Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu mơ hồ cảm thấy, một sức lực cường đại giống như nước đang sôi trào, chặt chẽ bao vây lấy Song đầu ác thứu, đè ép quay cuồn không có quy luật nào.

Một vị lão nhân đạp không mà đến giống như đang đi lại ở mặt đất bằng phẳng không có gập ghềnh nhấp nhô, tóc trắng bạc phơ bay lên trong gió, một thân quần áo bạc màu tung bay, sau lưng là trường cung sắc màu loang lổ, mộc mạc đơn giản cũng như áo bào của ông. Khuôn mặt của ông bao hàm tang thương, rồi lại có một loại sức quyến rũ cơ trí thanh dật khác. Cứ như vậy theo gió mà đi, nhẹ nhàng thản nhiên, giống như đang đi dạo chơi trong viện nhà mình.

Lão nhân lấy trường cung loang lỗ xuống, kéo căng dây cung trống không, một âm thanh vang lên, ngay tức khắc, kình khí hóa thành phong nhận xoay chuyển thật nhanh bao vây lấy Song đầu ác thứu.

"Diệt!" Lão nhân khẽ quát một tiếng, hai tay chắp lại. Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy rõ ràng, một luồng khí bén nhọn từ phía trên bầu trời bao phủ thiên địa. Chỉ trong chốc lát, Song đầu ác thứu liền bị xoắn thành một đống thịt vụn, bị cuồng phong ném đi không biết ở phương nào trên trời cao.

Lúc nãy ngay cả thực lực cấp thánh của Quân Khuynh Diệu và Gia Cát Minh Nguyệt cũng không thể một kích lấy mạng Song đầu ác thứu, mà lại bị ông chỉ nhấc tay đã đánh thành mảnh vụn.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn một màn này, cảnh tượng trước mắt khắc thật sâu vào đầu, thật lâu khó có thể mà quên được.

Tất cả mọi người sợ ngây người, trong ánh mắt nhìn về bầu trời viết đầy kinh ngạc, sùng bái, thậm chí là cuồng nhiệt.

Lão nhân thu hồi trường cung để ở sau lưng, trên mặt vẫn là vẻ cơ trí thanh dật bình thản như cũ, nhàn nhạt nhìn xuống mọi người một cái, rồi sau đó xoay người theo gió bay đi. Chỉ với thời gian mấy hơi thở, liền biến mất ở trước mắt mọi người.


"Ngự phong giả, là ngự phong giả." Rốt cuộc có người lên tiếng kinh hô.

"Không sai, trường cung đơn sơ, tiễn phong Thông Thần, trừ ngự phong giả còn có thể là ai?"

"Thật không nghĩ tới, thế nhưng có thể thấy được thần tiễn ngự phong giả trên thảo nguyên, chuyến đi này thật đúng là không có uổng phí!"

Cho nên có người đều đắm chìm ở trong rung động thật sâu và ngạc nhiên mừng rỡ.

"Ông ấy chính là ngự phong giả, chuyến đi này của chúng ta là tìm kiếm ngự phong giả, người thủ hộ thảo nguyên!" Gia Cát Minh Nguyệt hít sâu một hơi, thở bình ổn đáy lòng rung động.

Ngự phong giả theo gió mà đi, sau lưng để những ánh mắt tràn đầy kính sợ hoặc là cuồng nhiệt.

"Bách Lý, ta đi trước một bước." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn phương hướng ngự phong giả rời khỏi, nói với Bách Lý. Rồi sau đó ánh mắt bất thiện nhìn về người gia tộc Hách Liên, tất cả cảm nhận được ánh mắt của nàng đều cúi đầu thật sâu.

"Các ngươi đi đi, cẩn thận một chút, Băng Lý thú (cá chép) ta để lại cho ngươi." Bách Lý nói.

"Không cần, vẫn nên đưa cho Tước La đi." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn trên mặt Bách Lý hiện lên màu đỏ, cười cười nói tiếp: "Nhớ khi nào gặp Tước La, thay ta nói tiếng chúc mừng."

"Được. . . . . ." Bách Lý dùng sức gật đầu một cái. Trong lòng càng thêm quyết tâm, mình cũng phải cố gắng, không nói đuổi theo Gia Cát Minh Nguyệt, ít nhất phải đuổi theo Tước La, trở thành người có tư cách đứng ở bên cạnh Tước La.

Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu vội chạy theo phương hướng ngự phong giả rời khỏi, trong thảo nguyên vô biên hóa thành vùng trời xanh thẳm bay ngược qua từ bên cạnh. Phía trước, một lão giả áo bào bạc màu đứng chắp tay, bóng dáng cô độc mà mạnh mẽ, ở trong thảo nguyên giống như một bia đá to lớn vĩnh hằng không ngã.

"Các ngươi tới tìm ta?" Ngự phong giả nhẹ giọng nói ra, âm thanh thanh nhã mà dồi dào từ tính, giống như gió mát tinh khiết và lâu đời lướt qua thảo nguyên.

Vào giờ khắc này, Gia Cát Minh Nguyệt không tự chủ mà so sánh ông với một bức tường thành vững vàng. Ở trên người ngự phong giả, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có cảm nhận được khí phách vô thượng uy lâm thiên hạ như bức tường thành. Nhưng ở trong thảo nguyên này, ông chính là thần, tánh mạng của ông, linh hồn của ông đều hòa làm một thể cùng với thảo nguyên. Ngay cả không chỗ nào không có mặt gió nhẹ, cũng đã trở thành một bộ phận trong sinh mệnh của ông.


"Nói đi, tại sao tìm ta? Là vì Tinh Huyễn thủ hộ, đúng không?" Không đợi Gia Cát Minh Nguyệt trả lời, ngự phong giả xoay người nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nói.

Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy, Tinh Huyễn thủ hộ trên người truyền đến sóng linh lực mãnh liệt, thì lập tức hiểu được, trên người ngự phong giả quả nhiên có Tinh Huyễn thủ hộ, cũng cảm ứng được dao động như vậy, cho nên đoán được ý đồ của mình.

"Tiền bối, Tinh Huyễn thủ hộ đối với vãn bối có ý nghĩa phi phàm, hi vọng tiền bối có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích." Gia Cát Minh Nguyệt cúi người thật sâu nói.

"Ngươi tên là gì?" Ngự phong giả hỏi.

"Gia Cát Minh Nguyệt."

Ngự phong giả ngưng mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, giống như là muốn nhìn thấu ý đồ chân thật trong nội tâm nàng, chỉ là Gia Cát Minh Nguyệt vốn không có nói láo, vì vậy thản nhiên nhìn lại ánh mắt của ông.

"Ha ha, Tinh Huyễn thủ hộ, đối với ta không có một chút tác dụng nào." Ngự phong giả thản nhiên nói.

Gia Cát Minh Nguyệt nghe nói như thế thì trong nội tâm vui vẻ, lại nghe thấy ngự phong giả lại lạnh lùng nói: "Chỉ là, vì sao ta phải đưa nó cho ngươi, cho ta lý do."

"Chỉ cần tiền bối nguyện ý nhịn đau bỏ thứ yêu thích, mặc kệ tiền bối có yêu cầu gì, vãn bối cũng toàn lực hoàn thành." Gia Cát Minh Nguyệt sớm biết chuyện sẽ không dễ dàng như vậy, vì vậy nói thẳng.


Ngự phong giả nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt lóe ra vẻ thần thái khác thường.

Gia Cát Minh Nguyệt bị ánh mắt khác thường này nhìn đến mà trong lòng sợ hãi, ánh mắt lão đầu này thật là thấu lòng người. Sẽ nói ra yêu cầu gì đây?

"Đi tới hướng tây, ở ngoài ba trăm dặm có một người du mục, giết hắn rồi, Tinh Huyễn thủ hộ sẽ cho ngươi." Ngự phong giả hời hợt nói.

Giết người? Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, dù thế nào nàng cũng không thể ngờ đối phương để cho nàng đi giết người.

"Người nọ Thập Ác Bất Xá (tội ác tày trời), ngươi thay ta đi một chuyến giết chết hắn, ta liền đưa Tinh Huyễn thủ hộ cho ngươi." Giọng điệu của ngự phong giả vẫn nhàn nhạt.

"Vâng." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, từ trong lời nói đắn đo của ngự phong giả, người này không phải ngự phong giả không giết được, mà là ông ngại phiền toái mà không có đi. Bởi vì ông nói là thay ông đi một chuyến. Nghĩ đến cũng đúng, ngự phong giả có thực lực cao siêu như vậy, trong thảo nguyên có ai là đối thủ chứ.

"Ngươi phải tự mình tự đi giết, không thể để cho người khác hỗ trợ, hiểu không?" Ngự phong giả hơi híp mắt lại, nhấn mạnh một câu.

Gia Cát Minh Nguyệt đồng ý, nhưng mà trong lòng lại suy tư. Ngự phong giả nói yêu cầu này, hình như có chỗ nào đó không thích hợp. Chỉ đơn giản là đi giết một ác nhân như vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận