Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Lăng Phi Dương từ hồng biến thành đen, mắt lạnh nhìn lão bản, khẽ cười một tiếng: "Ông chủ, dường như ngươi đã quên mất tình cảnh hiện tại của chính mình rồi nhỉ."
"A! Người tới, cứu. . . . . ." Lúc này ông chủ mới hồi phục lại tinh thần, há mồm kêu to, nhưng lập tức phải im bặt . Mũi kiếm lạnh như băng chạm lên cổ của hắn , làn da có chút đau đớn, trên cổ có một luồng nhiệt lưu chậm rãi chảy xuống. Chảy máu , a a a! Ông chủ tỏ vẻ hoảng sợ nhìn đôi mắt lạnh lẽo của thiếu niên tuấn mỹ trước mặt. Hắn không nghi ngờ chút nào, nếu mình nói thêm câu nữa làm cho thiếu niên không hài lòng , kiếm này sẽ chọc thủng cổ của hắn! Hắn còn chưa muốn chết a! Không biết vì sao, ông chủ cảm thấy nguyên nhân thiếu niên này nổi giận ngập trời, không phải bởi vì mình phái người chém giết bọn họ cướp đổ phiếu, mà phần lớn là vì tập tranh đông cung đồ của mình bị cô gái kia thấy được.
"Ông chủ! Lá gan ngươi không nhỏ nha." Gia Cát Minh Nguyệt đi ra phía trước, nhìn chiếc ghế bị đổ trên đất không động đậy , Mặc Sĩ Thần biết điều chạy đến, ngoan ngoãn dựng ghế lên , sau đó Gia Cát Minh Nguyệt đặt mông ngồi xuống.
"Ta, ta , ta cũng không muốn tìm người đi đoạt đổ phiếu của các ngươi. . . . . ." Rốt cuộc ông chủ cũng biết , lúc này không thể giấu giếm được nữa . Mũi kiếm trên cổ hình như lại đâm sâu vào da thịt hắn thêm hai phân , đau quá a.
"Lười phí lời với ngươi, đưa tiền đây." Gia Cát Minh Nguyệt đập bàn, kỳ thật nàng cũng biết. Ông chủ này, cũng không có ý định giết bọn họ, chỉ là mời người trộm đổ phiếu về , đương nhiên nếu trộm được về thì sẽ được thưởng. Tiểu Đinh và Thú Nha cuối cùng thành ra như vậy, cũng không phải do ông chủ này bày mưu tính kế .
"Được. Được" Lão bản không ngừng gật đầu , so với gà đang mổ thóc không khác gì nhau, "Ta cho các ngươi tiền. Không biết vị anh hùng này có thể buông kiếm trước không?"
Lăng Phi Dương hừ lạnh một tiếng, dời kiếm đi .
Cả người ông chủ toàn là mồ hôi lạnh, tay chân máy móc đi tới cạnh giá sách, sờ lên một quyển sách . Sau đó giá sách liền tách ra hai bên, lộ ra mặt tường . Trên tường có một cái hốc, trong đó là một chiếc rương có khóa.
Tiết Tử Hạo đi lên, nhìn ông chủ kia lấy ra chìa khóa mở rương . Trong rương có rất nhiều thủy tinh tạp, châu báo quý giá , vừa thấy đã biết giá trị liên thành.
"Hì hì, ông chủ, ngươi rất có tiền a." Tiết Tử Hạo cười rất không có hảo ý.
"Tha mạng, những thứ này đều cho ngài. Anh hùng, tha ta một mạng a." Bắp chân ông chủ bắt đầu run lên.
"Ai muốn mấy thứ này của ngươi? Chúng ta là cường đạo sao?" Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Ít nói nhảm, nhanh chóng đổi đổ phiếu cho chúng ta ."
"A?" Đầu óc ông chủ có chút rối loạn , chuyện chỉ có như vậy ? Có thể sao?
"Mau mau hối đoái cho chúng ta, chúng ta còn muốn đặt cược tiếp." Gia Cát Minh Nguyệt không kiên nhẫn đứng lên thúc giục.
Ông chủ nghe lời này xong, nháy mắt lệ rơi đầy mặt.
"Nữ anh hùng, ý của ngài là, ngài còn muốn tiếp tục đặt cược ở sòng bạc của chúng tôi?" Ông chủ run rẩy hỏi.
"Đúng vậy, quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo *." Gia Cát Minh Nguyệt nghiêm trang nói, "Cho nên ta quyết định tiếp tục đặt cược , tự mua chúng ta thắng. Ta cảnh cáo ngươi, đến lúc ta đi đổi đổ phiếu, nếu không ai đổi cho chúng ta, ngươi có chạy đến chân trời góc biển, chúng ta cũng sẽ bắt ngươi về đổi. Đương nhiên, ngươi đừng hòng chạy, ta sẽ tìm người giám thị ngươi."
**Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, dụng chi hữu độ: quân tử dù yêu tiền tài, nhưng nhận tiền tài cũng có đạo nghĩa, dùng tiền tài cũng có chừng mực.
Nước mắt ông chủ chảy dài như sợi mỳ , tuy bọn họ không lấy tiền của hắn . Nhưng so với trực tiếp cướp tiền thì việc này còn làm cho hắn thống khổ hơn.
Lăng Phi Dương dương dương tự đắc giơ tay lên cao , một đạo kình khí hiện ra , cái trán ông chủ lập tức trở nên bóng loáng ! Ông chủ sờ sờ cái trán trống trơn của chính mình, một mực run rẩy, một câu cũng không dám nói.
Sau khi đổi đổ phiếu cho mấy người Gia Cát Minh Nguyệt , Gia Cát Minh Nguyệt mở to hai mắt hăng hái nhìn lão bản: "Ông chủ, cái tập tranh vừa rồi của ngươi, còn không?"
Không đợi ông chủ trả lời, Lăng Phi Dương giơ Phá Sát kiếm lên, tóc ở đỉnh đầu ông chủ đã không còn .
"Không có, thật sự, nó không còn xuất bản nữa." Ông chủ rơi lệ đầy mặt hết sức thành khẩn nói. Hiện giờ hắn chỉ sợ Lăng Phi Dương không hài lòng với câu trả lời của chính mình, sẽ trực tiếp gọt trọc đầu hắn . Đầu trọc thật ra cũng không có gì, chỉ sợ cả cái đầu cũng sẽ rớt xuống!
Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu trừng mắt nhìn Lăng Phi Dương, Lăng Phi Dương quay mặt sang chỗ khác , không nhìn ánh mắt lên án của Gia Cát Minh Nguyệt.
Lát sau, Gia Cát Minh Nguyệt bọn họ dùng tiền thắng được, tiếp tục đặt cược . Thời điểm bọn họ đặt cược , nhân viên ghi sổ liền choáng váng. Số tiền lớn như vậy, lại đặt cược cho tiểu đội thứ hai của Đan Lăng quốc thắng. Đây, đây. . . . . .nhân viên ghi sổ đầu đầy mồ hôi, không dám nhận. Vì thế mời mấy người Gia Cát Minh Nguyệt chờ một chút , hắn đi xin ý kiến của quản lý. Rất nhanh, quản lý tái mặt gật đầu , đồng ý cho hắn ghi sổ , nhận tiền đặt cược của đối phương . Chân tay quản lý run rẩy không ngừng, trong lòng kêu rên, xem ra chính mình phải đổi ông chủ . Tương lai của sòng bạc này, hắn đã có thể đoán trước.
Sau khi đặt cược , cất đổ phiếu cẩn thận , đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt vô cùng vui vẻ. Nhìn khắp nơi đèn đuốc sáng trưng , bọn họ quyết định đi ăn cơm, sau đó dạo phố đêm . Ở sòng bạc thuận tiện hỏi quản lý trong kinh thành vịt nướng ăn ở đâu thì ngon, bọn họ mới thảnh thơi đi đến tửu lâu mà quản lý đã giới thiệu . Vừa đến tửu lâu, khách nhân nối liền không dứt, quản lý quả nhiên không lừa gạt bọn họ. Trên cửa tửu lâu có một tấm bảng hiệu lộ vẻ cổ xưa , bí phương tổ truyền, vịt nướng đệ nhất kinh thành .
Phục vụ của cửa tiệm vừa nhìn thấy bọn họ, liền nhiệt tình tiến lên đón.
"Có phòng riêng không ?" Lăng Phi Dương mở miệng hỏi.
"Thật ngại quá, vị công tử này, hôm nay phòng riêng cũng đã hết . Người xem nếu không ta tìm cho ngài chỗ ngồi ở đại sảnh vị trí gần cửa sổ được không ?" Mặt người phục vụ lộ vẻ khó xử, đề nghị .
"Cũng được, mang thức ăn nhanh lên chút ." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn tửu lâu náo nhiệt , trong lòng biết phục vụ hẳn là không nói dối, cũng không làm khó hắn. Nàng không nghĩ sẽ đi sang cửa hàng khác , bởi vì lúc tiến vào đại sảnh nàng đã ngửi được mùi vịt nướng. Dùng cái mũi của người hay ăn hàng mà phán đoán, vịt nướng chỗ này nhất định là danh bất hư truyền.
Phục vụ gật đầu, cao hứng dẫn bọn họ lại chỗ cái bàn bên cạnh cửa sổ ở đại sảnh . Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt gọi mấy món ăn bảng hiệu, phục vụ liền đi thúc giục đồ ăn .
Mặc Sĩ Thần hít hà cái mũi, ngửi hương vị chung quanh , thơm quá a.
"A, lão Trần, ngươi biết không , hôm nay ta thật sự mệt chết đi được." Cái bàn bên cạnh truyền đến một thanh âm oán giận.
"Có phải lại có học viên thi đấu bị thương?" Một thanh âm khác hỏi.
"Đúng vậy a, lần này các ngự y đều hết sức bận bịu . Người của Thái Hưng quốc kia thật đúng là ra tay tàn nhẫn. Lần nào đối thủ của bọn họ cũng bị thương nặng, chỉ còn thừa lại nửa cái mạng. Bận bịu chết chúng ta, nhưng vấn đề là bọn họ còn uy hiếp chúng ta, nếu không chữa trị tốt thì chúng ta sẽ mất mạng . Đầu năm nay, y sư không dễ làm a."
"Ai, nghe ngươi nói vậy, gặp được tuyển thủ hung tàn như vậy, thực phiền toái a ."
"Còn không phải sao, quên đi, không nói nữa, chúng ta uống rượu."
"Ừm, nhất túy giải ngàn sầu , ta uống trước."
"Cũng không thể say. Rất nhanh sẽ đến trận đấu của Thái Hưng quốc, đối thủ lần này là Đan Lăng quốc. Còn không biết người của Đan Lăng quốc sẽ bị đánh thành cái dạng gì đâu."
"Đến lúc đó nói sau , uống rượu trước."
. . . . . .
Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt nghe rõ ràng lời mấy người bàn bên cạnh, mọi người trao đổi ánh mắt. Xem ra, người của Thái Hưng quốc này, có chút hung tàn . Có điều, thì tính sao? Người chiến thắng , nhất định là bọn họ!
Vòng bán kết được người người chờ mong rốt cuộc cũng đã đến.
Trận đấu hôm nay hoàn toàn khác biệt so với các trận đấu mấy ngày trước, hôm nay trong trường thi đấu không còn chỗ ngồi, ngay cả lối đi nhỏ cũng đầy người ngồi xổm, lướt qua khán đài nhìn ra bên ngoài, trên ngọn của mấy cây cao lớn , cũng lác đác bóng người, đó là đệ tử của học viện Thái Uyên đang ngồi trên chạc cây cố gắng nhìn xuống khán đài xem thi đấu.
Hôm nay là vòng bán kết của Thần Long đại tái, năm nay bởi vì đội ngũ dự thi của các quốc gia đều mạnh hơn không ít so với trước đây, Nam Sở quốc rốt cuộc có thể chiếm giữ ưu thế tuyệt đối như cũ được hay không , trừ tiểu đội của Hòa Thương bại trận ngoài ý muốn, bốn đội ngũ cường hãn của Nam Sở quốc cũng chỉ còn lại đội ngũ Trác Thu Nhiên , tuy rằng dân chúng của Nam Sở quốc vô cùng tự tin đối với học viên nước mình, nhưng lúc này cũng khó tránh khỏi có chút lo lắng, lần Thần Long đại tái này, Nam Sở quốc có thể giữ vững địa vị bá chủ kéo dài suốt trăm năm qua được hay không?
Gia Cát Minh Nguyệt cùng mấy người Lăng Phi Dương bình tĩnh tiêu sái bước lên khán đài, mà phương hướng bên kia , đối thủ của bọn họ, năm tên đệ tử đến từ Thái Hưng quốc cũng đi lên đài, nét mặt bọn họ vô cùng vênh váo hung ác, người bên hai phe liếc nhau một cái, đều nhìn thấy trong ánh mắt đối phương sự tự tin chiến thắng cùng quyết tâm. Tuy rằng trận đấu còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng chỉ mới giao phong bằng ánh mắt, lửa cũng đã cháy lên hừng hực.
Nhìn hai đội ngũ trên khán đài, mọi người đều tràn ngập tò mò cùng chờ mong. Lần đại tái này, đội ngũ Thái Hưng quốc có thể coi là biến số lớn nhất, vốn dĩ bọn họ không có tiếng tăm gì, nhưng dựa vào công kích tàn nhẫn cùng sự phối hợp ăn ý, vậy mà một lần liền giết thẳng vào tứ cường, mỗi một trận đấu thắng đều tàn khốc bạo lực thậm chí là tràn ngập máu tanh, nhưng cũng thắng một cách hoàn toàn triệt để, không có tranh cãi.
Mà đội ngũ Đan Lăng quốc lần này , trận đầu toàn bộ đối thủ bị động kinh, trận thứ hai đối thủ trực tiếp bỏ quyền, rốt cuộc là vận khí tốt đến mức nào , vì lời đồn quá nhiều , làm cho không người ta không cách nào biện bạch , mà thực lực thật sự của bọn họ cũng là bí ẩn lớn nhất của Thần Long đại tái lần này . Rốt cuộc là không chịu nổi một kích hay là che giấu thực lực? Mà từ khi xuất hiện lời đồn đãi rằng học viên Đông Thịnh Quốc tới cửa khiêu chiến bị đánh thành đầu heo, thì bí ẩn này lại càng trở nên khó bề phân biệt .
Nhưng dù thế nào, ngày hôm nay sẽ biết kết quả .
Bởi vì thực lực của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt vô cùng thần bí , cho nên mức độ coi trọng của trận đấu lần này thậm chí vượt qua trận đấu của Nam Sở quốc và Đan Lăng quốc, mà ngay cả một ít học viên nước nhà , cũng đều thay đổi chủ ý mua vé vào cửa của trận này .
"Đan Lăng quốc lần này không may rồi , ngươi xem ánh mắt của các học viên Thái Hưng quốc kìa , so với ác lang còn độc ác hơn ! May mắn trận này ta cược cho bọn họ thắng." Một gã khán giả chú ý tới ánh mắt của mấy tên đệ tử Thái Hưng quốc , vui sướng khi người gặp họa , nói với người đứng kế bên .
"Đừng cao hứng quá sớm, ta nghe nói , người bên Đan Lăng quốc thực sự là ẩn giấu thực lực, lần đó học viên Đông Thịnh Quốc không phục tìm tới cửa gây phiền toái, bị bọn họ đánh như đánh chó chết." Tên khán giả bên cạnh không cho là đúng nói.
"Ẩn giấu thực lực thì thế nào, ngươi không xem trận đấu của Thái Hưng quốc sao, phải nói là vô cùng thê thảm a, không có lúc nào là không thấy máu , lúc bọn họ đánh với Cao Hà quốc, hầu như người người đều trọng thương, mà ngay cả triệu hoán sư trốn ở phía sau cũng bị trúng hai kiếm, cuối cùng tất cả đều bị người ta khiêng đi." Một người xem khác bên cạnh nói ra, nhớ lại hai trận đấu trước đây của Thái Hưng quốc , kích động nói. Dù sao máu kia cũng không phải là máu của hắn, hắn chỉ đến xem náo nhiệt, máu chảy càng nhiều thì tấm vé xem thi đấu càng đáng giá.
"Lợi hại như vậy?" Một người xem khác cũng kích động bu lại.
"Đó là đương nhiên, lát nữa ngươi sẽ biết, bọn người Thái Hưng quốc kia, chiêu nào chiêu nấy đều nhằm trúng chỗ yếu hại , một kiếm đâm ra là máu tuôn đầy đất , hơn nữa cái tên kêu là Trần Húc Nhiên kia , hai trận đấu trước một mình hắn đâm bị thương sáu đối thủ, tất cả đều là trọng thương, giống như không giết được vài người hắn sẽ không cam lòng , theo ta thấy , bọn họ đâu có tới thi đấu , căn bản là tới giết người , ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, lát nữa nhất định hù chết ngươi."
"Không thể nào, ta có bệnh say máu*, ngươi đừng làm ta sợ." Tên khán giả này vỗ ngực khoa trương nói.
*bệnh nhìn thấy máu liền choáng váng ngất xỉu
"Ta đây khuyên ngươi vẫn nên sớm đi ra ngoài đi, ta là muốn tốt cho ngươi ." Người nọ đồng tình vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...