quá lo lắng, theo
ta thấy, bọn chúng tuy rằng có năng lực phá pháp, nhưng để tìm được điểm mù cũng phải cần có chút thời gian, sư phụ ta cùng hai vị đại sư sở dĩ
thất bại chủ yếu là bất ngờ. Hơn nữa hắc ám phá pháp thuật sĩ đối với ma pháp của bọn họ cũng tìm hiểu nghiên cứu rất kĩ, mới bị một kích xuất
kỳ bất ý của bọn chúng đánh bại. Lúc này đây chúng ta có nhiều vị ma
pháp sư và kiếm sĩ cao cấp nhất, hơn nữa mỗi vị lại có điểm ma pháp và
vũ kỹ độc đáo riêng, bọn chúng sẽ không dễ dàng ứng phó.” Gia Cát Minh
Nguyệt nhìn ra những ma pháo sư này do dự.

Nói đùa, trên đời này
ai không sợ chết, ma pháp sư cũng không ngoại lệ. Cho nên Gia Cát Minh
Nguyệt một bên tâng bốc bọn họ đồng thời làm họ an tâm chút.

“Nếu hắc ám phá pháp thuật sĩ có thể dễ dàng phá giải ma pháp của chúng ta,
Phong Ngữ đại lục đã sớm trở thành thiên hạ của Hắc Ám Thần Điện” Kha
Luân ma đạo sư vuốt râu nói.

“Ta không tin bọn chúng có thể phá
giải đấu kí và long thương của chúng ta” Maldini hừ một tiếng, ngưỡng
đầu vẻ tự tin. Là một vị Kiếm thánh Long kỵ sỹ cũng không bị Gia Cát
Minh Nguyệt tâng bốc đến hôn mê đầu óc, bởi bình thường hắn bị người
tâng bốc thành thói quen, vẫn có thể thanh tỉnh.

“Hai vị nói rất
có lí, lấy thực lực của chúng ta, vài tên hắc ám phá pháp thuật sĩ mà
thôi có gì phải lo lắng, bây giờ, chúng ta muốn bọn chúng ngay cả căn
cũng bỏ. (nguyên văn: ngay cả căn bát trừ…)” người nói chuyện này mới
là ma pháp sư thật bị tâng bốc tới đầu óc mụ mị, nhiệt huyết lên não.

“Được rồi các vị, hiện tại mọi người đối với sự việc và hắc ám phá pháp thuật sĩ có chút hiểu biết, nếu đúng như vậy thì hai vị đại sư Giggs và
Andrey hẳn là bị bọn chúng giam cầm, chúng ta nhất định phải cứu ra ba
vị đại sư, cũng phải diệt trừ hắc ám thuật tà ác” Socrates nói. Miranda
đối đãi công bằng đối với mỗi một loại nguyên tố, nhưng không có nghĩa
điểm căn bản nhất cũng không có, đối với chính nghĩa cùng tà ác, bọn họ
cũng có tiêu chuẩn phán định của riêng mình.

“Socrates đại nhân, ngươi đã tìm được sào huyệt của bọn chúng sao?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

“Theo như ngươi mô tả, người của chúng ta ở phụ cận cao nguyên Sudelin phát
hiện hành tung của hắc ám phá pháp thuật sĩ, tuy không thể tìm ra vị trí cụ thể, nhưng hẳn là ở gần đó.”

Cao nguyên Sudelin? Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy cái tên này có chút nghe quen tai, hình như ở nơi nào
có nghe qua, nhưng tạm thời nghĩ không ra. Hiện có manh mối là tốt rồi,
nàng gấp gáp muốn cứu ra Nikola, vị kia lão nhân quật cường.

“Nikola, ngài có khỏe không, chúng ta sẽ nhanh đến cứu người” Gia Cát Minh
Nguyệt âm thầm cầu nguyện, hi vọng hắn không có việc gì.

Hạ Mỹ và Rincon vì thực lực không đủ nên đành ở lại Miranda. Những người khác nghỉ ngơi hồi phục chuẩn bị xuất phát.

