Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Ân? Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía Lam Vũ Hạo. Lại nhìn đến hỗn đản đang đùa giỡn nha hoàn, tay heo ở trên người nha hoàn sờ tới sờ lui, phát ra tiếng cười dâm đãng. Nha hoàn bất đắc dĩ né, nước mắt hàm trong hốc mắt, muốn đáng thương còn nhiều đáng thương.

Gia Cát Minh Nguyệt cầm sách, đứng lên, chậm rãi đi đến trước bàn, Lam Vũ Hạo hoàn toàn không nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, còn đùa giỡn nha hoàn.

“Ngươi đi ra ngoài!” Gia Cát Minh Nguyệt vỗ vào trên tay Lam Vũ Hạo, lạnh lùng nói với nha hoàn.

Nha hoàn thấy thế, rưng rưng vội vàng chạy ra ngoài.

“Ngươi làm gì? Phá hư chuyện tốt của ta!” Lam Vũ Hạo sắc mặt không tốt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, “Đừng tưởng rằng ta sủng ngươi, ngươi liền vô pháp vô thiên! Ngươi bất quá là ma sủng mà thôi!”

“Lặp lại lần nữa.” Gia Cát Minh Nguyệt khẩu khí thực đạm, sắc mặt bình tĩnh, giống như đang hỏi người có ăn cơm không.

“Ngươi, ngươi bất quá là ma sủng, dám quản chuyện của ta!” Lam Vũ Hạo ưỡn ngực, lại lặp lời nói vừa rồi.

Gia Cát Minh Nguyệt không gì, mà là bình tĩnh nhìn Lam Vũ Hạo.

Sau đó…

Thủ vệ tuần tra trong viện Lam Vũ Hạo đi ngang qua phụ cận thư phòng, nghe được trong thư phòng thiếu gia truyền đến thanh âm trầm đục, đều lơ đễnh. Dù sao thiếu gia cả ngày đa dạng nhiều, cũng không biết hôm nay ở trong thư phòng làm gì.

Trong thư phòng, mặt Lam Vũ Hạo đã nhìn không ra nguyên hình, miệng tắc một khối khăn lụa, kêu ô ô, toàn bộ đầu sưng thành đầu heo. Gia Cát Minh Nguyệt đánh thật, hơn nữa đánh không lưu tình.

“Thích khó chịu?” Gia Cát Minh Nguyệt cầm lấy tay áo Lam Vũ Hạo phóng, Lam Vũ Hạo liền té lăn trên đất.

Lam Vũ Hạo mắt nước mắt lưng tròng lấy khăn lụa tắc miệng ra, muốn kêu cứu, nhưng lại cảm thấy không thích hợp. Bị ma sủng đánh, sau đó hướng người khác kêu cứu, nghĩ thế nào đều quỷ dị. Không phải là bị người khác đánh, sau đó hướng ma sủng kêu cứu sao? Như thế nào liền phản?

“Ta đang hỏi ngươi nói!” Gia Cát Minh Nguyệt không kiên nhẫn đá bụng Lam Vũ Hạo.

“Thích…” Lam Vũ Hạo mắt hàm nhiệt lệ, thê thảm nói.

“Nga, lại đánh.” Gia Cát Minh Nguyệt vung quyền lại muốn động thủ.

“Khó chịu, khó chịu!” Lam Vũ Hạo vội vàng kêu đứng ngao ngao, lại bởi vì dùng sức nên động vết thương, đau nhe răng trợn mắt.

“Vậy đánh tới thích mới thôi.” Gia Cát Minh Nguyệt mặt không đổi sắc nói.

Lúc này Lam Vũ Hạo thật khóc, nước mắt ào ào: “Ta sai lầm, ta thật sự sai lầm, ta không bao giờ đùa giỡn nha hoàn nữa.”

Gia Cát Minh Nguyệt không nói, bình tĩnh ngồi một bên, cầm lấy sách, tiếp tục đọc. Giống như vừa rồi cái gì cũng không phát sinh.

Lam Vũ Hạo nhìn hành vi của Gia Cát Minh Nguyệt, khóe miệng vừa kéo. Bị ma sủng đánh thành như vậy, hắn có phải người thứ nhất cổ kim hay không? Tuyệt đối không thể cho người biết, rất dọa người! Nhưng đỉnh mặt heo lại nên giải thích thế nào?

