"Hừ!" Hình Lâm Châu đem bức thư đập rầm rầm lên trên mặt bàn, rầu rĩ không vui ngồi xuống, trong lòng mắng thầm, "Lão bất tử này, đắc ý cái gì mà đắc ý, chẳng qua chỉ thu được một tên đồ đệ là Đại Địa Triệu Hoán Sư mà thôi, có cái gì tốt mà chảnh chứ, dám nói đồ đệ ta thu đều là dưa sứt táo mẻ, chẳng lẽ ta nhiều đệ tử như thế, đặt cùng một chỗ cũng không bằng một tên đồ đệ Đại Địa Triệu Hoán Sư của ngươi? Song trọng triệu hoán. . ."
Hình Lâm Châu lại cầm lấy lá thư nhìn lại một lần nữa, thử dò hỏi Gia Cát Minh Nguyệt, "Ngươi biết song trọng triệu hoán?"
"Đúng vậy a, làm sao vậy?" Gia Cát Minh Nguyệt gật gật đầu.
"Như vậy thử triệu hoán cho ta xem một chút được không?" Mặc dù Hình Lâm Châu biết Thương Vô Nhai sẽ không bốc phét, nhưng hắn vẫn còn có chút không cam lòng, muốn tự mình chứng kiến mới hết hy vọng.
Vì vậy, Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng triệu hồi Cự Phong và vẹt mập ra, sau đó không đợi hắn phản ứng lần nữa , lại cho bọn hắn trở về.
Hình Lâm Châu tận mắt nhìn thấy tất cả, thoáng cái nhụt chí rồi, song trọng Triệu Hoán Sư a, điều này nghĩa là như thế nào chứ? Đừng nói mấy thứ dưa vẹo táo sứt mình thu nhận, cho dù thu thêm mấy quả táo không sứt nữa thì thúc ngựa cũng không đuổi kịp, lần này mình triệt triệt để để bại bởi lão bất tử này rồi. Xem ra, đa trọng triệu hoán thuật của lão bất tử kia, có người kế nghiệp rồi.
"Đúng rồi, song trọng triệu hoán của ngươi học lúc nào vậy, lão gia hỏa Thương Vô Nhai kia dạy ngươi bao lâu?" Hình Lâm Châu hữu khí vô lực mà hỏi.
"Hắn không có dạy ta song trọng triệu hoán, ta có sẵn từ trước rồi." Gia Cát Minh Nguyệt thấy Hình Lâm Châu âm tình bất định, người kia bên ngoài nhìn có vẻ dọa người nhưng trong lòng rất chíp bông đấy, cho nên thành thật trả lời.
"Ha ha, hóa ra chính ngươi biết trước sao, ta cứ tưởng lão bất tử kia có bao nhiêu lợi hại, ha ha ha ha." Hình Lâm Châu cười ha ha, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, hỏi, "Ngươi có muốn học luyện kim thuật hay không?"
"Hỏi cái này để làm gì?" Gia Cát Minh Nguyệt thấy cảm xúc của Hình Lâm Châu càng ngày càng không ổn định, đã ở vào ranh giới phát tác, cẩn thận dò hỏi.
"Ta có thể thu ngươi làm đồ đệ, dạy ngươi luyện kim thuật lợi hại nhất trên thế giới." Lão đầu vội vàng nói.
"Không có hứng thú!" Gia Cát Minh Nguyệt nhếch miệng, "Lại còn là luyện kim thuật lợi hại nhất cơ đấy, ta thấy gọi là thuốc nổ lợi hại nhất còn nghe được." Gia Cát Minh Nguyệt cảm giác tóc mình đang thẳng mượt như thế này là tốt lắm rồi, không muốn biến thành tóc quăn đâu.
"Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!" Hình Lâm Châu ngượng ngùng cười cười, ra sức cường điệu một phen, sau đó cố vuốt đám tóc dựng ngược cho xẹp xuống, nói tiếp, "Nếu như ngươi bái ta làm thầy, tất cả tài liệu, kim loại luyện kim ở đây, ngươi muốn lấy cái gì thì lấy, nếu như ở đây không có, chỉ cần ngươi nói ra một tiếng, ta cũng có thể nghĩ biện pháp tìm giúp ngươi."
Nghe hắn nói như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt có chút tâm động, tuy lão nhân này hơi có chút nhếch nhác, trình độ luyện kim thoạt nhìn cũng không giỏi lắm, nhưng mà không thể không thừa nhận, những dược liệu hắn sưu tầm này bất kể chủng loại hay là phẩm chất đều khiến cho người ta kinh ngạc, thậm chí còn đầy đủ hơn so với những thương hội lớn kia, phẩm chất cũng cao hơn một chút.
Chỉ có điều, Gia Cát Minh Nguyể vẫn còn rất hoài nghi đối với thực lực của lão đầu này đồng thời lo lắng cho sự an toàn của bản thân, cho nên nàng không vội vã quyết định.
"Như vậy đi, tặng cho ngươi cái này trước, cho ngươi kiến thức thực lực chân chính của ta một chút." Thấy Gia Cát Minh Nguyệt do dự, Hình Lâm Châu cắn răng một cái, xuất ra bảo bối cất kỹ.
"Đây là cái gì?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn cái bình gần như trong suốt kia, thấy nó cũng không khác bình thuốc bình thường là mấy, tò mò hỏi.
"Đây là dược tề ẩn thân, tuy chỉ có tác dụng trong ba phút, nhưng lại có thể hoàn toàn che giấu thân hình và khí tức của ngươi, không phải ta khoác lác, phóng mắt toàn bộ đại lục cũng không tìm thấy loại dược tề này đâu. Đây là ta cất giữ đã lâu đấy." Hình Lâm Châu dương dương đắc ý nói.
"Dược thủy ẩn thân, ba phút!" Gia Cát Minh Nguyệt thoáng cái kích động lên, tay cũng hơi run. Nghịch thiên, trên thế giới thật sự có loại dược tề nghịch thiên này !
Ẩn thân ba phút, trước khi khi Gia Cát Minh Nguyệt chưa luyện tập thượng cổ thể thuật thì tác dụng của nó cũng không quá lớn, nhưng mà hiện tại nha, theo thời gian tu luyện thượng cổ thể thuật, năng lực cận chiến của nàng càng ngày càng mạnh lên, chỉ cần khoảng thời gian ẩn thân ba phút này, nàng lập tức biến thành thích khách kinh khủng nhất thế giỏi, nhất kích tất sát tuyệt đối không có vấn đề.
"Thế nào, hiện tại quyết định rồi chứ?" Hình Lâm Châu cười híp mắt hỏi.
"Còn có thể luyện chế ra loại dược tề này không?" Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng hỏi.
"Ngươi cho rằng loại dược tề này là rau cải trắng sao. Đây chỉ sợ là bình dược tề duy nhất còn sót lại trên đại lục này đó. Cách điều chế đã sớm thất truyền rồi, không ai có thể luyện chế ra được." Hình Lâm Châu dựng râu trừng mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, "Đây chính là mệnh căn của ta. Giờ đây ngay cả mệnh của ta cũng cho ngươi rồi, như thế nào, làm đồ đệ của ta nha? Ta dạy cho ngươi tất cả những cách điều chế mà ta biết, nhất định không giấu giếm. Vả lại, ngươi có thiên phú như vậy, không học luyện kim, quả thực là đáng tiếc!"
Gia Cát Minh Nguyệt có chút tiếc hận, cũng có chút hiểu rõ. Đúng vậy a, dược tề nghịch thiên như vậy, nếu như có rất nhiều thì sao được chứ.
"Nhưng mà ta đã có lão sư rồi, không biết hắn có đồng ý hay không." Gia Cát Minh Nguyệt một tay nhấc bình dược tề lên xem xét một chút rồi cất vào trong ngực, liếc mắt nhìn nhìn Hình Lâm Châu. Bái sư hay không bái sư cứ mặc kệ hắn, tóm lại hiện tại cho dù lấy đao gác lên cổ nàng, cũng đừng hòng nàng trả lại dược tề. Thịt kho tàu đã ăn vào còn nhổ ra được à? Có thể sao?
"Ngươi nói là lão bất tử Thương Vô Nhai kia? Quản hắn khỉ gió gì chứ, ai quy định chỉ có thể bái một sư phụ hả, lão bất tử kia nếu dám chít chít méo mó, ta nổ chết hắn, ngay cả cái hiệp hội rách nát kia ta cũng có thể đem nổ thành đất bằng!" Lão đầu phẫn nộ, nói xong bắt đầu mở hòm ra, "Ta lập tức tìm thuốc nổ, cái hiệp hội rách nát kia, sớm nên phá đi xây lại rồi."
"Đợi một chút, đừng xúc động, đừng xúc động." Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng ngăn lại, sợ hắn nhất thời không nghĩ ra thực sự cho nổ tan hiệp hội Triệu Hoán Sư luôn.
"Vậy ngươi đồng ý bái sư rồi hả?" Hình Lâm Châu vội vàng hỏi.
"Cái này. . ." Gia Cát Minh Nguyệt chần chừ.
Hình Lâm Châu thấy bộ dạng này của Gia Cát Minh Nguyệt, nóng nảy: "Ngươi không làm đệ tử của ta, ta liều mạng với lão già chết tiệt kia!"
"Đợi một chút, từ từ. Kỳ thật ngươi có thể như vậy. . ." Gia Cát Minh Nguyệt ngăn lại Hình Lâm Châu đang kích động. Phương pháp xử lý của Gia Cát Minh Nguyệt kỳ thật rất đơn giản, nàng nhìn ra, quan hệ của hai người này rất bất thường, dường như vẫn luôn là quan hệ cạnh tranh. Vậy thì đơn giản, thu cùng một đồ đệ, xem ai dạy lợi hại hơn không được sao?
Hình Lâm Châu nghe xong, vỗ đùi đen đét, cảm thấy chủ ý này thật sự quá tốt, vì vậy trải rộng giấy viết thư ra, xoát xoát mấy cái đã viết xong một bức thư cho Thương Vô Nhai.
"Đúng rồi, ngươi gọi Gia Cát Minh Nguyệt đúng không, bây giờ ngươi đang ở đâu, nếu không chuyển đến đây ở đi, nơi này có rất nhiều phòng, ta nói với ngươi nha, luyện kim thuật cũng không chỉ là luyện chế mấy lọ dược thủy đơn giản như vậy đâu, càng phức tạp diệu dụng càng lợi hại hơn, cố gắng một chút, ta sẽ làm cho ngươi trở thành luyện kim sư cường đại nhất kinh khủng nhất trên thế giới." Xem ra Hình Lâm Châu đã không thể chờ đợi được, muốn dạy Gia Cát Minh Nguyệt luyện kim thuật rồi.
"Bây giờ ta còn đang học ở học viện Thiên Phong, sẽ ở trong học viện." Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng nói. Bảo nàng chuyển đến đây ở, không buồn chết cũng bị nổ chết đó.
"Là học viện của tiểu tử Nhạc Bác Văn kia? Như vậy đi, mấy ngày nữa ta cũng chuyển tới học viện của ngươi đi." Hình Lâm Châu vân vê râu, nghĩ một chút rồi nói. Xem ra, hắn và Nhạc Bác Văn cũng là chỗ quen biết cũ.
"Không cần đâu lão sư, về sau ta tận lực rút chút thời gian tới học là được rồi." Gia Cát Minh Nguyệt lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, sao có thể để cho hắn chuyển đến học viện đây? Không may hắn nổ tung cái học viện chỉ có mấy tòa lầu của mình thành bình địa thì làm sao bây giờ?
"Như vậy, thôi cũng được, thư cho ngươi, mang cho lão bất tử kia. Lão già kia khẳng định bảo ngươi trở về nói cho hắn biết phản ứng của ta sau khi đọc thư hắn đúng không, không sao, ngươi cứ theo tình hình thực tế mà nói. Trái lại ta rất muốn nhìn thử biểu hiện của hắn sau khi đọc xong phong thư này của ta đấy, ah ha ha ha ha ha. . ." Hình Lâm Châu chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to, sau đó đắc ý lắc đầu.
Gia Cát Minh Nguyệt đen mặt. Vì sao nàng cảm thấy mấy người nàng gặp gần đây rất không đáng tin?
Đợi lấy được hồi âm, Gia Cát Minh Nguyệt rời khỏi thạch tháp, cưỡi Cự Phong đi về phía nội thành, mới vừa đi tới giữa sườn núi, bỗng nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng nổ vang ầm trời, một đám khói xanh đang uốn éo bay lên từ trong tháp. Gia Cát Minh Nguyệt thầm cảm thấy may mắn, không để cho hắn dọn đến học viện Thiên Phong, thật sự là một quyết định sáng suốt.
Trở về Triệu Hoán Sư hiệp hội, Gia Cát Minh Nguyệt gõ cửa thư phòng sau đó mở ra: "Sư phụ ta đã trở về, đây là hồi âm."
Thương Vô Nhai thoải mái nhàn nhã rên rỉ một bài hát nào đó, bộ dạng tâm nguyện đã xong, mở hồi âm ra, chỉ nhìn thoáng qua sắc mặt liền đại biến, Thương Vô Nhai tức giận run người, xoát xoát xoát mấy cái xé tan thư hồi âm thành mảnh nhỏ, chống nạnh ngửa mặt lên trời nổi giận mắng, "Lão già kia, cũng dám cùng ta đoạt đồ đệ, vô sỉ, biến thái, ta nguyền rủa hắn mỗi lần thí nghiệm đều bạo tạc nổ tung, nguyền rủa hắn thí nghiệm một trăm lần bị thất bại một trăm lẻ một lần. . ."
Gia Cát Minh Nguyệt xấu hổ, cái tư thế chống nạnh ngửa mặt lên trời này tựa như cùng một khuôn với Hình Lâm Châu nha. Nhưng mà, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không nghĩ quan hệ của hai người này rất tệ, trái lại, quan hệ giữa bọn họ, hẳn là rất tốt. Nói như thế nào đây, giống như là hai hài tử khoe khoang đồ chơi của chính mình. Đợi đã nào...! Ví von kiểu này hình như không ổn rồi, nếu như hai kẻ này là trẻ con, như vậy chính mình chẳng phải là món đồ chơi bọn họ khoe nhau sau? A phi phi!
"Sư phụ, vậy thì, nếu không có việc gì ta đi trước." Gia Cát Minh Nguyệt rất sáng suốt nhìn Thương Vô Nhai vẫn còn đang phun lửa, chuẩn bị trốn đi.
"Đi cái gì mà đi, không phải con muốn học đa trọng triệu hoán sao, hiện tại đi học, lập tức học cho ta." Thương Vô Nhai trừng Gia Cát Minh Nguyệt, oán hận nói, "Lão già kia, dám so với ta, lần này ta nhất định khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục."
"Hiện tại? Nhưng mà buổi sáng hôm nay mới học qua mà?" Gia Cát Minh Nguyệt cứng miệng, có phải là nàng tự chui đầu vào rọ rồi hay không?
"Vậy con còn muốn đợi đến lúc nào? Con không biết việc học là không bao giờ có điểm dừng không hả? Người không thể lười biếng, chỉ cần hơi lười một chút, sau đó sẽ lười mãi mãi. Bây giờ con đã là đại địa Triệu Hoán Sư rồi, như vậy có thể triệu hồi ra một con ma sủng khác rồi." Thương Vô Nhai dạy dỗ Gia Cát Minh Nguyệt, nói đến mức nước miếng phun tứ tung.
Gia Cát Minh Nguyệt toát mồ hôi gáy. . . Lúc này nàng thật sự đã bê đá tự đập vào chân của mình rồi.
Mãi đến lúc màn đêm trở nên lành lạnh, Gia Cát Minh Nguyệt mới được Thương Vô Nhai thả ra.
Thật đói. . .
Đây là cảm giác duy nhất của Gia Cát Minh Nguyệt lúc này. Phòng ăn của hiệp hội thì thôi đi, trù nghệ của bác gái ở đó thật sự khiến người ta muốn khóc.
Cho nên, Gia Cát Minh Nguyệt ra khỏi hiệp hội, đi chợ đêm kiếm đồ ăn.
Đang đi kiếm ăn, lại gặp được người quen.
Ánh trăng nhu hòa rải rác khắp nơi, Gia Cát Minh Nguyệt ăn xong một bữa vừa ngon miệng vừa ngon mắt, cuối cùng cũng cảm thấy mình đã sống lại. Sau đó mua xâu thịt nướng, vừa đi vừa ăn, chuẩn bị mua trái cây ướp lạnh nữa, lát nữa ăn cho dễ tiêu cơm.
"Gia Cát Minh Nguyệt?" Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến.
"Hả?" Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Lâm Ngữ Hàn.
"Ồ? Lâm thiếu chủ, thật là ngươi à? Ngươi cũng tới kinh thành rồi hả?" Gia Cát Minh Nguyệt thấy Lâm Ngữ Hàn, cũng nở nụ cười.
"Đúng vậy, mấy hôm trước mới đến." Lâm Ngữ Hàn gặp được Gia Cát Minh Nguyệt ở chỗ này, mừng rỡ không thôi. Hắn đã biết những chuyện xảy ra sau khi Gia Cát Minh Nguyệt. Thế mà lại được Thương Vô Nhai thu làm đồ đệ. Thương Vô Nhai là ai? Là Triệu Hoán Sư cường đại nhất cả nước, có bối cảnh thâm hậu, ngay cả Hoàng Thượng nhìn thấy hắn cũng phải lễ nhượng(nhún nhường) ba phần. Hắn chưa bao giờ thu đồ đệ, nhưng lại phá lệ thu Gia Cát Minh Nguyệt làm đồ đệ. Có thể nghĩ địa vị bây giờ của Gia Cát Minh Nguyệt là thế nào. Hắn không nhìn lầm Gia Cát Minh Nguyệt, con đường tương lai của nàng tất nhiên sẽ càng ngày càng rộng, càng chạy càng xa. Không phải vật trong ao, sao có thể mãi sống vô danh ở thành Thương Phong đây.
"À, Lâm thiếu chủ đi ăn cơm sao?" Gia Cát Minh Nguyệt giơ xâu thịt trong tay lên, đối với Lâm Ngữ Hàn này, thật ra nàng rất có hảo cảm, lúc ban đầu cảm thấy Lâm Ngữ Hàn cực kỳ có tâm kế, nhưng mà Lâm Ngữ Hàn tuân thủ hứa hẹn, mạo hiểm nhận lời nàng trợ giúp Mặc Sĩ gia vượt qua cửa ải khó khăn, nàng vô cùng cảm kích. Cho nên hiện tại lịch sự hỏi thăm một chút phải chăng hắn đi ăn cơm. (^^)
"Đã ăn rồi, nhưng mà, nếu như tiểu thư Minh Nguyệt không ngại, cùng nhau đi ăn khuya được không?" Lâm Ngữ Hàn vừa cười vừa nói, bỗng nhiên có chút ảo não, "Đúng rồi, vị này chính là thiên kim nhà Liễu thừa tướng, Liễu Ngọc tiểu thư. Liễu tiểu thư, vị này chính là. . ."
"Ta biết rồi, Gia Cát Minh Nguyệt nha." Một giọng nói rất ỏn ẻn bỗng nhiên vang lên.
Gia Cát Minh Nguyệt giờ mới chú ý thấy thiếu nữ ăn mặc đẹp đẽ đứng bên cạnh Lâm Ngữ Hàn, thiếu nữ hơi hếch cằm, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Tất nhiên nàng biết rõ Gia Cát Minh Nguyệt, ngày đó tại yến hội ở cung đình, Gia Cát Minh Nguyệt vừa ra đã lấy hết danh tiếng.
"Gia Cát Minh Nguyệt, xin chào." Liễu Ngọc không nhìn Gia Cát Minh Nguyệt bằng ánh mắt khinh bỉ như những người khác, gia giáo lễ nghi của nàng cũng không tệ. Cho dù chán ghét một người, nàng cũng không lập tức biểu hiện ra ngoài. Huống chi, bên cạnh còn có một người nàng cảm thấy không tệ là Lâm Ngữ Hàn. Nàng càng không làm ra chuyện tự hủy hình tượng của chính mình.
Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười: "Liễu tiểu thư, xin chào." Gia Cát Minh Nguyệt trêu tức nhìn Lâm Ngữ Hàn, mãi đến khi lỗ tai Lâm Ngữ Hàn hơi đỏ lên. Lâm Ngữ Hàn này, diễm phúc thật sâu nha, lần trước là Ngũ Đình Anh, lần này là Liễu Ngọc. Nhìn ra, Liễu Ngọc hình như rất có hảo cảm đối với Lâm Ngữ Hàn.
"Như vậy tìm một chỗ uống ly trà đi." Lâm Ngữ Hàn cũng không muốn buông tha cơ hội gần gũi hơn với Gia Cát Minh Nguyệt, vì vậy mở miệng đề nghị.
"Được đó." Gia Cát Minh Nguyệt không phản đối, dù sao giờ này vẫn còn sớm.
Lâm Ngữ Hàn dẫn theo các nàng, đến một trà lâu ưu nhã, trong đại sảnh còn có nghệ nhân thanh tú đang chơi nhạc. Muốn thưởng thức âm nhạc có thể ngồi ở đại sảnh, muốn yên tĩnh thì vào phòng riêng. Lâm Ngữ Hàn mang theo các nàng đi vào phòng riêng, chờ tiểu nhị bưng trà lên, mới cười nói: "Minh Nguyệt tiểu thư, đã lâu không gặp, mọi thứ vẫn tốt chứ?"
"Coi như tạm ổn." Gia Cát Minh Nguyệt nhớ tới Thương Vô Nhai thích gào thét lải nhải, miễn cưỡng nói, "Sư phụ dồn ép quá ghê gớm, hơi mệt."
"Bao nhiêu người muốn trở thành đồ đệ của Thương hội trưởng mà không được, nghe ngữ điệu của Minh Nguyệt tiểu thư, hình như cô còn không muốn?" Lâm Ngữ Hàn mỉm cười nói đùa.
"Đúng vậy đó, chính là hắn cứng rắn thu ta làm đồ đệ đấy." Gia Cát Minh Nguyệt lười biếng đáp lời, lại nói, "Nhưng mà, hẳn là ta đã được lợi rồi."
Gia Cát Minh Nguyệt nói tùy tiện, Lâm Ngữ Hàn nghe mà kinh hãi. Gia Cát Minh Nguyệt, rốt cuộc là người như thế nào đâu này? Thế mà lại có thể khiến cho đường đường hội trưởng hiệp hội Triệu Hoán Sư phải cứng rắn thu nàng làm đồ đệ.
Lực chú ý của Liễu Ngọc hiển nhiên không tập trung trên người bọn họ, nàng nhìn thấy trên lỗ tai Gia Cát Minh Nguyệt có một chiếc bông tai nhìn rất đẹp mắt!
"Gia Cát tiểu thư, bông tai của cô thật đẹp. Ta chưa bao giờ thấy kiểu dáng như vậy. Không biết, cô có thể tặng cho ta không? Giá cả không thành vấn đề." Liễu Ngọc càng nhìn bông tai càng ưa thích, rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...