Cao nguyên Sudelin ở phía bắc Phong Ngữ đại lục, tới gần Băng Nguyên hải vực, khí hậu giá lạnh.

Gió lạnh tư Băng Nguyên quanh năm gào thét thổi qua cao nguyên làm cho nơi đây trở nên hiu quạnh cùng xơ xác tiêu điều.


Hiện tại Gia Cát Minh Nguyệt cùng đám người Socrates đứng ở trên một vách
núi đen trong cao nguyên, nhìn xa xa phía dưới trông như thiên quân vạn
mã.

Kinh đào chụp ngạn màu trắng cành hoa

Gia Cát Minh
Nguyệt rốt cục hiểu được vì sao lúc trước Socrates kết luận nơi này là
cứ điểm của hắc ám phá pháp thuật sĩ, lại vì sao dùng truyền tống trận
tới địa điểm gần nhất thành thị mà không phải trực tiếp dùng truyền tống quyển trục đến đây.

Cao nguyên này có một loại ma lực kì dị,
mang theo vô số nguyên tố hắc ám thuần chủng, ở nơi này, ma pháp truyền
tống quyển trục hoàn toàn mất đi hiệu lực, nhưng với ma pháp của bọn họ
lại không hề bị ảnh hưởng. Rất rõ ràng, cao nguyên này nhất định cất dấu bí mật nào đó.

Vài ma pháp sư, kiếm sĩ đi xung quanh tìm kiếm, một lát sau tụ tập.

“Tìm được gì không?” Socrates hỏi.

“Không có.” Mấy người đều lắc đầu. Ai cũng cảm thấy cao nguyên này bất thường, nhưng mặc kệ bọn họ dùng phương pháp gì, đều tìm không ra một chút manh mối.

“Sao có thể như vậy? Hắc ám phá pháp thuật sĩ đúng là từ
nơi này xuất hiện, cũng biến mất ở đây, hẳn là nơi này a?” Một tùy tùng
của Rijkaard bối rối không hiểu, lúc trước hắn truy đuổi hác ám phá pháp thuật sĩ đúng là từ nơi này a.

“Socrates đại nhân, có thể ở phía dưới không?” Gia Cát Minh Nguyệt suy tư hỏi. Nàng nhớ Nikola từng bị
nhốt ở một tòa mê cung, căn cứ của hắc ám phá pháp thuật sĩ có khi nào
ẩn ở bên dưới lòng đất? Cung điện quốc gia của Quân Khuynh Diệu chẳng
phải chìm dưới sa mạc sao?

“Ta đi tìm, hẳn là sẽ không” Vừa rồi Socrates dùng tinh thần lực tra xét dưới lòng đất cũng không phát hiện được gì.

Gia Cát Minh Nguyệt kì thực đã dùng khai thần thuật tra xét qua, kết quả cũng giống như Socrates.

Rốt cục là ở đâu? Mọi người đều có chút nghi hoặc.

“Có thể không phải dưới lòng đất mà là dưới biển” Lăng Phi Dương nhìn phiến đá ngầm dưới, đột nhiên nói.

Nói xong câu đó Lăng Phi Dươn phi thân xuống, hướng về phiến đá ngầm bên
cạnh vách núi đen. Gia Cát Minh Nguyệt trong đầu kinh quang chợt lóe,
cũng phi thân qua. Đám người Socrates cũng thi triển tường không thuật
bay xuống. Đến một khối đá ngầm cao cỡ nửa thân người. Lăng Phi Dương
dừng lại dường như đang suy tư gì đó. Mà đám người Socrates, Rijkaard
đều tự vận dụng tinh thần lực tìm kiếm dưới mặt biển, nhưng trừ bỏ nước
biển và đá ngầm cái gì cũng không có.

“Không có khả năng ở tận
sâu dưới đáy biển đi, coi như là ma đạo sư, cũng tuyệt không thể xây
dựng một đạo bình phong tránh nước Giaớng được.” Một ma pháp sư nói.
Nhân loại không thể giống như mỹ nhân ngư, nếu muốn ở dưới biển sâu tạo
kiến trúc sinh tồn nhất định phải xây dựng được một đạo bình phong tránh nước, giống như ma pháp hộ thuẫn nhưng lớn hơn rất nhiều. Không có ma
pháp sư nào có năng lực dư thừa như vậy.

Tất cả mọi người đối với lời nói của Lăng Phi Dương đều cảm thấy hoài nghi, nhưng vì tôn trọng
Gia Cát Minh Nguyệt nên không ai lên tiếng chất vấn. Mà Gia Cát Minh
Nguyệt lại chú ý tới hướng nhìn của Lăng Phi Dương, không phải dưới
biển, mà vẫn chăm chú vào khối đá bình thường kia.

“Chẳng lẽ đây
mới là mấu chốt?” Gia Cát Minh Nguyệt đưa tay chạm vào khối đá ngầm kia. Nhìn bề ngoài khối đá này không có gì đặc biệt, cũng như những khối đá
khác bị nước biển đánh vào ăn mòn mà thôi, nhưng khi Gia Cát Minh Nguyệt đưa tay chạm nhẹ vào lại rõ ràng cảm nhận được một cỗ nguyên tố dao
động.

“Luyện kim trận” Gia Cát Minh Nguyệt thấp giọng hô.

Đám người Socrates cũng đưa tay chạm vào, những người khác đều mờ mịt, chỉ
có Socrates và Rijkaard lộ ra vẻ kinh ngạc. “Quả nhiên là luyện kim
trận”. Ai cũng không nghĩ tới, khối đá ngầm trông vô cùng bình thường
này lại ẩn chứa một trận pháp, hơn nữa cả hai vị đại ma đạo sư Socrates
và Rijkaard đều không có cảm giác. Nếu không có Lăng Phi Dương nhắc nhở, cho dù tìm một trăm năm bọn họ cũng không tìm được. Trừ phi Socrates và Rijkaard đi dọc bờ biển sờ từng khối đá ngầm.

Gia Cát Minh
Nguyệt đem ma lực chậm rãi rót vào đá ngầm, trong nháy mắt, tựa như đổ
thêm dầu vào lửa, một cỗ nguyên tố dao động mạnh mẽ bùng nổ, đột nhiên
bắn ra một cột ánh sáng màu xanh thẳm, phóng đến khối đá ngầm, sau đó
phản xạ hình thành một cái quang ảnh ma pháp truyền tống trận thật lớn,
đủ để đem tất cả mọi người cùng đi vào.


“Còn có một luyện kim
trận kỳ diệu như vậy, ta nghĩ, nó chính là thứ chúng ta đang tìm.”
Socrates rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, tán thưởng một tiếng, dẫn đầu
bước lên ma pháp trận.

Chờ tất cả mọi người tiến vào ma trận, Gia Cát Minh Nguyệt nhanh chóng thu tay, dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua.

Cột sáng xanh sáng ngời lên, giống như thật sự có một thông đạo màu xanh
chiếu xuống mặt biển, đội ngũ Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhanh chóng theo
thông đạo bay hướng dưới mặt biển.

Nước biển bị cột sáng tách ra, không gian bên trong thông đạo không khác gì trên lục địa, không khí
mang theo đặc hữu của cao nguyên Sudelin thanh bần cùng hải tinh. Trông ra bên ngoài, khung cảnh khác biệt hoàn toàn trên lục địa, cảnh
biển sau xinh đẹp hiện ra trước mắt. Rừng san hô xinh đẹp, như rừng rậm
trên lục địa, rộng lớn bao la, cột sáng xanh thẳm chiếu rọi, mềm mại tắm ở trong làn nước biển, nhẹ nhàng lay động, giống như sương mù dày đặc
trong khe núi. Một mỹ nhân ngư không biết tên đang tự do bơi lượn, giống như không biết đến sự tồn tại của đám người Gia Cát Minh Nguyệt.

“Ngươi làm sao tìm được luyện kim trận kia?” Gia Cát Minh Nguyệt thấp giọng tò mò hỏi Lăng Phi Dương.

“Ta không biết, có lẽ là trực giác, vừa thấy khối đá ngầm kia, có một cảm
giác kỳ quái, thế nhưng trong đầu có thứ gì đó xuất hiện, nhưng nghĩ
không ra.” Lăng Phi Dương hơi nhíu mi, trên nét mặt, hơn một tia ngơ
ngẩn cùng nghi hoặc.

“Nga.” Gia Cát Minh Nguyệt không hỏi lại, từ lúc nàng nhìn thấy mai liên trụy trung ma pháp thác ấn, cũng cảm giác được, Lăng Phi Dương cùng Phong Ngữ đại lục có liên hệ,
nhưng ngay cả Lăng Phi Dương đều cảm thấy nghi hoặc, nàng cũng đoán
không ra nguyên nhân gì.

Đi trong thông đạo không biết bao lâu,
một tòa thành to lớn hiện ra trước mắt mọi người, tít trên cao của thành thị treo một viên minh châu với hỏa diễm màu trắng, ánh sáng chói mắt
chiếu đến toàn thành, nhưng cơ thể bên trong hào quang, không hề cảm
thấy nóng nực, giống như ánh mặt trời mùa xuân, ấm áp khiến cả người
thoải mái thích ý.

Đến cuối cột sáng xanh, đoàn người dừng lại ở một quảng trường.

Bốn phía kiến trúc hoàn toàn bất đồng với Phong Ngữ đại lục, Giaơng hiện ra một phần cổ xưa mỹ cảm. Toàn bộ thành thị không có một bóng người,
không có một tia sinh khí, mặc dù hào quang ấm áp chiếu rọi khắp nơi,
vẫn làm người ta cảm thấy sâu trong nội tâm một cỗ hàn ý.

“Atlantis, đây là Atlantis.” Một ma pháp sư nhìn chung quanh, đột nhiên kinh hỉ nói.

“Đúng vậy, thật là Atlantis.” Socrates nhìn phía sau, dấu hiệu phía trên tòa
kiến trúc cao nhất, vừa vui mừng vừa thành kính nói.

Phong ngữ đại
lục tổng cộng có ba nơi ma pháp khởi nguyên, một là Miranda, một là Tinh Linh rừng rậm, còn một, chính là Atlantis. Theo lịch sử ghi lại,
Atlantis từng sáng tạo ra một thời đại ma pháp văn minh huy hoàng, địa
vị còn trên cả Miranda. Mà khác biệt so với Miranda, đó là vị trí của
tòa thành thị này vẫn là một nghi vấn, vô số hành hương giả trải qua
thiên tân vạn khổ, đều không thể tìm thấy. Chỉ có những ma pháp sư đến
từ Atlantis, dùng thực lực ma pháp cường đại, nói cho toàn bộ thế nhân
biết sự tồn tại của họ.

Nhưng về sau, tòa thành từng sáng tạo ra vô số kỳ tích lại đột nhiên biến mất.

Chỉ trong một đêm, nó hoàn toàn biến mất khỏi Phong Ngữ đại lục, tất cả ma
pháp sư đến từ Atlantis cũng đồng thời biến mất, không để lại một chút
manh mối, giống như nó chưa từng tồn tại.

Ngàn vạn năm trôi qua,
trừ bỏ truyền thuyết này, Atlantis hoàn toàn ra khỏi tầm nhìn của mọi
người. Mỗi khi nhắc tới Atlantis, trừ nhớ lại và tưởng niệm, cũng thêm
phần hoài nghi, không biết tòa thánh địa trong truyền thuyết có thật sự
tồn tại hay không? Hoặc chỉ như là một thần thoại hư vô mịt mờ, là một
lại ký thác tâm linh của mọi người mà thôi.

Chỉ tới lúc này, nhìn thấy tòa kiến trúc đồ sộ giống hệt trong sách sử ghi lại, mọi người mới tin tưởng, tòa thánh địa ma pháp thần bí Atlantis thật sự tồn tại. có
người nói nó đã bị hủy bởi núi lửa, cũng có người nói bị động đất chôn
sâu, cũng có người nói, bọn họ mạo phạm thần uy nghiêm, bị hủy diệt hoàn toàn, đây dĩ nhiên là do tín đồ giáo đình nói.

Có rất nhiều tin
đồn, ai cũng không có biện pháp chứng minh thật hay giả, chỉ một điều có thể xác định, đó là Atlantis thực sự biến mất, vĩnh viễn biến mất trên
đại lục này.

Gia Cát Minh Nguyệt đã hiểu tại sao lúc nghe đến tên cao nguyên Sudelin lại thấy quen tai, ở trên thiên điển tịch, tên ăn

hàng xuyên qua kia từng ghi lại vị trí Atlantis, ngay tại trên mặt biển ở phía Bắc cao nguyên có một tòa thành trì vĩ đại do vô số ma pháp luyện
kim thuật sĩ dùng đại hình luyện kim trận kiến tạo nên, sừng sững trên
mặt biển. Toàn bộ thành thực ra là một ma pháp luyện kim trận đồ sộ,
Bình chướng chống thấm nước thật lớn chống lại gió lạnh từ Băng Nguyên
và sự ăn mòn của sóng biển, trên đỉnh là ma pháp thái dương sinh sôi
không ngừng đem ánh sáng ấm áp chiếu rọi khắp nơi trong tòa thành.

Lúc ấy xem đến đoạn nhật ký này, Gia Cát Minh Nguyệt hơi rung động, nhưng
trên thiên điển tịch còn ghi lại rất nhiều kì văn dật sự [ ý là những điều kì lạ, vật kì diệu], mà sự chú ý của Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn đặt trên thời không xoay
lên và con đường trở về hiện đại của tên ăn hàng kia, nên cũng không để ở trong lòng.

Nhóm người ma pháp sư nhìn thành thị nguy nga trước mắt, kích động đến rơi nước mắt.

“Có người sao? Nơi này có người sao?” Maidini lớn tiếng hô, thanh âm quanh quẩn, nhưng thật lâu cũng không có ai đáp lại.

Hiển nhiên, Atlantis đã là một tòa tử thành, chỉ còn là một di tích lịch sử.

“Hắc ám phá pháp thuật sĩ chắc chắn tìm được Atlantis, ẩn nấp trong một địa
phương nào đó trong thành, chúng ta đi tìm thử xem.” Một lát sau,
Socrates lên tiếng nói với mọi người.

Mọi người trao đổi, sáu
người chia làm ba tổ, hướng vế ba hướng khác nhau tìm kiếm. Mỗi tổ gồm
một ma pháp sư cùng một kiếm sĩ hoắc cung thủ, đây là tổ hợp chiến đấu
tốt nhất.

Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi đi tới, một bên chờ tin tức của bọn hắn.

“A…”. Trong thành thị hoang vắng, đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm.

“Roch.” Rjkaard khinh hô một tiếng, nghe ra tiếng hét thảm này đến từ tùy tùng của hắn là một đại ma pháp sư.

Tiếp theo lại là một tiếng kêu thảm thiết.

“Gardella.” Socrates biến đổi sắc mặt, bước chân dừng lại. Đây là tùy tùng của hắn, một đại kiếm sĩ, tuy rằng thực lực không sánh bắng Long kị sĩ Maldini,
nhưng cũng là cấp bậc đại kiếm sĩ vô cùng nổi bật, bọn họ rốt cục gặp
phải cái gì, chẳng lẽ ngay cả thực lực của Gardella cũng không đối phó
được.

Socrates quyết định thật nhanh xé mở quyển trục ma pháp,
thông báo tùy tùng phản hồi, rất nhanh, vài tên tùy tùng đã xuất hiện
trong tầm mắt, trong ngực còn ôm hai người, cánh tay buông thõng, xem ra đã không còn hơi thở.

“Roch, Gardella.” Socrates và Rjikaard
đồng thời nghênh đón. Vừa khi nghe được tiếng kêu thảm thiết, biết bọn
họ gặp nạn, chỉ nghĩ với thực lực của Roch và Gardella, cho dù bị thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nào biết hai người mất mạng.

Trên trán hai người đều có một lỗ máu, miệng vết thương rất nhỏ, cơ hồ nhìn
không thấy vết máu trào ra, nhưng nhất kích trí mạng.

“Là ma pháp công kích.” Rjikaard nhìn miệng vết thương, khẳng định nói. Vô luận ma
pháp hay là đấu khí, ngưng tụ hơi cao, đều tạo ra sức phá hủy lớn, nhưng mà so sánh thì đấu khí muốn ngưng tụ nguyên tố tốc độ cao cần rất nhiều tinh thần lực, cho nên rất nhiều ma pháp sư am hiểu sử dụng ma pháp
công kích. Ngay cả Lâm Khổng, sử dụng lưu tinh hỏa vũ so với thiêu gạch
thuận buồm xuôi gió hơn nhiều.

“Là hắc ám phá pháp thuật sĩ sao?” Socrates hỏi vài tên tùy tùng. Ngoài phá pháp thuật cũng vũ kỹ không
tầm thường, nếu bọn chúng còn có ma pháp công kích cường đại như vậy,
khi chiến đấu thực sự khó giải quyết.

“Không biết, ta đang tìm
kiếm nơi ẩn giấu hắc ám phá pháp thuật sĩ, nghe được Roch kêu lên, quay
đầu lại nhìn đã thấy như vậy.” Một cung thủ sợ hãi nói.

“Ta cũng vậy.” Ma pháp sư cùng tổ với Gardella cũng kinh hồn nói, ma pháp

công kích cao cấp như vậy, hắn không thể làm gì được.

Đúng lúc này, không khí xung quanh tựa hồ vặn vẹo, cảnh vật trước mắt đều
thay đổi trở nên hư ảo, toàn bộ Atlantis giống như sống dậy.

“Là
trận pháp phòng ngự.” Socrates lập tức phản ứng lại, hai tùy tùng này
nhất định không cẩn thận đụng đến trận pháp phòng ngự bất hạnh mất mạng. Miranda cũng có một trận pháp phòng ngự như vậy, uy lực so với đại ma
pháp sư phóng ra công kích còn mạnh hơn không chỉ một chút.

Vừa
dứt lời, từng điểm nhỏ ánh sáng từ các nơi trong thành thị hướng phía
bọn họ phóng tới, trong đó ngưng tụ nồng độ áp suất cao năng lượng
nguyên tố quang.

“Cẩn thận.” Socrates lập tức phóng xuất ra ma
pháp hộ thuẫn, bao bọc bên ngoài thân thể một vòng quang thuẫn gần như
trong suốt nhè nhẹ lay động như gió, các ma pháp sư đồng thời triển khai hộ thuẫn, kiếm sĩ cùng cung thủ sử dụng đấu khí vận mãn toàn thân.

Lúc này, có thể nhìn ra sự chênh lệch mạnh yếu, lúc tất cả mọi người phóng
xuất ma pháp hộ thuẫn cùng đấu khí, Socrates và vài ma đạo sư cùng
Maldini thoải mái ngăn chặn công kích, ma pháp sư có thực lực hơi yếu ma pháp hộ thuẫn chỉ chống đỡ được hai đợt công kích đã bị đánh tan, bất
quá khoảng thời gian này cũng đủ để bọn họ niệm chú ngữ thi triển ma
pháp hộ thuẫn cường đại hơn.

Mà vài ma pháp sư và kiếm sĩ yếu
hơn, ma pháp hỗ thuẫn của họ căn bản ngăn không được, chỉ một vòng
nguyên tố quang đạp vào đã bị phá nát, may mắn Socrates và Rjikaard đúng lúc cứu giúp, mới tránh được kết cục như Roch và Gardella.