Màn đêm buông xuống, Gia Cát Minh Nguyệt đứng lên, Lam Vũ Hạo cả người cứng đờ, rụt lui thân mình, cố gắng giảm bớt mình tồn tại.


“Ta đi ra ngoài, ngươi ở chỗ này chờ ta.” Gia Cát Minh Nguyệt lạnh giọng nói, liền đẩy cửa rời đi.

Lam Vũ Hạo tiến lên, nhìn trái nhìn phải, đều không thấy thân ảnh của Gia Cát Minh Nguyệt. Sau đó hắn vội vàng đóng cửa lại, sợ bị người nhìn thấy hình dạng bây giờ của hắn. Minh Nguyệt muốn mình chờ ở trong này làm gì? Lam Vũ Hạo không biết nhưng cũng không dám rời đi, vừa rồi thật bị đánh sợ. Từ nhỏ đến lớn, còn không có người không lưu tình hung hăng đánh hắn. Nhiều nhất đâm hắn vài câu. Thật sự là ma sủng ác độc, dám ấu đả chủ nhân. Lam Vũ Hạo xác định Gia Cát Minh Nguyệt đã đi xa sẽ không trở về, mới tiết hận cầm lấy bút lông trên bàn hung hăng trạc giấy trắng. Này ma sủng chết tiệt, ma sủng vô liêm sỉ, chờ xem, mình nhất định sẽ dùng khế ước trừng phạt nàng. Điều kiện tiên quyết là chờ mình có thể tùy tâm sở dục khống chế lực lượng khế ước.

Gia Cát Minh Nguyệt lặng yên không một tiếng động tới phòng ngủ Lam Vũ Phàm. Khi nàng xuất hiện ở trước mặt Lam Vũ Phàm, Lam Vũ Phàm trong lòng không khiếp sợ đó là giả.

“Ta vừa rồi đem ngươi đệ đánh thành đầu heo.” Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống, bình tĩnh nói.

Lam Vũ Phàm trong lòng nhất lộp bộp, tuy rằng hắn cảm giác thiếu nữ này tựa hồ thực vội muốn lấy ra đồ vật trong thân thể đệ đệ, nhưng không nghĩ tới đệ đệ nhanh liền bị đánh.

“Vì cái gì?” Lam Vũ Phàm thực bình tĩnh hỏi.

“Hắn đùa giỡn nha hoàn.” Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói, “Chân của ngươi ta sẽ nghĩ biện pháp mau chóng chữa khỏi. Còn có, đệ đệ ngươi tư chất đều không phải là thoạt nhìn bình thường, hắn cũng bị hạ độc.” Vừa rồi khi ấu đả Lam Vũ Hạo, Gia Cát Minh Nguyệt trong lúc vô ý phát hiện Lam Vũ Hạo trúng độc, hơn nữa thật lâu, tựa hồ lúc còn rất nhỏ đã bị người hạ độc. Cho nên độc tố đã lan tràn đến gân mạch toàn thân, giấu ở trong gân mạch, không dễ bị phát hiện.

“Cái gì!” Lam Vũ Phàm vô pháp bình tĩnh. Hắn bị người hạ độc làm cho hiện tại đều không thể đứng thẳng, mà đệ đệ duy nhất cũng là bởi vì bị hạ độc làm cho tư chất bình thường. Rốt cuộc là ai, là ai ác độc nhằm vào Lam gia bọn họ.

“Ta sẽ mau chóng phối dược, cho ngươi cùng đệ đệ ngu ngốc của ngươi giải độc. Ta hy vọng ngươi có thể nhanh dạy hắn, tính nhẫn của ta có hạn.” Gia Cát Minh Nguyệt quả thật không nghĩ lãng phí thời gian. Nàng nghĩ đến an nguy của đám người Quân Khuynh Diệu, trong lòng liền phiền chán bất an.

“Được, như thế, đa tạ ngươi.” Lam Vũ Phàm nhìn thiếu nữ trước mắt vẻ mặt lạnh lùng, tuy rằng biết nàng trị liệu cho huynh đệ bọn họ là có mục đích, nhưng trong lòng thực cảm kích nàng. Nghĩ tới mình còn có thể đứng thẳng, Lam Vũ Phàm tâm tình kích động cùng hưng phấn.

“Quý phủ của các ngươi có dược liệu và khí cụ luyện chế dược liệu không?” Gia Cát Minh Nguyệt thuận miệng hỏi.

“Có! Vũ Hạo đứa nhỏ này thực thích hồ nháo, vương phủ chúng ta, có một phòng thí nghiệm luyện kim, bên trong có rất nhiều dược liệu và khí cụ. Vũ Hạo ép buộc vài ngày sẽ không quản, gác lại nơi đó.” Lam Vũ Phàm nói, “Trong phòng đá sau viện của ta.”

“Được, ta ngày khác tìm tới tìm ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt đứng dậy rời đi.

“Đợi chút, Gia Cát tiểu thư.” Lam Vũ Phàm lên tiếng gọi nàng.

“Nói.” Gia Cát Minh Nguyệt lời ít mà ý nhiều.

“Gia gia ta, là vương gia khác họ. Năm đó đi theo tiên đế chinh chiến tứ phương, lập chiến công hiển hách, được phong làm vương gia khác họ. Khi phụ thân trấn thủ biên quan nhiễm bệnh hiểm nghèo qua đời, mẫu thân tự tử. Để lại Vũ Hạo lúc ấy còn rất nhỏ. Cho nên gia gia mới có thể sủng hắn. Đương kim hoàng thượng đối với vương phủ chúng ta, tuy rằng không bằng tiên đế coi trọng, nhưng cũng không bạc đãi. Đối với Vũ Hạo bất mãn là đương kim thái tử.” Lam Vũ Phàm ngữ tốc rất nhanh giải thích hết thảy, nói xong ánh mắt tha thiết nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên hiểu ý của Lam Vũ Phàm, hắn muốn cho chính mình chiếu khán Lam Vũ Hạo, cho nên đem bối cảnh cùng quan hệ lợi hại nói cho nàng.

“Ưu việt?” Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, nói chuyện lại ngắn gọn.

“Ta sẽ toàn lực giúp ngươi dạy Vũ Hạo. Đợi Vũ Hạo thực lực đạt tới thánh cấp là có thể đem linh khí trong cơ thể ngưng tụ ra, từ trong thân thể bóc ra.” Lam Vũ Phàm nói lời này ngữ khí là trảm đinh tiệt thiết, nhưng trong lòng hắn không có nhiều sức lực. Lam Vũ Hạo tư chất trước khi không hạ độc rốt cuộc như thế nào, hắn cũng không biết.

“Được.” Gia Cát Minh Nguyệt biết hiện tại là không có biện pháp, chỉ có như thế, “Ta muốn đi phòng luyện kim.”

“Ta cùng ngươi đi, ta cho bọn thị vệ đều tránh ra.” Lam Vũ Phàm nói, vừa nghi hoặc hỏi, “Gia Cát tiểu thư là luyện kim sư?”


“Không sai.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu.

“Vậy, Gia Cát tiểu thư đợi chút. Ta nơi này có một quyển luyện kim đan dược, là ta ngẫu nhiên có, Gia Cát tiểu thư không chê xin nhận lấy.” Lam Vũ Phàm di chuyển xe lăn, đến phía trước giá sách, rút ra một quyển sách, từ bên trong lại lấy ra một quyển sách. Nguyên lai sách phối phương đan dược phối đặt ở trong một quyển sách rỗng. Thật là biện pháp tốt.

Lam Vũ Phàm đem sách đưa qua, Gia Cát Minh Nguyệt không khách khí cầm, nhìn qua loa, nhưng vừa lật liền kinh sợ. Phối phương so với nàng biết cao cấp hơn! Hơn nữa không hề thiếu phối phương đan dược là đề cao tu vi! Này, này quả thực là nghịch thiên! Chẳng lẽ Thừa Trạch đại lục am hiểu luyện kim?

