Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Tả An Phách lúc này mới cẩn thận quan sát Gia Cát Minh Nguyệt, lập tức ngẩn người. Nữ dong binh vốn đã ít, nữ dong binh tuyệt mỹ như vậy đừng nói gặp, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói. Nhưng mà điều này cũng cũng không thể thay đổi mục đích ban đầu của hắn, sinh tồn mới là đại sự hạng nhất, chỉ có nghỉ ngơi tốt mới có thể khôi phục đầy đủ thể lực và tinh lực, mới có thể cơ hội sinh tồn lớn hơn nữa. Vì sắc đẹp mà mất mạng, như vậy không phù hợp với điều lệ sinh tồn của dong binh.

"Ta thấy các ngươi là đang tìm chết đấy." Tả An Phách phục hồi lại tinh thần, cười lạnh nói. Tuy rằng có quy định bất thành văn, ở trạm tiếp tế của dong binh công hội không thể trực tiếp động thủ với dong binh khác, thế nhưng, cường giả vi tôn, ở nơi như thế này cho dù động thủ thì làm gì có ai biết. Hắn cũng không định giết bọn họ, chỉ dạy dỗ một chút rồi ném ra ngoài, cũng không coi là trái quy định.

"Muốn chết chính là ngươi!" Mặc Sĩ Thần hừ lạnh một tiếng, hắn đã làm tốt công tác uống thuốc chuẩn bị trước khi đánh.

Tả An Phách thẹn quá thành giận, thấy ngay cả một người trẻ tuổi như vậy mà cũng không nể mặt hắn, cho nên lập tức vung một đấm về phía Mặc Sĩ Thần. Thế nhưng nắm đấm còn chưa đụng tới Mặc Sĩ Thần, Lăng Phi Dương đã ra tay rồi, hắn chỉ dùng vỏ kiếm thì đã ngăn cản được công kích của Tả An Phách.

"Tiên sư nó, các anh em đâu xông lên, để bọn họ chống mắt lên xem dong binh đoàn Hào Huyết chúng ta có bao nhiêu lợi hại!" Tả An Phách thực lực không yếu, thế nhưng bị Lăng Phi Dương này chặn lại, liền biết đối phương không phải người hiền lành. Có điều đối phương chỉ có mấy người như vậy, bọn họ nhiều người như vậy, thế nào cũng có thể thắng được.

Thủ hạ nghe thấy Tả An Phách gào lên, đồng loạt rút binh khí ra.

"Thôi bỏ đi, đều là dong binh, ra bên ngoài ai cũng không dễ dàng, mỗi người nhường một bước là được, hà tất động đao động thương tự giết lẫn nhau." Lão Đao đi ra làm người hòa giải.

"Lão Đao, chuyện không liên quan tới ngươi. Nếu như ngươi quản việc không đâu, cũng đừng trách ta không khách khí." Tả An Phách rút ra một thanh kiếm bản to, hung tợn vung mấy cái về phía lão Đao.

Lão Đao thở dài, lui sang một bên. Tả An Phách sao lại không thấy, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt này, tuy rằng đều rất trẻ trung, thế nhưng trên mặt không có một tia sợ hãi nào. Đặc biệt thiếu nữ vừa mới nói chuyện này, trên người nàng toả ra một luồng hơi thở cực kỳ nguy hiểm. Người như vậy, không phải đám người Tả An Phách có thể trêu chọc. Chính mình kỳ thực là muốn tốt cho Tả An Phách, thế mà người ta đâu có cảm kích.

"Các anh em, lên." Tả An Phách giơ kiếm bản to, tiên phong nhào tới Gia Cát Minh Nguyệt, đám dong binh sau lưng theo sát hắn đánh tới.


"Loảng xoảng, loảng xoảng, kinh coong.. ." Phía sau vang lên một loạt tiếng binh khí rơi xuống đất, sau đó là tiếng trầm vang khi thân thể đám dong binh ngã xuống đất, cùng với một hồi tiếng kêu đau.

Đám người Gia Cát Minh Nguyệt còn chưa có ra tay!

Là ai?

Tả An Phách vội vàng dừng bước quay đầu lại, ngoại trừ một dong binh đầu trọc khác có vẻ ngoài giống hắn đến bảy phần, tất cả thủ hạ đều ngã trên mặt đất. Tên trọc đầu này chính là đệ đệ của Tả An Phách, Tả An Hùng. Sau lưng bọn họ, một kiếm sĩ mặc áo choàng trùm đầu màu đen, cầm trong tay một thanh kiếm mảnh rộng chưa đầy hai ngón tay, xa xa chỉ vào bọn họ.

"Một đám đại nam nhân, lại ra tay với một tên tiểu cô nương, mặt mũi dong binh bị các ngươi làm cho mất hết rồi!" Theo giọng nữ khàn khàn truyền đến, kiếm sĩ kia mở áo choàng, lộ ra dung nhan đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, hóa ra là một nữ tử hơn ba mươi tuổi, lúc này đang nhếch miệng lạnh lùng nhìn lại.

"Yến Khinh Phong?" Tả An Phách bắt đầu lo lắng. Lại đụng phải Yến Khinh Phong ở đây, đoàn trưởng đoàn dong binh Liệt Hỏa! Kiếm mảnh trên tay Yến Khinh Phong nhanh, nhu mà không mất đi ngoan lệ, trong giới dong binh khá nổi danh. Nàng suất lĩnh đoàn dong binh Liệt Hỏa, là đoàn dong binh cấp B, mấy năm gần đây thế càng ngày càng mạnh, rất có hi vọng thăng cấp thành đoàn dong binh cấp A.

"Làm sao, còn muốn đánh?" Yến Khinh Phong lạnh lùng nói.

"Đàn bà thối!" Tả An Phách buồn bực vạn phần, ở trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi mất hết rồi, nếu cứ chạy trối chết như vậy, làm sao đối mặt thủ hạ của hắn. Cho nên hắn rống to một tiếng, hai huynh đệ người đồng thời lao tới tấn công Yến Khinh Phong.

"Keng" một tiếng vang nhỏ, Tả An Phách tụ tập sức mạnh toàn thân đang định chém ra một kiếm, thế nhưng vừa giật giật cánh tay, kiếm bản to còn chưa kịp giơ lên thì đã bị một luồng sức mạnh nhu hòa đè ép trở lại, xoay cổ tay, lại chém, rồi bị ép trở lại một lần nữa. . . Khí lực toàn thân Tả An Phách một chút cũng không xuất ra được, phiền muộn đến mức chỉ muốn thổ huyết, tình huống của Tả An Hùng bên cạnh cũng giống nhau như đúc, bị thanh kiếm nhanh như gió lại mềm như nước của Yến Khinh Phong áp chế triệt để, bọn họ ngay cả một chiêu kiếm cũng không chém ra được. Thanh trường kiếm mảnh dẻ lại mềm mại kia giống như một cọng cỏ đè chết lạc đà vậy, mà hai huynh đệ bọn họ, đương nhiên chính là con lạc đà kia.


"Tốc độ thật nhanh, kiếm kỹ thật là tinh diệu, vận dụng sức mạnh thật chuẩn xác." Gia Cát Minh Nguyệt đứng xem mà tâm thần sảng khoái, thì ra còn có người có thể vận dụng sức mạnh đến trình độ tinh xảo tuyệt luân như vậy.

"Loảng xoảng!" Hai tiếng khẽ vang lên, cổ tay và đầu gối hai người đồng thời tê rần, kiếm bản to rơi xuống đất, đầu gối mềm nhũn ngồi xổm trên đất. Cũng may Yến Khinh Phong hạ thủ lưu tình, chỉ để lại một vệt máu nhợt nhạt trên cổ tay bọn họ, cũng không tổn thương đến gân cốt, bằng không hai người cả đời này cũng đừng nghĩ ra tay với người khác nữa.

Hai huynh đệ Tả An Phách sợ tái mặt, mới vừa rồi còn hung hăng vênh váo, hiện tại ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

"Đi thôi." Yến Khinh Phong thản nhiên nói, "Đêm xuống rồi, còn không mau đi tìm khách sạn, các ngươi muốn ngủ ngoài trời sao?"

Hai huynh đệ Tả An Phách bò dậy, phẫn hận liếc nhìn Yến Khinh Phong, dẫn theo thủ hạ chạy trối chết.

"Cảm tạ." Gia Cát Minh Nguyệt đứng lên, hướng về phía Yến Khinh Phong nói cám ơn.

"Các ngươi cũng quá ngông nghênh rồi, lại định cứ thế mà xông lên. Nếu như hôm nay không gặp được ta, tình huống sẽ ra sao? Nếu như không có chuyện gì, tốt nhất các ngươi nên trở về đi thôi. Bạch Băng bình nguyên không phải nơi các ngươi có thể tới." Yến Khinh Phong quay đầu, bắt đầu nghiêm khắc phê bình mấy người Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt cười nhạt: "Vị đại tỷ này, cảm ơn ngươi vừa nãy ra tay giúp đỡ chúng ta. Nhưng mà, người nên cám ơn ngươi, hẳn là đám người kia. Bởi vì, một khi chúng ta ra tay, kết cục của bọn họ có lẽ còn thảm hại hơn."

"Ngươi!" Yến Khinh Phong lần đầu gặp phải thiếu nữ cuồng ngạo như vậy, trên khuôn mặt rạng rỡ của thiếu nữ, là sự cuồng ngạo, tự tin, ngang ngược rất chói mắt. Nàng có chút giận dữ, chẳng lẽ mình còn làm sai hay sao? Người không biết điều như vậy, có phải nàng không nên ra tay giúp đỡ ?


"Vị đại tỷ này, có thể biết tên của ngươi sao? Nếu như có thể, ta sẽ trả lại ngươi ân tình này." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn ra Yến Khinh Phong tức giận, nhưng cũng không để ý. Nàng vốn nói thật, nếu như để bọn họ ra tay, kết cục của đám người Tả An Phách kia sẽ thảm hại hơn.

"Yến Khinh Phong. Có điều, không cần ngươi trả ân tình." Yến Khinh Phong có chút giận dữ.

Gia Cát Minh Nguyệt cũng không thèm để ý đến thái độ không vui của Yến Khinh Phong, chỉ khẽ mỉm cười, gật gật đầu, quay đầu bảo lão Đao dẫn bọn họ đi xem phòng.

Yến Khinh Phong thở phì phò ngồi xuống, nhìn bóng lưng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt dần biến mất, cảm giác mình thật đúng là lòng tốt không được báo đáp.

Sau khi mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đi vào phòng, một lúc sau, Kỳ Kiến Sơn từ bên ngoài đi vào, trực tiếp tùy tiện ngồi vào bàn bên cạnh Yến Khinh Phong: "Đoàn trưởng, đồ vật đều chuẩn bị kỹ càng, lúc nào chúng ta xuất phát?"

"Ngày mai nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm ngày kia liền xuất phát!" Yến Khinh Phong hầm hừ nói xong, đứng dậy trở về phòng.

"Đoàn trưởng làm sao vậy?" Kỳ Kiến Sơn mờ mịt sờ sờ đầu, nhìn xung quanh một chút, tùy tiện túm cổ một người, "Nói một chút, ai chọc đoàn trưởng chúng ta tức giận? Ta đi lột da hắn."

"Chuyện là như thế này. . ." Người kia tỉ mỉ kể lại chuyện vừa rồi cho Kỳ Kiến Sơn nghe. Kỳ Kiến Sơn nghe người kia miêu tả, luôn cảm thấy rất quen thuộc. Năm người, còn có một bé gái khoảng chừng mười tuổi, đầu lĩnh là một thiếu nữ xinh đẹp mười lăm, mười sáu tuổi. A, lẽ nào là mấy người ngày đó gặp ở công hội dong binh? Không ngờ lại tự mình chạy tới thật. Hừ, đoàn trưởng mình cứu bọn họ, lại còn không biết điều như thế. Lần sau có cơ hội hung hăng giáo huấn bọn họ một trận, để bọn họ biết Bạch Băng bình nguyên không phải là nơi những thiếu gia tiểu thư như bọn họ đến chơi bời, tranh thủ cút về bú sữa mẹ đi.

Ngày hôm sau, nhóm Gia Cát Minh Nguyệt ngủ một giấc ngon lành, sau đó tiếp tế vật tư ở trên trấn, lại trở về dịch trạm. Buổi tối nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, sáng sớm ngày thứ ba, trời vừa sáng liền đi.

Bạch Băng bình nguyên, gió lạnh gào thét, mới đầu chỉ là những bông tuyết li ti, sau đó bông tuyết trở nên lớn như lông ngỗng. Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đi ở phía trước, mặc áo trùm đầu, nhìn đằng trước mênh mông mờ mịt, lại một lần nữa biết được khí hậu Bạch Băng bình nguyên ác liệt đến mức nào. Tiết Tử Hạo ôm Đoan Mộc Huyên vào trong ngực, cùng nhau cưỡi một thớt ngựa chiến, đi song song với Mặc Sĩ Thần. ( Diễm : a ha ha, cưỡi ngựa cùng nhau )


Dọc theo đường đi đúng là có không ít dong binh đoàn, đều thận trọng từng bước mà tiến tới.

Càng ngày càng tới gần Bạch Băng bình nguyên, phía trước là núi rừng âm u tĩnh mịch, vừa đi vào trong rừng, gió lạnh hình như đã bớt gào thét. Lá cây dày đặc ngăn trở tuyết lớn, trong rừng tựa như một thế giới khác vậy. Càng đi vào sâu bên trong, càng yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người xuống khỏi giác mã, kéo giác mã đi bộ tiến lên. Đoan Mộc Huyên nhìn xung quanh, hô khẽ: "Tỷ tỷ, có cáo nhỏ."

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn theo phương hướng nàng chỉ, quả nhiên thấy một con gì đó lông xù có cái đuôi to lóe lên một cái rồi biến mất.

"Oa, có cây nấm." Đoan Mộc Huyên rất ngỡ ngàng khi nhìn thấy một cây nấm rất đẹp dưới gốc đại thụ, nàng chỉ ngạc nhiên bởi vì khí trời như vậy mà nấm lại có thể sinh trưởng, thế nhưng cũng biết nấm đẹp là có độc, cho nên sẽ không đi đụng chạm.

"Có chút kỳ quái." Gia Cát Minh Nguyệt cười cười.

"Chúng ta muốn tìm ma thú, hẳn phải từ đây đi qua, phải xuyên qua mảnh rừng núi này, lướt qua mảnh hồ nước này, hồ nước ở đằng trước núi tuyết." Lăng Phi Dương mở địa đồ ra, nhìn vị trí trên đó.

"Vị trí trên bản đồ này, là ở đây." Gia Cát Minh Nguyệt vươn ngón tay, tiến sát vào Lăng Phi Dương, chỉ vào một vị trí trên tấm bản đồ Lăng Phi Dương đang cầm trên tay. Vượt qua núi tuyết, chính là một cái đầm lầy, địa điểm tàng bảo đồ kia miêu tả, hình như ở ngay gần đầm lầy.

"Ừm. . ." Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên tiến sát vào, Lăng Phi Dương thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp bên tai hắn. Còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Gia Cát Minh Nguyệt. Hắn căng thẳng trong lòng, mất tập trung ừm một tiếng.

"Còn hơi xa, nhưng mà không vội, chú ý an toàn, từ từ đi." Gia Cát Minh Nguyệt động viên mọi người.

Ngoại vi của Bạch Băng bình nguyên, nguy hiểm không lớn, bọn họ chậm rãi đi một ngày, cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Buổi tối lúc ngủ ngoài trời, ngoại trừ Đoan Mộc Huyên, bọn họ thay phiên gác đêm, ngược lại cũng bình an vô sự. Chạng vạng ngày thứ hai, cuối cùng bọn họ đã đi ra khỏi sơn lâm. Trong rừng cũng gặp phải một ít dã thú, nhưng mà, đều là chuyện nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui