Gia Cát Minh Nguyệt chưa ngủ, nàng nhắm mắt nằm trên giường, suy tư về mọi chuyện. Trong phòng chỉ có duy nhất một cây nến tỏa ra ánh sáng yếu ớt, làm cho toàn bộ căn phòng cũng trở nên mông lung. Đột nhiên, ánh nến lóe lên, nàng hơi nhíu mày, tuy không mở mắt, nhưng toàn thân căng thẳng, đề cao cảnh giác.
Có người!
Người này gần như ẩn giấu hoàn toàn thân hình và khí tức. Nếu như Gia Cát Minh Nguyệt không học Khai thần thuật chắc là cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của người này. Hơn nữa, mặc dù sử dụng Khai thần thuật cũng chỉ bắt được một tia khí tức khi có khi không của người này.
Là ai? Lại có thể mạnh như vậy? Là ai ẩn nấp dưới cửa sổ? Là ai muốn gây bất lợi cho mình? Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, nghĩ thế nào cũng không ra.
Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi đứng dậy, thổi tắt nến, lại nằm xuống. Tập trung tinh lực chú ý mọi động tĩnh từ góc tường dưới cửa sổ.
Tạ Vũ Thư nấp dưới góc tường, nhìn thân ảnh Gia Cát Minh Nguyệt lóe lên trước cửa sổ, ánh nến trong phòng bị thổi tắt, khinh thường cười lạnh, có lẽ trên đời này, ngoài mấy lão gia hỏa của Thần Miếu, không có mấy người có thể phát hiện ra hành tung của hắn. Trên cổ tay, một lá chắn nhỏ tinh xảo đang phát ra những hoa văn màu đen dày đặc, giống như một cái áo khoác màu đen bao phủ hoàn toàn cơ thể hắn, ngay cả hơi thở cũng bị giấu kín bên trong.
(Các bạn hãy liên tưởng đến cái mà các Siêu Nhân hay đeo trên tay để biến hình ấy :v Thuẫn là lá chắn, là cái khiên nhưng nó chỉ to tầm ấy thôi, đeo tay mờ :3 )
Dạ Ẩn Thuẫn, vật chí bảo cất giấu ngàn năm của Thần Miếu, có khả năng che giấu hoàn toàn cơ thể và khí tức vào ban đêm, là lựa chọn hoàn hảo cho những kẻ chuyên đi cướp của giết người. Vật này vốn là Thánh vật hộ pháp mà Thần Miếu ban thưởng cho tổ phụ hắn. Lần này, tổ phụ sợ hắn đi đường gặp nguy hiểm nên mới để hắn mang theo bên người.
Vừa ẩn nấp được một lúc, Tạ Vũ Thư đã không kiên nhẫn được nữa, nhẹ nhàng đi về phía cửa sổ, một thanh tế kiếm màu đen xuất hiện trong tay, không ánh lên bất kỳ tia sáng nào.
[Bình thường kiếm bằng kim loại thường ánh lên ánh sáng như mình để gương dưới ánh mặt trời ý. Mà cái kiếm này đen thui, lại ẩn trong Dạ Ẩn Thuẫn nữa nên ko hé lên tí ánh sáng nào. Tế kiếm là thanh kiếm nhỏ và mỏng, nhưng vẫn khác nhuyễn kiếm nhé. Nhuyễn kiếm nó còn cuốn được quanh người, rút ra như kiểu bung lụa ấy. =)))) ]
Gia Cát Minh Nguyệt cũng cười lạnh, người này thực sự là cao thủ sao? Sao có thể thiếu kiên nhẫn như vậy? Chẳng lẽ không biết thời điểm hai, ba giờ sáng mới là lúc con người buông lỏng cảnh giác nhất sao? Người này vừa mới đợi được một lúc đã muốn động thủ? Bây giờ, Gia Cát Minh Nguyệt có thể đoán được, người bên ngoài không phải một cao thủ. Nếu như người này thực sự lợi hại đã trực tiếp xông vào giết nàng, không phải đợi đến bây giờ. Mà người nọ mặc dù đang chờ đợi, nhưng đợi không được bao lâu, rõ ràng không đủ nhẫn nại. Đối phương chắc là dùng phương pháp đặc biệt nào đó ẩn giấu hơi thở. Mình có khai thần thuật, vậy thì sẽ có một loại kỹ năng tương tự và ngược lại với khai thần thuật.
Tạ Vũ Thư chậm rãi tới gần cửa sổ, trong lòng ung dung, cho rằng, ở khoảng cách như vậy, với thực lực của hắn, lại không có chút phòng bị nào, mấy người có thể thoát được một kiếm trí mạng của hắn. Tạ Vũ Thư càng nghĩ càng hưng phấn, thậm chí trước mắt cũng hiện lên bộ dạng thảm hại của Nam Cung Cẩn.
Trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng nổ nặng nề, Tạ Vũ Thư cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một luồng khí lưu quật ngã, lăn mấy vòng mới đứng dậy được, đầu óc choáng váng, lá chắn kỳ ảo trong tay lóe lên ánh sáng màu đen, vỡ tan như bong bóng xà phòng, lộ ra thân ảnh chật vật của hắn. Mặc dù Dạ Ẩn Thuẫn có thể che giấu hơi thở, nhưng khi di chuyển, hơi thở vẫn có thể bị lộ ra một chút.
“Không tốt, đối phương đã sớm phát hiện.” Tạ Vũ Thư cuối cùng cũng phản ứng kịp, bản năng sợ hãi nhưng trong đầu vừa choáng váng vừa hỗn loạn. Chạy! Trong đầu hắn chỉ có duy nhất một chữ này. Tạ Vũ Thư liền lăn một vòng, nhào về phía trước.
Lúc này, Tiết Tử Hạo và Lăng Phi Dương ở sát vách phòng Gia Cát Minh Nguyệt đã nhận thấy động tĩnh, chạy sang với tốc độ nhanh nhất, kịp thời hành động.
“Vèo!” Một vũ tiễn xé gió bay tới trước mặt hắn. Tạ Vũ Thư luống cuống giơ tế kiếm lên đỡ, quang ảnh thứ nhất biến mất, là ảo ảnh, ngay khi Tạ Vũ Thư còn đang kinh ngạc, lại một vũ tiễn nữa vô thanh vô tức xuất hiện giữa không trung, Tạ Vũ Thư sợ hãi, chân tay quơ loạn, lăn một vòng, vất vả tránh thoát một mũi tên, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chợt cảm thấy dưới mông đau đớn, mũi tên trắng tinh vẫn còn rung rinh cắm trên mông hắn.
“Linh hồn dẫn tiễn!” Tạ Vũ Thư gần như muốn mắng mình một tiếng ngu ngốc, đáng lẽ từ tiếng mũi tên vừa rồi đã phải cảm nhận được đối phương là linh hồn cung thủ , sao lại không nghĩ tới đây là mũi tên ảo ảnh được điều khiển bằng linh hồn chứ. Thực ra, với thực lực của hắn muốn tránh mũi tên này cũng không khó, nhưng vốn được nâng niu từ bé, đi lịch luyện cũng là theo chân những kẻ côn đồ, từng trải, căn bản không có kinh nghiệm thực chiến, ngay cả một phần ba thực lực cũng không phát huy được.
Cái mông đau rát, lại còn có cảm giác tê tê, ngưa ngứa. Trời ơi, có độc! Tạ Vũ Thư sợ xanh mặt, giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi thét chói tai, nhảy dựng lên.
Nghênh đón hắn là cái chân vừa thò ra quét một đường của Mặc Sĩ Thần.
“Bịch!” Tạ Vũ Thư nện xuống mặt đất, máu mũi chảy dài, mũi tên bị gãy mất một đoạn, chỉ có điều, đoạn còn thừa lại cắm vào sâu hơn.
“A… a…” Cảm giác được cái mông càng ngày càng đau đớn và tê dại, Tạ Vũ Thư vừa đau vừa sợ, nhảy tưng tưng, kêu la thảm thiết, muốn vươn tay rút mũi tên ra, nhưng vừa rồi bị một đống thịt mỡ đè vào, nửa mũi tên còn lại càng cắm sâu hơn, ngay cả vươn dài tay ra cũng không sao với tới, bộ dáng vô cùng buồn cười.
Gia Cát Minh Nguyệt và mấy người Lăng Phi Dương đều lắc đầu, bọn họ đều nhìn ra thực lực của Tạ Vũ Thư là Linh hồn cấp đỉnh, gần tới Thánh cấp, mạnh hơn một chút so với Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần, chút thuốc tê căn bản không có chút uy hiếp nào với hắn, là hắn tự dọa mình sợ đến như vậy. Tạ Vũ Thư đúng là để lại ấn tượng rất sâu cho bọn Gia Cát Minh Nguyệt, thứ nhất là châm chọc La quản sự hống hách kiêu ngạo. Bây giờ, lại xuất hiện ở đây, nằm vùng bên ngoài cửa sổ phòng Gia Cát Minh Nguyệt, cũng đủ biết hắn muốn làm gì.
Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày nhìn Tạ Vũ Thư đang hốt hoảng. Nàng không hiểu sao Tạ Vũ Thư lại muốn ám sát nàng? Nàng và hắn không oán không thù. Chẳng lẽ, vì mình đuổi heo rừng đi, đoạt mất công lao của bọn hắn? Là chuyện này sao? Không đến mức ấy chứ? Thần Miếu và Thánh điện luôn cạnh tranh với nhau, giả sử, mỗi nhiệm vụ của bọn hắn bị Thánh điện cướp mất lại đi ám sát người của Thánh điện, như vậy chẳng phải là mệt chết sao?
“Được rồi, đừng có nhảy nữa, đây là thuốc tê, không chết người đâu.” Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng nói, mấy người Lăng Phi Dương tạo thành một vòng tròn vây lấy Tạ Vũ Thư.
Nghe thấy lời của Gia Cát Minh Nguyệt, Tạ Vũ Thư giật mình, thử cảm nhận một chút, cảm giác này tuy tê tê, ngứa ngứa, khiến người ta khó chịu, nhưng đúng là không phải độc dược mất mạng, với thực lực của hắn, cũng không phải là uy hiếp to lớn gì, cuối cùng cũng yên lòng, nhưng hai tay vẫn không tự chủ che vết thương, ờ, cũng chính là cái mông của mình.
“Ai phái ngươi tới? Thần Miếu?” Gia Cát Minh Nguyệt cau mày, cảm thấy khó hiểu, Thần Miếu không thể nào lại để ý đến một tiểu nhân vật như nàng.
“Không phải. Là ta tự tới.” Tạ Vũ Thư ra vẻ kiên cường nói. Dựa vào thân phận Tế ti của tổ phụ, hắn ở trong Thần Miếu luôn hung hăng càn quấy, nhưng đối với Nam Cung Cẩn lại luôn tồn tại tâm lý sợ hãi, những người khác đều không được hắn đặt vào mắt, ngay cả Ấn Phi Đào hắn cũng chẳng coi ra gì. Cho dù, bây giờ, chuyện bị vỡ lở thì sao? Chẳng lẽ, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt dám giết hắn? Lúc này, không còn sợ độc, dũng khí cũng tăng lên, làm ra vẻ thà chết cũng không chịu khuất phục cũng giống vài phần.
“Tự ngươi?” Gia Cát Minh Nguyệt không tin, Lăng Phi Dương cũng không tin, căn bản là sẽ không có người nào tin. Là hắn quá tự tin vào bản lĩnh của mình hay não hắn bị úng nước, lại dám học người khác chơi trò ám sát?
“Có vẻ ngươi không định nói thật.” Lăng Phi Dương cau chặt mày kiếm.
Thấy sự lãnh khốc giữa hai hàng lông mày của Lăng Phi Dương, trong lòng Tạ Vũ Thư không nhịn được run lên, hai chân cũng bắt đầu run rẩy, thiếu chút nữa là lộ nguyên hình.
“Ai nha, đêm hôm khuya khoắt mà các ngươi vẫn còn bận rộn vậy sao?” Cách đó không xa truyền tới thanh âm lười biếng của Nam Cung Cẩn. Nghe thấy tiếng hắn, mọi người hơi giật mình, ngoảnh đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói. Nam Cung Cẩn một thân trường bào màu tím đang ngồi xổm dưới đất, tay chống cằm, khuôn mặt tuấn mỹ treo nụ cười giễu cợt, vô cùng hứng thú nhìn về phía bên này.
Tạ Vũ Thư nghe thấy giọng nói này, cả người run rẩy, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Nam Cung Cẩn, trong mắt đều là độc ác, cay nghiệt. Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, còn nhìn thấy dáng vẻ chật vật thảm hại của mình. Đáng ghét! Lại còn bày ra bộ dạng ngồi xem trò vui nữa.
Gia Cát Minh Nguyệt chỉ liếc Nam Cung Cẩn một cái, sau đó, lạnh lùng nhìn về phía Tạ Vũ Thư.
“Tự ngươi tới? Sao ngươi lại muốn ám sát ta?” Gia Cát Minh Nguyệt vừa nói vừa đưa chân đá Tạ Vũ Thư. Tạ Vũ Thư căm hận nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, phẫn nộ quát lên: “Ngươi dám đá ta?”
Gia Cát Minh Nguyệt tức cười: “Ngươi đến ám sát ta còn không cho phép ta đá ngươi? Thích chết không?” Gia Cát Minh Nguyệt lại càng không lưu tình, đá mạnh một phát vào mông hắn. Tạ Vũ Thư bật dậy, kêu thảm một tiếng.
“Minh Nguyệt, trên kiếm của hắn có độc.” Tiết Tử Hạo nhặt tế kiếm đen nhánh của Tạ Vũ Thư lên ngửi một cái rồi vội vàng ném xuống.
Không chỉ là độc mà còn là Kiến Huyết Phong Hầu* cực độc! Gia Cát Minh Nguyệt ngửi một cái, sắc mặt lập tức lạnh như băng. Bọn họ không hề quen biết Tạ Vũ Thư, đến đây cũng là gần đầu gặp mặt, nói gì đến xích mích, không ngờ người này lại độc ác như vậy, đến kịch độc cũng lôi ra dùng.
(*) Vừa là tên độc vừa nói lên tính chất của độc, giải thích một cách dễ hiểu nhất là độc này gặp máu là phát, dính vào máu là chết luôn.
Sắc mặt mấy người Lăng Phi Dương thoáng chốc trầm xuống, trong mắt đều là sát ý.
“Các ngươi đừng có lại đây. Tổ phụ ta là Tế ti Thần Miếu. Các ngươi dám đụng vào ta sẽ chết không có chỗ chôn.” Tạ Vũ Thư sợ hãi lôi cả tổ phụ của mình ra dọa.
“Ngươi là đồ ngu hay bị ngớ ngẩn?” Gia Cát Minh Nguyệt hí mắt, trong mắt lóe lên quang mang nguy hiểm.
“Ngươi… ngươi…” Tạ Vũ Thư bị Gia Cát Minh Nguyệt nhìn bằng ánh mắt như vậy, trong lòng run lên. Chẳng lẽ biết thân phận của hắn rồi mà vẫn dám động thủ.
“Nếu là ngươi, ngươi cũng thả người muốn giết mình ra, rồi ngồi chờ hắn đến giết mình lần nữa?” Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên cười một tiếng, “Biết đâu ngươi lại làm thế thật, ngươi bị ngớ ngẩn mà.”
“Ngươi dám sỉ nhục ta.” Tạ Vũ Thư phát hỏa một lần nữa.
“Ngu ngốc!” Gia Cát Minh Nguyệt còn chưa động thủ, Lăng Phi Dương đã bốp một tiếng, lấy vỏ kiếm đập vào mặt hắn. Tạ Vũ Thư bị đánh, lăn ra đất, trên mặt đỏ hồng một mảng.
“Nói, ai sai ngươi tới. Ngươi nói, ta sẽ thả ngươi đi.” Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xổm xuống, nhìn Tạ Vũ Thư đang nằm rạp trên mặt đất.
“Là ta tự mình tới.” Tạ Vũ Thư bình tĩnh nói. Nói xong còn ưỡn ngực ra vẻ ta làm ta chịu.
Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì, nhặt thanh tế kiếm chĩa thẳng vào hắn.
Tạ Vũ Thư hoảng hốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị kiếm của Lăng Phi Dương chĩa vào yết hầu, không dám nhúc nhích.
“Ngươi nói xem, nếu ta dùng thanh kiếm này rạch một đường trên người ngươi, ngươi sẽ chết như thế nào?” Gia Cát Minh Nguyệt quơ quơ thanh kiếm, nhắm thẳng vào ngực Tạ Vũ Thư.
“Không nên, không nên.” Tạ Vũ Thư biến sắc, gào lên, “Đừng, đừng mà, ta nói, ta nói, là Mạn Tuyết Oánh, Mạn Tuyết Oánh.” Hắn hiểu rõ chất độc kia hơn ai hết. Chỉ cần rạch một đường nhỏ trên da thôi cũng lập tức mất mạng. Hắn nhích về phía sau, chỉ sợ Gia Cát Minh Nguyệt run tay một cái liền rạch một đường trên da hắn.
Gia Cát Minh Nguyệt cau mày. Mạn Tuyết Oánh! Lại là nàng ta! Mình và nàng ta có cừu hận gì to tát à? Sao phải dồn mình vào chỗ chết chứ?
“Mạn Tuyết Oánh? Sao nàng ta lại muốn ngươi giết Minh Nguyệt?” Lúc này, ánh mắt Lăng Phi Dương như hàn băng ngàn năm muôn đóng băng tất cả.
“Nàng, nàng, vì Nam Cung Cẩn. Nàng ghen ghét vì Nam Cung Cẩn đối tốt với ngươi. Cho nên muốn ta tới giết ngươi chứ thực sự ta cũng không muốn động đến ngươi.” Lúc trước, Tạ Vũ Thư vẫn còn một bộ thà chết không chịu khuất phục giờ thì lòi cái đuôi ra rồi. Thích Mạn Tuyết Oánh thì sao? Cái mạng nhỏ của mình vẫn còn quan trọng hơn a! Hơn nữa, đừng cho rằng mình không nhìn ra Mạn Tuyết Oánh thích Nam Cung Cẩn. Tạ Vũ Thư nói xong, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Nam Cung Cẩn một cái. Nam Cung Cẩn lại cười tà mị hơn, nhìn Tạ Vũ Thư nhướng nhướng lông mày. Tạ Vũ Thư run một cái vội nhìn ra chỗ khác.
“Ngoài nàng ra còn ai biết ngươi đến đây không?” Lúc này, Gia Cát Minh Nguyệt đã hiểu được nguyên nhân chuyện này là gì, hung hăng liếc Nam Cung Cẩn đang ngồi xổm một bên xem náo nhiệt. Đúng là lam nhan họa thủy. Mạn Tuyết Oánh lại thích Nam Cung Cẩn? Là bất hạnh hay may mắn của nàng đây? Thích tên biến thái này, đảm bảo sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
“Không có.” Tạ Vũ Thư lắc đầu.
“Vậy thì … tạm biệt!” Gia Cát Minh Nguyệt cầm kiếm đâm vào cánh tay Tạ Vũ Thư.
Tạ Vũ Thư phản ứng rất nhanh, quát một tiếng, lui nhanh về phía sau. Mặc dù, Tạ Vũ Thư sống giống như một bao cỏ nhưng được Thần Miếu vất vả đào tạo bao nhiêu năm cũng coi như không uổng phí. Thực lực Linh hồn cấp đỉnh, một ngày nào đó có thể đột phá Thánh cấp, khí thế cũng rất bức người.
Nhưng ngay lập tức, hắn cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng. Hai luồng khí tức mạnh mẽ từ trên người Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương cuồn cuộn tuôn ra. Trong tích tắc, mây giông sấm giật nổi lên.
“Thánh cấp! Bọn họ là Thánh cấp!” Tạ Vũ Thư sợ đến mềm nhũn hai chân. Đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo một chút. Hắn hoàn toàn không có khả năng chống lại Thánh cấp, huống chi lại tận hai gã Thánh cấp. Lúc này, Tạ Vũ Thư hối hận đến xanh ruột. Càng oán hận Mạn Tuyết Oánh xúi giục mình. Nếu mình có thể trở về nhất định sẽ đem tiện nhân kia chém thành nghìn mảnh.
Tạ Vũ Thư nắm cổ tay, rót kình khí vào lá chắn tinh xảo trên cổ tay. Một đạo hắc mang như sợi tơ tản ra xung quanh. Chớp mắt, thân ảnh Tạ Vũ Thư biến mất trước mặt mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, ngay cả khí tức cũng dần dần biến mất. Ngay cả linh hồn dẫn tiễn của Tiết Tử Hạo cũng không thể khóa được hắn.
“Hóa ra là do lá chắn này giở trò quỷ!” Hai mắt Gia Cát Minh Nguyệt sáng lên, đánh ra một quyền.
Dạ Ẩn Thuẫn có thể che giấu thân hình và khí tức trước mặt người khác chứ không thể qua mắt được Khai thần thuật của Gia Cát Minh Nguyệt.
Thánh cấp chân chính mạnh như thế nào? Lúc này, Tạ Vũ Thư đã được lĩnh hội.
“Ầm!” Một quầng sáng có đường kính chừng mấy thước lóe lên. Bộ dáng thất tha thất thểu của Tạ Vũ Thư hiện ra, ngã nhào xuống đất, phun ra mấy ngụm máu tươi. Có Dạ Ẩn Thuẫn lại cộng thêm khả năng phòng ngự của mình, coi như hắn đã đỡ được một quyền này của Gia Cát Minh Nguyệt nhưng xương sườn lại bị gãy mất mấy cái. Mà Dạ Ẩn Thuẫn cũng vỡ thành mảnh vụn.
Nếu hỏi cách biệt giữa Thánh cấp và Linh hồn cấp đỉnh là bao xa thì lần này Tạ Vũ Thư đã có câu trả lời. Hắn cũng biết hành động của mình lần này là ngu ngốc đến nhường nào.
“Đừng giết ta, đừng giết ta.” Bị Phá Sát kiếm của Lăng Phi Dương kề ở yết hầu, Tạ Vũ Thư không ngừng cầu xin. Nhưng Lăng Phi Dương không mảy may đếm xỉa đến lời cầu xin của hắn. Ánh mắt vẫn lạnh lùng và tàn khốc như trước.
“Nam Cung Cẩn cứu ta, cứu ta.” Lúc này, Tạ Vũ Thư không màng tới mặt mũi, danh dự gì nữa, nhìn Nam Cung Cẩn cầu cứu.
“Hả? Sao ta phải cứu ngươi?” Nam Cung Cẩn nâng cằm, lười biếng nói.
“Ngươi cũng là người của Thần Miếu. Sao có thể thấy chết mà không cứu?” Tạ Vũ Thư nức nở hét lên.
“À, thế thì ta không nhìn là được.” Nam Cung Cẩn chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
Hành động của Nam Cung Cẩn khiến bọn Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn câm nín. Biến thái đúng là biến thái. Chuyện như vậy mà cũng làm được.
“Nếu ngươi dám giết ta, ngươi sẽ trở thành kẻ thù của Thần Miếu. Không chỉ ngươi, bằng hữu của ngươi, người nhà của ngươi cũng sẽ bị liên lụy. Ngươi muốn vậy thì cứ giết ta đi.” Dường như, Tạ Vũ Thư đã dùng hết sức lực của mình để quát lên.
Nam Cung Cẩn xoay người, mỉm cười nói: “Mèo con, ngươi thực không lo lắng sao?” Hắn muốn nhìn xem Gia Cát Minh Nguyệt có dũng khí đối đầu với Thần Miếu hay không?
“Ngươi cho rằng nếu ta giết ngươi thì Mạn Tuyết Oánh sẽ đi tố cáo với người Thần Miếu sao? Ngươi đừng quên tại sao ngươi lại ở đây? Ta không giết ngươi thì bằng hữu của ta, người thân của ta mới bị liên lụy.” Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, chậm rãi nói. Nếu Mạn Tuyết Oánh xúi giục Tạ Vũ Thư đến đây thì khi Tạ Vũ Thư xảy ra chuyện, Mạn Tuyết Oánh tất nhiên sẽ không dám làm ầm lên.
Tạ Vũ Thư tái mặt, xoay người muốn chạy.
Gia Cát Minh Nguyệt nhặt thanh kiếm vừa ném trên mặt đất, dùng sức phi một cái. Thanh kiếm xuyên qua người Tạ Vũ Thư. Hắn gục xuống, chết tại chỗ.
Rất nhanh, thi thể Tạ Vũ Thư biến thành màu đen, không nhận ra bộ dạng lúc đầu nữa. Mọi người kinh hãi, độc thật là mạnh.
“Ta và Chuột Nhắt sẽ xử lý sạch sẽ.” Sắc mặt Mặc Sĩ Thần ngưng trọng, phải xử lý thi thể của Tạ Vũ Thư thật tốt mới được. Nếu như bị người khác nhìn thấy …
“Ừm, các ngươi cẩn thận một chút.” Gia Cát Minh Nguyệt dặn dò.
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo xử lý thi thể. Lăng Phi Dương thu dọn hiện trường.
“A, không còn sớm nữa, tắm một cái rồi đi ngủ thôi.” Nam Cung Cẩn ngáp một cái, cười với Gia Cát Minh Nguyệt, không nói gì nữa, chậm rãi biến mất trước mặt mấy người. Thân ảnh từ từ lẫn vào trong màn đêm.
“Con tiện nhân Mạn Tuyết Oánh này.” Lăng Phi Dương xử lý xong hiện trường, đi đến bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt thấp giọng chửi một câu.
[ Sao a Dươn của e càng ngày càng biến chất thế này.???? Ai trong cái dong binh đoàn Kim tệ cuồn cuộn này cũng càng ngày càng đanh đá. Huhu. ]
“Có lẽ bây giờ nàng ta đang rất hoảng loạn. Tạ Vũ Thư bị nàng ta xúi giục mới đi ám sát. Kết quả có đi không có về. Nàng ta phải giải thích thế nào với Tế ti Thần Miếu đây?” Gia Cát Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng.
Gia Cát Minh Nguyệt đoán không sai. Lúc này, Mạn Tuyết Oánh đã cảm thấy có gì đó không ổn, vừa phái người đi tìm tung tích Tạ Vũ Thư vừa lặng lẽ rời khỏi trấn. Xác định Tạ Vũ Thư có đi không có về, Mạn Tuyết Oánh vô cùng sợ hãi, không biết phải ăn nói như thế nào khi trở lại Thần Miếu.
Ngày thứ hai, bọn Gia Cát Minh Nguyệt cũng lên đường trở về Thánh Điện.
Một đường bình an vô sự nên không bao lâu bọn Gia Cát Minh Nguyệt đã về tới nơi. Về đến nơi mới biết bọn họ là đội trở về đầu tiên. Người của Nội điện và Luyện Vũ điện lại chưa thấy đâu. Chuyện này đưa đến một chuỗi những hiểu lầm nối tiếp nhau.
Đi vào bên trong, người Thánh Điện đều kinh ngạc nhìn bọn Gia Cát Minh Nguyệt.
“Sao bọn họ đã trở lại rồi? Đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao? Những người khác đâu, sao không thấy?” Có người nghi ngờ, thấp giọng lẩm bẩm.
“Đừng có dát vàng lên mặt bọn họ nữa. Bao nhiêu năm rồi, có khi nào người của Tu Vũ điện hoàn thành nhiệm vụ không? Chẳng lẽ vận khí của bọn họ lại tốt như lần trước? Nếu có hoàn thành cũng là do người khác làm mà thôi.” Trên mặt người này lộ rõ khinh thường, không chỉ nhằm vào bọn Gia Cát Minh Nguyệt mà còn chĩa mũi nhọn vào toàn bộ người Tu Vũ điện. Cũng không thể trách những người này suy nghĩ như vậy, vì từ trước đến nay, ấn tượng Tu Vũ điện để lại cho bọn họ đều là vậy.
“Nói cũng đúng, nhìn y phục của bọn họ xem, giống như chưa từng tham gia chiến đấu.” Có người chua ngoa nói. “Thật là trơ tráo, không thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ lại đi ăn cắp công lao của người khác.”
“Bọn họ thì chiến đấu cái gì, đi làm chân chạy vặt thôi.” Có người chế giễu, cười ra tiếng.
…..
Cũng may, không có ai nói bọn họ chưa đánh đã chạy. Bất kể ở đâu, không đánh mà chạy sẽ là nỗi nhục cả đời. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên nghe thấy những lời bàn tán của mọi người, nhưng không để trong lòng, những vẻ mặt này, những giọng điệu này, bọn họ đã sớm quen rồi, không thèm để ý. Chẳng lẽ, chó cắn ngươi, ngươi còn muốn cắn lại nó một cái?
Lúc mọi người trong Thánh Điện đang xôn xao bàn tán, bọn Chúc Thần Thư và Lộ Xảo Xảo trở về. Ai nấy đều lộ ra vẻ mệt mỏi. Nghe thấy những tiếng xì xào khinh thường, Lộ Xảo Xảo vô cùng hả giận: “Lúc chúng ta liều mạng chiến đấu với heo rừng biến dị thì bọn họ ở đâu? Nếu không phải trốn ở một bên xem cuộc vui thì cũng chạy trốn đầu tiên. Mặc dù không biết cuối cùng bọn họ dùng trí thông minh ít ỏi của mình nghĩ ra được cách gì đẩy lui heo rừng biến dị, nhưng không hề thấy bọn họ động tay động chân gì. Bọn họ cũng không quan tâm chúng ta ai nấy đều một thân bùn đất, mệt mỏi, phủi mông bỏ đi. Làm như bọn họ thực sự lập được công lao vậy còn chạy về trước tranh công, hừ.”
“Chúc đại ca, nhiệm vụ lần này thuận lợi chứ? Chỉ cần Chúc đại ca ra tay, có nhiệm vụ nào mà không hoàn thành được nhỉ?” Có người nhìn thấy Chúc Thần Thư tiến lên chào hỏi.
Chúc Thần Thư còn trẻ nhưng thực lực không tầm thường, cách đối nhân xử thế cũng chững chạc, thận trọng, rất ít nhiệm vụ thất bại. Ngay cả nhiệm vụ lấy Băng Tinh hoa gian khó như vậy, hắn cũng có thể hoàn thành. Uy danh của hắn giữa đám người trẻ tuổi không thấp, cho nên người vuốt mông ngựa cũng không ít.
“Không phải chúng ta, là bọn Gia Cát Minh Nguyệt hoàn thành nhiệm vụ.” Chúc Thần Thư nghe xong những lời này, thở mạnh một hơi, không hẹp hòi giải thích.
“Hả? Là bọn họ …” Tất cả mọi người ngậm miệng, không nghĩ rằng bọn Gia Cát Minh Nguyệt có thể vượt qua Chúc Thần Thư hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng hắn sẽ không nói láo, lại còn nói vô cùng nghiêm túc. Mọi người kinh dị nhìn bọn Gia Cát Minh Nguyệt. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt mặt không đổi sắc, cũng không thèm để ý.
Lộ Xảo Xảo nhìn Chúc Thần Thư, trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ, trong ngực như có thứ gì đó chặn lại, vô cùng khó chịu: “Người ta còn chưa nói gì, ngươi đã vội vàng lên tiếng giải thích. Chẳng lẽ, trong lòng ngươi, nàng thực sự quan trọng vậy sao, thấy nàng bị ủy khuất một chút cũng không chịu được.” Lộ Xảo Xảo hoàn toàn mất ý thức, đố kỵ, hiểu lầm mãnh liệt bốc lên. Trong mắt nàng lúc này, sự thẳng thắn, vô tư và đại khí của Chúc Thần Thư mà nàng từng thưởng thức, tất cả đều biến thành cố tình che chở cho Gia Cát Minh Nguyệt.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt vốn không muốn nói gì, bây giờ lại có Chúc Thần Thư ra mặt giải thích, càng không muốn nói gì nữa, đi thẳng về chỗ ở. Còn về việc nộp nhiệm vụ, nếu lần này La quản sự dẫn đội thì việc này cũng không cần bọn họ phải bận tâm.
…..
Lúc này, tại nơi sâu nhất Thánh Điện, trong một điện đường to lớn, nghiêm trang, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ trên mái nhà* chiếu lên người một nam tử mặc áo khoác trắng. Nhìn mặt mũi nam tử này thì ước chừng hắn khoảng bốn mươi tuổi, cao lớn, cường tráng, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt anh tuấn, uy vũ bất phàm, trên người tản ra mị lực đặc hữu của nam tử trưởng thành. Hắn chính là người có quyền lực cao nhất Thánh Điện, Đại cung ti! Đừng nghĩ tuổi tác của hắn không lớn, chỉ có những người có địa vị cực cao trong Thánh Điện như Trần điện chủ mới biết, dáng vẻ của Đại cung ti vẫn giống như ngày đầu tiên hắn ngồi vào vị trí này, bảy mươi năm không hề thay đổi,** thực lực của hắn cũng đạt đến mức mà bọn họ không cách nào tưởng tượng được.
(*) Cửa sổ trên mái nhà: Mọi người tưởng tượng ra mấy kiểu kiến trúc nhà vòm, xung quanh đều là kính trắng hoặc kính màu, kính có hoa văn ấy. Các kiểu kiến trúc Phục Hưng, Baroque, Gothic hay nhà thờ đều vậy. Thời này cũng thật là hiện đại.
(**) Ông này thành tinh rồi J) luyện được Bảo nhan đan ah :v
“Ngươi nói thiếu nữ tên Gia Cát Minh Nguyệt và bằng hữu của nàng ta là những người hoàn thành nhiệm vụ, còn giết chết Tạ Vũ Thư, tôn tử của Tạ Tế ti?” Nam tử trung niên đứng ở nơi cao nhất trong điện đường, ánh mặt trời bao phủ phía dưới. Mặc dù, vẻ mặt dửng dưng nhưng khí thế ngất trời khiến người khác không thể coi thường, khí thế uy nghiêm tản ra một cách tự nhiên, chỉ sợ ngay cả quân chủ mẫu quốc* Tuyên Vũ quốc thấy hắn cũng phải tự ti, cúi đầu trước sự cao quý kia.
(*) Nước này có thuộc địa nên gọi là mẫu quốc.
“Đúng vậy, thực lực hay sự trung thành của bọn họ đều không có gì phải nghi ngờ, thuộc hạ cho rằng nên cho bọn họ một cơ hội tiến vào phúc địa.” Phía dưới, một nam tử thân hình cao ngất, rắn rỏi, khuôn mặt tuấn mỹ như vũ lạc phàm trần* đang nói. Chính là Quân Khuynh Diệu.
(*)Vũ lạc phàm trần: Mưa rơi xuống trần =)) Đùa đấy, mị không tìm được điển tích nào giải thích cho câu này. Mọi người cứ tạm hiểu như tiên hạ phàm ý. :3
Đối mặt với Đại cung ti được vạn người kính ngưỡng, một người giống như vua giữa các vị vua, không ai dám nhìn thẳng, Quân Khuynh Diệu vẫn bình tĩnh như cũ, khóe miệng vẫn mang nụ cười lạnh nhạt theo thói quen. Mặc dù xưng là thuộc hạ nhưng trong đôi dị đồng lục kim cũng không có chút kính sợ nào, chỉ có một mảnh thản nhiên cùng tùy hứng.
Nếu vứt bỏ thân phận của bọn họ, ai nhìn vào cũng tưởng rằng hai người bằng hữu đang nói chuyện với nhau.
“Bọn họ là bằng hữu của ngươi?” Đại cung ti hỏi.
“Phải.” Quân Khuynh Diệu trả lời thản nhiên.
“Được, gọi Gia Cát Minh Nguyệt đến đây, ta muốn gặp nàng một lần.” Đại cung ti gật đầu một cái, không hề tức giận thái độ của Quân Khuynh Diệu. Ngược lại, hắn rất thưởng thức phong thái bình tĩnh, thản nhiên, vinh nhục bất kinh* của Quân Khuynh Diệu. Trong toàn bộ Thánh Điện, trừ hắn ra, không ai có được khí độ này. Ngay cả mấy lão gia hỏa như Trần điện chủ nhìn thấy mình cũng nơm nớp lo sợ, chỉ có hắn là không.
(*) Vinh nhục bất kinh: vinh quang hay nhục nhã cũng không sợ.
Đã có lúc Đại cung ti nghĩ, phóng mắt khắp thiên hạ, ngoài Đại quái vật và Tiểu quái vật của Thần Miếu, cũng chỉ có Quân Khuynh Diệu là có thể nói chuyện bình thường với mình.
Cũng không đúng, hai tên quái vật kia cũng không được bình thường, chỉ có mình Quân Khuynh Diệu mà thôi. Bây giờ thấy Quân Khuynh Diệu đánh giá cao mấy người kia, ngoại trừ có chút không vui còn có chút tò mò và mong đợi. Bây giờ, hắn chỉ muốn ngay lập tức được nhìn thấy người đã khiến Quân Khuynh Diệu phải nhìn với con mắt khác như vậy.
Quân Khuynh Diệu gật đầu một cái, rời khỏi điện đường, thân hình vẫn cao ngất, thẳng tắp như cũ.
Tu Vũ điện. Cửa phòng Gia Cát Minh Nguyệt truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, sau đó biến thành tiếng đập cửa điên cuồng. Gia Cát Minh Nguyệt khó chịu lẩm bẩm, “Ai mà lại không có phép tắc như vậy?” Vừa mở cửa ra đã thấy điện chủ đang trương ra cái mặt mo đỏ bừng, hưng phấn.
“Điện chủ.” Gia Cát Minh Nguyệt bịt mũi, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, không tự chủ lui về phía sau, có phần khó hiểu. Có chuyện gì hắn không cho người thông báo mà lại đích thân đến đây thế này? Đường đường là điện chủ một điện trong Thánh Điện lại tự mình gõ cửa, Gia Cát Minh Nguyệt có chút thụ sủng nhược kinh nhưng trên mặt vẫn còn sự ghét bỏ.
“Minh Nguyệt, Đại cung ti triệu kiến, Đại cung ti triệu kiến a.” Trần điện chủ kích động nói.
“Đại cung ti?” Đến Thánh Điện đã được một thời gian, đương nhiên, Gia Cát Minh Nguyệt biết Đại cung ti là ai. Trong lòng tất cả thành viên của Thánh Điện, hắn giống như một vị thần vạn người kính ngưỡng, muốn đứng nhìn từ xa cũng không được. Nhưng sao hắn lại muốn gặp mình?
“Đúng vậy, Đại cung ti, đi thôi, không được để cho Đại cung ti chờ lâu.” Trần điện chủ sốt ruột thúc giục. Ngay cả hắn làm điện chủ cũng rất ít có cơ hội được gặp Đại cung ti. Vậy mà mấy đứa trẻ mới tới chưa lâu đã được Đại cung ti triệu kiến, hắn không kích động làm sao được?
“A.” Gia Cát Minh Nguyệt thong thả đi tới điện của Đại cung ti trong truyền thuyết. Nàng không có nhiều cảm xúc lắm, chỉ thấy nghi ngờ nhiều hơn, sao Đại cung ti lại triệu kiến mình? Đại cung ti chính là “Boss” lớn nhất Thánh Điện nha!
Nhìn bước chân Gia Cát Minh Nguyệt không nhanh không chậm, điện chủ gấp đến mức hận không thể cõng nàng trên lưng mà chạy. Đây là Đại cung ti triệu kiến đó. Nàng cho là đang đi bồi bằng hữu uống trà sao?
Giữa điện đường uy nghiêm trang trọng, chỉ ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ thôi cũng khiến người ta cảm thấy áp lực. Đi qua hành lang thật dài, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thấy một nam tử mặc áo khoác trắng đang đứng dưới ánh mặt trời. Ánh mặt trời tạo nên một quầng sáng màu vàng bao quanh người hắn, khiến cho khí tức trên người hắn càng thêm thần bí và uy nghiêm. Hắn đứng trên nơi cao nhất đại điện, giống như một pho tượng điêu khắc ngàn năm, làm cho người ta dâng lên cảm giác muốn quỳ xuống bái lạy.
Đại cung ti chăm chú nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Ở trong mắt nàng, hắn thấy sự kinh ngạc và chấn động, hầu như, bất kỳ người nào lần đầu nhìn thấy hắn đều có ánh mắt này. Nhưng hắn lại không nhìn thấy sự hoảng loạn và khiếp sợ. Ngoài Quân Khuynh Diệu, nàng là người thứ hai!
Gia Cát Minh Nguyệt hơi cúi người chào, đang muốn mở miệng, đột nhiên, một cỗ khí tức khổng lồ đập vào mặt. Thân hình ngạo nghễ như pho tượng viễn cổ ngàn năm đã đứng trước mặt, giống như hắn vẫn luôn đứng trước mặt nàng vậy. Đại cung ti chầm chậm giơ tay lên ấn vào trán Gia Cát Minh Nguyệt, nhìn như bình thường, không có bất kỳ khác thường nào, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy trong đó tỏa ra một sức mạnh mệnh mông vô tận, có thể cắn nuốt cả đất trời. Gia Cát Minh Nguyệt hiểu rõ, nếu để bàn tay hắn rơi vào trán mình, thì mình chắc chắn phải chết, tuyệt không nghi ngờ gì nữa.
Động tác tay rất chậm nhưng lại bao trùm một khí tức khổng lồ khiến kẻ khác không thể tránh né.
Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt chỉ hơi kinh ngạc một chút mà thôi. Trong người nàng, lực lượng điên cuồng tụ lại, chân trái bước lên một bước, đồng thời, đầu ngón tay hình thành kiếm khí. Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy luồng khí tức khổng lồ đè ép mình lập tức vỡ tan như pha lê, cơ thể thoải mái hẳn.
Ánh mắt của Đại cung ti không chút dao động, nhưng trong lòng hắn lại không ngừng tán dương. Trong nháy mắt, hắn đã lướt đến trước người Gia Cát Minh Nguyệt, chưởng đao bổ xuống. Khác với lần trước, đợt công kích này cuồng mãnh, sắc bén, mang theo một loại uy thế khai thiên tích địa.
Nếu như đổi thành người khác, sợ rằng đã bị dọa đến ngất đi. Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt lại khác, càng lúc nguy hiểm thì nội tâm nàng càng tỉnh táo.
Chỉ thấy nàng đột nhiên xoay người như thể không xương, dùng một tư thế quái dị nghiêng về một phía lướt đi, vừa hay tránh được một đòn của Đại cung ti. Sau khi tu luyện thể thuật thượng cổ, sức lực của Gia Cát Minh Nguyệt tăng mạnh, hơn nữa độ dẻo dai cũng vượt xa những kiếm sĩ khác.
Thấy Gia Cát Minh Nguyệt có thể tránh được, Đại cung ti có chút kinh ngạc lẫn hứng thú. Đại cung ti một chiêu rồi lại một chiêu, lúc nhanh lúc chậm, lúc đơn giản lúc lại phức tạp đánh về phía Gia Cát Minh Nguyệt. Đối mặt với công kích đang nhẹ nhàng như gió, chớp mắt lại nặng nề như núi, Gia Cát Minh Nguyệt chỉ biết tập trung toàn lực tránh né.
Rốt cuộc lão gia hỏa này muốn làm cái gì đây? Gia Cát Minh Nguyệt gào thét trong lòng, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện gì.
Mới hai, ba phút, lực lượng ttrong cơ thể Gia Cát Minh Nguyệt đã tiêu hao gần hết. Cuối cùng, áp lực cũng giảm đi một chút, Gia Cát Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, cả người ướt sũng mồ hôi. Từ đầu đến cuối, Gia Cát Minh Nguyệt liên tục chật vật né tránh, chưa từng ra tay lần nào. Một mặt là vì nàng không biết dụng ý của Đại cung ti là gì, một mặt nữa là, Đại cung ti căn bản không cho nàng có cơ hội ra tay. Quan trọng nhất là, sau khi tu luyện Khai thần thuật, tinh thần cảm nhận của Gia Cát Minh Nguyệt trở nên nhạy cảm dị thường, trong công kích của Đại cung ti, nàng không cảm thấy chút sát ý nào. Hơn nữa, nàng hiểu rõ một điều, nếu như Đại cung ti thực sự muốn giết mình, bản thân mình cũng không có cơ hội ngăn cản, cho nên dứt khoát không đánh trả.
Đại cung ti vẫn như một pho tượng đứng ở phía đối diện, giống như chừa từng động đậy vậy. Gia Cát Minh Nguyệt tưởng rằng Thanh tiên sinh đã là Thánh giả đỉnh cao mạnh nhất tồn tại trên đại lục này rồi, nhưng hiện tại lại có một loại cảm giác, Đại cung ti trước mắt không phải là người tiên sinh có thể so sánh được, nếu như nói trên người Thanh tiên sinh có một loại khí chất vân đạm phong thanh hòa hợp với vạn vật trời đất thì Đại cung ti trước mắt lại khiến người ta cảm thấy một loại uy ý tối thượng, tất cả trời đất đều nằm trong lòng bàn tay ông ta.
“Thực lực không tệ!” Qua thật lâu, Đại cung ti mới chậm rãi nói, thanh âm thâm trầm tràn đầy từ tính*.
(*) Chắc là sức hút, sự lôi cuốn. :3
Gia Cát Minh Nguyệt thở gấp, tâm trạng thả lỏng, chỉ nhìn thái độ của Đại cung ti cũng hiểu, chẳng qua lúc trước ông ta đang thăm dò thực lực của mình.
“Sao không đánh trả?” Đại cung ti hỏi.
Im lặng hồi lâu, Gia Cát Minh Nguyệt mới thành thật trả lời: “Ta không dám!” Nói nhảm, đối mặt với Đại cung ti thực lực quỷ thần khó lường, có đánh trả hay không thì kết quả khác gì nhau?
Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt không biết rằng, ba chữ “Ta không dám” rơi vào trong tai Đại cung ti lại trở thành một chuyện hoàn toàn khác. Ngoại trừ Quân Khuynh Diệu và mấy nhân vật như Đại điện chủ, những người khác thấy Đại cung ti, dưới uy áp tối thượng, tâm thần thường trở nên hoảng loạn, đối mặt với công kích của Đại cung ti theo bản năng đều sẽ phản kích lại, dù sao, người có tư cách bước vào đây đều không phải là người yếu. Mà những người có dị tâm, tâm thần càng trở nên đại loạn hơn, cho rằng mình đã bị Đại cung ti nhìn thấu nên càng ra sức liều mạng đánh một trận.
Chỉ có những người trước sau như một, trung thành với Thánh Điện, đối với Đại cung ti thâm hoài kính ý mới có thể giống như Gia Cát Minh Nguyệt, đối mặt với sinh tử cũng không đánh trả. Đại cung ti đương nhiên không biết, Gia Cát Minh Nguyệt không đánh trả là bởi vì nàng đã sớm nhìn thấu bản thân hắn không hề có chút sát ý nào, lại thêm ý chí của nàng vững vàng hơn những người khác rất nhiều chứ trung thành tận tâm cái quái gì.
Đại cung ti vui vẻ, cười sang sảng.
“Được rồi, còn ba ngày nữa phúc địa sẽ mở, ngươi và đồng bạn của ngươi cũng vào phúc địa lịch luyện đi.” Đại cung ti ngừng cười, nhẹ nhàng phất phất tay với Gia Cát Minh Nguyệt.
Như thế này cũng có thể đi phúc địa? Gia Cát Minh Nguyệt vui mừng không thôi, nhớ lại tiếng cười sang sảng và sự vui vẻ của Đại cung ti lúc nãy, mơ hồ hiểu ra, đây không chỉ là khảo nghiệm thực lực của mình mà còn khảo nghiệm sự trung thành của mình, cũng may mình không đánh trả.
“Đa tạ Đại cung ti, đa tạ Đại cung ti.” Gia Cát Minh Nguyệt giả vờ mừng rỡ như điên, kích động nói, sau đó cung kính lui đi.
Rời khỏi điện của Đại cung ti, Gia Cát Minh Nguyệt đi về chỗ ở, vừa mới tới cửa đã thấy Trần điện chủ đang đứng ở cửa đi đi lại lại, vừa chờ đợi vừa lo lắng .
“Minh Nguyệt, Đại cung ti tìm ngươi có chuyện gì?” Trần điện chủ hỏi.
“À, cũng không có gì, Đại cung ti nói để cho chúng ta đi phúc địa lịch luyện một chút.” Gia Cát Minh Nguyệt trả lời.
Trần điện chủ trợn tròn hai mắt, trên mặt hiện lên một nụ cười, hai mắt híp lại, “Ha ha ha ha, ta cũng biết là chuyện này, ta cũng biết là chuyện này mà.” Râu đã một bó to mà lúc này Trần điện chủ lại hoa chân múa tay, cao hứng như một đứa trẻ.
“Bao tuổi rồi còn vậy.” Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi khinh thường, nếu không phải vì giải đáp thân thế thần bí của mình, nàng cũng chẳng có hứng thú gì với cái phúc địa của Thánh Điện này.
“Minh Nguyệt, mặc dù phúc địa Thánh Điện mỗi năm đều mở một lần, nhưng Tu Vũ điện chúng ta đã mấy chục năm chưa có ai đủ tư cách tiến vào, rốt cuộc, lần này chúng ta có thể mở mày mở mặt rồi.” Cảm thấy mình hơi thất thố, Trần điện chủ ho khẽ một tiếng, giả bộ oai phong và thâm trầm của người đứng đầu một điện, đáng tiếc là, có giả bộ thế nào cũng không giống.
Cuối cùng, Gia Cát Minh Nguyệt cũng hiểu tại sao y lại kích động như vậy, là một trong ba điện của Thánh Điện, mấy chục năm qua, Tu Vũ điện lại không có tư cách tiến vào phúc địa, ngẫm lại cũng thấy đủ mất mặt, Trần điện chủ đương nhiệm thật đúng là đủ uất ức.
“Minh Nguyệt à, nghìn vạn lần ngươi không thể bỏ lỡ cơ hội này được, người nào có đủ tư cách tiến vào phúc địa, sau bảy ngày trở về, thực lực đều đại tăng, thậm chí có người từ Linh hồn trung kỳ nhảy lên Linh hồn đỉnh cao, ngươi có biết lý do là gì không?” Trần điện chủ hỏi.
“Hả? Lý do là gì?” Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy tò mò. Ngắn ngủi bảy ngày lại có thể từ Linh hồn trung kỳ nhảy một cái lên Linh hồn đỉnh cao, thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Thực lực càng cao, thăng cấp càng chậm, đối với người bình thường mà nói, nếu như không có công pháp tu luyện đặc biệt hoặc linh dược trợ giúp, muốn từ Linh hồn trung kỳ lên Linh hồn đỉnh cao cũng phải mất tám năm, mười năm. Mặc dù với thực lực của nàng bây giờ, thăng cấp như vậy cũng chẳng tính là cái gì nhưng đối với mấy người Mặc Sĩ Thần lại có tác dụng cực lớn.
“Trong phúc địa có một loại xích linh quả, màu sắc gần giống hạt dẻ, ngoài cứng trong mềm, sau khi ăn, cho dù là Thánh cấp cao thủ, thực lực cũng có thể tăng lên không ít, ngươi nhất định phải chú ý.” Trần điện chủ vô cùng cường điệu nói.
“Dạ, đã biết. Đa tạ điện chủ nhắc nhở.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu. Xích linh quả? “Đặc sản” của Phúc địa sao?
Mấy ngày tiếp theo, bọn Gia Cát Minh Nguyệt chỉ ngồi đợi đến ngày tiến vào phúc địa. Gia Cát Minh Nguyệt đặc biệt kích động. Bởi vì, tiến vào phúc địa, nàng có thể thấy được những thứ trước kia Quân Khuynh Diệu nói với nàng. Những chữ khắc trên vách đá nhất định là do mẫu thân lưu lại? Thật là muốn nhìn thấy ngay và luôn a!
Mà ở Luyện Vũ điện, quản sự Luyện Vũ điện cũng tới thông báo về chuyện đi vào phúc địa. Bọn Chúc Thần Thư cũng nhận được tư cách bước vào phúc địa. Chúc Thần Thư thuận miệng hỏi một câu người của Tu Vũ điện có ai được tiến vào phúc địa không. Quản sự ngạc nhiên nhìn Chúc Thần Thư: “Sao ngươi biết năm nay Tu Vũ điện cũng có người được vào phúc địa?”
“Là bọn Gia Cát Minh Nguyệt?” Theo bản năng, Chúc Thần Thư cho rằng ngoài bọn họ ra, Tu Vũ điện không còn ai có đủ tư cách vào phúc địa.
“Ô, ngươi đoán đúng rồi. Ta cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Năm nay, người của Tu Vũ điện lại có thể có tư cách tiến vào phúc địa. Gia Cát Minh Nguyệt này…….” Quản sự bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Chúc Thần Thư lại không kinh ngạc quá nhiều, khẽ mỉm cười, vì hắn thấy đây là chuyện đương nhiên. Nhưng nụ cười của hắn rơi vào mắt Lộ Xảo Xảo lại không phải là chuyện như vậy.
Lộ Xảo Xảo giấu hai nắm đấm đã nắm chặt trong tay áo, người khẽ run lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...