Khi Gia Cát Minh Nguyệt suy tư, thanh âm của Lam Vũ Phàm đã có chút xin lỗi: “Gia Cát tiểu thư, thật sự ngượng ngùng. Quyển này tuy rằng trân quý, nhưng trên đời này lại không có người có thể luyện chế ra.”

Gia Cát Minh Nguyệt vừa nghe lời này, kỳ quái, thốt ra: “Đại lục của các ngươi trình độ luyện kim thấp?”

Lam Vũ Phàm lại sửng sốt, nghe lời của Gia Cát Minh Nguyệt, chẳng lẽ…

“Gia Cát tiểu thư không phải người Thừa Trạch đại lục chúng ta?” Lam Vũ Phàm hỏi.

“Không sai, ta không thuộc đại lục này.” Gia Cát Minh Nguyệt khép sách lại, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm túc, ” Đại lục của các ngươi thực lực phân chia thế nào?”

“Kiếm sĩ chia làm sơ cấp kiếm sĩ, trung cấp kiếm sĩ, cao cấp kiếm sĩ, đại địa kiếm sĩ, thiên không kiếm sĩ, linh hồn kiếm sĩ, cao nhất là thánh kiếm sĩ.” Lam Vũ Phàm trả lời, “Cung tiến thủ cùng triệu hồi sư cũng như thế.”

Thực lực cao nhất là thánh cấp!

Gia Cát Minh Nguyệt thổn thức, đại lục này, rõ ràng so với đại lục trước kia mình sống lạc hậu nhiều.

“Tốt lắm, mang ta đi phòng luyện kim.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.

. . .

Lam Vũ Hạo ở trong thư phòng không hề hình tượng ngồi phịch trên ghế, trong lòng đem Gia Cát Minh Nguyệt mắng một trăm lần. Này xú nữ nhân, thối ma sủng, rốt cuộc đi nơi nào? Ti cảm ứng là còn tại, nhưng vẫn là không thể triệu hồi nàng. Nàng rốt cuộc đi nơi nào, làm gì?

Đang ở Lam Vũ Hạo trong lòng mắng Gia Cát Minh Nguyệt, cửa thư phòng bị đẩy ra. Gia Cát Minh Nguyệt trên người tản ra mùi dược.

“Ngươi đi đâu? Ngươi làm sao có thể bỏ lại chủ nhân chính mình chạy loạn? Rất kỳ cục!” Lam Vũ Hạo lải nhải nói xong, hoàn toàn quên vừa rồi bị đánh thực thảm.

“Bôi dược này.” Gia Cát Minh Nguyệt quăng cho Lam Vũ Hạo một bình dược, “Ta muốn tắm rửa.”

“Nga, đưuọc.” Lam Vũ Hạo theo bản năng lập tức đáp ứng. Đáp ứng xong lại muốn đánh mình. Rốt cuộc nàng là chủ nhân hay mình là chủ nhân!

Phòng ngủ của Gia Cát Minh Nguyệt rất nhanh quyết định, ngay tại cách vách Lam Vũ Hạo.

Tắm nước nóng xong, thay đổi quần áo không quá vừa người, ba lô ở không gian loạn lưu thất lạc, cho nên hiện tại mặc là một áo sơ mi kiểu nam. Gia Cát Minh Nguyệt leo lên giường nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Tâm phiền chán bất an. Đám người Quân Khuynh Diệu không có việc gì? Hắn đã là đại tông sư cấp bậc, không có việc gì, nhất định không có việc gì. Không cần nghĩ nhiều, phải nghỉ ngơi dưỡng sức, nhanh cấp Lam Vũ Hạo giải độc, sau đó cho hắn trở thành cao thủ thánh cấp, thu thập đủ tinh huyễn thủ hộ, đi tìm đám người Quân Khuynh Diệu.


Cũng không biết qua bao lâu, Gia Cát Minh Nguyệt mới mê man ngủ.

Buổi sáng, Gia Cát Minh Nguyệt lười biếng rời giường, mở cửa liền phát hiện vài nha hoàn đứng trước cửa, trên tay phân biệt bưng chậu rửa mặt, khăn mặt, quần áo. Quần áo là một kiện nữ thức, nhưng không vừa người. Nghĩ đến là Lam Vũ Hạo cho người trước tìm.

Lam Vũ Hạo cũng đi lên, hắn đối diện gương ngẩn người. Tối hôm qua đầu của hắn không khác đầu heo, hôm nay liền hoàn toàn không còn sưng! Liền là vì Gia Cát Minh Nguyệt đưa bình dược kia! Kia là thuốc gì, cư nhiên thần kỳ? ! Lam Vũ Hạo vuốt mặt mình cười rộ lên, đồ tốt. Nhất định phải hỏi nàng nhiều. Nếu không cho, hừ, liền, lấy thân phận chủ nhân áp nàng! Bất quá, chiêu này dùng được sao?

Gia Cát Minh Nguyệt rửa mặt xong liền nhìn thấy Lam Vũ Hạo lén lút ở bên kia nhìn về bên này.

“Nhìn cái gì?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lam Vũ Hạo thản nhiên hỏi.

“Ngày hôm qua, ngươi cho ta cái dược kia, thực không sai, ta…” Lam Vũ Hạo lắp bắp nói, không đợi hắn nói xong, Gia Cát Minh Nguyệt liền đánh gãy lời của hắn.

“Ân, tiêu thũng tốt. Ta sẽ cho ngươi nhiều.” Gia Cát Minh Nguyệt mí mắt cũng không nâng lên. Trong lòng hừ lạnh, thời điểm tiểu tử ngươi bị đánh còn không chuẩn bị nhiều dược sao được?

Lam Vũ Hạo cảm động rối tinh rối mù, a, kỳ thật mình trách lầm ma sủng? Nàng kỳ thật tâm địa không xấu, không có thoạt nhìn hung tàn.

Gia Cát Minh Nguyệt nếu biết Lam Vũ Hạo hiện tại suy nghĩ, tất nhiên cười lạnh ba tiếng. Nàng mới sẽ không đối với hoàn khố ngu xuẩn tốt như vậy, nàng chính là muốn mau chóng dạy hoàn khố thiếu gia nhanh thành tài, lấy ra tinh văn ngọc bội, mở ra không gian rời đi nơi này. Còn có, Quân Khuynh Diệu và Nam Cung Cẩn không có cùng mình ở một chỗ, không có khả năng cũng tại đại lục này? Muốn nghĩ biện pháp tìm mới được.

“Đi, chứng thực triệu hồi sư.” Lam Vũ Hạo hướng Gia Cát Minh Nguyệt cười hắc hắc, “Chúng ta đi Trích tiên lâu ăn bữa sáng. Thủy tinh bánh bao và cháo lưu màu hương vị tốt nhất kinh thành.”

Lam Vũ Hạo nói xong, vươn tay, Đinh Tam lập tức đưa lồng chim tới. Lam Vũ Hạo nói: “Đi!” Nói xong, một bộ tiểu nhân đắc chí, nghênh ngang xuất môn. Gia Cát Minh Nguyệt mặt không thay đổi đi theo.

“Thiếu gia, hôm nay không mang theo người?” Đinh Tam chạy chậm theo, nịnh nọt hỏi.

“Ngươi mắt mù? Bổn thiếu gia có Minh Nguyệt, còn cần mang những người khác? Những người đó cùng Minh Nguyệt so sánh chính là phế vật được không!” Lam Vũ Hạo đã sớm đem tối hôm qua bị đánh quên không sai biệt lắm.

“Vâng vâng, thiếu gia ngài nói phải!” Đinh Tam cung kính nói, nói xong liền lui xuống.

Lam Vũ Hạo cầm theo lồng chim xuất môn.

“Đem lồng buông, đem sủng vật thả.” Gia Cát Minh Nguyệt ngữ khí rất lạnh, cường đại uy áp trong nháy mắt phóng ra. Giờ khắc này ở đây mọi người cảm giác được cổ uy áp đáng sợ, sắc mặt tái nhợt, áo lót đều chảy ra mồ hôi lạnh.

“A?” Lam Vũ Hạo há mồm rộng, khó hiểu.

“Cần ta lặp lại lần nữa?” Gia Cát Minh Nguyệt hơi hí mắt, ngữ khí trở nên nguy hiểm.

Lam Vũ Hạo rút trừu khóe miệng, cảm thấy mặt mình đau. Hắn rốt cục nhớ tới tối hôm qua bị hành hung. Hắn nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, chống lại ánh mắt lạnh như băng, không chút nghi ngờ hắn nếu dám nói một chữ không, Gia Cát Minh Nguyệt nhất định xông lên hung hăng đánh hắn.

Nương điệu tây bì! Rốt cuộc ai là chủ nhân! Lam Vũ Hạo nghiến răng, oán hận nói với Đinh Tam: “Đi, sủng vật cấp bổn thiếu gia xử lý.”

Đinh Tam chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, sau một lúc lâu không có phục hồi tinh thần lại. Này sủng vật, thiếu gia thật yêu thích, tìm không ít tiền. Này, nói xử lý liền xử lý? Liền bởi vì một câu của ma sủng?

Lam Vũ Hạo nhìn Đinh Tam sững sờ, tức giận đá một cước, mắng: “Nghe không hiểu bổn thiếu gia nói có phải không? Còn không mau cút đi xử lý!”

“Thiếu gia, phải xử lý thế nào?” Đinh Tam bị đá đến đầu gối, cũng không dám né tránh, mà là run rẩy hỏi. Hôm qua xử lý xà trì là đem này độc xà làm thành canh xà, hôm nay xử lý sủng vật, chẳng lẽ đều ăn luôn? Bên trong có rất nhiều động vật quý.

“Đều bán đi! Không nên vô nghĩa!” Lam Vũ Hạo đưa lồng chim trong tay cho Đinh Tam, phẫn hận nói xong, liền dỗi quay đầu đi. Gia Cát Minh Nguyệt mặt không thay đổi theo phía sau, nhìn Lam Vũ Hạo cước bộ phù phiếm, trong lòng thầm nghĩ người này thể chất thật sự kém, xem ra tìm thời gian thao luyện hắn. Tỷ như chạy dài, tỷ như ngồi trung bình tấn…


Đi ở phía trước Lam Vũ Hạo bỗng nhiên cảm thấy áo lót rét run, sau đó hung hăng hắt xì. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói thầm: “Hôm nay khí sao lại thế này? Gần nhất luôn cảm thấy rét run? Có phải nên bồi bổ hay không?”

. . .

Trích Tiên Lâu là tửu lâu lớn nhất xa hoa nhất kinh thành bổn quốc. Ở bên trong người tiêu phí phi phú tức quý, đều là người có uy tín danh dự. Lam Vũ Hạo vừa đến, tiểu nhị tự nhiên là đưa đến ghế lô lầu hai. Đó là ghế lô chuyên chúc của hắn.

“Đi, đem toàn bộ thức ăn sớm mang lên.” Lam Vũ Hạo tài đại khí thô nói.

Tiểu nhị mặt mày hớn hở gật đầu, thái độ cung kính, chính là đáy mắt hèn mọn Gia Cát Minh Nguyệt xem rõ. Lam Vũ Hạo lại hoàn toàn không có chú ý tới, ngược lại đắc ý dào dạt cùng Gia Cát Minh Nguyệt giới thiệu tửu lâu.

Đợi tiểu nhị đem một bàn thức ăn lớn đến, Gia Cát Minh Nguyệt hiểu Lam Vũ Hạo quả nhiên nói không sai. Sớm một chút, chẳng những tạo hình mỹ quan, mùi vị, hương vị lại danh bất hư truyền. Cho nên, nàng không khách khí ăn.

“Vị không sai.” Gia Cát Minh Nguyệt vừa lòng nói.

“Phải, Minh Nguyệt nếu thích, ta mỗi ngày đều mang ngươi tới nơi này ăn.” Lam Vũ Hạo lấy lòng nói.

“Dù cho ăn gì đó, mỗi ngày ăn cũng sẽ ngấy.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lam Vũ Hạo, lạnh giọng nói.

“Nga, nói rất đúng.” Lam Vũ Hạo cúi đầu.

“Đi thôi, hôm nay không muốn đi triệu hồi sư hiệp hội chứng thực sao?” Gia Cát Minh Nguyệt đứng dậy, thản nhiên nói.

“A, đúng vậy! Chúng ta nhanh chút, ha ha ha!” Lam Vũ Hạo vừa nghe lời này, tinh thần tỉnh táo, hưng trí bừng bừng thúc giục, “Đi nhanh chút , nếu không đi chậm đụng Tào Ngạn Tuấn đám vương bát đản liền mệt.”

Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên hiểu tâm tư của hắn, bất quá là muốn đi khoe. Quên đi, xem ở hắn chiêu đãi mình, đến lúc để hắn khoe. Tiểu hài tử tâm tính là bình thường.

Hai người đi xuống lầu, hướng đến hiệp hội triệu hồi sư. Đến cửa hiệp hội triệu hồi sư, kia kêu một cái huy hoàng. Điển hình nhà giàu mới nổi. Lam Vũ Hạo quay đầu giải thích: “Hội trưởng hiệp hội triệu hồi sư mỗi một lần đổi, đại môn liền một lần sửa chữa một lần. Lần này coi như tốt, lần trước hội trưởng thích nghiên cứu cổ mộ, đại môn trực tiếp sửa chữa thành mộ bia, thiếu chút nữa hù chết người.”

Mỗi một lần đổi hội trưởng liền một lần sửa chữa đại môn? Chậc, không quy định thành văn là có chút ý tứ.

“Hắc, Tào Ngạn Tuấn vương bát đản đến.” Lam Vũ Hạo vừa chuyển đầu liền nhìn đến một chiếc xe ngựa xa hoa ngừng lại, một thiếu niên phong độ xuống xe ngựa, sau đó tựa hồ nói với người trong xe gió thổi qua, Lam Vũ Hạo liền giống như bị giẫm phải đuôi tạc mao, “Dựa vào! Tiện nhân, còn dẫn theo Lưu Viên Viên! Hắn bao nhiêu, chưa đủ lông đủ cánh, liền dám mang nữ… đến.”

“Cái gì nữ?” Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mi, hỏi. Không phải nàng thính lực không tốt không có nghe, mà là Lam Vũ Hạo không nói ra, hàm hồ qua.

“Kỹ nữ.” Lam Vũ Hạo hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói, “Kinh thành hồng nhạn lâu đầu bài Lưu Viên Viên. Tào Ngạn Tuấn tiện nhân, đến hiệp hội triệu hồi sư chứng thực dẫn người đến. Túm cái gì, kỹ nữ còn cả ngày giả bộ thanh cao.” Lam Vũ Hạo càng nói khẩu khí càng không đúng, Gia Cát Minh Nguyệt rõ ràng nghe được mừi chua.

“Như thế nào, bị Lưu Viên Viên cự tuyệt  vài lần? Bốn lần hay là năm lần?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn như lơ đãng hỏi.

“Nào có nhiều như vậy, ba lần mà thôi!” Chờ Lam Vũ Hạo giơ chân gầm nhẹ xong câu này, sắc mặt tái, quay đầu trừng Gia Cát Minh Nguyệt, hổn hển quát, “Ngươi!”

Gia Cát Minh Nguyệt nhún vai, đầu chuyển tới một bên, không nói.

Lam Vũ Hạo hầm hừ nói: “Hừ, đi, đi chứng thực.”

“Được.” Gia Cát Minh Nguyệt lên tiếng. Xem vừa rồi tiểu thí hài xuẩn manh, một hồi có việc nhất định tráo hắn. Gia Cát Minh Nguyệt đem Tào Ngạn Tuấn nhớ rõ rõ ràng, người nọ chính là ngày hôm qua sau khi triệu hồi châm chọc Lam Vũ Hạo. Mà vừa rồi Lam Vũ Hạo nói nàng suy đoán ra, Tào Ngạn Tuấn mang Lưu Viên Viên đến, cũng không ngẫu nhiên.

Quả nhiên, Lam Vũ Hạo mới vừa đi đến đại môn hiệp hội triệu hồi sư, Tào Ngạn Tuấn liền bước nhanh tới: “Ai nha, Lam thiếu gia, thật sự là khéo, ngươi cũng đến chứng thực triệu hồi sư.”

Lam Vũ Hạo mắt lé nhìn mắt Tào Ngạn Tuấn, hừ lạnh một tiếng không nói lời nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui