"Minh Nguyệt, ngươi không có việc gì. . . Không có việc gì thật tốt quá, vừa nãy ta lo lắng gần chết, chỉ sợ ngươi. . ." Mặc Sĩ Thần lúc này cũng mở mắt, vui đến mức quên luôn cả vết thương trên vai, cũng nhào tới giống như Đoan Mộc Huyên, thế nhưng trước người nàng rồi, hai cánh tay giang ra cũng không dám ôm xuống, mặt mũi đỏ bừng chân tay luống cuống.
"Mập mạp, cảm ơn." Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, cho Mặc Sĩ Thần một cái ôm nhẹ nhàng.
Mặc Sĩ Thần giật mình, đầu óc bỗng dưng choáng váng một hồi, không biết là do mất máu nhiều quá hay là bị làm sao, vừa rời khỏi cái ôm của Gia Cát Minh Nguyệt liền xoay người sang chỗ khác, gương mặt đỏ đến mức sắp chảy ra máu. . .
Nguy cơ rốt cuộc qua đi, trong lòng mỗi người đều có cảm giác sống sót sau tai nạn, bắt đầu thay Mặc Sĩ Thần và Yến Khinh Phong băng bó kỹ vết thương, may mà vừa nãy Mặc Sĩ Thần uống hết một đống dược thủy sau đó tinh thần lực bạo phát phát huy vượt trội, đúng lúc thi triển tinh thần dung hợp khiến cho biến dị bạo hùng đứng sững lại trong khoảnh khắc nên mới không bị thương nặng, vết thương thoạt nhìn dọa người nhưng chỉ là vết thương ngoài da thịt mà thôi.
Chẳng qua ngoài may mắn, tất cả mọi người đều vô cùng bội phục, thật không biết Mập mạp này ăn cái gì mà lớn lên, uống ngay một đống dược thủy lộn xộn lung tung như thế mà lại chẳng bị làm sao, nếu là người khác có khi đã bạo thể mà chết rồi.
Mấy người nghỉ ngơi một hồi, lại đi đến chỗ phát ra ánh sáng bảy màu giữa thạch điện, không biết đồ vật con bạo hùng biến dị này liều mạng để bảo vệ, rốt cuộc là cái gì !
"Chiếc dây chuyền thật đẹp!" Đoan Mộc Huyên sợ hãi than một tiếng.
Ở giữa bãi đá có đặt một sợi dây chuyền, cũng không biết là do tài liệu gì chế thành, toàn thể lộ ra lưu quang kỳ dị giống như cầu vồng, hơn nữa nhìn kỹ lại, quang mang bảy màu cũng không đứng yên mà đang không ngừng lưu động biến ảo trên bề mặt sợi dây chuyền, toát ra khí tức thần bí.
Vây xung quanh sợi dây, trong lòng mỗi người đều có một tia cảm giác kỳ quái, giống như bên trong ánh cầu vồng lưu động ẩn chứa một nguồn năng lượng đặc biệt nào đó, khiến cho nơi sâu nhất trong linh hồn của bọn họ sản sinh ra một tia cộng hưởng.
"Tỷ tỷ, trên người của chị. . ." Đoan Mộc Huyên đột nhiên nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, ngơ ngác nói không ra lời. Chỉ thấy trên người Gia Cát Minh Nguyệt chợt hiện lên một điểm sáng, không ngờ cũng bắn ra quang mang bảy màu gắn chặt thành một đường với sợi dây chuyền, tạo thành một vòng cầu vồng rực rỡ, lại trở nên càng thêm thánh khiết mà chói mắt, thậm chí còn mơ hồ tản mát ra uy thế khiến kẻ khác không dám nhìn gần.
"Đây không phải là quang mang bảy màu vừa mới xuất hiện trong không gian tinh thần sao?" Gia Cát Minh Nguyệt cũng kinh ngạc vạn phần, thận trọng lấy từ trên người ra một miếng ngọc bội, chính là tấm bảo đồ lúc trước lấy ra từ trên người La Kiêu sau đó lại bị Ngạn Hống dùng hỏa diễm đốt cháy. Luồng quang mang bảy màu kia đúng là phát ra từ miếng ngọc bội này.
"Đây, đây là chuyện gì?" Gia Cát Minh Nguyệt kỳ quái nói.
"Chẳng lẽ là tinh huyễn thủ hộ!" Lăng Phi Dương kinh hô thành tiếng, gần như không thể tin vào hai mắt của chính mình.
"Cái gì là tinh huyễn thủ hộ?" Mấy người Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo không hẹn mà cùng hỏi. Gia Cát Minh Nguyệt lại trầm mặc xuống, hình như nàng từng thấy qua ghi chép về thứ này ở trong thư phòng của Thương Vô Nhai. Thế nhưng, có thể sao? Có thể là thứ đồ vật nghịch thiên đó sao?
"Trong lịch sử lâu đời của hoàng thất, trăm ngàn năm qua vẫn truyền lưu một bí mật, ở mảnh đại lục này có một nơi bí ẩn phong ấn một nguồn sức mạnh cường đại, có lẽ là một kiện thần khí, có lẽ là thần thú còn sót lại từ thời thượng cổ, cụ thể là cái gì thì không ai nói rõ được, nhưng ai tìm đến được nơi này thì sẽ có khả năng tự mình thống nhất toàn bộ lực lượng của đại lục, từ xưa đến nay hoàng thất đã tìm kiếm vô số lần, lại hoàn toàn không tìm được, mà tinh huyễn thủ hộ, hay chính là một trong những chìa khóa mở ra nguồn sức mạnh này." Lăng Phi Dương vừa nói, vừa cầm lấy dây chuyền đeo cho Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó lại nói tiếp.
"Tinh huyễn thủ hộ là một bộ trang sức, có người nói tổng cộng có năm món, mỗi một món đều có công dụng đặc thù nào đó, mà khi hai món đồ hoặc hơn tập hợp lại cùng nhau có thể sản sinh ra hiệu quả cường đại và thần kỳ hơn nữa, nếu như tập hợp đủ năm món sẽ tự mình mở ra được nguồn năng lực bị phong ấn trong truyền thuyết, đương nhiên bản thân người đó cũng trở nên cường đại hơn." Lăng Phi Dương nói tiếp, vừa nói vừa bất động thanh sắc quan sát sắc mặt của Yến Khinh Phong. Bảo vật như vậy, Yến Khinh Phong nghe xong sẽ có tâm tư gì đây? Người ở nơi này, Lăng Phi Dương đều tin. Ngoại trừ Yến Khinh Phong là sau này gặp được. Thế nhưng trong mắt Yến Khinh Phong không có một tia tham lam và kỳ dị nào, chỉ cau mày bình tĩnh nghe.
"Thần kỳ như vậy, tỷ tỷ người mau thử xem, hai món hợp cùng một chỗ sẽ có hiệu quả gì?" Đoan Mộc Huyên rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, nghe Lăng Phi Dương nói xong cảm thấy rất tò mò.
"Nếu như đúng là bảo vật đó, như vậy, Minh Nguyệt, ngươi nghìn vạn lần không thể tùy tiện cho người khác xem. Quá nguy hiểm, ngươi nên biết hoài bích có tội. Mấy người các ngươi cũng cần phải bảo mật. Không thể tùy tiện nhắc tới trước mặt người khác." Yến Khinh Phong nói ra lo lắng của chính mình. Lúc này Lăng Phi Dương cũng yên lòng. Xem ra, nhân phẩm của Yến Khinh Phong quả thực tin được.
Gia Cát Minh Nguyệt và tất cả mọi người gật đầu, Yến Khinh Phong nói rất có lý. Truyền thuyết như vậy mặc kệ là thật hay giả, đều tràn đầy mê hoặc. Đặc biệt là những người dã tâm bừng bừng yêu chuộng quyền thế, sợ rằng biết được tin tức này sẽ chạy theo như vịt*.
*(nguyên văn)XU CHI NHƯỢC VỤ xua như xua vịt; chạy theo như vịt; đổ xô vào; bon chen
"Ta đã biết, nếu như không phải nhờ nó, ta và Mập mạp cũng đã chết rồi." Gia Cát Minh Nguyệt vuốt ve sợi dây chuyền, hồi tưởng lại ánh sáng bảy màu thánh khiết trong không gian tinh thần lúc này, thoáng cái đã hiểu sợi dây chuyền này và ngọc bội đã cứu nàng, hiệu quả thần kỳ chính là bảo vệ linh hồn. Về phần hiệu quả đơn độc, ngọc bội thì nàng chưa phát hiện ra nhưng mà sợi dây chuyền này, nếu như nàng đoán không lầm có lẽ nó có liên quan đến con bạo hùng kia, sau này từ từ suy nghĩ sẽ biết.
Sau khi Gia Cát Minh Nguyệt đeo cả hai thứ lên người, ánh sáng bảy màu trên hai món đồ trang sức đột nhiên biến mất, ngoại trừ ánh sáng ngọc long lanh, thoạt nhìn không khác gì vật phẩm trang sức bình thường.
Cũng còn may, mới vừa rồi Gia Cát Minh Nguyệt còn lo lắng suốt ngày bị bao phủ quang mang bảy màu, ra ngoài sẽ bị người ta nhìn như quái vật, giờ thì yên tâm rồi.
"Nói chung, chuyện này phải bảo mật." Lăng Phi Dương sắc mặt trịnh trọng nói.
"Đã rõ." Tất cả mọi người gật đầu thật mạnh.
Vừa lúc đó, toàn bộ động quật bắt đầu lay động, thậm chí trên đầu có mấy hòn đá bắt đầu rơi xuống.
"Không tốt! Động quật sắp sụp, chúng ta đi mau!" Lăng Phi Dương hét lớn một tiếng, túm lấy Mập mạp, vác lên lưng bỏ chạy. :)))
Gia Cát Minh Nguyệt cũng kéo Yến Khinh Phong đang thương tích bỏ chạy theo, Tiết Tử Hạo thì dứt khoát ôm lấy Đoan Mộc Huyên, theo sát ở phía sau.
Vừa chạy ra khỏi động, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, toàn bộ động quật sụp đổ trong nháy mắt. Đá vụ ngăn chặn cửa động, nhìn không ra hình dạng lúc trước.
Bụi bay đầy trời, bọn họ rốt cuộc có thể ngồi xuống nghỉ ngơi thật tốt rồi.
"Phù ——" Mặc Sĩ Thần thở ra thật dài, bỗng nhiên mặt mày hớn hở nói, "Lần này không đến mất công. Bạo hùng biến dị chỉ có hai kỹ năng, tiểu Đoàn tử của ta và Cự Phong của Minh Nguyệt mỗi người một cái."
"Mỗi người một?" Tiết Tử Hạo cũng có chút kinh hỉ.
Đúng vậy đó, sau này Tiểu Đoàn tử của ta giậm chân một cái, long trời lở đất a, ha ha ha ha. . . A a a, đau quá a, vết thương của ta, đau chết mất, nứt ra rồi." Mặc Sĩ Thần đắc ý vênh váo cười to, kết quả vui quá hóa buồn, vết thương rách miệng, đau đớn khiến cho hắn chảy cả nước mắt.
" Minh Nguyệt, kỹ năng của Cự Phong là gì?" Mọi người quay đầu nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt.
"Sau này lợi trảo(móng vuốt sắc) của Cự Phong vô kiên bất tồi*." Gia Cát Minh Nguyệt cũng đắc ý cười cười, tiếp theo lại đau lòng thở dài, "Nhưng mà, Cự Phong thụ thương không nhẹ, cần phải dưỡng, muốn dung hợp xong kỹ năng phải cần một khoảng thời gian."
*vô kiên bất tồi 無堅不摧 không có gì vững chắc mà không phá nổi (chỉ sức mạnh vô địch, có thể phá bất cứ thứ gì).
"Sẽ khôi phục." Mặc Sĩ Thần an ủi Gia Cát Minh Nguyệt.
"Được rồi, thừa dịp còn có thời gian, chúng ta rời khỏi nơi này trước, tìm một chỗ cắm trại nghỉ ngơi!" Yến Khinh Phong lên tiếng.
"Ừ." Tất cả mọi người đều lo lắng thương thế của Yến Khinh Phong và Mặc Sĩ Thần, nhất tề đồng ý.
Sau đó mọi người tìm một nơi bằng phẳng cách đó không xa, bắt đầu dựng lều vải. Hai kẻ bị thương Yến Khinh Phong và Mặc Sĩ Thần ngồi ở một bên nghỉ ngơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...