Triệu Hoán Sư Khuynh Thành


Edit+beta: Canina
"Chính là bọn họ! Bắt lại cho ta!" Mập Lùn đứng ở cửa, vươn ngón tay vừa mập vừa ngắn, chỉ vào mấy người Lăng Phi Dương rống giận, rống xong quay đầu nhỏ giọng nói với người phía sau, "Yên tâm, bọn họ cũng không phải quan lại quyền quý gì, còn nữ nhân kia thì để lại cho ta, không được thương tổn được nàng đâu đấy."
Mặc dù hắn giảm thấp thanh âm xuống, nhưng người trong phòng là ai chứ? Đám người Gia Cát Minh Nguyệt tất nhiên cũng nghe rõ ràng, đặc biệt là Gia Cát Minh Nguyệt, nàng trợn tròn mắt, câu nói cuối cùng của Mập Lùn kia, phải chăng mình nên cảm ơn hắn?
"Trương thiếu gia, ngài xác định sao?" Người phía sau dường như có chút do dự, ở kinh thành, tùy tiện vơ một nắm là túm được một tá con cháu quan lại đó. Nhân vật nhỏ như hắn chọc không nổi những thứ thiếu gia công tử kia đâu, người ở bên trong cũng là dân chúng thì còn may, nếu như cũng là con nhà quan lại, thì khó khăn rồi. Hắn cũng không muốn bị kẹp ở giữa khó làm việc.
"Yên tâm, ta xác định." Mập Lùn rất chắc chắn.
Cho nên, người phía sau chiếm được phiếu bảo hành, nhảy ra ngoài. Thì ra hắn là đầu lĩnh thành vệ quân, phía sau còn có một đội thành vệ binh đi theo. Thân phận Mập Lùn này cũng rất đơn giản, là con trai một viên quan nhị phẩm. Sau khi tên đầu lĩnh này nhảy ra nhìn thấy đám người Gia Cát Minh Nguyệt, do dự, đối phương có người ăn mặc bất phàm a, mặc dù khuôn mặt lạ hoắc, nhưng nhìn khí độ của bọn họ, dường như không phải là người dễ trêu chọc đâu. Đầu óc đầu lĩnh chuyển động thật nhanh, đang suy tư, những người này thoạt nhìn rất lạ mắt, nhưng mà, khí thế của bọn hắn rất mạnh, tuyệt không phải dân chúng bình thường. Không phải là quý nhân kinh thành, chẳng lẽ là. . . Đầu óc hắn trong nháy mắt thanh tỉnh.
Không phải là quý nhân kinh thành, có thể là nước khác a. Gần đây đang diễn ra Thần Long đại tái, quyền quý các nước khác tới xem không ít đâu. Đầu lĩnh âm thầm mắng chết tên Mập Lùn Trương công tử này. Bình thời diễu võ dương oai coi như xong, hiện tại chọc tới người không ndễ trêu chọc, lại tới làm khó bọn hắn.
"Nhanh đi, bắt bọn chúng cho ta." Mập Lùn ở phía sau kêu to, hắn biết rõ mình không phải đối thủ của bọn họ, cho nên thúc giục tên đầu lĩnh này.
Đầu lĩnh không có ngu như vậy, hắn đi ra phía trước, tính toán hỏi rõ ràng rồi hãy nói.

"Chư vị, mới nãy Trương công tử tới báo nơi này có kẻ xấu làm loạn, xin hỏi các vị là tới Nam Sở quốc xem thi đấu sao sao? Có thấy kẻ xấu hay không, nếu như thấy xin hãy nói cho ta biết, ta sẽ lập tức đi bắt." Nói như thế này, vừa không đắc tội Mập Lùn, cũng không đắc tội đám người Gia Cát Minh Nguyệt, mà là trước tiên cẩn thận nghĩ cách moi ra thân phận của Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn tên đầu lĩnh thuận mắt vài phần. Người này, rất thông minh nha.
"Chúng ta không tới xem thi đấu." Gia Cát Minh Nguyệt cười cười, dừng một chút, thấy Mập Lùn mừng rỡ, lại chậm rãi bổ sung, "Chúng ta là tới tham gia thi đấu."
Mập Lùn nghẹn họng, nụ cười trên mặt cứng lại.
Đầu lĩnh kia âm thầm thở ra một hơi thật dài trong lòng, cũng may mới vừa rồi bản thân không hành động thiếu suy nghĩ a, nếu không thì thảm rồi. Hắn chỉ là một tên đầu lĩnh một tiểu đội thành vệ quân nho nhỏ, làm sao trêu nổi những học viên tinh anh tới Nam Sở quốc dự thi chứ? Người tới dự thi cũng là tinh anh trong tinh anh, không phải hoàn toàn đều là dân chúng bình thường, không ít kẻ là quan lại quyền quý. Nhìn thiếu niên ăn mặc quý khí nhất giữa đám người kia, chỉ sợ sẽ là kẻ có gia thế hiển hách. Hơn nữa người tới tham gia thi đấu, thân thủ sẽ kém sao? Không chừng bắt người không được , lại bị đánh cho thành đầu heo luôn!
"Như vậy, không quấy rầy các vị nữa. Chúc các vị thi đấu đạt được thành tích tốt." Đầu lĩnh cũng cười theo, lui về phía sau, ra cửa mang theo người của hắn cùng Mập Lùn vội vã hỏi thăm một chút liền bỏ chạy.
Mập Lùn một mình một người đứng ở cửa ngây ngốc nhìn bên trong, lần này thì xong rồi? Không có phần sau nữa rồi? Người ở bên trong là người nước khác tới tham gia Thần Long đại tái?
"Đóng cửa." Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng liếc Mập Lùn, hừ một tiếng.
Lăng Phi Dương tiến lên, đi tới cửa, nhìn Mập Lùn, hạ giọng lạnh lẽo nói: "Ngươi lại dùng cặp mắt chó kia nhìn nàng, ta sẽ móc mắt của ngươi."
Nói xong, không đợi Mập Lùn có phản ứng, rầm một tiếng đóng cửa lại thật mạnh. Mập Lùn hét thảm một tiếng, ôm mũi ngồi chồm hổm trên mặt đất. Một luồng hơi nóng từ trong lỗ mũi chảy ra, Mập Lùn đưa tay lau, vừa nhìn, kêu khóc thảm thiết: "Máu a máu a. . ."

"Thiếu gia, ngài không có sao chứ?"
"Ai nha, thiếu gia, chúng ta mau mau tới y quán thôi!"
Bên ngoài, người hầu hạ hắn cũng gào thét lên theo, cuống cuồng kêu khóc một hồi, lát sau mới an tĩnh lại. Mập Lùn bị bọn hạ nhân của hắn nâng đi xa.
Một bữa cơm ăn xong, Gia Cát Minh Nguyệt cảm khái, bọn họ giẫm phải vận gì thế không biết ? Ăn một bữa cơm cũng gặp nhiều chuyện như vậy.
Trận thi đấu tiếp theo, Gia Cát Minh Nguyệt không nghĩ tới, gặp phải người quen cũ! Đối thủ của trận tiếp theo, là Việt Tĩnh Xuyên! Đông Thịnh quốc là đối thủ của bọn họ thì nàng biết rồi, nhưng mà không ngờ lại gặp phải đội ngũ của Việt Tĩnh Xuyên.
Nói đến Đông Thịnh quốc, ngay cả rất nhiều người quen thuộc Thần Long đại tái cũng có cảm giác xa lạ, đây chỉ một nước nhỏ phía nam Nam Sở quốc mà thôi, mặc dù mấy năm gần đây nghe nói quốc lực đại tăng, nhưng ở Thần Long đại tái trước đây, số lần lộ diện có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí rất nhiều người chẳng có chút ấn tượng nào đối với bọn họ. Mười sáu chi đội ngũ, không có nghĩa là mỗi quốc gia đều có. Có quốc gia có ba bốn chi đội ngũ, có quốc gia có lẽ ngay cả một chi đội ngũ cũng không có.
"Đội ngũ này của Đan Lăng quốc đúng là may mắn, vòng thứ nhất đối thủ động kinh tập thể, vòng thứ hai lại gặp được một tiểu quốc như vậy." Lúc trước khi nhìn thấy kết quả rút thăm, rất nhiều người không khỏi sinh ra ý nghĩ như vậy.
"Hừ, ngươi cho là bọn họ thật sự may mắn như thế ? Chớ quên, lần này Đông Thịnh quốc đã chiến thắng Hiền Xương quốc tiến thẳng tới bát cường(8 đội mạnh nhất), Hiền Xương quốc các ngươi biết chưa, đây chính là khách quen trong 8 đội mạnh nhất Thần Long đại tái, thực lực một chút cũng không kém." Một gã khán giả khinh bỉ.
"Ngươi nhất định chưa xem trận đấu kia đúng không, Đông Thịnh quốc mặc dù chiến thắng Hiền Xương quốc, nhưng mà bản thân cũng tổn thất thảm trọng, cung thủ chủ lực thân chịu trọng thương, triệu hoán sư cũng hao tổn nghiêm trọng, có thể tiếp tục thi đấu hay không còn chưa biết đâu!" Tên còn lại nói.
"Nói như vậy, chi đội này của Đan Lăng quốc thật đúng là may mắn." Người lúc trước kinh ngạc nói.

"Nếu không tại sao Đan Lăng quốc lại chọn bọn họ dự thi, không phải là vì bọn họ có vận khí tốt đó sao, Đan Lăng quốc cũng chỉ có thể dựa vào vận khí mà lăn lộn, không chừng lần này người ta còn có thể lẫn vào tứ cường nữa đó." Tên còn lại khinh thường nói mỉa.
Tóm lại, một câu nói, tất cả mọi người cho là đội ngũ này của Gia Cát Minh Nguyệt, chính là dựa vào vận cứt chó mà đi đến bây giờ. Có lẽ sau này còn có thể dựa vào vận cứt chó này để tiếp tục tiến về phía trước!
. . .
Đối với tiếng nghị luận của khán giả bên dưới, đám người Gia Cát Minh Nguyệt đều bịt tai không nghe thấy, vẫn duy trì tâm thái bình thản, nhìn chăm chú vào đối thủ của mình.
Không khác lắm với tài liệu miêu tả, đội ngũ này của Đông Thịnh quốc do hai gã kiếm sĩ một gã cung thủ cùng hai gã triệu hoán sư tạo thành, cung thủ bị thương trong trận đấu trước đã thối lui, thay một gã cung thủ khác, hai gã triệu hoán sư mặc dù trên mặt có vẻ mỏi mệt, cũng không có đổi người, dù sao bồi dưỡng một gã triệu hoán sư còn khó khăn hơn nhiều so sánh với bồi dưỡng Kiếm Sĩ cung thủ, muốn tìm được người thích hợp để thay thế bổ sung cũng không dễ dàng.
Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương cũng đánh giá cẩn thận Kiếm Sĩ đối diện, tổ hợp hai triệu hoán sư chiến đấu kiểu này, một khi để cho triệu hoán sư hoàn thành triệu hoán, lực chiến đấu sẽ trực tiếp tăng lên một cấp bậc, nhưng mà khuyết điểm cũng vô cùng rõ ràng, đối với tổ hợp tam kiếm thường gặp, bọn họ thiếu một chốt công phòng, chỉ dựa vào hai gã Kiếm Sĩ cùng một gã cung thủ, rất khó cung cấp đầy đủ thời gian cho triệu hoán sư hoàn thành chú ngữ. Một khi đối phương công phá thành công phòng ngự của kiếm sĩ trước khi triệu hoán hoàn thành, như vậy bọn họ sẽ chiến bại.
Dĩ nhiên bọn họ cũng biết khuyết điểm lớn nhất của đội mình, nhưng cho dù cung thủ bởi vì bị thương mà phải thay người, cũng không hề thay đổi trận hình, rốt cuộc là không còn ai để thay, hay là bởi vì hai gã Kiếm Sĩ này hoàn toàn tự tin vào thực lực của chính mình?
Nhìn kỹ tên Kiếm sĩ dẫn đầu vóc người không cao lớn của Đông Thịnh quốc, Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên có vài phần cảm giác quen thuộc, khí thế gần như ngưng tụ kia, hình như đã từng cảm thấy ở đâu đó rồi.
Bởi vì chỉ còn lại bốn cuộc tranh tài, cho nên khán giả dưới khán đài cũng nhiều hơn, một đám người ta tấp nập, tiếng nghị luận tiếng hô vang lên râm ran. Khán giả cũng nhìn thấu tình huống của Đông Thịnh quốc, nếu như các học viên Đan Lăng quốc không quá ngốc, nhất định sẽ khởi xướng công kích mạnh nhất đối với hai tên Kiếm Sĩ kia, mà tên cung thủ tạm thời thay thế, nhìn vẻ mặt khẩn trương kia của hắn, đại khái rất khó có thể mang đến tác dụng lớn.
Xem ra, Đan Lăng quốc đại khái sắp chuyển vận, vận khí này, thật sự cũng quá tốt.
Trọng tài xem thời gian, đang đợi kèn lệnh thổi lên.

Mà hai gã kiếm sĩ của Đông Thịnh quốc, cũng không ngừng nhìn quanh quất phía dưới đài, giống như đang tìm kiếm cái gì, đang đợi cái gì, trên mặt toát ra thần sắc lo âu. Đang lúc tất cả mọi người cảm thấy nghi ngờ, bọn họ đột nhiên tỏ vẻ vui mừng, cùng nhau chạy hết xuống dưới đài.
"Có lầm hay không, không lẽ bọn họ cũng động kinh theo Vân La quốc?" Tất cả mọi người sinh ra dự cảm không lành. Đây cũng là tranh đấu nhằm tấn chức bát cường đó, vé vào cửa đắt muốn chết, lại bị xem khỉ đùa giỡn, mọi người còn không đau lòng chết.
Khi bọn họ nhìn thấy bóng người mà hai gã Kiếm Sĩ kia tiến lên đón, hơi nghi ngờ, nhưng không lâu sau, nỗi lòng lo lắng liền được buông lỏng.
"Việt Tĩnh Xuyên, Việt Tĩnh Xuyên, lại là Việt Tĩnh Xuyên!" Một cái tên ở trong đám người lặng lẽ truyền ra.
"Ý, ngại quá, ta đã tới muộn." Việt Tĩnh Xuyên thản nhiên nói.
"Không muộn, vừa kịp giờ." Học viên dẫn đầu sùng bái nhìn thần tượng của mình, cảm xúc mênh mông.
Việt Tĩnh Xuyên cùng tên Kiếm Sĩ này chậm rãi đi lên đài thi đấu, hóa ra là hắn thay thế vị trí của một Kiếm Sĩ khác, toàn bộ các đội viên Đông Thịnh quốc đều hưng phấn bừng bừng, thần thái sáng láng giống như đánh tiết gà.
"Thật không ngờ, Việt Tĩnh Xuyên cũng tới tham gia thi đấu, vốn cho rằng hắn sẽ không tới, tốt rồi, cuộc tranh tài này có người dẫn dắt rồi!" Khán giả kích động vạn phần, ánh mắt nhìn về phía các học viên Đan Lăng quốc, có chút ít mùi vị hả hê.
Việt Tĩnh Xuyên, vị này được xưng là thiên tài võ đạo trăm năm khó gặp của Đông Thịnh quốc, mấy năm qua du lịch các quốc gia, ở Nam Sở quốc cũng đã lưu lại dấu chân của hắn, vài tên cao thủ nổi danh đã lâu trong thế hệ trẻ cũng thua trong tay hắn, trong khoảng thời gian ngắn danh tiếng đại thịnh, tên của hắn vang dội trong lòng rất nhiều người dân Nam Sở quốc, khẳng định còn nổi tiếng hơn nhiều so với Đông Thịnh quốc, bọn họ có thể không biết Đông Thịnh quốc, nhưng tuyệt đối không thể không nghe nói đến Việt Tĩnh Xuyên.
Vận số chó ngáp phải ruồi của các học viên Đan Lăng quốc gặp phải Việt Tĩnh Xuyên dẫn dắt đội ngũ Đông Thịnh quốc dự thi, kết quả còn có gì bất ngờ sao? Vận khí của bọn họ, xem chừng sẽ chấm dứt từ đây, chỉ hy vọng bọn họ chớ bị đánh ngã chỉ trong ba giây là tốt rồi, nhất định cũng phải chống cự được một chút, mới không làm thất vọng. . . ví tiền của mình.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Việt Tĩnh Xuyên, rốt cuộc biết được cảm giác quen thuộc mới vừa rồi là ở đâu ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui