Gia Cát Minh Nguyệt không ngờ tới, sau khi Mạn Tuyết Oánh xúi giục Thái tử thất bại, Ấn Phi Đào đã lập tức ra tay. Hơn nữa, còn tự mình ám sát. Nếu như không có Quân Khuynh Diệu ở đấy, có lẽ, hắn đã thành công.
Bởi vì có Quân Khuynh Diệu bí mật ẩn nấp, âm thầm bảo vệ bên cạnh Hoàng thượng cho nên Ấn Phi Đào mới thất bại. Ấn Phi Đào có nghĩ nát óc cũng không ra, tại sao Quân Khuynh Diệu lại ở Đan Lăng quốc, tại sao lại ẩn nấp trong hoàng cung. Mà Nam Cung Cẩn tất nhiên sẽ không hảo tâm nói cho hắn biết. Cho nên, Ấn Phi Đào chỉ có thể như người câm mà ăn hoàng liên*. ( có khổ, có uất ức mà không nói ra được)
Thời điểm Gia Cát Minh Nguyệt nhận được tin tức, Ấn Phi Đào đã trốn khỏi hoàng cung, nhưng Quân Khuynh Diệu vẫn ở lại, đề phòng khi hắn truy đuổi Ấn Phi Đào, có người nhân cơ hội gây bất lợi cho Hoàng thượng. Hắn phái người truyền tin đến cho Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt khiếp sợ nhìn tin tức Quân Khuynh Diệu đưa tới. Ấn Phi Đào này đúng là điên rồi, vội vã muốn hoàn thành nhiệm vụ của Thần Miếu, rõ ràng là muốn mạnh mẽ chứng minh sự tồn tại của mình. Gia Cát Minh Nguyệt phần nào hiểu được vì sao hắn chưa bao giờ thành công, chưa bao giờ buông tha. Hiện tại hắn chạy đi, cũng không biết là đi nơi nào. Chỉ có điều, giống như lần trước, trong hoàng cung vẫn chưa truyền ra bất kỳ tin tức nào về việc Hoàng thượng bị ám sát. Gia Cát Minh Nguyệt hiểu, chuyện này cũng không có cách giải quyết nào khác. Đan Lăng quốc bây giờ, không, phải nói là tất cả các quốc quân bây giờ cũng không đủ thực lực để trực tiếp tấn công Thần Miếu, cho nên không thể trở mặt. Chỉ có thể âm thầm phản kích, chờ thời cơ khiến cho địa vị của Thánh Điện dần dần cao hơn so với Thần Miếu.
“Minh Nguyệt, ăn cơm.” Tiết Tử Hạo lên tiếng gọi.
“ Ừm, tới ngay đây.” Gia Cát Minh Nguyệt mở cửa đi xuống lầu, vừa mới tới cầu thang đã nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tiết Tử Hạo.
“ Mập mạp đâu? Lúc trước vẫn ở trong phòng. Người đâu?” Thanh âm của Tiết Tử Hạo có chút bối rối bất an.
Nghe thấy vậy, lòng Gia Cát Minh Nguyệt chợt trùng xuống, vọt nhanh tới trước cửa phòng ngủ của Mặc Sĩ Thần. Tiết Tử Hạo đang đứng ở bên trong, lo lắng tra xét gian phòng, không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, chỉ có cửa sổ đang mở.
“ Không xong.” Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm nghiến răng, xông vào trong phòng Nam Cung Cẩn, phanh một tiếng phá tan cửa phòng, chỉ thấy Nam Cung Cẩn đang nhàn nhã tựa vào cửa sổ.
“ Minh Nguyệt, muốn ăn cơm sao?” Nam Cung Cẩn quay đầu, mỉm cười nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trừ bỏ dáng vẻ tươi cười, vẫn tà mị và quyến rũ như trước.
Nhưng trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt lúc này chỉ có lửa giận ngút trời.
“ Nam Cung Cẩn, Mập Mạp đâu? Mập Mạp ở đâu? Người đâu? Ngươi hẳn là biết?” Gia Cát Minh Nguyệt lớn tiếng hỏi. Dựa vào thực lực của hắn, nếu có người xông vào trạch viện của nàng, hắn chắc chắn cảm nhận được.
“ Biết, mới vừa rồi Ấn Phi Đào tới bắt hắn đi.” Nam Cung Cẩn ung dung nói.
“ Ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt tức giận đến nổi gân xanh. “ Ngươi trơ mắt nhìn hắn bị bắt đi? Sao ngươi không ngăn cản?”
“ Tại sao ta phải ngăn cản?” Nam Cung Cẩn nghiêng đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Gia Cát Minh Nguyệt cứng đờ người, giờ khắc này, tất cả huyết dịch như sôi trào, cả người nàng như muốn nổ tung.
“ Con mẹ ngươi, cút! Ăn của lão tử, ở của lão tử, dùng của lão tử, người của ta bị bắt, con mẹ nó, ngươi rắm cũng không phóng một cái. Lập tức cút khỏi đây cho lão tử.” Lửa giận trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt lúc này hoàn toàn bộc phát, hướng Nam Cung Cẩn rống giận. Đối với Nam Cung Cẩn, nàng cực kỳ không thích nhưng vẫn một mực nhẫn nhịn hắn. Nhưng hiện tại, Mập Mạp gặp chuyện không may đã chạm đến giới hạn cuối cùng của nàng, nàng không cách nào nhẫn nhịn được nữa.
Nam Cung Cẩn sửng sốt, lần đầu tiên thấy Gia Cát Minh Nguyệt nổi giận như vậy, cũng là lần đầu tiên hướng hắn bạo phát, hiển nhiên hắn có chút kinh ngạc. Đáy mắt lóe lên một tia nghiền ngẫm nhưng chỉ một thoáng liền biến mất.
“ Người đi hướng bên kia.” Nam Cung Cẩn giơ tay chỉ một hướng trong màn đêm.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng không nhìn hắn lấy một cái, đi đến bên cửa sổ đẩy hắn ra, từ cửa sổ nhảy thẳng xuống, vừa chạy vừa triệu hoán ra Cự Phong, sau khi cưỡi lên Cự Phong lại lập tức gọi Vẹt Mập ra để cho nó bay đi trước tìm hiểu, nàng cưỡi Cự Phong điên cuồng đuổi theo hướng Nam Cung Cẩn chỉ.
Nam Cung Cẩn dựa vào bên cửa sổ, yếu ớt than thở: “ Nữ nhân nha, phải ôn nhu một chút mới đúng chứ.”
……….
Gia Cát Minh Nguyệt điên cuồng đuổi theo, lỗ mũi Cự Phong run rẩy, ra sức ngửi.
“ Tên biến thái kia thích hoa lan, ngươi ngửi trong không khí có mùi hoa lan không?” Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng hỏi. Nàng từng tiếp xúc gần với Ấn Phi Đào một lần, quả thật có ngửi được mùi hoa lan trên người của hắn.
“ Có.” Cự Phong hít mũi một cái, khẳng định đáp.
“ Mau đuổi theo, đuổi theo mùi hương này.” Gia Cát Minh Nguyệt càng thêm gấp gáp. Hy vọng tới kịp, hy vọng tới kịp! Nàng không dám tưởng tượng, nếu như Mập Mạp thực sự bị tên Ấn Phi Đào… cái kia, Mập Mạp sẽ như thế nào. Bị khuất nhục như vậy, thực sự là sống không bằng chết. Mập Mạp này, thoạt nhìn bề ngoài thì có vẻ tùy tùy tiện tiện, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt hiểu rõ hơn ai hết, tâm tư Mập Mạp thực ra rất tinh tế, nhạy cảm. Trong đội ngũ của bọn họ, Mập Mạp lúc nào cũng lặng lẽ nỗ lực, gặp phải nguy hiểm hắn luôn đứng ở phía trước. Khi bị thương cũng chỉ tươi cười ngốc nghếch, chưa từng oán trách bất kỳ điều gì. Lần trước ở Bạch Băng bình nguyên, thoạt nhìn thì nghĩ hắn hành động lỗ mãng, nhưng thực ra hắn đang mạo hiểm tính mạng tranh thủ cơ hội cho nàng. Người khác có thể không hiểu hành động của hắn, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt nàng làm sao có thể không hiểu!
Trong màn đêm, Cự Phong chạy như điên, ra khỏi thành lại tiếp tục hướng ngoại thành chạy đi. Vẹt Mập không theo kịp tốc độ của bọn họ, hổn hển ở phía sau kêu chờ hắn một chút. Gia Cát Minh Nguyệt gọi Vẹt Mập trở về, tiếp tục thúc giục Cự Phong đẩy nhanh tốc độ.
Bên ngoài thành, bóng đêm mông lung, chỉ có ánh trăng nhu hòa chiếu phía trước.
Rời kinh thành càng ngày càng xa, lòng của Gia Cát Minh Nguyệt cũng càng ngày càng trầm xuống. Rốt cuộc cái tên Ấn Phi Đào này bắt Mập Mạp đem đi nơi nào?
“ Mùi hương rất nồng, sắp đến rồi.” Cự Phong mở miệng nói, an ủi Gia Cát Minh Nguyệt.
“ Ừ.” Gia Cát Minh Nguyệt hỗn loạn đáp lại.
Thời điểm rời kinh thành ít nhất hơn ba mươi dặm, Cự Phong cuối cùng cũng giảm tốc độ.
“ Đang ở gần đây.” Cự Phong trả lời chắc chắn.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn rừng cây âm u phía trước, xoay người xuống khỏi Cự Phong, không chút do dự xông thẳng vào.
Cự Phong theo sát ngay phía sau Gia Cát Minh Nguyệt.
Phía trước có ánh sáng!
Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh, sau đó gia tăng cước bộ đuổi tới. Càng ngày càng gần, phía trước là một mảnh đất trống, cây cối xung quanh đều treo đèn, mấy cái đèn đủ chiếu sáng một vùng. Thế nhưng, đèn này cũng không phải đèn dầu bình thường, bên trong đều là dạ minh châu to bằng nắm tay đang phát sáng. Trên đất trống, Mập Mạp hôn mê bất tỉnh, nằm trên một mảnh lụa trắng.
May mắn là quần áo Mập Mạp vẫn còn nguyên vẹn, sắc mặt như cũ, hô hấp đều đặn. Tên Ấn Phi Đào này đúng là đạt đến cảnh giới của sự biến thái, bắt người đem tới còn bài trí công phu như vậy. May mắn nàng đuổi kịp, Mập Mạp vẫn chưa bị hạ độc thủ, hoa cúc cũng được bảo vệ.
Ấn Phi Đào, tên biến thái này ở chỗ nào? Sao lại không thấy hắn?
Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên giật mình một cái, cảm thấy một mối nguy to lớn đang tập kích đến. Nàng lập tức xoay người, rút ra chủy thủ, đúng lúc, một cỗ lực lượng cường đại từ phía sau đánh úp tới.
“ Đinh.” Thanh âm thanh thúy vang lên, một thanh loan đao dài chưa đến một thước, giống như nguyệt nha (trăng non) xuất hiện trước mắt Gia Cát Minh Nguyệt, đao phong sắc bén ngăn cản chính xác mũi nhọn của chủy thủ, không sai một ly. ( nếu xét từng câu từng chữ như trong nguyên bản thì nó là “mũi đao sắc bén che chắn chính xác điểm sắc nhọn nhất của chủy thủ” nhưng ta thấy nó khó hiểu và hư cấu, max hư cấu =.= 1 cái cong 1 cái thẳng làm thế nào mà 2 cái mũi nhọn nó chạm được vào nhau chính xác như thế??? Tác giả thật là vi diệu.)
Lực lượng khổng lồ xuyên qua mũi nhọn, điên cuồng tuôn ra, giống như tầng tầng lớp lớp đỉnh sóng dâng lên giữa biển khơi mênh mông, bao la vô tận. Mà lực lượng Gia Cát Minh Nguyệt rót vào chủy thủ giống như ném vào biển cả rộng lớn, không hề dấy lên dù là một gợn sóng.
Gia Cát Minh Nguyệt không tự chủ lui về phía sau hai bước, mà Ấn Phi Đào lại không hề nhúc nhích, trong tay vẫn nắm chặt loan đao.
Hàn tinh lóe lên, bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt thoáng một cái, giống như u linh quỷ dị khó dò, hướng Ấn Phi Đào công kích, chủy thủ đâm liên tiếp không ngừng, ánh sáng lấp lóe như trời đêm đầy sao bao vây Ấn Phi Đào.
Cho dù là đối thủ cấp Linh hồn đỉnh cao, đối mặt với thân pháp quỷ dị, nhanh như chớp của Gia Cát Minh Nguyệt đều sinh ra cảm giác khó lòng phòng bị, nhưng lần này, đối thủ của Gia Cát Minh Nguyệt là Ấn Phi Đào, đã tiến vào Thánh cấp. Thánh cấp và Linh hồn cấp bản chất khác biệt, trong mắt Ấn Phi Đào, thân hình Gia Cát Minh Nguyệt không có nửa điểm quỷ dị, ngay cả một sợi tóc bay nhanh trong gió cũng không lọt, đều rơi vào trong mắt hắn.
Ấn Phi Đào tiếp được toàn bộ công kích của Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng run sợ. Đây là khác biệt giữa Thánh cấp và Linh hồn cấp sao?
Ấn Phi Đào không muốn bị phát hiện, nhẹ quơ quơ cổ tay, một phen công kích vừa rồi của Gia Cát Minh Nguyệt, thoạt nhìn thì có vẻ không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới hắn, nhưng chỉ có hắn mới biết một phen công kích kia ẩn chứa lực lượng cường đại cỡ nào, may mà bản thân vừa tấn thăng Thánh cấp cách đâu không lâu, nếu không, chỉ dựa vào cận chiến, mình muốn thắng nàng thật không phải chuyện dễ dàng.
Quát to một tiếng, Gia Cát Minh Nguyệt động thủ lần thứ hai. Mũi chủy thủ sắc nhọn ngưng tụ ra một điểm sáng nho nhỏ nhưng so với mặt trời giữa trưa còn chói mắt hơn.
Ấn Phi Đào hừ lạnh một tiếng khinh thường. Loan đao nguyệt nha lần nữa giơ lên, chuẩn bị nghênh đón chủy thủ sắc nhọn.
“ Đinh đinh …” Thanh âm va chạm vang lên không dứt, sắc mặt Ấn Phi Đào đột biến. Một cỗ lực lượng vô cùng lợi hại theo chủy thủ của Gia Cát Minh Nguyệt bạo phát ra ngoài, mang theo sức mạnh vô địch đâm vào loan đao nguyệt nha của hắn, cho dù kình khí của hắn như biển rộng mênh mông không giới hạn cũng không có cách nào cắn nuốt hoàn toàn cỗ lực lượng này.
Lực lượng kia như mũi giáo nhọn từ chín tầng mây gào thét đâm vào biển rộng, căn bản không đếm xỉa đến biển cả rộng lớn mênh mông có thể chứa đựng vạn vật trên thế gian, cứ như vậy, không ngừng phá vỡ mặt biển đâm thẳng xuống chỗ sâu nhất của đáy biển. Kình khí của Thánh cấp mặc dù mênh mông như biển, nhưng cũng không phải là vô biên vô hạn, chỉ cần cỗ lực lượng này xuyên qua kình khí phòng ngự của hắn là có thể thương tổn đến hắn.
Ấn Phi Đào vốn cho rằng mình tấn thăng Thánh cấp, ở Đan Lăng quốc khó gặp địch thủ, không nghĩ tới lại gặp phải Quân Khuynh Diệu, ám sát thất bại, chỉ có thể chật vật chạy trốn. Bây giờ, trăm triệu lần cũng không ngờ tới, Gia Cát Minh Nguyệt lại có thể ngưng tụ ra lực lượng như vậy.
Ấn Phi Đào dứt khoát buông tay, loan đao nguyệt nha phát ra một tiếng giòn tan như tiếng gốm sứ vỡ vụn, muốn nổ tung lại bị lực lượng mạnh mẽ kia đánh vỡ thành từng mảnh nhỏ.*
(*) chỗ này có thể hiểu thế này: loan đao bị hai lực lượng khống chế, không chịu được muốn nổ tung thành bột phấn, nhưng Ấn Phi Đào buông tay nên chỉ còn lại lực lượng của Minh Nguyệt, lực lượng này chỉ làm cho loan đao vỡ thành nhiều mảnh thôi.
—- Edit bám sát nguyên bản lại thiếu vốn từ nên kb viết luôn thế nào cho hay và dễ hiểu, đành phải giải thik ntn. =))))) Cũng có thể ta hiểu sai, Nana ra Tết tha hồ beta nhé! :3
Thân hình Ấn Phi Đào lắc lư liên tiếp mấy cái chống đỡ lực lượng dư thừa chưa tiêu thoát hết, thoạt nhìn vân đạm thanh phong không tốn sức lực, nhưng chỉ có hắn mới biết muốn hóa giải luồng lực lượng đang điên cuồng ngưng tụ thành từng sợi (lực lượng) nhỏ là khó khăn nhường nào, dưới tác động của sức mạnh đầy tính hủy diệt và xuyên thấu, ngay cả kinh mạch cũng cảm thấy hàn ý thấm sâu, đau đớn như kim châm.
Mặc dù Gia Cát Minh Nguyệt chưa tấn thăng Thánh cấp, nhưng vừa rồi lực lượng được ngưng tụ ra chủy thủ, ngay cả Ấn Phi Đào mới bước vào Thánh cấp cũng không dám trực tiếp chống đỡ, loan đao phòng thân cũng bị đánh vỡ thành nhiều mảnh mà chủy thủ của Gia Cát Minh Nguyệt lại không hề hấn gì, hiển nhiên binh khí bình thường không thể so sánh.
Thanh chủy thủ này, nhất định không phải là phàm vật! Thậm chí có thể gọi là thần binh! Ấn Phi Đào nhìn chằm chằm chủy thủ trên tay Gia Cát Minh Nguyệt, ánh mắt lộ vẻ tham lam. Nếu như có thể đoạt được thanh chủy thủ này, thực lực của mình đâu chỉ tăng lên một bậc, hơn nữa không phải mình sử dụng binh khí ngắn sao? Giết nàng, chủy thủ kia sẽ là của mình! ( Thằng này phải giết ko cho nó đẻ trứng )
Tập trung sức mạnh công kích vào một điểm để nâng cao tính chất phá hủy, đạo lý này hết sức rõ ràng, ngay cả người không tu luyện cũng hiểu. Nhưng mà, hiểu thì hiểu, muốn làm được đâu có dễ như nói?
Sau khi đạt tới cấp Linh hồn, kình khí trong cơ thể càng ngày càng dồi dào, khả năng ngưng tụ sức mạnh cũng ngày càng tăng theo, nhưng nếu liều lĩnh ngưng tụ quá mức, chỉ sợ ngay cả bản thân cũng không chống đỡ được, đả thương kinh mạch, thậm chí nổ tung mà chết. Khác biệt giữa Thánh cấp và Linh hồn cấp cũng là đây. Sau khi được Thiên lôi tôi thể cải tạo, bất kể là thân thể hay không gian tinh thần của Thánh cấp cao thủ đều như dục hỏa trùng sinh, thay đổi tính chất, có thể tiếp nhận kình khí và tinh thần lực mạnh hơn, thi triển ra lực ngưng tụ mạnh hơn kình khí*. (lực tạo ra mạnh hơn lực lượng trong cơ thể)
Nhưng cái gì cũng có cực hạn, dù là Thánh cấp hay Linh hồn cấp, muốn thi triển lực lượng mạnh hơn, nhất định phải dựa vào chất lượng của vũ khí, càng thượng thừa càng mạnh, cho dù là cao thủ cấp linh hồn toàn lực ngưng tụ ra kình khí, ngay cả thần binh* đã trải qua muôn vàn thử thách cũng khó có thể chống đỡ, càng không cần phải nói đến Thánh cấp.
(*)Binh ở đây là binh lính không phải binh khí nhé.
[ Tắc chỗ này gần 2 ngày luôn :-)) ). Ko biết tiếng Tàu và QT thì cực khó hiểu, cuối cùng ngộ ra được như này :-)) ko biết đã chuẩn chưa nữa =)))))]
Ấn Phi Đào trong nháy mắt sững sờ, Cự Phong như tường vân bất ngờ xuất hiện, cũng không dừng lại, trực tiếp tấn công Ấn Phi Đào, hai lợi trảo chớp động, một mảnh quang mang hoàng kim hiện lên làm say mê lòng người. Cùng lúc đó, Gia Cát Minh Nguyệt cũng nắm chặt chủy thủ công kích lần nữa.
Phong báo chi vương (vua phong báo), hơn nữa còn là phong báo chi vương biến dị có móng vuốt hoàng kim. Hoa văn phong báo, bóng dáng phong mê đều rơi vào trong mắt Ấn Phi Đào, nhưng trong mắt hắn chỉ lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó là khinh miệt. Đối với người khác, phong báo chi vương có được kỹ năng biến dị là một trong những ma sủng mạnh nhất, nhưng so với ma sủng của hắn còn kém xa.
Trong nháy mắt, Ấn Phi Đào lấy tư thế quỷ dị vội vàng thối lui. Hai tay chậm rãi mở ra, tóc không gió mà bay, chớp mắt, cả người như đang ở giữa thảo nguyên bát ngát, một cỗ năng lượng kỳ dị tức thì dao động. Gia Cát Minh Nguyệt cảm nhận được cỗ dao động quen thuộc. Đó là dao động tinh thần khi triệu hồi ma sủng. Ấn Phi Đào cũng là triệu hoán sư, là một song tu!
Cự Phong bay lên, mắt thấy liệt trảo hoàng kim sắp chạm vào người Ấn Phi Đào, chỉ một chút nữa, móng vuốt sắc nhọn đã xé rách cơ thể hắn, đúng lúc này, từng đạo quang ảnh mông lung, huyền ảo, xoay tròn trong không khí, một cái sừng nhọn thoạt nhìn đơn giản, mộc mạc xuất hiện giữa không trung, đường nét giản đơn nhưng có vẻ thô dày và nặng nề.
Liệt trảo hoàng kim bổ trúng sừng nhọn rắn chắc, một tiếng “ Phốc” phát ra, nhìn như không có gì bất thường, chỗ sừng nhọn cũng không có nửa điểm tổn hại, nhưng trên sừng nhọn đột nhiên phát ra một đạo dị quang, dưới lực phản công cường đại, Cự Phong bị đánh bay ra ngoài, lăn mười mấy vòng mới miễn cưỡng đứng vững, lúc đứng lên, trong miệng rịn ra vết máu.
Một kích, mới chỉ một kích, Cự Phong đã bị đả thương, không thể chống đỡ.
Đây rốt cuộc là ma sủng gì, lại cường đại như vậy? Gia Cát Minh Nguyệt không có thời gian suy nghĩ nhiều, chủy thủ hóa thành một tinh điểm, hướng ngực Ấn Phi Đào đâm tới, “ Phốc”, không khí vặn vẹo, dao động, cái sừng nhọn phác thực vô hoa (như đã nói ở lần đầu nó xuất hiện :3) lần nữa xuất hiện chặn trước chủy thủ của Gia Cát Minh Nguyệt, mũi chủy thủ ngưng tụ một lực lượng kinh khủng vậy mà lại không cách nào phá giải được lớp phòng ngự của nó, ngay sau đó, Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy có một lực lượng bào sơn hải đảo (dời núi lấp biển) đang vọt về phía mình, muốn tránh cũng không tránh kịp, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt run sợ, đây là lực lượng cường đại bậc nào, ngay cả Cự Phong là Thú vương, thể chất trời sinh còn không ngăn cản được, nàng có thể chống đỡ được sao?
Thân thể đột nhiên nhẹ bỗng, bay về phía sau. Biết lực phản chấn này mạnh cỡ nào, vào thời khắc mấu chốt, Cự Phong phi tới, ngậm đai lưng của nàng kéo về phía sau, ngay cả như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn cảm giác được lực phản chấn cường đại như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, vất vả lắm mới có thể vung chủy thủ lên ngăn trở, lúc dừng lại vẫn thở gấp không ngừng.
Giữa một mảnh quang vân chớp động một con ma sủng ngoại hình kỳ lạ xuất hiện, toàn thân lông mao màu đen phát sáng, thân hình giống như một con nai, phủ đầy những đốm hoa mai xinh đẹp, giữa trán có một cái sừng dài, hai mắt như thủy tinh trong suốt sáng ngời, oai phong nhìn Gia Cát Minh Nguyệt và Cự Phong.
“ Là dị thú thượng cổ!” Trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt vang lên thanh âm kinh hãi của Cự Phong.
Thì ra là dị thú thượng cổ, thảo nào cường đại như vậy! Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh. Dị thú thượng cổ, xen giữa ma sủng và thần thú, mặc dù không được gọi là thần thú chân chính nhưng cũng là nổi bật nhất trong đó, thậm chí thực lực còn không kém so với thần thú, là hy vọng xa vời đối với tuyệt đại đa số triệu hoán sư.
Cự Phong nặng nề phát ra một tiếng gầm nhẹ, xuất phát từ bản năng của ma sủng nó vô cùng kính sợ dị thú thượng cổ trong truyền thuyết, nhưng lại không muốn vứt bỏ Gia Cát Minh Nguyệt chạy trốn một mình, chỉ là tiếng gầm nhẹ mang theo run rẩy đã thể hiện rõ sự sợ hãi của nó.
Gia Cát Minh Nguyệt phất tay, quầng sáng chợt hiện, đem Cự Phong triệu hồi về không gian ma sủng. Đối mặt với Thánh cấp cao thủ nó có thể giúp, nhưng đối với dị thú thượng cổ, một chút cũng không thể, không chỉ là thực lực chênh lệch, mà còn do tâm lý sợ hãi.
“ Đúng vậy, là một triệu hồi sư có được phong báo chi vương biến dị, ngươi quả thực rất mạnh, nhưng đáng tiếc, ngươi lại gặp phải ta.” Sát ý trong mắt Ấn Phi Đào ngày càng đậm. Thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt, thanh chủy thủ giống như thần binh, ma thú biến dị phong báo chi vương, tất cả đều khiến hắn cảm thấy uy hiếp thật lớn, nếu như hôm nay để nàng chạy thoát, nhất định hậu hoạn vô cùng. Trong lòng Ấn Phi Đào đã quyết tâm phải giết nàng, cho dù phải trả giá đại giới cũng nhất định phải giết chết nàng!
Gia Cát Minh Nguyệt không chút sợ hãi.
“ Muốn giết ta, phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.” Gia Cát Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, giọng mỉa mai, châm chọc.
“ Ngươi cho rằng với khả năng của ngươi có thể chống lại dị thú thượng cổ sao? Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết.” Ấn Phi Đào khinh thường nói. Dị thú thượng cổ cường đại, ngay cả hắn song tu triệu hoán sư Thánh cấp sơ nhập cũng khó có thể ứng phó, ngoài Thanh tiên sinh Thánh cấp đỉnh cao, còn ai có khả năng chống đỡ? Mặc dù thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt không tồi, lại có thần binh trong tay, nhưng với khả năng của nàng, làm sao có thể chiến thắng dị thú thượng cổ?
“ Vậy ngươi cứ chờ xem.” Gia Cát Minh Nguyệt cười một tiếng. Toàn bộ tinh thần lực hướng tới ngọc bội tinh huyễn thủ hộ và vòng cổ, một luồng thất thải huyễn mang không ai thấy được lóe lên trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt, ánh sáng long lanh như ngọc trước đây chưa từng có, dưới luồng thất thải huyễn mang, phong ấn trên người lần nữa bị mở ra, dù chỉ một lỗ hổng rất nhỏ, nhưng lực lượng thần bí trong cơ thể lại như núi lửa phun trào theo đó ra ngoài, ngay cả bản thân Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có cách nào khống chế được.
Gia Cát Minh Nguyệt mặc dù đang cười nhưng ánh mắt ngày càng ngưng trọng, lực lượng kinh khủng trong cơ thể đã phá bỏ phong ấn mang theo khí tức cuồng bạo và đầy tính hủy diệt tràn khắp cơ thể.
Nhìn Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, trong lòng Ấn Phi Đào dâng lên dự cảm không lành, phát động tinh thần lực ra lệnh, con dị thú thượng cổ gầm nhẹ một tiếng, từng đạo cuồng phong từ bên người bay lên, mà từ đỉnh sừng không ngừng thả ra từng luồng khí lưu mạnh mẽ.
Hai người không hẹn mà đều ngầm hiểu ý, đánh nhau cách xa chỗ Mặc Sĩ Thần. Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt thầm cảm thấy may mắn, Ấn Phi Đào có ý tứ với Mặc Sĩ Thần, cho nên không muốn làm thương tổn đến hắn. Nếu không, nàng còn phải đau đầu nghĩ biện pháp bảo vệ Mặc Sĩ Thần, tránh cho hắn không bị ngộ thương trong trận chiến này.
Trong tích tắc, một luồng khí tức cuồng bạo như gió lốc hung tàn hình thành ngoài thân, khí lưu mạnh mẽ giống như một chuôi dao không ngừng xoay vòng, lưỡi dao sắc bén, mọi thứ bên cạnh đều bị xé thành từng mảnh nhỏ. Ngay cả bầu không khí ngoài thân, dường như cũng bị gió xoáy cắt rời, tạo thành một khoảng chân không khiến người ta hít thở không thông.
Dị thú gầm nhẹ một tiếng, luồng gió lốc đủ để xé rách tất cả mọi thứ trên thế gian hướng Gia Cát Minh Nguyệt đánh tới, đi qua nơi nào, nơi ấy trở nên hoang tàn, không còn một cành cây ngọn cỏ, cơn gió lốc dưới sừng nhọn quét qua mặt đất tạo nên một khe rãnh sâu không thấy đáy, đất đá bị cắt thành từng mảnh cuốn lên không trung, trong nháy mắt lại bị phong nhận cuốn thành bột mịn.
Khí lưu từ sừng dị thú vẫn không ngừng tuôn ra, cơn lốc không ngừng mở rộng, tàn phá tất cả mọi thứ dọc đường.
Ngoại trừ Thanh tiên sinh tuyệt đỉnh cường giả, e rằng ngay cả Lăng Phi Dương Thánh cấp cao thủ sơ nhập cũng khó có thể ngăn cản, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt lại không mảy may sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...