Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

"Nhìn đủ chưa, nếu như nhìn đủ rồi, thì đi ra đây đi." Giọng nói Lan Vận Nhi tràn đầy từ tính mị hoặc vang lên.

Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu hiện thân, khuôn mặt sát ý.

"Ta đẹp không?" Lan Vận Nhi thong thả dứng dậy, da thịt bóng loáng thế
nhưng không có dính một chút vết máu nào, lộ rõ vẻ xinh đẹp.

"Rất đẹp, nếu như trên người nhiều thêm hai lỗ máu nữa, vậy thì càng đẹp."
Vào giờ khắc này giọng nói của Gia Cát Minh Nguyệt vô cùng băng lãnh.

"Đáng tiếc, ta vốn không muốn giết các ngươi, đã nhiều năm như vậy, ta còn
chưa từng thấy qua nam nữ nào xuất sắc giống các ngươi, hơn nữa, đã
nhiều năm ta chưa từng có nam nhân." Lan Vận Nhi cười nham nhở, đột
nhiên phi thân lên, váy dài thanh nhã nhanh chóng bay đến trên người, áo phất phới giữa không trung, giống như điệu múa Phi Thiên hết sức tuyệt
mỹ.

Thánh cấp! Thì ra là Lan Vận Nhi cũng có thực lực Thánh cấp sơ kỳ.

"Hừ!" Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, mũi chủy thủ ngưng tụ lại một
luồng sức mạnh mang tính hủy diệt, không có nửa phần cất giữ. Trên
trường kiếm của Quân Khuynh Diệu, cũng chớp động ra một tầng kim quang
chói mắt.

"Thánh cấp!" Con ngươi Lan Vận Nhi chợt co rúc lại, nằm mơ cũng không nghĩ đến bọn họ thế nhưng cũng có thực lực Thánh cấp, hơn nữa vừa nhìn còn cao hơn mình, liền vội vàng lui về phía sau, cho dù là trong vội vàng, thân hình tuyệt đẹp vẫn phiêu dật như cũ.

Mặc dù ả ta lui rất nhanh, nhưng một kích Gia Cát Minh Nguyệt toàn lực bộc
phát và Quân Khuynh Diệu cất chứa tức giận, lại không phải dễ dàng tránh được như vậy. Hai bóng dáng hư ảnh quỷ dị mơ hồ đi theo, xẹt qua từ bên cạnh Lan Vận Nhi.

"A. . . . . ." Lan Vận Nhi hét thảm một tiếng, như diều đứt dây rơi xuống mặt đất. Chủy thủ của Gia Cát Minh Nguyệt để lại ở cổ họng của ả ta một vệt máu đỏ tươi, lực lượng cường đại nhập
vào cơ thể. Mà trường kiếm của Quân Khuynh Diệu trực tiếp xuyên thẳng
vào ngực của ả ta, giống như lời nàng mới vừa nói, để lại hai lổ máu ở
trên người của Lan Vận Nhi.

Lan Vận Nhi đứng ở bên cạnh huyết trì, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, cũng không có ngã xuống, vết thương cũng không có máu chảy ra.

Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu cũng hơi cả kinh, bị Gia Cát Minh
Nguyệt đâm trúng cổ họng, lực lượng cuồng bạo tràn vào trong cơ thể, hơn nữa một kiếm thấu ngực của Quân Khuynh Diệu, cho dù là thần tiên thì
ngũ tạng cũng nên bị phá hủy đi, mà ả ta lại vẫn không có chết.

"Các ngươi cho là, như vậy thì có thể giết được ta sao?" Lan Vận Nhi cuồng
tiếu một tiếng, bàn tay như đao xẹt qua cổ của Tử Tiếu, Tử Tiếu sớm bị
dị biến đột phát mà chấn kinh đến hoàn toàn mờ mịt, chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, máu tươi bắn thẳng tới huyết trì.

"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Tử Tiếu khó tin nhìn Lan Vận Nhi, lại thốt không nên lời.

"Không phải là ngươi thề tận trung với ta sao, đây chính là lúc ngươi thực
hiện lời thề." Lan Vận Nhi nhẹ tay phất một cái, máu tươi của Tử Tiếu
giống suối phun mà tuôn vào huyết trì, thân thể vô lực té xuống.

Ngay khi Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu cảm giác không ổn, thời
điểm tấn công tới lần nữa, Lan Vận Nhi lại nhảy vào trong huyết trì.

Huyết trì sôi trào, trong tiếng nổ ùng ùng, toàn bộ không khí dưới địa lao
cũng sôi trào, hình như cả thiên địa, đều sôi trào vào một khắc này đây.

Từng tiếng gào thét thê thảm vang vọng ở trong địa lao, giống như ngàn vạn
oan linh không cam lòng gầm thét, vẻ khát máu và cuồng loạn nồng đậm bao phủ mà đến, mang theo vô tận thê lương, tà khí vô biên.

Trên
thạch bích, trận pháp còn chưa có hoàn thành lộ ra từng trận ánh sáng
màu đỏ máu, một Trường Đao toàn thân màu đỏ còn nhỏ giọt máu tươi đang
từ từ hiển lộ ra ở trong đồ án trận pháp.

Khát máu tà loạn như
vậy, mũi nhọn hình răng cưa đẫm máu như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt lập tức nghĩ tới, thời điểm lúc trước khi lấy được Tinh Huyễn thủ trạc từ trong tay Ngự Phong Giả thảo nguyên, cũng không phải đã từng gặp qua sao? Thì ra Lan Vận Nhi lại chính là hậu nhân bộ tộc bị lưu đày.

Từng
vầng sáng huyết sắc bao phủ tới đây, Gia Cát Minh Nguyệt lại có một loại cảm giác bị ngàn vạn oan hồn phụ thể, trên người phát rét từng trận,
lực lượng trong cơ thể, Tinh Thần lực đều không chịu khống chế mà bị hút ra khỏi cơ thể, mà trận pháp kia cũng theo đó mà càng thêm chói mắt.

"Nếu như không phải là vì giữ gìn dung nhan này, nếu như không phải là bởi
vì không có năng lực hoàn thành trận pháp này, ta đã sớm tấn thăng Đế
cấp, chỉ bằng hai người các ngươi, làm sao có thể tổn thương được ta!"
Trong huyết trì, mặt của Lan Vận Nhi trở nên
dữ tợn như ma quỷ, vốn là tóc dài đen nhánh biến thành mái đầu bạc
trắng, da thịt bóng loáng trở nên nhăn nhăn nhúm nhúm giống như da gà.
Đây mới là diện mạo thật của sự ả ta, dung nhan lúc trước, đều dựa vào
máu tươi của thiếu nữ dưỡng ra được.

"Hôm nay, các ngươi đều phải chết, đều phải chết!" Lan Vận Nhi dùng giọng nói khàn khàn làm cho
người khác tê dại phát ra tiếng kêu khóc ngoan lệ.

Một hơi thở
băng lãnh khổng lồ tràn ngập khắp nơi ở trong thiên địa, ngay cả khí tức Thánh Giả của Gia Cát Minh Nguyệt, cũng bị đè nén xuống.

Đế cấp, trên Thánh cấp là Đế cấp. Lăng vu cửu thiên, uy hiếp trời xanh!

Cảm giác trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu nặng nề, ra sức công kích tới Lan Vận Nhi, nhưng ở trong vòng vây huyết vụ, gần mấy
bước trong gang tấc, lại như xa tận phía chân trời. (huyết vụ: sương
máu)

Đúng lúc này, tiếng kêu khóc của Lan Vận Nhi đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn tay mình, tiếng nói y hệt như đang mê mang: "Chuyện này. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra!"

Bốn phía đột nhiên yên
tĩnh trở lại, một bóng dáng lửa đỏ chậm rãi xuất hiện ở trước mặt mấy
người, chính là thiếu nữ áo đỏ lúc trước từng ra hiệu với Gia Cát Minh
Nguyệt ở trên thuyền. Trong tay thiếu nữ xách theo con ma thú cổ quái bị Quân Khuynh Diệu đâm một kiếm, từ trong vết cắt ở trên cổ ma thú, máu
tươi đang theo ống trong suốt chảy vào huyết trì.

"A. . . . . .
Không. . . . . . Không. . . . . ." Lan Vận Nhi giống nhìn thấy cái gì
cực kỳ bẩn thỉu lại đáng sợ, tiếng kêu sợ hãi nhảy dựng lên, thế nhưng
huyết trì lại giống như có một loại ma lực đặc biệt, lập tức trở nên
sềnh sệt, mặc cho ả ta cố gắng thế nào cũng không nhảy ra được, chỉ có
thể phí công quay cuồng ở trong huyết trì sôi trào.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết y hệt như oan hồn kết thúc, ánh sáng màu đỏ trong trận pháp và Huyết Đao yêu tà biến mất, huyết quang ngưng tụ ở bên người Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu cũng không thấy, tất cả dần dần trở nên bình tĩnh.

"Tại sao, tại sao phải phản bội ta!" Rốt cuộc,
Lan Vận Nhi ngừng lại, mặc cho huyết tương càng ngày càng dính lại lấy
bao phủ toàn thân, trước khi hoàn toàn chìm ngập thì hỏi một hơi. Chỉ là trong chốc lát đó, tất cả lực lượng trong cơ thể của ả ta cũng chảy ra
bên ngoài cơ thể, dung nhập vào trong huyết trì, cuối cùng tiêu tán
trong đó.

"Tại sao? Những thiếu nữ bên ngoài kia, thật sự là lạc
đường trong sa mạc sao? Hay là bị ngươi giết hại người thân rồi mạnh mẽ
bắt về? Ngươi tẩy sạch trí nhớ của các nàng, lừa các nàng nói tròn mười
sáu tuổi sẽ đưa ra sa mạc, nhưng ngươi đưa họ đi đâu? Còn có những thiếu nữ bị ngươi lừa gạt lên thuyền, cuối cùng lại đi nơi nào?
Ngươi thật sự cho là cái gì ta cũng không biết sao?" Thiếu nữ áo đỏ cõi lòng đầy tức giận, lại nói tiếp: "Ngươi cho
rằng ngươi giết hại phụ thân mẫu thân của ta, xóa đi trí nhớ của ta, thì ta sẽ trở thành tôi tớ trung thành nhất của ngươi sao? Nhưng có một
việc ngươi không biết, phụ thân của ta, phụ thân bị ngươi giết, tuy
nghèo khổ khốn cùng, nhưng đối với ta mà nói, ông lại chính là phụ thân
vĩ đại nhất trên thế giới, Luyện Kim Sư vĩ đại nhất, ông cho ta một
thứ." Thiếu nữ áo đỏ vuốt một mặt dây chuyền hình trái tim trước ngực,
trong mắt lệ quang chớp động.

"Luyện Kim Sư, thì ra là Luyện Kim Sư. . . . . ." Lan Vận Nhi lẩm bẩm nói.

"Còn nữa, tên của ta, gọi là Nặc nhi." Thiếu nữ áo đỏ nói xong, hung hăng ném ma thú cổ quái vào Huyết Trì.

Trong ánh mắt Lan Vận Nhi tràn ngập sợ hãi, rốt cuộc cũng vô lực giãy giụa,
thân thể dung nhan của ả ta, đột nhiên hồi phục dáng vẻ quyến rũ lúc
trước, tuyệt đại phong hoa. Nhưng chỉ vẻn vẹn như phù dung sớm nở tối
tàn, liền nhanh chóng khô quắt lại, giống như xác ướp bị rút khô hết
nước, chìm vào đáy ao, hoàn toàn bị hòa tan.


Hận ý trên mặt Nặc nhi biến mất, cũng nhịn không được nữa mà lớn tiếng khóc lên.

Toàn bộ địa lao cũng lay động kịch liệt, đá bay bụi bậm chung quanh rơi
xuống. "Đi mau!" Gia Cát Minh Nguyệt kéo Nặc nhi vẫn còn đang cất tiếng
khóc rống một cái, nhanh chóng trốn lên mặt đất. Mới vừa chạy ra khỏi
địa lao, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang ầm ầm, địa lao sụp đổ, toàn bộ
mặt cung điện cũng sụp đổ theo.

Trên ốc đảo, tất cả thiếu nữ cũng che đầu, đau khổ nhớ lại, theo Lan Vận Nhi chết đi, trí nhớ phong ấn
trong đầu họ cũng bị mở ra, từng đoạn trí nhớ phủ đầy bụi nổi trên mặt
nước.

Từng ma thú hình dáng cổ quái chui ra từ trong đống hoang
tàn, đánh tới những thiếu nữ còn mờ mịt luống cuống. Quả nhiên đoán
không sai, những quái thú này cũng là Lan Vận Nhi làm ra.

Tại sao ả ta muốn làm ra những ma thú này? Trận pháp cổ xưa đã bị chôn ở dưới
phế tích rốt cuộc là dùng để làm gì? Tại sao toàn tộc đều bị lưu đày, mà ả ta lại còn núp ở trong sa mạc? Quá nhiều tại sao, cũng bị chôn vùi
theo cái chết của Lan Vận Nhi.

Đánh chết tất cả ma thú cổ quái,
ốc đảo lần nữa khôi phục lại một mảnh yên tĩnh, các thiếu nữ đều tự mình ngồi ở trên cỏ, cằm nâng lên, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

"Cám ơn ngươi!" Gia Cát Minh Nguyệt nói với Nặc nhi.

"Không, phải nói cám ơn là chúng ta, nếu như không nhờ các ngươi, cuối cùng
chúng ta cũng sẽ chết ở trên tay ma quỷ đó." Nặc nhi lắc đầu một cái,
trên mặt tràn đầy hoạt bát khỏe mạnh tinh thần phấn chấn.

"Kế tiếp ngươi đi đâu vậy, về nhà sao?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

"Ta đã không có nhà, mọi người ở đây, cũng đã không có nhà, ta nghĩ, chúng
ta vẫn tiếp tục sinh sống ở chỗ này thôi." Nặc nhi hít thở không khí
trong lành một cái, giang hai cánh tay ra, thoải mái nói.

Gia Cát Minh Nguyệt cười cười, không có nói gì, đối với mấy thiếu nữ không có
nhà để về mà nói, đây có lẽ là một lựa chọn tốt nhất.

"Tỷ tỷ các
ngươi thì sao, còn phải tiếp tục rèn luyện sao?" Nặc nhi hỏi, lúc này
đương nhiên cũng biết, lấy thực lực của bọn họ căn bản không cần rèn
luyện gì nữa, cũng chỉ là ngụy trang thôi.

"Dĩ nhiên." Gia Cát
Minh Nguyệt cười cười, đột nhiên nghĩ đến Đoan Mộc Huyên, không biết bây giờ nàng thế nào. Con đường Nữ hoàng, tất nhiên tràn đầy bụi gai, cuộc
sống sau này của nàng sẽ không còn có chút quan hệ nào với không buồn
không lo. Trong lòng mơ hồ cảm thấy đau lòng cho nàng ấy.

"Vậy thì tốt, ta đưa các ngươi thôi." Nặc nhi nói.

"Được, cám ơn ngươi."

Thuyền thần thần kỳ, lần nữa lái về phía sa mạc vô biên, tiếp tục truyền tụng một đoạn truyền thuyết tốt đẹp.

Ở bên trong sa mạc vô tận, hơi nóng cuồn cuộn, thuyền lớn thần bí giống
như bình thường lướt qua cả vùng đất, giống như đang đuổi theo trên ngọn sóng ở ngoài biển rộng. Mặc dù bên ngoài nóng bức giống như bếp lò,
nhưng trong khoang thuyền lại nhẹ nhàng khoan khoái như mùa thu.

Khí lạnh phất qua, trên bàn thấp quả tâm rượu da bên ngoài bóng loáng còn mang theo một tầng sương lạnh thật mỏng.

"Xôn xao ồn ào trời mưa a..., rầm rầm ầm vang tiếng sấm nổ a. . . . . ." Đây là giọng hát động lòng người kinh thiên địa khiếp quỷ thần của Tiểu
Nhục Hoàn. Nó còn dùng bàn tay mập ú lay của nó khẩy Tiểu Tỳ Bà.

"Cạc cạc cạc két trời trong a..., ăn ngon uống rượu chút sảng khoái a. . . . . ." Ăn mấy trái quả tâm rượu, mập vẹt tăng mạnh hăng hái, cũng bắt đầu hát đệm.

Hân Lam rụt cánh nằm ở trên nệm êm, cho dù dùng lực bịt lấy lỗ tai, thế nhưng sóng siêu âm vẫn không cách nào ức chế mà chui
vào trong tai, sớm bị chơi đùa đến thoi thóp một hơi. Cự Phong cúi gằm
đầu, ánh mắt là một mảnh ngốc trệ.

Ngay cả Nặc nhi và đám thiếu
nữ cũng không chịu nổi tra tấn như vậy, tình nguyện chạy đến trên boong
thuyền chỗ thả Liệt Nhật Ưng, cũng không nguyện ý sống ở trong khoang
thuyền.

"Chủ nhân, nếu như ngươi không muốn từ đây về sau thiếu
mất hai ma sủng, có lẽ nên gọi bọn nó về đi." Hân Lam vẻ mặt bi thiết
nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, Cự Phong phụ họa liều mạng gật đầu.

"Kháng nghị không có hiệu quả!" Gia Cát Minh Nguyệt mặt đen thui, mắt nhìn mũi mũi nhìn xuống ngực, như lão tăng nhập định. Ngược lại nàng muốn kéo
hai kẻ dở hơi này về, nhưng hai mặt hàng một khóc hai nháo ba thắt cổ,
lại có chết cũng không chịu rời đi. Bây giờ
nàng cũng không có biện pháp. Hơn nữa bình thường nàng cũng muốn cùng
chung hoạn nạn với ma sủng. Cho nên nha, liền triệu hồi Hân Lam và Cự
Phong cùng nhau chịu đựng Tiểu Nhục Hoàn và vẹt mập độc hại thôi.

Quân Khuynh Diệu cách cửa sổ mạn tàu ngó ra ngoài, nơi xa, từng cơn gió lốc
lướt qua, từng đợt cát vàng cuồn cuộn. Ngắm nhìn tất cả những thứ này, ở bên trong đôi dị đồng mê người của Quân Khuynh Diệu, sâu xa như biển.
Mặc dù Lan Vận Nhi và cung điện huyết trì của ả ta, trận pháp vẫn chưa
xong cùng tan thành mây khói, nhưng dị tượng trong sa mạc cũng không có
vì vậy mà biến mất. Từng trận cát vàng phía sau gió lốc, dù sao cũng
giống như đang cất dấu thứ gì đó, làm cho lòng người ta cảm thấy vạn
phần lo lắng.

Một quang ảnh màu trắng lướt qua cửa sổ mạn tàu,
con ngươi Quân Khuynh Diệu sáng lên, kéo cửa sổ mạn tàu ra, một con Ưng
Chuẩn trắng noãn—— Bạch Băng vỗ cánh bay vào.

"Thánh điện triệu chúng ta trở về, nói có chuyện quan trọng." Nhìn truyền tin, Quân Khuynh Diệu nói.

"Vậy thì trở về đi, có lẽ, có liên quan với những chuyện này." Gia Cát Minh Nguyệt suy đoán nói.

Quân Khuynh Diệu gật đầu một cái, hai người cùng đi đến boong thuyền.

"Nặc nhi, thành trì gần nhất cách nơi này là thành nào?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi. Dù là người bộ lạc sa mạc, giống như bọn họ ở sâu trong lòng sa
mạc cũng khó tránh khỏi lạc đường, nhưng Nặc nhi các nàng đi thuyền sa
mạc thì như thủy thủ đi ở trong biển rộng, tự nhiên có phương pháp định
vị, dù thế nào cũng sẽ không bị lạc.

"Đại Dụ thành." Nặc nhi bật thốt lên, rồi sau đó lộ ra vẻ mặt lưu luyến không rời: "Minh Nguyệt tỷ tỷ, các tỷ muốn đi sao?"

"Ừ, chúng ta còn có việc phải làm." Gia Cát Minh Nguyệt vuốt ve tóc Nặc nhi.

"Vậy, các tỷ còn có thể trở lại không?" Nặc nhi mong đợi hỏi.

"Sẽ, đương nhiên có thể." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Quân Khuynh Diệu một cái, sa mạc chính là nhà của hắn, cho nên, nhất định sẽ trở lại.

Nặc
nhi gật đầu một cái, ở dưới mệnh lệnh của hai thiếu nữ, con ưng khổng lồ thay đổi phương hướng, bay đi phương hướng Đại Dụ thành.

Xuyên
qua cửa thành cao lớn đi vào Đại Dụ thành, chỉ thấy tòa thành tang
thương phố cổ xưa không thay đổi phồn hoa của ngày xưa. Nhưng mà, đi lại ở trên đường phố rộng rãi, Gia Cát Minh Nguyệt lại có chút cảm giác
quái dị. Theo lý thuyết, theo Tần gia bị tiêu diệt, Đại Dụ thành cũng
kết thúc thống trị thiết huyết trong dĩ vãng, dân chúng nên an cư lạc
nghiệp mới đúng, nhưng mà, ở trên mặt của tất cả mọi người, Gia Cát Minh Nguyệt lại thấy vẻ sầu lo mơ hồ. Chẳng lẽ, không có Tần gia áp chế,
Thành chủ bây giờ lại còn hung tàn thô bạo hơn Tần gia trước kia sao?
Gia Cát Minh Nguyệt nghi ngờ không hiểu.

"Mau tránh ra, đều mau
tránh ra!" Một trận tiếng chân vang lên, khi một đội Thành Vệ Quân võ
trang đầy đủ trên nhân số trăm người xông tới, đám người hai bên rối rít né tránh, hai người Gia Cát Minh Nguyệt cũng đứng ở bên đường.

"Ngừng!" Đã đi qua bên cạnh hai người Gia Cát Minh Nguyệt thì quan cầm đầu Thành Vệ Quân đột nhiên ghìm chặt cương ngựa, ánh mắt không tốt quan sát hai
người Gia Cát Minh Nguyệt, lớn tiếng quát hỏi: "Hai người các ngươi, từ
đâu tới?"


Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn một cái, những
người này là người nào? Chẳng lẽ không khí khẩn trương ở Đại Dụ thành
như bây giờ là bởi vì người này? Chẳng lẽ chính là hắn nô dịch người dân nơi này còn tệ hại hơn Tần gia?

Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ đến đây thì hàn ý khắp người thoải mái tản mát ra. Trong lòng tên quan Thành Vệ Quân kia thất kinh, tay nắm chặt chuôi đao bên hông, chiến ý mãnh liệt
tràn ngập ra.

Gia Cát Minh Nguyệt cũng hơi cảm thấy kinh ngạc,
ban đầu còn không có để ý nên chưa có phát hiện, vị quan Thành Vệ Quân
này lại có thực lực linh hồn cấp, một Thành Vệ Quân bình thường, cũng
rất khó có cao thủ như vậy. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn kỹ quan Thành Vệ
Quân mấy lần, ở trên khôi giáp của hắn, phát hiện một dấu hiệu giống như đã từng quen biết.

Quan Thành Vệ Quân nắm chuôi đao, chăm chú
nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt đột nhiên xuất hiện vẻ nghi hoặc,
hỏi dò: "Xin hỏi, ngươi là Gia Cát Minh Nguyệt?"

"Ngươi là ai?" Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái, nghi hoặc nhìn hắn.

"Thật sự là Gia Cát tiểu thư." Hai mắt quan Thành Vệ Quân tỏa sáng, buông tay nắm chuôi đao ra, mang theo vài phần kích động nói: "Tại hạ Xa Tùng
Minh, tạm thời đảm nhiệm chức thống lĩnh Thành Vệ Quân Đại Dụ thành,
trước kia đảm đương chức tham sự cấm quân, từng gặp qua Gia Cát tiểu thư một lần ở Thương Phong Thành, xin thứ cho tại hạ mới vừa rồi thất lễ."

"A, thì ra là Tư Đồ thống lĩnh, làm sao ngươi lại tới Đại Dụ thành. . . . . ." Gia Cát Minh Nguyệt cười cười, trước kia lúc Huyết Phong vây công
Thương Phong Thành, ít nhiều cuối
cùng có cấm quân Hoàng Thành chạy tới kịp thời, mới một lưới bắt hết
Huyết Phong, cho nên thái độ Gia Cát Minh Nguyệt cũng biến thành ôn hòa.

Chỉ là trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt lại có chút kỳ quái, theo lý thuyết,
cấm quân Hoàng Thành là phòng vệ cuối cùng mạnh nhất Đan Lăng quốc. Mỗi
một quan quân và binh lính đều là tinh duệ trong tinh duệ, trừ phi bùng
phát cuộc chiến quy mô lớn, nếu không tuyệt đối sẽ không điều đến những
quân đội khác. Nhưng không biết tại sao hắn lại chạy tới Đại Dụ thành
tới làm thống lĩnh Thành Vệ Quân.

"Cái này. . . . . ." Tư Đồ
Thượng cười khổ một cái, đang muốn giải thích, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm, ở dưới con mắt mọi người, một thanh Trường Đao
quỷ dị chợt lóe lên, một đao chặt đầu một Thành Vệ Quân, máu tươi phóng
lên cao.

"Giết người, giết người. . . . . ." Dân chúng hai bên
đường phát ra tiếng kêu hoảng sợ ầm ĩ, đang muốn chạy trốn, Trường Đao
quỷ dị kia lại xuất hiện, mấy người dân chúng bị ánh đao chém làm hai
đoạn.

Lông mày Gia Cát Minh Nguyệt cau lại: "Đây là người nào,
ngay trước mặt Thành Vệ Quân cũng dám giết người trên đường, tại sao Đại Dụ thành lại loạn thành bộ dáng này?"

"Gia Cát tiểu thư, cẩn
thận!" Xa Tùng Minh nói với Gia Cát Minh Nguyệt, hắn biết thực lực Gia
Cát Minh Nguyệt không tầm thường, nhưng thế nào cũng sẽ không nghĩ đến
thực lực bây giờ của nàng là Thánh cấp, trên mặt lộ ra vẻ mặt khẩn
trương.

Nói xong câu đó, Xa Tùng Minh từ trên ngựa nhảy lên, phi thân nhảy tới đội ngũ phía sau.

"Ha ha ha ha, Thành Vệ Quân Đan Lăng quốc, thì ra cũng chỉ có chút trình độ này, lúc trước ta thật sự là quá đề cao các ngươi." Theo một tiếng cười lớn ngông cuồng, một nam tử tướng ngũ đoản lại có dáng dấp cường tráng
khác thường xuất hiện ở trước mắt mọi người, trên khuôn mặt dẹt tròn
mang vẻ tà khí.

Xa Tùng Minh giận dữ, trọng kiếm toàn lực bổ ra,
nam tử cười gằn, giơ Trường Đao lên cao đỡ thế chém. Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có cảm thấy kình khí quá mạnh mẽ từ trên thân hắn, nhiều lắm cũng chỉ là linh hồn cấp sơ kỳ, thực lực còn yếu hơn Xa Tùng Minh mấy
phần. Thế nhưng Trường Đao không nhiều kiểu cách chém ra một đường vòng
cung chói mắt, lực lượng trong đó mạnh hơn Xa Tùng Minh mấy phân. "Đinh" một tiếng thanh thúy vang lên, tia lửa bắn ra bốn phía, thanh trọng
kiếm trong tay Xa Tùng Minh cũng là loại lợi khí thiên chuy bách luyện
do cấm quân Hoàng Thành chế tạo, lại bị đối phương một đao chém đứt.
Thật may là thực lực Xa Tùng Minh cũng không kém hơn nữa kinh nghiệm
thực chiến phong phú, thời khắc nguy cấp nhân thể vừa hạ xuống, liền lăn mấy cái mới thoát khỏi phạm vi công kích của đối phương, nhưng dáng vẻ
cũng là chật vật không chịu nổi.

Nam tử múa Trường Đao, chém
xuống Xa Tùng Minh, bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt lóe lên, đã chắn trước người của Xa Tùng Minh, ánh sáng lạnh chủy thủ trong tay vừa hiện. Nam
tử chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng y hệt như ngọn núi khổng lồ mãnh liệt
đè trên đầu, liên tiếp lui mười mấy bước mới đứng vững thân hình. Trường đao trong tay bị thủng một lổ hổng khổng lồ, cánh tay tê dại đến gần
như không nâng nổi.

"Đa tạ ân cứu mạng của Gia Cát tiểu thư." Xa
Tùng Minh nhếch nhác đứng dậy, ánh mắt nhìn về Gia Cát Minh Nguyệt tràn ngập kính sợ. Thân là đã từng một thành viên cấm quân Hoàng Thành, kiến thức của hắn mạnh hơn rất nhiều cao thủ đồng cấp khác. Chỉ là một kích mới vừa rồi, hắn rõ ràng cảm thấy Gia Cát khí tức mênh mông cuồn cuộn trên người Minh
Nguyệt, hắn biết rõ một chuyện, thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ trước mắt
này, thực lực tuyệt đối cao hơn mình một cấp, cũng là Thánh cấp. Sự phát hiện này, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi
và khâm phục không dứt.

"Các ngươi lui về phía sau đii." Gia Cát
Minh Nguyệt nói. Trong lòng của nàng cũng có chút nghi ngờ, tên nam tử
tướng ngũ đoản trước mắt này, mặc dù thực lực xem ra chỉ là linh hồn sơ
kỳ, lại có thể ngăn được một chiêu của mình, hơn nữa ngay cả Trường Đao
trong tay cũng chỉ bị toác ra một lổ hổng, không có trực tiếp đứt rời.
Phải biết thực lực giữa linh hồn cấp và Thánh cấp có bao nhiêu khoảng
cách, tình huống như thế, gần như chính là kỳ tích.

"Dạ!" Xa Tùng Minh cung kính nói, mang theo Thành Vệ Quân trốn ra sau lưng Gia Cát Minh Nguyệt.

"Rốt cuộc có cao thủ, lúc này mới có chút ý nghĩa, khặc khặc khặc khặc." Nam tử phát ra một tiếng cuồng tiếu làm người ta khó chịu, đột nhiên hai
tay chấp lại, từng mảnh sương mù màu đen y hệt hư ảo hiện lên từ bên
ngoài thân thể của hắn. Một bóng đen đầy răng vàng từ từ bò ra từ trong
miệng hắn, lớn lên theo gió, chốc lát sau đó, một con quái thú hình thể
mập mạp xuất hiện ở trước mắt mọi người, toàn thân da thịt tản mát ra
mùi tanh nồng nặc, bị trướng lên giống như lợn chết trong nước sông.

"Mới vừa rồi, cái thứ này chính là bò ra từ trong miệng hắn?" Gia Cát Minh Nguyệt buồn nôn trong dạ dày khó chịu một trận.

Nam tử cười điên cuồng một trận, toàn thân tản mát ra sự khát máu nồng đậm, ngay cả Trường Đao trong tay cũng trở nên huyết sắc.

Huyết sắc Yêu Đao!

Trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt hiện ra linh quang, hắc động lổ máu trong thảo
nguyên, trận pháp cổ xưa trong địa lao của Lan Vận Nhi, không phải đều
đã từng xuất hiện bóng dáng huyết đao này sao. Chẳng lẽ, tất cả những
thứ này, đều là trò quỷ của bộ tộc bị lưu đày giở trò.

Tên nam tử kia cất tiếng cuồng tiếu, quái vật ghê tởm trước người phát ra tiếng
rống buồn nôn, vươn chi trước thô ngắn vung tới nhà dân bên cạnh. Trong
tiếng nổ ùng ùng, từng tảng đá lớn dùng để xây dựng phòng ốc bị quét
thành một vùng phế tích. Đám người chung quanh bị dọa phát sợ, tiếng kêu sợ hãi bỏ chạy bốn phía.

Ở trong mắt con quái vật này, Gia Cát
Minh Nguyệt chẳng những không cảm thấy một chút ánh sáng trí khôn, thậm
chí ngay cả trên người của nó cũng không có một chút sức sống, giống như vật chết.

Nam tử giơ trường đao màu đỏ ngòm lên lần nữa, gió
lạnh thổi qua, ở bên trong đao kia, giống như phát ra vô số tiếng kêu
khóc thê thảm của oan hồn, làm người ta nghe mà rợn cả tóc gáy.

"Hộ quốc kỵ sĩ tới, hộ quốc kỵ sĩ của chúng ta đến rồi!" Đúng lúc này, đám người chạy tứ phía phát ra tiếng gọi vui mừng ầm ĩ.

Một nam một nữ, hai bóng dáng trẻ tuổi tư thế oai hùng đột nhiên đến nhanh
như điện chớp. Bên chân nam tử kia, một con sư tử vô cùng hùng tráng
đang phát ra tiếng gầm cuồng bạo, toàn thân bộc phát ra ánh sáng trắng

toát.

"Quang Minh Sư Tử Vương! Trưởng Tôn Ninh Hạo!" Thật không
nghĩ tới, cái gọi là hộ quốc kỵ sĩ sẽ là hắn. Nhìn khuôn mặt tuấn lãng
không có biểu tình của Trưởng Tôn Ninh Hạo ở xa xa, trong lòng Gia Cát
Minh Nguyệt dâng lên cảm giác thân thiết và mừng rỡ. Mà rõ ràng khi thấy thiếu nữ bên cạnh kia, Gia Cát Minh Nguyệt làm thế nào cũng không thân
thiết nổi, Gia Cát Thanh Liên, dòng chính nữ Gia Cát gia.

"Oanh"
quái vật bị đụng ngã xuống đất, tức thì đầu bị móng vuốt của ánh sáng sư vương xé ra một vết thương thật sâu, máu sềnh sệch phiếm màu xanh lá
cây chảy ra, tản mát ra mùi tanh hôi nồng nặc. Nhưng mà, quái vật này
lại giống như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, rất nhanh lại đứng lên,
cặp mắt vô hồn ngây ra nhìn qua đối thủ trước mắt.

Cùng lúc đó,
Trưởng Tôn Ninh Hạo cũng phi thân tấn công tới tên nam tử kia, trọng
kiếm trong tay vẫn đơn giản tự nhiên như cũ, thậm chí còn thực đơn giản
vụng về hơn trước kia. Nhưng mà từ trong cảm nhận của Gia Cát Minh
Nguyệt lại dầy cộm nặng nề sừng sững như trời đất. Nhìn dáng dấp, Trưởng Tôn Ninh Hạo cũng đã đến ranh giới Thánh cấp, chỉ cần một cơ hội, thì
có thể thành công tấn thăng Thánh cấp.
Đối với hắn có thể gắng gượng qua
Tôi Thể Thiên Lôi hay không, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có một chút
lo lắng nào. Nếu như muốn nói đến mê võ thành si, nói đến bản lĩnh vững
chắc cùng với tâm chí bền bỉ, ngay cả Lăng Phi Dương và Việt Tĩnh Xuyên
sợ rằng cũng không sánh nổi Trưởng Tôn Ninh Hạo. Nếu như ngay cả hắn
cũng không qua được Thiên Lôi, vậy người khác có muốn cũng đừng nghĩ
rồi.

Tên nam tử kia chém ngược Yêu Đao, ngăn trở trọng kiếm của
Trưởng Tôn Ninh Hạo, nhưng thân thể trầm xuống, ở dưới kình khí đơn giản đơn thuần rồi lại mạnh đến cực điểm, ngay cả hai chân cũng lún vào thật sâu nền đá dưới chân. Mà bóng kiếm Gia Cát Thanh Liên y hệt như Thủy
Tiết Ngân Hoa, cũng đồng thời đến sau lưng, nhẹ nhàng linh hoạt linh
động lưu loát tuyệt đẹp, rồi lại tản mát ra sát ý mạnh mẽ, tạo thành
kiếm thức rực rỡ tương phản rõ ràng cùng với Trọng Kiếm Vô Phong đơn
giản như vụng về của Trưởng Tôn Ninh Hạo.

Gia Cát Minh Nguyệt âm
thầm gật đầu một cái, vị Gia Cát gia đại tiểu thư chính quy này, thế
nhưng cũng có thực lực linh hồn trung kỳ, xem ra lúc trước kích thích
thật đúng là làm ra hiệu quả.

"Xích xích" hai tiếng nhẹ vang lên, tên nam tử kia toàn lực ngăn cản trọng kiếm của Trưởng Tôn Ninh Hạo,
lại bị trường kiếm Gia Cát Thanh Liên đâm trúng đầu vai, chảy ra máu
sềnh sệch phiếm màu xanh lá cây giống như quái vật kia.

Nam tử
hét lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, trên yêu đao ánh sáng đỏ
như máu ngút trời, trong một nháy mắt, oai thế một đao kia lại đạt tới
linh hồn cảnh giới đỉnh phong, biến hóa đột nhiên này làm cho Trưởng Tôn Ninh Hạo và Gia Cát Thanh Liên cũng có chút vội vàng không kịp chuẩn
bị. Dù sao kinh nghiệm thực chiến của Gia Cát Thanh Liên chưa đủ, ở
trong một mảnh huyết quang, chỉ cảm thấy hô hấp hơi chậm lại, tâm thần
cũng trở nên hoảng hốt, trơ mắt nhìn một mảnh huyết sắc kia bao phủ lấy
chính mình, kiếm trong tay thế nhưng không biết nên đâm về phía nào.

Thân hình Gia Cát Minh Nguyệt thoắt một cái, chủy thủ đâm ra, một chút hàn
tinh đâm rách huyết sắc, lực lượng khổng lồ phá không mà ra.

Nam
tử đã sớm lĩnh giáo qua lực lượng kinh khủng chủy thủ trong tay của Gia
Cát Minh Nguyệt, đột nhiên lui về phía sau, tốc độ kia nhanh vô cùng,
Trưởng Tôn Ninh Hạo vừa bổ trọng kiếm, lại chỉ bổ trúng hư ảnh.

Mà lúc này Gia Cát Thanh Liên mới phục hồi tinh thần lại, còn chưa tỉnh hồn nhìn Gia Cát Minh Nguyệt một cái.

"Các ngươi cho là, như vậy thì có thể giết chết ta sao?" Tên nam tử kia vừa
nhanh chóng lui về phía sau, vừa phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị,
há miệng, con quái vật làm người ta chán ghét kia liền nhanh chóng biến
hình, như một con rắn dài chui vào trong cơ thể hắn. Rồi sau đó, ảo ảnh
màu đen bên ngoài cơ thể dao động, ở bên trong tiếng gào thét thê lương
giống như vô số oan hồn, nam tử hư không biến mất không thấy gì nữa.

"Ta còn trở lại." Trong không khí, chỉ để lại dư âm phách lối mà quỷ dị của hắn, ngoài ra, mà thậm chí ngay cả một chút hơi thở cũng không có để
lại. Để lại câu nói kinh điển của sói xám (trong phim hoạt hình). Mà
kinh nghiệm nói cho chúng ta biết, bình thường người nói lời này, cũng
không có kết quả gì tốt.

"Đáng chết, lại để cho hắn chạy?" Gia Cát Thanh Liên hung hăng dậm chân, hình như bọn họ đã không phải lần đầu tiên giao thủ.

Trưởng Tôn Ninh Hạo ngược lại được thấm sâu chân truyền của Thanh tiên sinh,
đừng nói mặt không chút thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng không hề bận tâm, dáng vẻ giống như hoàn toàn không để ý, cho đến khi đi tới trước mặt
của Gia Cát Minh Nguyệt, trong ánh mắt mới toát ra mấy phần vẻ thân
thiết ấm áp.

"Lại gặp mặt, ta rất vui mừng." Trưởng Tôn Ninh Hạo đứng ở trước mặt của Gia Cát Minh Nguyệt, mặt không biểu cảm nói.

Mọi người run run, ngươi chắc chắn là ngươi vui mừng? Tại sao cảm thấy lạnh quá vậy?

Gia Cát Thanh Liên ở bên cạnh chuyển tầm mắt qua, mặt hơi vểnh lên, trong
lỗ mũi nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, thật giống như rất không hài lòng với
Trưởng Tôn Ninh Hạo.

Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt cười thầm:
Đại tiểu thư này, mặc dù thực lực tăng lên rồi, chỉ có điều tâm tính thì vẫn giống như ban đầu, nhưng mà như vậy cũng tốt, ôm tâm tính như vậy,
thực lực của nàng mới có thể tiến bộ được nhanh hơn thôi.

"Gia
chủ, hắn có khỏe không?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi Gia Cát Thanh Liên. Gia Cát Minh Nguyệt thật sự rất nhớ thương Gia Cát Phó Vân, cho nên do dự
một chút vẫn mở miệng hỏi.

"Hừ, Gia chủ? Thật sự là thực lực
mạnh, ngay cả phụ thân cũng không thừa nhận sao?" Gia Cát Thanh Liên
nghiêng đầu sang chỗ khác, châm chọc nói.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn bộ dáng đó của nàng trong lòng âm thầm buồn cười, thật đúng là tính khí đứa bé.

"Vậy, phụ thân có khỏe không?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi tiếp. Những năm kia, mặc dù nhìn từ bề
ngoài nàng là bị lưu đày bỏ đến Thương Phong Thành xa xôi, nhưng khi
hiểu được chân tướng rồi mới biết, thật ra thì Gia Cát Phó Vân không
biết vụng trộm bỏ ra bao nhiêu cho mình, quan tâm với mình, cũng không
khác gì cha ruột.

"Ai là phụ thân của ngươi? Không cần vọng tưởng gia tộc sẽ thừa nhận ngươi, ta cho ngươi biết, vĩnh viễn không thể
nào!" Gia Cát Thanh Liên khinh thường nói. Sau khi Gia Cát Thanh Liên
nói xong, đáy mắt lại thoáng hiện vẻ ảo não.

Đối mặt dáng vẻ Gia Cát Thanh Liên ngạo kiều, Gia Cát Minh Nguyệt im lặng triệt để, chỉ có thể cười nhạt một tiếng.

"Mới vừa rồi người nọ là ai, còn có các ngươi là hộ quốc kỵ sĩ lại xảy ra
chuyện gì, ta nhớ được trước kia giống như không có đi." Gia Cát Minh
Nguyệt cũng không muốn lại dây dưa tiếp với Gia Cát Thanh Liên, hỏi
Trưởng Tôn Ninh Hạo.

"Ngươi không biết? Thương hội trưởng bọn họ
không có nói cho ngươi biết?" Rốt cuộc Trưởng Tôn Ninh Hạo lộ ra một
chút ánh mắt kinh ngạc.

"Gần đây ta vẫn luôn rèn luyện trong sa mạc." Gia Cát Minh Nguyệt nói.

"Hoá ra là như vậy, vậy trước đi tới chỗ của chúng ta ở nghỉ ngơi đi, một
lát từ từ nói cho ngươi biết." Trưởng Tôn Ninh Hạo hữu ý vô ý nhìn Xa
Tùng Minh một cái, so sánh với trước kia, trên người của hắn càng thêm
mấy phần thành thục và chững chạc, càng ngày càng giống Thanh tiên sinh.

"Gia Cát tiểu thư, Trưởng Tôn Đại Nhân, thuộc hạ cáo từ trước, các ngươi từ
từ trò chuyện." Xa Tùng Minh biết điều nói, sau đó mang theo Thành Vệ
Quân rời đi, hắn tự xưng là thuộc hạ, xem ra thân phận hộ quốc kỵ sĩ của Trưởng Tôn Ninh Hạo thật đúng là không thấp.

"Đi thôi, chúng ta đi về chỗ ở trước." Gia Cát Minh Nguyệt nói.

"Được." Trưởng Tôn Ninh Hạo thu hồi Quang Minh Sư Tử Vương, đi về phương hướng chỗ ở.

Mặc dù Gia Cát Thanh Liên không thích Gia Cát Minh Nguyệt, nhưng cũng không có ngăn cản, mới vừa bước tới một bước, bóng dáng của Gia Cát Minh
Nguyệt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, một nguồn sức mạnh truyền đến,
Gia Cát Thanh Liên liền bị nàng kéo tới sau lưng. "Chẳng lẽ là mới vừa
rồi chọc giận nàng, lúc này phát tác rồi sao?" Gia Cát Thanh Liên thoáng qua ý niệm này, trong đầu hiện ra đám người bị Gia Cát Minh Nguyệt đánh mặt mũi bầm dập như đầu heo, theo bản năng đưa tay che mặt, nhớ tới Gia Cát Minh Nguyệt có thói quen rất xấu, thời điểm tức giận thích dùng
chân đạp mặt người khác.

Đúng lúc này, một kim quang chói mắt
bỗng nhiên thoáng hiện, màu vàng óng như một tia chớp xẹt qua, một tiếng kêu thảm từ địa phương Gia Cát Thanh Liên mới đứng vừa rồi truyền ra.
Ngay sau đó, trong một mảnh sương đen hư ảnh, tên nam tử mới vừa rồi kia xuất hiện lần nữa, chỉ là lần này, rốt cuộc cũng không có phách lối
cuồng vọng như lúc nãy. Bóng dáng Cự Phong y hệt như Mê Huyễn Tường Vân
xuất hiện, lợi trảo màu vàng, còn mang theo máu sềnh sệch phiếm lục
quang. Móng vuốt hoàng kim vô địch không gì thắng nổi vung ra, trực tiếp xé rách sau lưng nam tử, lộ ra xương trắng âm u, thậm chí ngay cả nội
tạng còn ở đập trong cơ thể vẫn cũng thấy một chút.

"Ôi ôi. . . . . ." Nam tử khổ sở thở hổn hển, đưa tay muốn đè lại phía sau lưng,
nhưng làm thế nào cũng không với tới vị trí, lật người giống như con rùa đen bất lực quơ chân.


"Ngươi cho rằng, ngươi giấu rất kỹ sao?" Gia Cát Minh Nguyệt khinh miệt hừ lạnh một tiếng nói.

Lúc này Trưởng Tôn Ninh Hạo và Gia Cát Thanh Liên mới hiểu, thì ra là mới
vừa rồi người này căn bản cũng không có chạy trốn, mà là ẩn thân chỗ cũ
chờ âm thầm xuống tay. May nhờ Gia Cát
Minh Nguyệt kịp thời ra tay, nếu không hiện tại hơn phân nửa Gia Cát
Thanh Liên đã là một oan hồn dưới huyết đao. May mắn, đồng thời, hai
người lại không khỏi âm thầm ngạc nhiên, bọn họ đã đánh nhau vài lần với những người này, mỗi lần chỉ cần bọn hắn vừa trốn, vô luận bọn họ cố
gắng thế nào cũng không cảm nhận được một chút hơi thở, làm sao Gia Cát
Minh Nguyệt phát hiện hắn?

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Gia Cát Minh Nguyệt từ trên cao nhìn xuống nam tử nằm dưới đất, lạnh lẽo hỏi.

"Rất nhanh, rất nhanh, rồi các ngươi sẽ biết, ha ha ha ha. . . . . ." Nam tử ngẩng đầu lên, trong mắt là vẻ khát máu tà ý, thân thể chợt uốn éo cong lên, trên mặt lộ ra vẻ mặt vô cùng khổ sở, toàn thân hắn lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ rửa nát nhanh chóng, hóa thành một vũng
máu.

Mà con quái vật trong cơ thể, cũng chết theo, lộ ra hình
dáng vốn có của nó, rồi sau đó cả da thịt cũng hòa tan ở trong máu, chỉ
lộ ra một bộ xương cốt quái dị. Tinh tế nhìn kỹ, hình như là dùng xương
cốt dê bò lợn chó còn có những ma thú khác, thậm chí của nhân loại hợp
lại mà thành.

Hồi tưởng lại tình huống mới vừa rồi quái vật kia
không hề có nửa điểm tức giận, Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi kinh nghi
không dứt: "Chẳng lẽ quái vật này thật sự là vật chết, là do thi thể các loại động vật hợp lại mà thành, đây rốt cuộc là tà thuật gì?"

"Nôn. . . . . ." Nhìn thấy một màn này, Gia Cát Thanh Liên cũng không nhịn được nữa, nghiêng đầu đi nôn ra một trận.

Gia Cát Minh Nguyệt liếc nhìn Gia Cát Thanh Liên vẫn còn đang nôn mửa,
không lên tiếng, đang muốn quay đầu, Gia Cát Minh Nguyệt lại ngẩng đầu
nhìn nàng.

"Tại sao phải cứu ta?" Trong mắt của Gia Cát Thanh Liên phức tạp cực kỳ.

"Bởi vì, ngươi là nữ nhi phụ thân ngươi thương yêu nhất." Gia Cát Minh
Nguyệt nói ra một câu khiến Gia Cát Thanh Liên làm thế nào cũng nghe
không hiểu, đi về phía trước.

Gia Cát Thanh Liên nhìn Gia Cát
Minh Nguyệt, giống chưa từng thấy qua nàng. Đây là Gia Cát Minh Nguyệt
ban đầu ở Tử Vân học viện đánh đám người Gia Cát Nhã Hinh ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra sao? Nhìn vẻ mặt Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng thoải mái rồi lại sáng rỡ nội liễm, trong lòng Gia Cát Thanh Liên đột nhiên
dâng lên cảm giác tự ti mặc cảm ngay cả mình cũng không muốn thừa nhận.

"Cám ơn!" Qua thật lâu, từ sau lưng truyền đến giọng nói không hề khó chịu của Gia Cát Thanh Liên.

Không lâu sau, mấy người liền đến chỗ ở của Trưởng Tôn Ninh Hạo, thì ra chính là phủ đệ Tần gia trước kia. Kể từ khi Tần gia thần bí diệt vong,
chuyện ma quái trong Tần Trạch đã trải qua miệng dân chúng càng truyền
càng huyễn hoặc. Đừng nói là người bình thường, ngay cả Thành Vệ Quân
cũng không dám dễ dàng đến gần, sau khi đám người Trưởng Tôn Ninh Hạo
tới, liền trực tiếp chọn Tần phủ làm chỗ ở.

Trong sân rộng rãi,
còn có hai ba mươi người trẻ tuổi đang khắc khổ huấn luyện, nhìn kỹ lại, trong đó đại bộ phận đều là học viên tinh anh tới từ Tử Vân học viện và Thiên Phong học viện. Những người này trước kia lúc còn ở học viện thì
có thực lực không tệ, hôm nay tất cả đều tấn thăng linh hồn cấp trở lên. Cái gọi là hộ quốc kỵ sĩ, tất cả đều là tinh anh trong tinh anh.

Ngồi xuống ở đại sảnh rồi, Gia Cát Minh Nguyệt đặt câu hỏi: "Tại sao các ngươi lại ở Đại Dụ thành?"

"Dị tượng trong sa mạc các ngươi cũng đã biết chứ?" Trưởng Tôn Ninh Hạo không trả lời mà ngược lại mở miệng hỏi.

"Ừ." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái.

"Ngay khi dị tượng sa mạc xuất hiện không lâu, có không ít thành bên trong
Đan Lăng quốc chúng ta cũng xuất hiện dị biến, chính là những người mới
vừa rồi đó, hành hung làm loạn tru diệt bình dân khắp nơi. Tin tức
truyền tới Kinh Thành, lúc ban đầu, tất cả mọi người đều cho là là giặc
cướp làm loạn, vì vậy phái ra đội quân tinh nhuệ tiến về phía trước tiêu diệt. Thế nhưng chút tinh anh trên chiến
trường căn bản không phải đối thủ của bọn họ, sau đó các đại thế gia
cùng với cao thủ mấy Đại Học Viện liên thủ ra tay, thậm chí còn xuất
động cấm quân Hoàng Thành, mới ổn định lại thế cục. Nhưng mà dị biến các nơi còn tầng tầng lớp lớp, ngay cả những cao thủ này và cấm quân Hoàng
Thành cũng sắp ứng phó không xuể. Bởi vì sợ làm cho dân chúng khủng
hoảng, cho nên hoàng thượng hạ làm nghiêm cấm truyền ra tin tức, cho nên phần lớn dân chúng trong nước cũng còn không biết chuyện."

"Sau đó thì sao?" Gia Cát Minh Nguyệt không ngờ tình thế sẽ nghiêm trọng như thế, hỏi.

Trưởng Tôn Ninh Hạo nhỏ giọng, nói tiếp: "Sau đó hoàng thượng lặng lẽ đi Nam
Sở quốc một lần, nghe nói bao gồm hoàng đế các quốc gia Tuyên Vũ và Nam
Sở đều đi. Sau khi trở về, hoàng thượng liền lập tức hạ lệnh thành lập
Hộ quốc Kỵ Sĩ Đoàn, tất cả thành viên đều là đệ tử tinh anh ngàn chọn
vạn chọn từ trong các đại học viện và Đại Gia Tộc, nghe nói các quốc gia khác cũng có động tác giống nhau."

Gia Cát Minh Nguyệt hơi ngẩn
ra, đây không phải là điềm báo quân đội toàn dân sao? Mới vừa rồi mặc dù thực lực người nọ không tệ, trong cơ thể mang theo quái vật cũng lộ ra
quỷ dị và tà khí khắp nơi. Vốn dĩ cao thủ ẩn núp trong các đại gia tộc
cùng với thực lực tinh anh mấy đại học viện, muốn đối phó bọn họ vậy
cũng không phải là việc khó, làm sao có thể khẩn trương như thế?

"Hơn nữa, lần này trước khi chuẩn bị đi, hoàng thượng từng đơn độc triệu
kiến ta, muốn ta không tiếc bất cứ giá nào, đều phải bảo vệ huyết mạch
cuối cùng cho Hoàng thất." Nói tới chỗ này, gương mặt Trưởng Tôn Ninh
Hạo nghiêm túc và kiên định.

"Uỷ thác?" Trong đầu Gia Cát Minh
Nguyệt liền thoáng hiện từ này, chẳng lẽ chuyện thật nghiêm trọng đến
tình trạng này, ngay cả Đan Lăng quốc cũng có nguy cơ diệt vong. Nhưng
nhớ lại thực lực của người kia lúc trước, tiểu đả tiểu nháo giày vò một
trận, làm thế nào cũng không nên tạo thành uy hiếp quá lớn đối với hoàng quyền Đan Lăng quốc chứ? Vốn dĩ hoàng
thượng cơ trí và mưu tính sâu xa, tất nhiên có đạo lý của hắn, sau lưng
những chuyện này, đến cùng cất dấu cái gì?

"Xem ra, chúng ta phải nhanh quay trở về một chút." Gia Cát Minh Nguyệt trầm ngâm một chút, nói với Quân Khuynh Diệu.

Quân Khuynh Diệu gật đầu một cái, đứng dậy.

"Vậy chúng ta đi trước đây, chính các ngươi phải cẩn thận một chút." Gia Cát Minh Nguyệt nói với Trưởng Tôn Ninh Hạo.

"Các ngươi cũng thế." Trưởng Tôn Ninh Hạo không nói thêm gì, chỉ là trầm giọng dặn dò.

"Đợi chút." Gia Cát Minh Nguyệt đang muốn rời đi, Gia Cát Thanh Liên mở miệng nói.

"Thế nào?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn qua.

Gia Cát Thanh Liên trầm mặc một chút, giống như đặc biệt gian nan nói: "Phụ thân, hắn vẫn rất nhớ ngươi."

Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái, mỉm cười ấm áp như gió xuân, nhìn nụ
cười này, Gia Cát Thanh Liên không nhịn được cũng cười cười, chỉ cảm
thấy trong lòng thoáng cái cũng trở nên dễ dàng hơn, tất cả oán giận và
căm thù, đều tan thành mây khói trong một tiếng cười này.

Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu đi ra ngoài, một bóng người dồn sức
đuổi theo, nhìn thấy dung mạo người này, Gia Cát Minh Nguyệt đau cả đầu.

"Minh Nguyệt, Minh Nguyệt thật sự là ngươi, thật không có nghĩ tới lại gặp
được ngươi ở chỗ này, mau nhìn giúp ta một chút, mặc đồ này như thế
nào?" Đuổi theo tới, chính là Tam hoàng tử Điện hạ mặc một bộ quần áo
đơn thuần, ăn mặc một thân này, thật so bình dân còn phải bình dân hơn,
quả thật là phát huy giả bộ thanh cao đến cực hạn.

"Không tệ
không tệ, rất tốt." Gia Cát Minh Nguyệt vuốt cằm của mình, đứng lại,
nhìn Tam hoàng tử từ trên xuống dưới, gật đầu khen ngợi. Chỉ là, giọng
nói kia nha, rõ ràng cho thấy rất qua loa.

"Ta đã nói rồi, gần
đây ánh mắt người khác nhìn ta giống như cũng không quá quan tâm rồi."
Tam hoàng tử dương dương hả hê nói, hắn hoàn toàn không có cảm nhận được giọng điệu lừa gạt của Gia Cát Minh Nguyệt.

"Đúng rồi, ta còn
chuẩn bị một bộ trang phục và đạo cụ đi ra ngoài, ngươi giúp ta nhìn xem như thế nào?" Tam hoàng tử hào hứng nói.

Nhìn Tam hoàng tử lấy
ra một bộ y phục tràn đầy chỗ vá, mọi người yên lặng cúi đầu im lặng.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng là mặt mày tung bay than thở: "Cái này còn lâu
mới không tệ, Tam hoàng tử mặc vào tuyệt đối không thu hút. Đến lúc đó
ngươi đại bùng nổ, chính là vạn chúng chú mục."

"Thật sao? Thật sao?" Tam hoàng tử hưng phấn cầm y phục liền chạy vào trong nhà, trong miệng còn kêu la: "Ta muốn thay lập tức."

Sau khi Tam hoàng tử rời đi, bọn thị vệ bên cạnh hắn lấy ánh mắt tố cáo
nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Nàng dạy bậy Tam hoàng tử, tại sao có thể như
vậy chứ!

Gia Cát Minh Nguyệt bị ánh mắt buồn bã tố cáo của nhiều
người nhìn như vậy, chợt cảm thấy áp lực rất lớn. Vì vậy vội vàng lôi
kéo Quân Khuynh Diệu rời khỏi nơi này.

Bọn họ bằng tốc độ nhanh nhất, trở lại Thánh điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận