Editor: ChieuNinh
Đây chính là nhẫn không gian trong truyền thuyết sao? Thật không hề nghĩ
đến, Đại lục Thừa Trạch còn có đồ tốt thần kỳ như vậy. Nàng chỉ từng
nghe qua dị bảo có hình dạng này trong truyền thuyết. Trong truyền
thuyết là có bảo vật như vậy, có được không gian độc lập, có thể chứa
rất nhiều đồ vật. Nhưng mà, đây chẳng qua là truyền thuyết, chưa bao giờ có người gặp qua. Hôm nay Gia Cát Minh Nguyệt lại chân chân thật thật
lấy vào tay trong. Gia Cát Minh Nguyệt mừng rỡ như điên, trước kia mỗi
lần lên đường cũng ngại mang theo bao túi tùy thân quá mức phiền toái.
Lần này thì hay rồi, về sau rốt cuộc không cần mất công, đi chỗ nào cũng có thể trang bị nhẹ nhàng ra trận.
"Chuyện này. . . . . . Đây là vật gì?" Lam Vũ Hạo đã sớm cả kinh lặng người.
"Ngươi xem." Gia Cát Minh Nguyệt thần bí cười một tiếng, theo tay vung lên,
mấy thanh trường kiếm trước mắt đang ở trước mắt huynh đệ hai người Lam
Vũ Hạo đột nhiên biến mất. Tiếp theo, nhẹ nhàng vung lên, mấy thanh
trường kiếm lại xuất hiện ở chỗ cũ, cứ như chưa từng có động tới.
"Sao, chuyện gì xảy ra?" Lam Vũ Hạo giật mình hỏi. Nếu như là lúc trước thì
Lam Vũ Hạo khẳng định sẽ ngốc nghếch hỏi Minh Nguyệt là mấy thanh bảo
kiếm cũng kéo về không gian ma sủng sao? Nhưng mà bây giờ hắn không muốn vạch trần. Hắn đã sớm phát hiện, Minh Nguyệt không phải ma sủng, càng
không phải là ma sủng của hắn. Nhưng mà, hắn không muốn vạch trần. Thật
ra thì khi ở Trích Tiên Lâu kinh thành Lĩnh Nam quốc, lúc hắn ở bên
ngoài phòng đã nghe được đối thoại của Gia Cát Minh Nguyệt và công chúa
Phượng Cửu. Hắn kinh ngạc vì Gia Cát Minh Nguyệt đã sớm biết hắn đã hiểu ra nàng không phải ma sủng của hắn, càng thêm cảm động Gia Cát Minh
Nguyệt có biết cũng không có vạch trần. Mà hắn, dĩ nhiên là theo như lời Gia Cát Minh Nguyệt, không muốn vạch trần sự thật này. Hắn sợ, hắn quả
thật rất sợ Gia Cát Minh Nguyệt sẽ rời hắn mà đi.
"Đây là nhẫn
không gian, bên trong có một không gian độc lập, có thể dùng để cất chứa vật phẩm." Gia Cát Minh Nguyệt mừng rỡ giải thích.
Huynh đệ Lam
gia đồng thời sợ ngây người. Bảo vật không gian, lại thật sự tồn tại.
Bọn họ cho rằng đây chẳng qua là niệm tưởng trong truyền thuyết. Không
ngờ là thật sự tồn tại.
"Dị bảo trong truyền thuyết thật sự tồn
tại?!" Lam Vũ Hạo kinh hãi nhảy lên: "Mới vừa rồi thế nào mà ta không có thấy?" Một lúc lâu, Lam Vũ Hạo mới đưa cằm sắp rơi xuống đất trở lại vị trí cũ, xoa xoa nước miếng không biết chảy ra từ lúc nào, đánh tới đống trân bảo kia.
"Thiên Hành Tông truyền thừa vạn năm, quả nhiên
trong đó có càn khôn." Gia Cát Minh Nguyệt vuốt ve nhẫn không gian trên
tay mình cảm thán mà nói ra.
"Tiểu tử này, lòng tham không đáy."
Nhìn động tác của Lam Vũ Hạo, Lam Vũ Phàm dạy dỗ một câu, chỉ là bước
chân một chút cũng không chậm.
Tâm tình Gia Cát Minh Nguyệt thật
tốt, lại tìm kiếm khắp nơi ở trong bảo khố. Ở bên trong một dải ánh sáng lung linh kỳ dị của trân bảo, một vái ngọc giản lẳng lặng nằm ở bên
cạnh, phía trên đã sớm phủ đầy bụi bậm mơ hồ, bên cạnh cũng xuất hiện
dấu vết còn sót lại. Ở chỗ trân bảo hoặc là binh khí khác, Gia Cát Minh
Nguyệt hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể cảm thấy hơi thở kỳ lạ dao động,
cố tình ngọc giản lại không có hơi thở như vậy, rồi lại mang cho Gia Cát Minh cảm giác rất kỳ quái, hình như có một chút thân thiết, có một chút ấm áp.
Có kinh nghiệm nhẫn không, Gia Cát Minh Nguyệt hiểu, được đặt trong bảo khố Thiên Hành Tông, có lẽ xem ra càng là vật bình thường thì lại càng là bất phàm, nếu không, vì sao nó lại xuất hiện tại trong
bảo khố?
Thử nhỏ máu nhận chủ lần nữa, ngọc giản lại không phản
ứng chút nào, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có thất vọng, tin chắc
trong ngọc giản này nhất định cũng che giấu bí mật gì đó, chỉ là mình
còn không có tìm được phương pháp chính xác cởi ra bí mật mà thôi, cho
nên thu nó vào trong nhẫn không gian.
Rồi sau đó, Gia Cát Minh
Nguyệt không còn có bất luận phát hiện gì, bỏ qua tìm kiếm, nhìn lại
hướng huynh đệ Lam gia, chỉ thấy Lam Vũ Phàm còn cau mày cẩn thận tìm
kiếm, Lam Vũ Hạo là cầm chiếc nhẫn Mã Não cực lớn, cầm cây kim nhọn đâm
ngón tay, vừa đâm, lại còn không cam tâm tự lẩm bẩm: "Thế nào không được chứ? Có phải máu quá ít hay không, nếu không dùng đao cắt thử một
chút?" Cẩn thận nhìn kỹ, mười ngón tay của Lam Vũ Hạo đã đâm tràn đầy lỗ kim giống như tổ ong, lại siêng năng như cũ.
"Đệ có cắt đầu ngón tay cũng vô dụng!" Lam Vũ Phàm quay đầu liếc nhìn Lam Vũ Hạo đờ đẫn nói.
"Tại sao, tại sao ngươi có thể ta lại không được?" Lam Vũ Hạo mờ mịt hỏi,
nhìn bộ dáng là mất máu quá độ, đại não có chút không hoạt động rồi.
"Bởi vì căn bản cũng không phải là nhẫn không gian, ngu ngốc!" Gia Cát Minh Nguyệt mắng to một tiếng.
"Sao ngươi không nói sớm?" Lam Vũ Hạo nhìn hai tay đầy lỗ kim, vẻ mặt đưa đám.
"Ngươi cho rằng nhẫn không gian là cái gì, nói nhặt thì nhặt à?" Gia Cát Minh Nguyệt tức giận mắng.
"Ta thấy ngươi không phải cũng không có phí công phu gì thì nhặt được chứ sao." Lam Vũ Hạo như đưa đám nói.
"Thôi, đừng tìm nữa, loại dị bảo này, cả Đại lục Thừa Trạch có lẽ cũng chỉ có
một cái, không cần phí công phu nữa. Thiên Hành Tông có một cái cũng
không tệ rồi. Đây là phúc duyên của Minh Nguyệt, chúng ta không có." Lam Vũ Phàm nói ra, giọng nói thật bình tĩnh.
"Được rồi." Lam Vũ Hạo mất mác đứng dậy, đột nhiên đối với Gia Cát Minh Nguyệt: "Đúng rồi
ngươi cho mượn nhẫn không gian dùng một chút, ta còn coi trọng vài món
đồ tốt."
"Ngươi còn nhìn trúng cái gì?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.
"Cái này, cái này, cái này, còn có cái này, còn có cái này. . . . . ." Lam
Nhị thiếu gia rất nhanh lại từ trong như đưa đám khôi phục bình thường,
đầu ngón tay tràn đầy lỗ kim chỉ đi từng cái.
Gia Cát Minh Nguyệt và Lam Vũ Phàm ban đầu còn chưa có cái gì, không bao lâu thì tức xạm
mặt lại, đây chính là hắn nói vài món sao? Hắn là muốn giúp người khác
dọn nhà hay là thế nào hả?
"Ngươi chắc chắn, những thứ này đều muốn?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.
"Dù sao không phải lão đầu kia đã nói ư, thích thì cứ lấy, chúng ta không khách khí với hắn." Lam Nhị thiếu gia nói.
"Vậy cũng tốt, chỉ là đến lúc đó bị Thiên Hành Tông đuổi giết, đừng nói cho
bọn họ ta biết ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt lau mồ hôi lạnh.
"Vậy. . . . . ." Lam Nhị thiếu gia chần chờ một chút, nói tiếp: "Vậy thì lấy bớt chút, một nửa như thế nào?"
. . . . . .
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đi ra ngoài, bảo khố sau lưng, ít nhất ít đi một phần ba trân quý.
Nhìn thấy bóng dáng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, Tông chủ Thiên Hành Tông
sải bước tiến lên đón, tràn đầy mong đợi hỏi: "Gia Cát tiểu thư như thế
nào, có thể có lĩnh ngộ?"
Gia Cát Minh Nguyệt lắc đầu một cái,
trên mặt lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nói: "Bí kíp này quá thâm ảo rồi, ta
cũng không thể hoàn toàn hiểu, chỉ là ông yên tâm, về sau nếu như Thiên
Hành Tông có người tấn thăng Thánh cấp tu luyện kình khí mới, ta nhất
định dốc sức giúp đỡ." Gia Cát Minh Nguyệt biết rõ đạo lý hoài bích có
tội, tuyệt không làm cho người khác biết bí mật bảo thụ của mình. Chỉ là ở trong bảo khố Thiên Hành Tông có được lợi ích tốt đẹp như vậy, không
cho đối phương điều tốt cũng không thể nào nói nổi, vì vậy hứa hẹn như
vậy. (hoài bích có tội: ý nói người có thứ quý giá trong người sẽ bị
người mơ ước mà có thể hãm hại)
"Vậy thì cám ơn Gia Cát tiểu
thư." Tông chủ Thiên Hành Tông vốn cũng không có ôm hi vọng quá lớn, chỉ cần Gia Cát Minh Nguyệt cam kết chịu giúp ông, cũng đã đạt tới mục
đích, nghe vậy thì mừng rỡ nói cảm tạ.
"Tông chủ quá khách khí,
đều là người mình, cần gì khách khí như vậy, ông xem ta, cũng không có
chút khách khí nào." Lam Nhị thiếu gia tùy tùy tiện tiện chen miệng nói.
Tông chủ Thiên Hành Tông nhìn hắn một cái, khóe mắt co quắp một cái, người
này, thật đúng là không khách khí, trên lưng vác vài chục thanh trường
kiếm giống như khổng tước xòe đuôi, gương mặt dương dương tự đắc.
"Ha ha, đúng vậy, đúng vậy." Tông chủ Thiên Hành Tông cười khan vài tiếng,
trong lòng an ủi mình: không phải là vài chục thanh kiếm thôi sao, lấy
cất giấu phong phú trong bảo khố Thiên Hành, tính là cái gì?
"Tông chủ, vậy chúng ta còn có việc, trước hết cáo từ." Lam Vũ Hạo nói.
"Mấy vị một đường khổ cực, Gia Cát tiểu thư vừa cứu lão phu một mạng, không
bằng đang ở lại Tông của ta nấn ná mấy ngày, để cho ta phải cám ơn mấy
vị thật tốt." Tông chủ Thiên Hành Tông vội vàng nói.
"Không cần,
thật sự không cần, chúng ta còn có việc gấp, chờ chuyện xong xuôi trở
lại quấy rầy Tông chủ, hi vọng khi đó Tông chủ không cần hạ lệnh đuổi
khách là được, ha ha ha ha." Lam Vũ Hạo ngượng ngùng cười to lên vài
tiếng.
"Lam công tử nói lời này thì khách khí rồi, cửa chính
Thiên Hành Tông của ta vĩnh viễn rộng mở với mấy vị, chỉ cần mấy vị chịu đến, chính là khách quý của Thiên Hành Tông ta, người nào dám chậm
trễ?" Tông chủ Thiên Hành Tông nói năng có khí phách.
"Vậy thì tốt, hi vọng Tông chủ nói chuyện giữ lời." Khóe miệng Lam Vũ Hạo lặng lẽ lộ ra nụ cười giảo hoạt.
"Được rồi, chúng ta trước hết cáo từ." Gia Cát Minh Nguyệt cố nén cười nói.
"Ta phái người tiễn các ngươi." Tông chủ Thiên Hành Tông vội vàng nói.
"Không cần, không cần. Không cần làm phiền, chúng ta còn có việc." Lam Vũ Hạo vội vàng khoát tay.
"Vậy thì thứ cho không tiễn xa được rồi, các vị đi đường cẩn thận." Tông chủ Thiên Hành Tông cũng không lại cưỡng ép, ôm quyền thi lễ với họ.
"Được được, bảo trọng bảo trọng, hắc hắc." Lam Vũ Hạo vác mấy chục thanh
trường kiếm, xoay người nhanh chân bước đi, vừa rời đi tầm mắt Tông chủ
Thiên Hành Tông, thì đi xuống núi cũng giống như chạy trốn.
"Tiểu tử này, thế nào lão cảm thấy là lạ?" Tông chủ Thiên Hành Tông đưa mắt
nhìn mấy người rời đi, lão cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, rồi lại
không nghĩ ra, mang theo vài phần nghi ngờ đi tới hướng bảo khố. Vừa
tiến vào bảo khố, cả người Tông chủ Thiên Hành Tông run lên, giống như
hóa đá ngốc tại chỗ thật lâu. Chuyện này. . . . . . Đây mới thật là bảo
khố Thiên Hành sao? Cả bảo khố so với trước đây có vẻ trống trải hơn rất nhiều, kỳ trân dị bảo thần binh tuyệt thế cất giấu giữ lại ngàn vạn năm ít nhất giảm đi một phần ba, cứ như mới vừa bị thổ phỉ vào thôn đánh
cướp qua một lần.
"A. . . . . ." Tất cả đệ tử Thiên Hành Tông,
cũng nghe được trong tiếng thét kia của Tông chủ bao hàm kinh ngạc, tức
giận, đau lòng điên cuồng. Cái tiếng hét điên cuồng này lên xuyên thủng
trời xanh, vang vọng thật lâu ở trên bầu trời Thiên Hành Tông không tiêu tan.
Mà đoàn người Lam Vũ Hạo bước nhanh hơn, giống như trốn xuống núi.
Mà khi tới cửa sơn cốc, lại thấy được một người quen. Đó là Đinh Tam. Đinh Tam vừa nhìn thấy đoàn người Lam Vũ Hạo, thì mừng rỡ vọt lên, sau đó
thấy Lam Vũ Phàm bước đi như bay, như là gặp ma, dừng bước lại, luống
cuống duỗi ra ngón tay chỉ vào Lam Vũ Phàm: "Đại, đại, đại, Đại Thiếu
Gia, ngươi...ngươi, chân của ngươi. . . . . ."
"Sớm khỏe rồi, đi
mau, Đinh Tam! Lên xe ngựa!" Lam Vũ Hạo nhanh như điện chớp kéo Đinh Tam chạy tới xe ngựa: "Ngươi tới vừa đúng lúc! Nguy cấp! Rút lui!"
Đinh Tam bị kéo đầu óc choáng váng, bị đẩy lên xe ngựa, mọi người lên xe ngựa, sau đó điều khiển xe ngựa
vội vàng rời khỏi chỗ này.
"Nhị thiếu gia, rốt cuộc chuyện này
như thế nào vậy? Tại sao chúng ta phải chạy chứ?" Đinh Tam đánh xe ngựa, quay đầu hỏi Lam Vũ Hạo trong xe ngựa. Đinh Tam thấy bộ dạng sợ hãi của Lam Vũ Hạo, trong lòng âm thầm đánh trống: Lam Nhị thiếu gia là hoàn
khố (quần là áo lụa) số một số hai trong kinh thành, mới chuyển tốt một
chút, chẳng lẽ hôm nay lại phạm tội rồi hả? Bây giờ lại sợ đến như vậy,
chẳng lẽ là vô lễ với nữ nhi người khác trong Thiên Hành Tông? Đinh Tam
bắt đầu bổ não. Nghĩ tới đây Đinh Tam là sợ run cả người. Thiên Hành
Tông cũng không phải là Uy Ninh vương phủ có thể chọc đâu. Đinh Tam vung mạnh roi, tốc độ nhanh hơn.
"Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi tới đây
làm cái gì?" Lam Vũ Hạo vén màn cửa lên, dáo dát nhìn về phía sau. Hắn
không phải sợ Tông chủ Thiên Hành Tông phái người đuổi giết, mà là sợ
Tông chủ Thiên Hành Tông phái người đòi lại những thứ đó. Hơn nữa còn sợ Tông chủ Thiên Hành Tông truy xét làm sao bọn họ chở bảo vật đi. Trên
thực tế Tông chủ Thiên Hành Tông cũng đúng là nghi ngờ bọn họ là làm sao lấy đi nhiều đồ như vậy. Chỉ là hắn nghĩ tới lực lượng sâu thăm thẳm
của Gia Cát Minh Nguyệt, lại cảm thấy không kỳ quái. Nghĩ tới nghĩ lui,
cũng chỉ có giải thích như vậy thôi, nếu không nói thế nào cũng không
thông. Mặc dù ông ta tiếc nuối những bảo vật kia, nhưng mà lời đều nói
hết ra miệng, cũng không thể đòi lấy trở lại được. Điểm này ngược lại
Lam Vũ Hạo buồn lo vô cớ rồi.
"Đại Thiếu Gia, Nhị thiếu gia, là
Vương Gia phái tiểu nhân tới đón hai người. Đây là thư Vương Gia đưa cho hai vị." Đinh Tam từ trong lòng ngực móc ra một phong thơ, trở tay đưa
tới phía sau.
Lam Vũ Hạo vén màn cửa xe ngựa lên, bò qua nhận lấy thư, lại ngồi trở xuống, đại khái nhìn xuống. Sau khi xem xong tùy tùy
tiện tiện dựa người về sau, hả hê nói: "Đại ca, ca xem một chút, đệ một
trận thành danh. Chuyện đại hội luận võ, cũng truyền tới Tuyết Ngọc
thành á..., ha ha. Là tiểu di (em gái của mẹ) gởi tin tới, đại ca xem
một chút." Lam Vũ Hạo nói xong cũng đưa thư cho Lam Vũ Phàm.
Lam
Vũ Phàm nhận lấy thư, cẩn thận nhìn qua một lần, chân mày khẽ nhíu lại.
Thư đúng là tiểu di viết, phía trên trừ chúc mừng Lam Vũ Hạo tu luyện ra kình khí, nhất chiến thành danh ra, còn mời bọn hắn đi Tuyết Ngọc thành du ngoạn.
"Là tiểu di của chúng ta viết thư gởi tới." Lam Vũ
Phàm cất thư, thản nhiên nói: "Tiểu di là muội muội mà mẫu thân ta
thương yêu nhất. Kể từ khi mẫu thân và phụ thân đi rồi, thì ít lui tới
với nàng, mặc dù không có thường gặp mặt, ngày lễ ngày tết vẫn sẽ chuẩn
bị quà tặng cho chúng ta."
"Tiểu di của ta rất đẹp. Ban đầu Thành chủ Tuyết Ngọc thành đuổi theo tiểu di của ta lại lấy hết ra toàn bộ
sức mạnh, ha ha." Lam Vũ Hạo cười ha ha: "Chỉ là, vẫn là mẫu thân chúng
ta xinh đẹp nhất."
Trên mặt Lam Vũ Phàm hiện lên mỉm cười dịu
dàng. Theo ý hắn, quả thật mẫu thân là xinh đẹp nhất. Thật ra thì Lam Vũ Hạo căn bản cũng không nhớ bộ dáng mẫu thân, khi đó hắn còn rất nhỏ mẫu thân đã đi, hắn sẽ nhớ được cái gì? Chỉ là, lời như vậy hắn đương nhiên sẽ không nói ra miệng.
"Tiểu di của ngươi là phu nhân thành chủ Tuyết Ngọc thành sao?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.
"Đúng vậy." Lam Vũ Hạo gật đầu: "Thành chủ Tuyết Ngọc thành cũng là một nhân
vật, nhưng vừa gặp phải tiểu di chúng ta thì con cọp nhỏ biến thành mèo
á. Đối với tiểu di của ta có thể nói là ngàn y trăm thuận." Lam Vũ Hạo
cười hắc hắc.
"Mời các ngươi đi chơi, đi không?" Gia Cát Minh
Nguyệt lại mở miệng hỏi. Nếu như nàng nhớ không lầm, nơi này cách Tuyết
Ngọc thành cũng không tính xa.
"Đi chứ, tại sao không đi?" Lam Vũ Hạo ưỡn ngực, hả hê nói: "Lúc này không giống ngày xưa, ta xem còn ai
dám xem thường ta!" Xem ra là hắn muốn đi lấy le.
"Đi thôi." Lam
Vũ Phàm trầm giọng nói, bỗng nhiên lại mở miệng nói với Đinh Tam ở bên
ngoài: "Đinh Tam, tin tức chân ta khỏe lại, không cần để lộ ra ngoài."
"Dạ!" Đinh Tam lớn tiếng đồng ý. Mặc dù Đinh Tam không có bản lãnh, nhưng mà
hắn là một thành viên trung thành tận tâm đối với Uy Ninh vương phủ. Đây cũng là nguyên nhân Lam lão gia tử yên tâm để hắn đi theo Lam Vũ Hạo
như vậy.
Lam Vũ Hạo nghe Lam Vũ Phàm nói lời này không có suy
nghĩ nhiều, mà là vui vẻ chơi đùa bảo kiếm mình đánh cướp được từ bảo
khố, thật sự là yêu thích không buông tay rồi.
"Đệ cầm nhiều kiếm như vậy thật sự đúng là chuẩn bị coi mấy thanh bảo kiếm này làm ám khí
mà dùng sao? Đối phó một người thì ném một thanh?" Lam Vũ Phàm trêu
ghẹo.
"Mới không phải đâu." Lam Vũ Hạo lắc đầu, sau đó hai mắt
sáng lấp lánh nhìn Lam Vũ Phàm, nói: "Đại ca, ca xem, mỗi một thanh đều
là Tuyệt Thế Hảo Kiếm, nếu cái này lấy về cho gia gia, để cho gia gia
tưởng thưởng cho thuộc hạ, sẽ thu mua bao nhiêu người."
Lam Vũ Phàm sửng sốt, kinh ngạc nhìn
Lam Vũ Hạo hưng phấn vuốt vuốt bảo kiếm, hồi lâu rốt cuộc nhẹ nhàng thở
dài, vươn tay vuốt ve đầu Lam Vũ Hạo: "Vũ Hạo, đệ trưởng thành."
"Đệ đã trưởng thành sớm rồi!" Lam Vũ Hạo ưỡn ngực không phục lắm nói.
"Đúng đúng, đã sớm trưởng thành." Lam Vũ Phàm bật cười.
Gia Cát Minh Nguyệt ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy như thế thật ấm áp. Người thân, là tồn tại ấm áp như thế này, nàng cũng hy vọng mẫu thân của mình có thể xoa xoa đầu của nàng cỡ nào.
"Minh Nguyệt, được rồi, cất
giúp ta đi." Cuối cùng Lam Vũ Hạo chơi đã, để cho Gia Cát Minh Nguyệt
thu hết mấy thanh bảo kiếm sạch vào nhẫn không gian.
Một đường
chạy nhanh, rốt cuộc xe ngựa rời khỏi phạm vi thế lực Thiên Hành Tông.
Thấy sau lưng không có ai đuổi theo, Lam Vũ Hạo vỗ vỗ ngực, thở thật dài nhẹ nhõm một cái.
"Thì ra là ngươi cũng biết sợ à?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn bộ dạng Lam Vũ Hạo buồn cười nói.
"Cái gì gọi là cũng biết sợ chứ, chẳng qua là trong lòng có chút băn khoăn
mà thôi. Nghĩ tới Tông chủ Thiên Hành Tông một xấp tuổi tác dầy như vậy, bị kích thích mà nói đối với thân thể cũng không hay." Lam Vũ Hạo vỗ
ngực nói, điển hình vịt chết còn cứng mỏ. Hơn nữa còn làm ra vẻ trách
trời thương dân cần ăn đòn.
"Bây giờ biết áy náy? Mới vừa rồi tại sao lại không thấy ngươi mềm tay?" Gia Cát Minh Nguyệt hài hước cười hỏi.
"Vậy cũng không thể trách ta, ai biết Thiên Hành Tông ẩn giấu nhiều bảo bối
cục cưng như vậy, bớt lấy một cái cũng tiếc nuối cả đời đó. Hơn nữa,
cũng không phải Tông chủ đã nói thấy vừa ý thì cứ tùy tiện cầm ư, nếu ta không chọn thêm mấy thứ kia không phải phụ lòng tốt của hắn sao?" Lam
Vũ Hạo cười hắc hắc nói. Nếu như Lam Vũ Hạo biết Tông chủ rộng rãi đại
nhân hiện tại đang đứng ở góc tường nôn ra máu vẽ vòng tròn, không biết
còn có ý tưởng này hay không.
"Không thể quá phận. Cầm nhiều thì
sẽ đưa tới Tông chủ Thiên Hành Tông hoài nghi." Bây giờ Lam Vũ Phàm suy
nghĩ một chút, hành động mới vừa rồi của Lam Vũ Hạo thật ra thì không
thỏa đáng. Lúc ấy hắn cũng bị chuyện chiếc nhẫn không gian kia xông váng đầu óc, không có suy nghĩ tỉ mỉ.
"Không có việc gì. Hắn sẽ không tới hỏi tới." Gia Cát Minh Nguyệt cũng thản nhiên nói, vẻ mặt không thèm để ý chút nào.
"Thực lực của Tông chủ Thiên Hành Tông, đã đạt đến Thánh cấp. . . . . ." Lam
Vũ Hạo gãi gãi đầu, sau đó nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, cắn cắn môi: "Minh
Nguyệt, thực lực của ngươi. . . . . ."
"Vượt qua hắn." Trong giọng nói nhẹ nhàng của Gia Cát Minh Nguyệt lại mơ hồ lộ ra khí phách.
"Oa ha ha, vậy sẽ không sợ rồi. Hắn cũng không dám tới." Lam Vũ Hạo vui mừng muốn nhảy cẫng lên.
Lam Vũ Phàm tự nhiên nhìn ra thực lực Gia Cát Minh Nguyệt là vượt qua Tông
chủ Thiên Hành Tông. Mặc dù như thế, trong lòng của hắn vẫn rung động
một lần nữa. Thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt, rốt cuộc kinh khủng đến
bực nào đây? Tốt cuộc là nàng từ đâu tới đây? Thân phận của nàng đến
cùng là như thế nào đây? Tất cả đều là câu đố!
Lam Vũ Hạo chỉ
chọn lấy một thanh trường kiếm treo ở bên hông, mà những thứ khác cũng
đưa cho Gia Cát Minh Nguyệt, được lưu giữ trong trong nhẫn không gian.
Hiện tại đang rắm thúi vuốt ve trường kiếm của mình, nói: "Bảo kiếm xứng anh hùng, đây còn là Truyền Kỳ thiên cổ nữa."
Lam Vũ Phàm mắt
lạnh nhìn xuống Lam Vũ Hạo đang tự mình say mê, yên lặng quay đầu nhìn
phía ngoài cửa sổ, thầm nghĩ trong lòng: "Đi ra ngoài tuyệt đối không
thể nói ta biết hắn."
Gia Cát Minh Nguyệt cũng yên lặng quay đầu đi, không muốn lại nhìn con hàng nhị (ngốc) này.
Lam Vũ Hạo thấy hai người đều không để ý hắn, không thể làm gì khác hơn là
quát với Đinh Tam ở bên ngoài: "Đinh Tam, Tuyết Ngọc thành còn xa lắm
không?"
"Hẳn là còn có hai ba ngày lộ trình thôi." Đinh Tam trả lời.
"Ngươi cũng không biết?" Lam Vũ Hạo bất mãn hỏi.
"Tiểu nhân mới đi qua một lần mười mấy năm trước, làm sao nhớ rõ ràng như vậy." Đinh Tam lầu bầu một câu.
"Vả lại, ngươi là tên đần độn." Lam Vũ Hạo nói thầm câu, lại không để ý tới Đinh Tam nữa.
Cũng không biết được bao lâu, tất cả mọi người cảm thấy có chút đói bụng.
"Ta muốn ăn cơm!" Lam Vũ Hạo quát với Đinh Tam phía ngoài.
"Nhị thiếu gia, trước mặt chính là thị trấn, chúng ta đi ăn cơm nghỉ ngơi." Đinh Tam trả lời.
"Lão bản, có rượu thơm thức ăn ngon đặc sản gì của địa phương, lấy một bàn." Lam Vũ Hạo vừa vào quán cơm thì rống to một tiếng, đồng thời hai kim tệ ánh vàng rực rỡ bay ra ngoài, một cái bay về phía quầy, một cái bay về
phía tiểu nhị, cái tính tình hoàn khố đại thiếu gia vẻ nhà giàu mới nổi
thoạt nhìn một cái không sót gì.
"Mời khách quan ngồi mời ngồi,
lập tức tới ngay." Đôi mắt điếm tiểu nhị ti hí nhanh tay một phát bắt
được kim tệ, trên mặt cười mừng rỡ như nở hoa, xách theo bình trà chạy
như bay đi lên bưng trà rót nước.
"Hừ, thổ tài chủ vào cửa, chưa
từng trải qua việc đời." Bàn bên cạnh, hai người thanh niên và một thiếu niên mười tám mười chín tuổi đang dùng bữa ăn, nhìn thấy Lam Nhị thiếu
gia tánh tình hoàn khố, tên thiếu niên kia khinh thường nhỏ giọng hừ một câu.( thổ tài chủ: tên nhà quê mới giàu)
"Sợ là có vài người
ngay cả thổ tài chủ cũng không bằng. Nghèo nàn trơn bóng." Lam Vũ Hạo
liếc tên thiếu niên kia một cái, nhỏ giọng trả lời một câu.
Giọng của Lam Vũ Hạo tuy nhỏ, lại một chữ không kém rơi vào trong tai tên
thiếu niên kia, sắc mặt trầm xuống, hình như có dấu hiệu phát tác.
"Tiểu thiếu gia, chúng ta còn vội vã trở về thành chúc thọ cho thúc phụ
ngươi, cần gì chấp nhặt với thứ người như vậy." Bên cạnh, một người trẻ
tuổi trong hai người liền vội vàng khuyên nhủ.
"Lần này trước
tiên bỏ qua cho hắn, chờ lần sau nhìn thấy, nhìn ta có trừng trị hắn
không." Tiểu thiếu gia hung hăng nhìn Lam Vũ Hạo một cái, nhỏ giọng mà
nói ra.
Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt và Lam Vũ Phàm đi vào quán
cơm, nghe nói như thế không khỏi nhìn mấy người nhiều thêm một cái, chỉ
là một câu không hợp thì tuyên bố muốn thu thập người khác. Xem ra tiểu
thiếu gia cũng là xuất thân quần là áo lụa, gia thế hơn phân nửa cũng
không đơn giản.
"Tiểu nhị, có dưa và trái cây tươi mới nào không, trước đưa lên mấy phần giải khát?" Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xe lâu như
vậy, có chút cảm thấy nóng nhiệt, nói với tiểu nhị.
"Chuyện này. . . . . ." Tiểu nhị chần chờ một chút. Bọn họ chỉ là quán cơm ven đường,
cũng không phải là quán rượu lớn, làm sao chuẩn bị dưa và trái cây chứ?
"Có hay không, có cũng nhanh lên chút, không có thì nhanh đi mua." Lam Vũ
Hạo nặng nề vỗ trường kiếm lên trên bàn, phát ra một tiếng phịch trầm
muộn, tiểu nhị bị sợ đến chợt rụt cái cổ lại, ngay cả mấy người bàn bên
cạnh cũng giật nảy mình, nghiêng đầu nhìn qua. Cho đến khi nhìn thấy
thanh kiếm này của Lam Vũ Hạo là trường kiếm đến từ Thiên Hành Tông, hai mắt không khỏi tỏa sáng. Mặc dù đã trải qua thời gian ngàn năm, nhưng
hình dáng trang sức xưa cũ trên vỏ kiếm vẫn có thể thấy rõ như cũ, kiếm
giấu trong vỏ, lại mơ hồ phát hiện từng cơn ớn lạnh, hiển nhiên là bảo
kiếm khó gặp.
"Có có, không phải ta mới vừa mua chút trái vải
sao, còn không nhanh đưa lên cho khách." Chưởng quỹ nháy mắt với tiểu
nhị. Thấy Lam Vũ Hạo kiêu căng phách lối, ai cũng biết gặp phải người
không dễ phục vụ, chưởng quỹ không dám chậm trễ.
Tiểu nhị chạy như bay ra phía sau, rất nhanh thì đã bưng lên trái vải tươi ngon.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt vừa ăn trái cây, vừa chờ thức ăn lên bàn.
"Kiếm này của ngươi là từ đâu tới?" Tiểu thiếu gia bàn bên cạnh đi tới, lỗ
mũi gần như là hếch lên trời hỏi, cái bộ dạng trong mắt không người, cần ăn đòn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...