Mấy người Gia Cát
Minh Nguyệt mới vừa vào viện, đã nhìn thấy bóng dáng đứng thẳng của Lam
lão gia tử. Mấy năm nay lão gia tử đã thành thói quen trong cuộc sống có hai huynh đệ hầu ở bên cạnh, lần này bọn họ đi đã rất nhiều ngày, thật
đúng là không quá thích ứng, ngay cả vào triều cũng không có tinh thần,
dứt khoát cáo ốm ở nhà nghỉ ngơi.
"Gia gia." Huynh đệ Lam Vũ Phàm đồng thời gọi. Hôm nay, gia gia chính là một người thân cuối cùng trên
đời này của bọn họ, nhìn thấy lão gia tử đã hiện ra bóng dáng của cụ
già, cảm giác trong lòng hai huynh đệ cũng có chút ê ẩm.
"Các con trở lại, gầy, lúc này mới đi ra ngoài mấy ngày, làm sao lại gầy nhiều
như vậy?" Lam lão gia tử tiến lên cầm tay hai người, giống như nghênh
đón một người tha hương đi xa trở về, kích động mừng rỡ, rồi lại không
nhịn được oán giận đôi câu.
"Có sao? Sao con lại cảm giác mỗi
ngày ăn ngon uống khỏe, mập không ít đây." Lam Vũ Hạo cười đùa hí hửng
nói, muốn giải sầu cho gia gia.
"Lời này có ý tứ gì? Nói là thức
ăn Lam gia ta còn không ngon bằng bên ngoài, không nuôi mập hai người
các con sao?" Lam lão gia tử phẫn nộ nhìn chằm chằm tôn tử bảo bối của
mình.
"Không có ý đó, không phải." Lam Vũ Hạo vội vàng khoát tay phủ nhận.
"Được rồi, ít nói nhảm, cũng đi vào đi. Lần này đi Tuyết Ngọc thành, dọc
đường có khỏe không, tình hình tiểu di của con và Mục thành chủ gần đây
như thế nào?" Vào nội viện, Lam lão gia tử hỏi.
"Ừ." Huynh đệ Lam Vũ Phàm đồng thời cúi đầu, đáp một tiếng.
"Thế nào? Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ có người gây khó khăn cho các con?" Lam lão gia tử thấy vẻ mặt của hai huynh đệ, tức giận trừng mắt. Lấy tính
tình của lão gia tử, nếu như thật sự có người dám gây khó khăn cho tôn
tử bảo bối của mình, dù là Thành chủ Tuyết Ngọc thành, ông cũng sẽ đi
tới đòi một lời giải thích. Đây chính là bảo bối cục cưng của Lam gia
ông, chính ông động thủ dạy dỗ thì có thể, người khác còn chưa có tư
cách.
"Không phải không phải. . . . . ." Lam Vũ Phàm thấy gia gia nổi nóng, vội vàng khuyên can lão gia tử, nói tỉ mỉ chuyện rối rắm giữa tiểu di và phụ mẫu lần nữa.
Nghe xong chuyện này, Lam lão gia tử trầm mặc thật lâu không nói gì, mặc dù vẻ mặt không có biến hóa quá
lớn, nhưng hai cái tay lại hơi run rẩy. Lam lão gia tử trung niên tang
thê, tuổi già mất con, hai Tôn nhi lại trước sau bị người hạ độc, trưởng tôn Lam Vũ Phàm càng bị người ám toán tàn tật nhiều năm. Có thể nói,
cuộc sống đời người có thể có bao nhiêu rất bất hạnh thì phần lớn ông
đều đã trải qua, thừa nhận khổ sở sâu hơn huynh đệ Lam Vũ Phàm nhiều
lắm.
Kể từ khi biết được Lam Vũ Hạo tu luyện không có tiến triển
và bị người châm chọc là phế vật cũng do trúng độc gây ra, mấy ngày nay
lão gia tử vẫn cho là kẻ thù năm đó của mình làm hại, khó tránh khỏi tự
trách không dứt. Cho tới bây giờ biết được chuyện năm đó lại còn cất dấu một bí mật như vậy, làm sao mà tâm tình bình tĩnh lại được?
Huynh đệ Lam Vũ Phàm lại nhắc tới chuyện này, tâm tình cũng nhịn không được
mà trầm trọng, tổ tôn ba người họ không nói gì, mấy hạ nhân vốn đang
muốn bưng trà đi vào, thấy thế cũng ẩn núp xa xa, trong sân nhất thời
yên tĩnh đáng sợ.
"Oan nghiệt, oan nghiệt mà!" Qua một lát, tâm tình lão gia tử mới bình tĩnh một chút, thổn thức không dứt nói.
"Gia gia, chuyện cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy, hơn nữa người trong
cuộc cũng nhận được báo ứng nên có, ngài cũng không cần để ở trong lòng
nữa." Lam Vũ Phàm sợ trong lòng gia gia khó chịu, vì vậy khuyên nhủ. Hắn nói người trong cuộc đương nhiên là Tần Mỹ Ngọc, chỉ cần vừa nghĩ tới
vặn vẹo và ác độc của nữ nhân này, cả người Lam Vũ Phàm liền không được
tự nhiên, ngay cả tên của ả cũng không muốn nhắc tới.
"Yên tâm
đi, gia gia con cả đời này có cái gì mà chưa trải qua, không chịu nổi
một kích như các con nghĩ sao. Mặc dù phụ mẫu của các con không còn,
nhưng nay các con thành người có tài như vậy, bọn họ dưới suối vàng biết được cũng nên cảm thấy an ủi. Lão già ta còn phải sống tốt thêm vài
năm, phải nhìn thấy các con đón dâu, sinh mấy tiểu tử lớn mập, để cho
Lam gia ta khai chi tán diệp, cũng để cho phụ mẫu các con ở dưới cửu
tuyền hoàn toàn an tâm mới đúng." Lão gia tử cười ha ha mà nói.
"Gia gia." Ngay trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, Lam Vũ Hạo có chút ngượng
ngùng, ngay cả Lam Vũ Phàm cũng bất giác đỏ mặt một chút. Lam Vũ Phàm
theo bản năng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt một cái, lại thấy Gia Cát Minh
Nguyệt buồn cười nhìn hai huynh đệ bọn họ, nhất thời trong tim dâng lên
một nỗi thất vọng chính hắn cũng không rõ ràng.
"Đúng rồi Vũ
Phàm, năm đó rốt cuộc là con bị người phương nào ám hại, con. . . . . .
con tiện nhân kia không có nói ra sao?" Lam lão gia tử đột nhiên nhớ tới mới vừa rồi Lam Vũ Phàm không có nói đến chuyện này thì hỏi tiếp.
"Không có, nghe ý trong lời nói của ả, có lẽ không phải là ả phái người xuống
tay, chẳng qua lúc ấy tâm tình con phiền loạn, cũng quên hỏi ả." Lam Vũ
Phàm cũng sau mọi việc mới nhớ tới chuyện này, nhưng người bị hại cũng
đã bị báo ứng, hắn cũng không còn biện pháp lại đi hỏi.
"Chỉ sợ
chuyện này còn do người khác, cũng trách ông, năm đó làm việc quá mức
ngoan tuyệt, đưa đến người khác tới cửa trả thù, những năm này khổ cho
con và Vũ Hạo, đều là gia gia có lỗi với con." Biết độc hại Lam Vũ Hạo
là Tần Mỹ Ngọc hạ, tâm kết của lão gia tử coi như là cởi bỏ một nửa,
nhưng vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện Lam Vũ Phàm, nói đến
chuyện này liền sinh lòng cảm khái.
"Gia gia, chuyện này không thể trách người, lại nói, hôm nay không phải con
đã thật tốt sao? Nếu như không phải là bị thương này, thực lực của con
chỉ sợ còn không bằng hiện tại đâu." Lam Vũ Phàm khuyên lơn.
"Ừ,
chỉ là về sau con vẫn phải cẩn thận một chút, chỉ sợ tin tức thương thế
của con khỏi bệnh vừa truyền ra thì người nọ sẽ xuống tay lần nữa, ngàn
vạn lần không được khinh thường." Lam lão gia tử dặn dò.
"Gia gia ngài yên tâm đi, nếu như hắn không đến thì còn được, nếu như dám đến,
con nhất định tự tay báo mối thù năm đó." Trên mặt anh tuấn của Lam Vũ
Phàm thoáng hiện vẻ tàn nhẫn, càng thêm mấy phần lạnh lùng.
"Đúng, còn có đệ, nhất định chặt hắn làm trăm mảnh." Lam Vũ Hạo cũng cắn răng nghiến lợi nói theo.
"Gia Cát tiểu thư, lần này ngươi vừa cứu tánh mạng của huynh đệ Vũ Phàm, Lam gia ta, thật không biết phải tạ ơn ngươi như thế nào mới tốt nữa." Lam
lão gia tử thi lễ thật sâu đối với Gia Cát Minh Nguyệt, cảm động nói.
"Lão gia tử, nếu như người thật sự muốn cám ơn ta mà nói, tối nay hãy mời ta ăn một bữa thật ngon đi." Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng đỡ lão nhân dậy, nửa đùa nửa thật nói.
"Được, được, tối nay gia yến, mọi người không say không về." Lam lão gia tử sảng lãng cười to nói.
"Gia gia, vậy chúng ta đi về trước rửa mặt, thay quần áo khác nha." Lam Vũ Hạo nói.
"Ừ, đi đi đi đi, đúng rồi, công chúa Lị Hương cũng ở đây, những ngày qua
nàng đến tìm con không ít lần." Lam lão gia tử bổ sung thêm một câu.
"Cái gì?!" Tâm tình Lam Vũ Hạo thật vất vả mới thoải mái một chút, nghe xong lời này, trực tiếp nhảy lên như lửa đốt mông: "Nàng ta lại ở trong phủ
chúng ta? Có lầm hay không vậy?! Mới vừa rồi tại sao thị vệ ngoài cửa
không nói? Quả thực là phản, chuyện lớn như vậy lại không nói cho ta.
Chờ ta lột da của bọn hắn!" Lam Vũ Hạo nôn nóng sốt ruột nói.
Gia Cát Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, hiện tại nhìn dáng vẻ Lam Vũ Hạo nhếch
nhác, nàng buồn cười. Tên Hỗn Thế Đại Ma Vương này, không sợ trời không
sợ đất, kết quả chính là sợ công chúa Lị Hương thần lực trời sinh. Thật
đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Nếu không phải nhìn Lam Vũ Hạo
thật sự không có ý nghĩ đối với công chúa Lị Hương, Gia Cát Minh Nguyệt
cũng sẽ suy tính khuyên Lam Vũ Hạo tiếp nhận công chúa Lị Hương rồi.
"Gia gia, ngươi ngàn vạn lần đừng để cho nàng biết con đã trở về, con tránh
một chút trước." Lam Vũ Hạo ngó chung quanh, tìm kiếm có thể chỗ ẩn
thân.
"Vậy không được, chính con gây ra phiền toái, thì tự mình
nghĩ biện pháp đi, trong mấy ngày qua ta cũng sắp bị nàng giày vò chết
rồi, đánh không thể đánh mắng không thể mắng, tiếp tục như vậy nữa các
con cứ chờ tống chung cho ta thôi." Lam lão gia tử nhìn chằm chằm Lam Vũ Hạo nói. Nhìn vẻ mặt cũng biết, những ngày qua lão gia tử thật sự bị
dày vò không phải nhẹ. (tống chung: chăm sóc người thân trước lúc lâm
chung)
Lam Vũ Hạo kéo gương mặt khổ qua, vẻ mặt bi thương.
"Thật ra thì, ta cảm thấy được nha đầu kia cũng không tệ lắm, nếu không con
hãy ở chung thử với người ta mấy ngày thôi." Lam lão gia tử nhìn vẻ mặt
đau khổ của tôn tử, tựa như nghiêm túc vừa tựa như nhạo báng nói.
"Gia gia, làm sao ngài thấy được người khác cũng không tệ?" Lam Vũ Hạo vẻ mặt đưa đám hỏi.
"Mông lớn, về sau mới có thể sinh." Ông cụ vuốt râu, trầm ngâm nghiêm túc nói.
"Phốc. . . . . ." Gia Cát Minh Nguyệt và Lam Vũ Phàm đồng thời phun ra ngoài,
thẩm mỹ quan của lão gia tử thật đúng là chất phác, muốn Lam gia khai
chi tán diệp muốn điên rồi.
"Lam Vũ Hạo, rốt cuộc ngươi chịu trở
lại!" Cửa viện, trong giọng nói mềm mại giòn tan mang theo vài phần mừng rỡ vang lên, một thiếu nữ nhỏ nhắn đang cười khanh khách chạy như bay
tới. Mục tiêu đương nhiên là thân thể nhỏ của Lam Vũ Hạo. Thiếu nữ vóc
người nhỏ mềm đương nhiên là công chúa Lị Hương rồi!
Công chúa Lị Hương chạy như bay đến, gần như là mang theo một cơn gió lốc. Lam Vũ
Hạo hoảng sợ nhìn công chúa Lị Hương càng ngày càng gần, đẩy dạt chung
quanh muốn chạy. Đáng tiếc, đã chậm. Công chúa Lị Hương đã vọt tới tới
trước mặt rồi, hơn nữa không thắng được xe! Trực tiếp đụng vào Lam Vũ
Hạo. Sau đó, Gia Cát Minh Nguyệt và Lam Vũ Phàm còn có Lam lão gia tử
quay đầu, đưa mắt nhìn Lam Vũ Hạo bị đụng bay, rồi sau đó Lam Vũ Hạo
dính vào trên tường, cả người chậm rãi rơi trượt xuống. Trên bức tường
kia, có rãnh lõm hình người rất rõ ràng.
Quá đáng thương, quả
thật thê thảm không nỡ nhìn. Gia Cát Minh Nguyệt và Lam Vũ Phàm yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác, không đành lòng nhìn lại. Lam lão gia tử sờ
sờ lên râu ria ở dưới cái cằm, có chút do dự, nếu không, vẫn là quên đi? Cháu dâu như vậy, tôn tử của mình sợ rằng khống chế không được.
Sau đó, Lam Vũ Hạo chảy xuống trên mặt đất, lanh lẹ lăn lộn mấy vòng trên
đó, trực tiếp lăn đến trong nội đường. Động tác nhanh chóng, dáng người
mạnh mẽ, lại để cho người ta nghẹn họng mà nhìn trân trối. Lúc này công
chúa Lị Hương mới phục hồi tinh thần lại, quát to một tiếng tên tuổi Lam Vũ Hạo, sau đó nhấc chân đuổi theo.
Gia Cát Minh Nguyệt và Lam Vũ Phàm liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười. Đóa hoa đào này của Lam Vũ Hạo, thật sự không tính là tốt.
Mấy ngày kế tiếp, Lam Vũ Phàm tĩnh tâm mà tu luyện, biết một khi tin tức
thương thế của mình phục hồi như cũ truyền bá đi ra ngoài, thì kẻ thù
núp trong bóng tối có thể sẽ tìm tới cửa lần nữa, khi đó không chỉ chính mình, sợ rằng gia gia và đệ đệ cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, Lam Vũ Phàm
tu luyện càng thêm khắc khổ hơn trước kia. Mà Lam Vũ Hạo lại bị công
chúa cuốn lấy không cách nào thoát thân, cuộc sống mỗi ngày ở trong nước sôi lửa bỏng. Lam lão gia tử mỗi lần nhìn thấy trường hợp hai đứa nhỏ
vô tư "Ấm áp", luôn cười ha hả, đi qua một bên. Ông cũng không quản
được, đoạn thời gian trước công chúa Lị Hương để cho ông đau đầu chết
luôn, hiện tại có người tiếp nhận, ông đương nhiên rất vui lòng.
Ngược lại là Gia Cát Minh Nguyệt thanh nhàn lại, mỗi ngày trong lúc rãnh rỗi
liền trốn ở trong phòng luyện chế các loại dược tề. Từ trong tay Lam Vũ
Phàm có được cách điều chế luyện kim phức tạp hơn thâm ảo hơn trước kia
nhiều lắm, ngay cả tài nghệ luyện kim của Gia Cát Minh Nguyệt, lúc đang
luyện chế một vài dược tề cao nhất thì xác suất thất bại cũng cao đến
kinh người. Chẳng mấy chốc, dược liệu do Lam Vũ Hạo bại gia trước kia vơ vét đã tiêu hao bảy tám phần.
"Xem ra phải phải rút thời gian đi kiếm chút dược liệu trở lại." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn kho dược liệu
hơi có vẻ trống trải, âm thầm nghĩ. Những cách điều chế luyện kim này
tất nhiên thần kỳ, dược hiệu cũng không kém, nhưng đối với yêu cầu dược
liệu thì cũng cao đến thái quá, một thương hội căn bản là tìm không ra
mấy thứ. Về phần buổi đấu giá? Dù là dược liệu tầm thường, chỉ cần lên
buổi đấu giá thì giá tiền cũng có thể cao đến hù chết người, huống chi
những thứ dược liệu cao cấp này. Gia Cát Minh Nguyệt mới sẽ không đi coi tiền như rác, coi như có tiền đi nữa cũng không thể giống Lam Vũ Hạo
lấy dạng bại gia trước kia không phải sao? Cũng may nhờ Lam lão gia còn
có chút của cải, nếu không ngay cả tiền quan tài cũng sớm bị hắn thua
sạch.
Gia Cát Minh Nguyệt rất tự nhiên đánh chủ ý tới rừng rậm Mộ Dã, trừ chỗ đó, còn có địa phương nào có thể tìm được những dược liệu
này chứ?
Ngay tại khi Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ đến rừng rậm Mộ
Dã, thì hai thiếu niên hoá trang cổ quái lại đi ra khỏi rừng rậm Mộ Dã,
dọc theo quan đạo đi tới phương hướng kinh thành.
Tên thiếu niên
dáng người khôi ngô mặt thật thà, mặc bộ trường sam rõ ràng không chỉ
nhỏ một số, vải vóc màu xám xanh quấn sít sao ở trên người, thít chặt
đến nỗi lộ ra từng đường cong cơ bắp rắn chắc rõ ràng, thật đúng là có
lồi có lõm.
Bên cạnh là thiếu niên vóc người nhỏ gầy, ước chừng
lùn đi một đầu, cũng mặc một bộ trường sam bằng vải xanh, nhìn kích cỡ,
hẳn là cùng một kích cỡ trên người thiếu niên khôi ngô. Đáng tiếc, lúc
này trường sam mặc ở trên người thiếu niên khôi ngô căng thẳng giống như đồ bơi dính sát người, mặc trên người hắn lại rộng thùng thình, rõ ràng lớn hơn không chỉ một số. Thời tiết đã dần dần chuyển lạnh, thiếu niên
lại giả vờ làm ra vẻ phe phẩy tiểu Chiết Phiến, làm cho trường sam càng
thêm phất theo gió.
"Bá Thiên ca, huynh nhất định bắt đệ lồng đám vải rách này lên làm gì, vừa chặt lại ngột ngạt, đệ cũng sắp chết
ngộp." Thiếu niên khôi ngô khiêng một túi vải còn muốn lớn hơn bản nhân
hắn, nặng trĩu cũng không biết chứa những gì. Lúc này vừa đi, vừa liều
mạng kéo cổ áo, le đầu lưỡi thở thật mạnh, chính là gấu Đại Lực đã hoá
thành hình người. Vị bên cạnh kia muốn giả mạo Tài Tử Phong Lưu lại làm
ra một thân nghèo kiết hủ lậu, đương nhiên là Vương Bá Thiên.
"Cái này gọi là y phục, không gọi vải rách, còn nữa, không phải cái lồng, là mặc, không học thức." Vương Bá Thiên phe phẩy Chiết Phiến, không vui
nói: "Vào thành tuyệt đối đừng nói lung tung, làm ta mất mặt." (Chiết
Phiến: cái quạt)
"A, hiểu rồi Bá Thiên ca, không phải bọn ta đi
tìm đại tỷ ư, huynh kêu đệ khiêng những rể cỏ vỏ cây này làm gì?" Gấu
Đại Lực hỏi.
"Nói đệ không học thức chính là không học thức, cái
này gọi là cấp bậc lễ nghĩa, người trong thành lưu hành cái này." Vương
Bá Thiên vì mình kiến thức uyên bác mà cảm thấy tự hào thật sâu.
"Tặng lễ thì đệ biết, nhưng bọn ta đưa
những rễ cỏ vỏ cây làm gì, đại tỷ thích ăn những thứ này à?" Gấu Đại Lực vẫn không quá rõ.
"Cha ta nói, cái này gọi là dược liệu, trong thành thiếu cái này." Vương Bá Thiên trả lời.
"Thiếu cái này sao? Sớm biết vậy thì đệ đã đào nhiều hơn chút nữa rồi."
Hai người vừa đi vừa nói, không bao lâu tiến vào Kinh Thành.
"A, Bá Thiên ca huynh xem, đống đá kia là cái gì?" Gấu Đại Lực hết nhìn đông tới nhìn tây, vui mừng nói.
"Được kêu là phòng ốc, người sẽ cư ngụ ở bên trong, hiểu không?" Vương Bá Thiên khinh thường nói.
"Ở đó làm gì, tùy tiện đào cái động không được sao?" Vẻ mặt Gấu Đại Lực càng thêm khinh thường.
"An tĩnh, không được nói nữa." Vương Bá Thiên trợn mắt nhìn gấu Đại Lực một cái, sợ bị người ta nghe được mất thể diện.
"Phách Thiên ca Phách Thiên ca, mau nhìn, trong tay người kia cầm là cái gì,
còn có thể bốc khói nữa?" Gấu Đại Lực an tĩnh không tới nửa phút, lại
rống lên.
"Về sau sẽ nói cho đệ biết, hiện tại câm miệng cho ta." Vương Bá Thiên nhìn tẩu thuốc người kia cầm trong tay một chút, mặc dù
không biết là cái gì, nhưng cảm giác so với Chiết Phiến trong tay mình
hẳn là có phẩm vị hơn nhiều, cảm thấy hâm mộ.
"Phách Thiên ca, đệ đói bụng." Rốt cuộc Gấu Đại Lực an tĩnh mấy phút, nhìn bên cạnh thấy
một đứa bé cầm đùi gà nướng trên tay thì chảy nước miếng, vuốt bụng ra
vẻ đáng thương nói.
"Tại sao đệ nhiều chuyện như vậy, đã sớm nói rồi không dẫn đệ theo mà đệ nhất định tới?" Vương Bá Thiên không nhịn được nói.
"Đệ lại không giống huynh, mấy tháng không ăn không uống cũng không có sao
đệ không ăn một bữa thì đói bụng cực kì." Gấu Đại Lực uất ức nói.
"Vậy thì nhanh lên một chút, tùy tiện tìm một chút gì đó lấp bao tử." Vương Bá Thiên nói.
"A, được." Gấu Đại Lực tiện tay căng ra, đoạt lấy đùi gà trong tay đứa trẻ
nhét vào trong miệng, nhai hai cái ừng ực nuốt xuống, gương mặt cười
khúc khích.
Đứa bé kia nhìn tay trống rỗng một cái, lại ngẩng đầu nhìn gấu Đại Lực một cái, mím mím môi, oa một tiếng khóc lớn lên.
"Cái người này sao lại thế này, ngay cả đồ của đứa trẻ cũng giành!" Một tên
nam tử bước nhanh chạy tới, nổi giận mắng, nếu không phải là nhìn một
thân bắp thịt có lồi có lõm thít chặt của gấu Đại Lực, thì đã sớm nhào
lên dùng quả đấm rồi.
"Vị huynh đài này, vị huynh đệ này của ta
không có ra khỏi cửa, tên nhà quê ngốc chít chít, ngươi đừng chấp nhặt
với hắn." Vương Bá Thiên vội vàng xếp chiếc quạt nhét vào trong cổ, móc
mấy mảnh kim tệ đưa ra, thật ra thì nó cũng là lần đầu tiên vào thành,
không biết vật giá, dù sao trên người có mấy kim tệ như vậy, thoáng cái
tặng toàn bộ ra ngoài.
Tên nam tử kia nhận lấy kim tệ, nhìn Vương Bá Thiên và gấu Đại Lực mấy lần, hùng hùng hổ hổ bỏ đi, trong lòng còn
âm thầm oán thầm: nói đến người khác là tên nhà quê, ngươi cũng không có tốt đi đâu, trời đang rất lạnh mặc một thân này cũng không ngại khó coi cực kỳ, còn lấy cây quạt, thật đúng là coi mình thành văn nhân rồi, ngu trong ba tất.
"Làm sao đệ có thể giành đồ của người khác?" Người nọ vừa đi, Vương Bá Thiên liền oán trách một câu.
"Phách Thiên ca, không phải huynh nói tùy tiện tìm một chút ăn sao?" Gấu Đại Lực uất ức đến rơi nước mắt.
"Vậy cũng không thể cướp đoạt, coi trọng cái gì thì dùng tiền mua, biết
không? Tiền, chính là món đồ ta mới vừa đưa ra, chỉ cần đưa tiền, nghĩ
muốn mua cái gì thì mua cái đó, hiểu không?" Vương Bá Thiên dạy dỗ.
"A đã hiểu, vậy huynh cho đệ mấy cái, đệ còn muốn ăn." Gấu Đại Lực nhìn
que thịt nướng trên bếp than bên cạnh, thẳng nuốt nước miếng.
"Không còn." Vương Bá Thiên không vui nói. Cha cũng thực sự bủn xỉn, vừa nói
qua vào thành thì tiền có bao nhiêu quan trọng, rồi lại chỉ cấp cho mình mấy cái như vậy, cái gì cũng không kịp mua thì bị hàng gấu bại đi ra
ngoài.
"A, vậy tự đệ tìm đi." Gấu Đại Lực đặt mông ngồi xuống dưới đất, mở túi vải ra lục lọi lên.
Mùi thuốc nồng đậm phiêu dật tứ tán, người đi đường chung quanh rối rít
nghiêng đầu nhìn qua, thì không khỏi thất kinh. Coi như chưa ăn thịt
heo, dầu gì cũng đã gặp heo chạy, chỉ cần thoáng có chút nhãn lực cũng
có thể nhìn ra được, trong túi vải này chứa cực phẩm dược liệu không có
chỗ nào mà không phải là ngàn vàng khó cầu, hơn nữa cây Hà Thủ Ô kia,
lại còn dài hơn nửa thước, loáng thoáng còn trưởng thành hình người,
cũng không biết là bao nhiêu tuổi.
Gấu Đại Lực lật nửa ngày, cũng không có tìm được cái gì hợp khẩu vị, sau cùng lấy ra một Linh Chi lớn
chừng thau rửa mặt cắn xuống một cái, lập tức, chất lỏng như máu tươi
theo khóe miệng chảy ra ngoài, phát ra từng trận mùi thuốc mang theo vị
ngọt.
"Huyết Linh Chi ngàn năm!" Bên cạnh một lão giả cả kinh con ngươi cũng thiếu chút nữa rớt xuống, nhìn gấu Đại Lực rất là vô vị gặm
Huyết Linh Chi, đau lòng thiếu chút nữa bứt râu xuống. Nếu đặt ở phòng
đấu giá, chỉ một gốc Huyết Linh Chi này thế nào cũng có thể đánh ra giá
trên trời vài chục vạn kim tệ, cố tình cái thiếu gia cứng đầu cứng cổ
này còn gặm với gương mặt bất đắc dĩ, giống như thật không tình nguyện.
"Hà thiếu, huynh nhìn chỗ kia." Đang lúc gấu Đại Lực khó khăn gặm Huyết
Linh Chi, trong một phòng trang nhã trên lầu hai của trà phường phố bên
cạnh, một thiếu niên dáng dấp màu da trắng noãn môi hồng răng trắng nói
với một thiếu niên hoa phục.
"Có gì để
nhìn, không phải hai tên nhà quê sao?" Thiếu niên hoa phục tùy ý nhìn
một cái nói. Hắn gọi Hà Khánh Nguyên, là công tử nhà hình bộ Thị Lang
Lĩnh Nam quốc. Hình bộ Thị Lang, chức vị cũng không tính cao, nhưng Hà
gia cũng là một trong những gia tộc ăn sâu bén rễ ở kinh thành Lĩnh Nam, thế lực không nhỏ. Mà tên thiếu niên môi hồng răng trắng, tên là Liễu
Thanh, bởi vì diện mạo xinh xắn, cho nên có được tước hiệu là Liễu Thanh nhi, luôn luôn có chút quan hệ không rõ ràng với Hà Khánh Nguyên.
"Ta nói không phải bọn chúng, mà là những dược liệu kia." Hai mắt Liễu
Thanh tỏa sáng nói: "Nhà ta trước kia kinh doanh buôn bán dược liệu, ta
từ nhỏ mưa dầm thấm đất cũng có chút hiểu rõ, dược liệu hai tên nhà quê
này mang theo, sơ lược đều là cực phẩm thế gian hiếm thấy."
"Hả." Hà Khánh Nguyên thuận miệng trả lời một câu, không để lời của hắn ta ở
trong lòng. Sản nghiệp nhà hắn mặc dù không ít, lại chỉ riêng không có
một hạng dược liệu này, hắn quan tâm những thứ này làm gì.
"Hà
thiếu, không phải là ngươi vẫn muốn cùng thái tử quan hệ gần hơn ư,
trước mắt là cơ hội rất tốt đó." Liễu Thanh thấy hắn không có để bụng,
nói tiếp.
"Có ý tứ gì?" Nghe nói như thế, Hà Khánh Nguyên lập tức hỏi. Mặc dù bộ tộc Hà thị gia thế sâu xa, nhưng chức vị tộc nhân các
thế hệ đều không cao, cho nên không cách nào luận bàn cùng mấy Đại Thế
Gia. Hà Khánh Nguyên nghĩ thầm muốn nịnh bợ thái tử, vì mưu cầu tương
lai tốt sau này, lại khổ nổi không chỗ tới tay, lúc này nghe lời nói của Liễu Thanh mới hăng hái.
"Gần đây thân thể thái tử bất tiện,
phương diện kia có vấn đề, đang tìm thầy hỏi thuốc khắp nơi, mới vừa rồi khi tên nhà quê này lấy dược liệu ra ta thấy, trị bệnh của thái tử
tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ cần chúng ta mua được đưa cho thái tử, chẳng phải là thái tử nhận một nhân tình lớn của huynh sao?" Liễu Thanh nói.
"Phương diện kia có vấn đề, phương diện nào?" Tinh thần Hà Khánh Nguyên rung lên, hỏi tới.
"Đần à, nam nhân mà, còn có thể là phương diện nào, không phải là phương
diện kia rồi hả?" Liễu Thanh mím môi cười ha ha nói, còn một động tác
Lan Hoa Chỉ. Mấy tên hộ vệ canh giữ ở cửa nghiêng đầu đi, mắt có chút co giật.
"Ực, ta hiểu, chuyện lần này nếu thành, ta phải cám ơn
ngươi." Hà Khánh Nguyên dĩ nhiên cũng không phải là đồ tốt gì, lập tức
phản ứng kịp, cười nói.
"Giữa hai chúng ta còn cần nói những thứ
này?" Liễu Thanh liếc mắt nhìn Hà Khánh Nguyên, thật có mấy phần mùi vị
phong tình vạn chủng. May nhờ mấy tên hộ vệ đã sớm quay mặt đi, nếu
không nhất định sẽ phải phun ra tại chỗ.
"Đúng rồi, làm sao ngươi biết, chẳng lẽ ngươi và thái tử. . . . . ." Hà Khánh Nguyên nghi hoặc nhìn Liễu Thanh hỏi.
"Vậy còn không phải cũng là vì huynh." Liễu Thanh ai oán nhìn Hà Khánh Nguyên nói.
"Lời tuy là nói như vậy, nhưng ngươi cũng phải bồi thường ta thật tốt mới
được." Hà Khánh Nguyên nâng cằm Liễu Thanh lên, trong mắt tà quang bắn
ra bốn phía.
"Được, được, cái gì cũng theo huynh, còn không được sao?" Liễu Thanh nũng nịu giận hờn nói.
"Ực, thiếu gia, ta có chút không thoải mái, đi ra ngoài trước." Một gã hộ vệ nói.
"Thiếu gia, ta mắc tiểu, ta cũng đi ra ngoài một chút."
"Thiếu gia, ta đau bụng."
"Thiếu gia, ta cũng mắc tiểu. . . . . ."
Mấy tên hộ vệ cố nén kích động nôn mửa, hết tên này nối tiếp tên kia chạy về phía lầu dưới đi nôn mửa.
Rất nhanh, hai người Hà Khánh Nguyên cũng đi xuống lầu, mang theo mấy tên
hộ vệ mới vừa đứng ở góc tường nôn ọe đi tới chỗ hai người Vương Bá
Thiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...