Làm
cho bọn hắn kinh ngạc không thôi là Gia Cát Minh Nguyệt, Quân Khuynh
Diệu và Lăng Phi Dương, ba người thế nhưng thoải mái ngăn chặn trận pháp phòng ngự công kích, Gia Cát Minh Nguyệt thậm chí không cần niệm chú
ngữ thi triển đạo ma pháp hộ thuẫn thứ hai, chỉ dựa vào thuấn pháp hộ
thuẫn đã ứng phó được.

Mặc dù vòng hộ thuẫn kia nhiều lần sắp
hỏng, nhưng mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, trong cơ thể nàng lại cuồn
cuộn trào ra một cỗ nguyên tố năng lượng, nhanh chóng che kín vòng hộ
thuẫn, làm nó trở lại hoàn hảo như ban đầu.

Không hổ là đệ tử của Nikola đại sư, quả nhiên thực lực không tầm thường. Nếu nói mọi người
đối với việc Gia Cát Minh Nguyệt có được thực lực như vậy khong cảm thấy kinh ngạc, thì đối với Quân Khuyng Diệu và Lăng Phi Dương, biểu hiện
của họ làm cho bọn hắn mở rộng tầm mắt.

Thân là kiếm sĩ, tác dụng lớn nhất của đấu khí là đem lực lượng cùng tốc độ kích phát đến cực
hạn, từ đó bộc phát ra lực phá hoại mạnh nhất, mà trong lúc phòng ngự,
tác dụng của đấu khí kém xa so với ma pháp hộ thuẫn. Tất cả kiếm sĩ và
cung thủ ở đây, ngoại trừ Long kị sĩ Maldini còn có thể đối phó, mấy
người còn lại nếu không dựa vào Socrates và Rjikaard tương trợ đã sớm đi đời nhà ma rồi.

Nhưng Quân Khuyng Diệu và Lăng Khuynh Dương lại
thoải mái tự nhiên, mỗi một kiếm Quân Khuynh Diệu chém ra, ngoài thân
đều xuất hiện một quầng sáng màu lam, tựa như ma pháp hộ thuẫn bao bọc
toàn thân, mà động tác của Lăng Phi Dương tuy rằng không giống hắn tiêu
sái được như vậy, nhưng tràn ngập sát ý, trong tay hắn phá sát kiếm chém ra, một cỗ kiếm khí vô hình sắc bén theo kiếm phát ra, đem từng điểm
sáng phá thành vô hình.

Maldini chấn kinh, nhìn bề ngoài, hai
người trẻ tuổi này thực lực xem ra còn kém hắn, nhưng nếu thực sự đối
mặt, nếu không mượn thực lực của cự long, ngay cả hắn cungc không nắm
chắc sẽ thắng được một trong hai người này.

Socrates cùng
Rjikaard nhìn nhau, cũng đồng dạng kinh ngạc, đương nhiên bọn họ kinh
ngạc là Gia Cát Minh Nguyệt. Tuy rằng thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt
so sánh với thực lực đại ma pháp sư của bọn họ chênh lệch không nhỏ,
nhưng nếu không sử dụng ma pháp đặc hữu của ma đạo sư, tỷ như phong long thuật của Socrates, chỉ bằng ma pháp bình thường của bọn họ, ai cũng
không có lòng tin nhất định thắng, dù sao ma lực của bọn họ tổng hội
cũng có khi cạn kiệt, mà nguyên tố hỏa chủng của Gia Cát Minh Nguyệt lại sinh sôi không ngừng, ăn đứt bọn họ. Nguyên tố hỏa chủng, quả nhiên là
trân bảo mà tất cả ma pháp sư mơ ước. Giờ khắc này, ngay cả Socrates
cũng bắt đầu hâm mộ Gia Cát Minh Nguyệt.

Ma pháp công kích của
trận pháp phòng ngự càng lúc càng mạnh, trừ ma pháp mấy ma pháp sư lấy
Socrates cầm đầu cùng ba người Gia Cát Minh Nguyệt, những người khác ứng phó đều vô cùng gian nan.

Bất đắc dĩ, mọi người đành phải thối lui về phía sau, so sánh ra, công kích phía sau yếu hơn không ít.

Dần dần, mọi người lại lui về ma pháp truyền tống trận, mà công kích của
trận pháp phòng ngự cũng dựng lại. Toàn bộ cổ thành cũng yên tĩnh lại,
phía trên, ma pháp thái dương như cũ tản mát ra quang mang ấm áp.

“Trận pháp phòng ngự thật mạnh.” Maldini lau trán đầy mồ hôi, cảm khái nói.
Từ khi trở thành Long kị sĩ đến giờ, hắn còn chưa từng chật vật như vậy, nếu không lui đúng lúc, chỉ sợ hắn cũng không chống đỡ được bao lâu.

“Trận pháp phòng ngự như vậy, cũng chỉ ở Atlantis mới thể có được.” Socrates
cũng có chút cảm khái, mặc dù Miranda cũng có vạn năm lịch sử, nhưng chỉ một trận pháp phòng ngự như thế này, đã kém Atlantis không phải chỉ một chút, cũng khó trách lúc trước Atlantis có địa vị cao hơn Miranda, thực sự là hữu danh hữu thực.

“Thành chủ đại nhân, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?” Nghỉ ngơi một lát, một ma pháp sư lên tiếng hỏi.

“Các ngươi ở tại chỗ này, ta cùng đại sư Rjijaard đi tìm lại xem sao.”
Socrates nói. Mọi người ở đây, trừ Gia Cát Minh Nguyệt, cũng chỉ có hai
người có thể thong thả ứng phó với công kích của trận pháp phòng ngự,
không thể làm cho những người khác mạo hiểm thêm nữa.

“Không
được, Atlantis phòng ngự trận có lẽ chưa thực sự mở ra, nếu hoàn toàn mở ra, khả năng uy lực còn mạnh hơn thế này mấy lần.” Gia Cát Minh Nguyệt
nhớ rõ trên thiên điển tịch ghi lại, cả tòa thành Atlantis được tạo
thành từ một cái luyện kim trận thật lớn, từ tình huống vừa xảy ra, công kích này còn không phải là công kích mạnh nhất của trận pháp phòng ngự
mạnh mẽ nhất của Atlantis, vận nhất luyện kim trận khổng lồ này hoàn
toàn khởi động, chỉ sợ ngay cả hai đại ma đạo sư này đều ứng phó không
được.

“Để ta suy nghĩ biện pháp khác.” Gia Cát Minh Nguyệt nói tiếp.

Socrates và Rjikaard thật ra cũng nghĩ đến chuyện này, chỉ là rơi vào đường cùng mới phải lấy thân nhập hiểm [ý là biết có nguy hiểm vẫn phải tự đi vào], nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói vậy liền dừng lại.

Những người khác đều tự nghỉ ngơi dưỡng sức, trong tất cả mọi người, cũng chỉ có Gia Cát Minh Nguyệt tinh thông thuật luyện kim, muốn hóa giải trận
pháp phòng ngự của Atlantis cũng chỉ có thể dựa vào nàng.

Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ, thi triển khai thần thuật tra xét xung quanh.
Đúng với ghi chép trên thiên điển tịch, toàn bộ Atlantis là một luyện
kim trận khổng lồ, ở mỗi tấc đất, mỗi một viên gạch, nàng đều có thể cảm nhận được dao động đặc hữu của luyện kim trận.

Nhưng trận pháp
này căn bản một người không thể làm được, đừng nói là một mình Gia Cát
Minh Nguyệt, cho dù đem tất cả luyện kim thuật sĩ của Phong Ngữ đại lục
tập trung lại, cũng chưa chắc đã thành công.

“Tỷ tỷ, ngươi đang tìm người phải không?” Một thanh âm non nớt sợ hãi đột ngột vang lên, tại cổ thành tĩnh mịch phá lệ rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận